Chương 30 - .1 Khách Mời Tề Tụ
-1
Dạ Thủy Thảo
2024-08-10 03:52:24
“Còn đau không?” Hoàng Phủ Tử Y không muốn nhắc lại chuyện vừa rồi, cho nên trực tiếp chặn lời Sở Ngao Dư, chuyển đề tài.
Sở Ngao Dư ngẩn người, ngây ngốc lắc đầu, thời điểm đau đớn nhất đã qua, giờ chút đau đớn này không đáng kể chút nào.
“Thường xuyên bị đau như vậy sao?” Hoàng Phủ Tử Y tiếp tục hỏi, đau như vậy, nếu như là bị thường xuyên … Hoàng Phủ Tử Y nhìn Sở Ngao Dư, trong mắt hiện lên một tia thương tiếc.
Trước khi trọng sinh, cô đã từng nhìn thấy người này ở trước mặt mình hộc máu đến hôn mê, hiện tại lại nhìn thấy bộ dạng của hắn đau đến nỗi người đổ đầy mồ hôi, chuyện này làm cho cô không tự chủ được đối với người nam nhân này sinh ra một tia thương tiếc, thậm chí muốn ôm hắn một cái, an ủi hắn một chút.
“Không sao, anh không có việc gì, không cần lo lắng.” Sở Ngao Dư không có ý lộ ra mặt thảm hại để nhận được sự thương cảm của Hoàng Phủ Tử Y , cho nên cho dù thập phần mỏi mệt, vẫn nở nụ cười. Chỉ là anh vốn không thích cười, nên khi nở ra nụ cười này, thực sự trông rất cổ quái.
Cánh tay trắng noãn của Hoàng Phủ Tử y đụng lên mặt Sở Ngạp Dư, cô nhăn mũi nói: “Không muốn cười thì đừng cười, nhìn rất xấu.”
Sắc mặt Sở Ngao Dư cứng đờ, bởi vì lần đầu tiên nghe thấy từ “Xấu” mà có chút tự ti, nhưng ngay sau đó liền đem lực chú ý đặt ở đôi tay trắng noãn ấm áp kia……
Tử Y chạm vào mặt anh…… Tử Y chạm vào mặt anh …… Tử Y chạm vào mặt anh!
Chuyện quan trọng, Sở Ngao Dư suy nghĩ những ba lần, nhưng dù đầu óc có suy nghĩ cẩn thận đến thế nào cũng không hiểu sao Tử Y lại che mặt anh lại.
“Bộ dạng ngốc như thế này, là đang suy nghĩ cái gì vậy?” Hoàng Phủ Tử Y đột nhiên sát lại gần, đồng thời tay cũng buông xuống, như là muốn gần gũi quan sát Sở Ngao Dư, lại dọa Sở Ngao Dư theo phản xạ muốn trốn ra phía sau, chỉ là anh đang ngồi ở trên xe lăn, cũng không có chỗ để trốn, chỉ có thể duỗi thẳng lưng, tùy ý để Hoàng Phủ Tử Y đánh giá anh.
“Không suy nghĩ cái gì cả, cô mau ngồi hẳn hoi, đây là trong xe đấy.” Sở Ngao Dư cục cằn nói, nhưng hiển nhiên không có gì tác dụng.
Hoàng Phủ Tử Y nhướng mày, không những không lui lại, ngược lại còn tiến lên hai phân, khoảng cách giữa hai người rất gần, thậm chí còn có thể cảm nhận được hô hấp của đối phương, mà động tác này của Hoàng Phủ Tử Y, nhìn thế nào cũng giống đang dụ hoặc con nhà lành.
“Trẻ con nói dối sẽ bị sói ăn đó, anh là không ngoan nga.” Hoàng Phủ Tử Y tươi cười làm ra vẻ mặt ngẫm, ngữ khí hài hước trêu chọc nói.
Sở Ngao Dư lúc này đây không chỉ đỏ mặt, ngay cả cổ cũng một mảng hồng, cả người như là muốn bốc hỏa, căn bản không biết nên đáp lời như thế nào.
Hoàng Phủ Tử Y xem bộ dáng Sở Ngao Dư chân tay luống cuống đến thỏa mãn, lúc này mới lui trở về, tiếp tục trêu chọc nói: “Bộ dáng lúc đỏ mặt thật ra rất thú vị, có điểm ngốc.”
Sở Ngao Dư đỏ mặt, liên tục muốn Hoàng Phủ Tử Y xuống xe, mà Hoàng Phủ Tử Y suốt đường đi, vẫn luôn dùng ánh mắt nghiền ngẫm nhìn Sở Ngao Dư, nhìn đến nỗi toàn thân Sở Ngao Dư đều thấy không được tự nhiên, tay chân cũng không biết nên đặt ở nơi nào.
“Bữa tối thực sự rất vui vẻ, lần sau gặp lại.” Hoàng Phủ Tử Y chủ động cáo biệt nói.
“Được, lần sau gặp lại.”
Được Sở Ngao Dư đáp ứng, Hoàng Phủ Tử Y cười, sau đó dứt khoát đi vào phòng, mà Sở Ngao Dư vẫn luôn nhìn bóng dáng của cô, cho đến lúc nó biến mất mới lưu luyến thu hồi ánh mắt.
Về tới nhà, việc đầu tiên Hoàng Phủ Tử Y làm chính là xem xét thông báo của hệ thống, hệ thống lại lần nữa thăng cấp, cũng không biết sẽ xuất hiện cái thứ gì tốt.
Sủng vật được thăng cấp lên cấp 3: Sủng vật cấp 2 thăng cấp lên sủng vật cấp 3. Ghi chú: Sủng vật cấp 3 tinh thông nhiều loại thú ngữ.
Bút máy trí năng: Có chức năng của bút máy trí năng, nhưng có thể tự động viết lặp lại. Ghi chú: Rất thích hợp khi dùng để ký tên.
Sở Ngao Dư ngẩn người, ngây ngốc lắc đầu, thời điểm đau đớn nhất đã qua, giờ chút đau đớn này không đáng kể chút nào.
“Thường xuyên bị đau như vậy sao?” Hoàng Phủ Tử Y tiếp tục hỏi, đau như vậy, nếu như là bị thường xuyên … Hoàng Phủ Tử Y nhìn Sở Ngao Dư, trong mắt hiện lên một tia thương tiếc.
Trước khi trọng sinh, cô đã từng nhìn thấy người này ở trước mặt mình hộc máu đến hôn mê, hiện tại lại nhìn thấy bộ dạng của hắn đau đến nỗi người đổ đầy mồ hôi, chuyện này làm cho cô không tự chủ được đối với người nam nhân này sinh ra một tia thương tiếc, thậm chí muốn ôm hắn một cái, an ủi hắn một chút.
“Không sao, anh không có việc gì, không cần lo lắng.” Sở Ngao Dư không có ý lộ ra mặt thảm hại để nhận được sự thương cảm của Hoàng Phủ Tử Y , cho nên cho dù thập phần mỏi mệt, vẫn nở nụ cười. Chỉ là anh vốn không thích cười, nên khi nở ra nụ cười này, thực sự trông rất cổ quái.
Cánh tay trắng noãn của Hoàng Phủ Tử y đụng lên mặt Sở Ngạp Dư, cô nhăn mũi nói: “Không muốn cười thì đừng cười, nhìn rất xấu.”
Sắc mặt Sở Ngao Dư cứng đờ, bởi vì lần đầu tiên nghe thấy từ “Xấu” mà có chút tự ti, nhưng ngay sau đó liền đem lực chú ý đặt ở đôi tay trắng noãn ấm áp kia……
Tử Y chạm vào mặt anh…… Tử Y chạm vào mặt anh …… Tử Y chạm vào mặt anh!
Chuyện quan trọng, Sở Ngao Dư suy nghĩ những ba lần, nhưng dù đầu óc có suy nghĩ cẩn thận đến thế nào cũng không hiểu sao Tử Y lại che mặt anh lại.
“Bộ dạng ngốc như thế này, là đang suy nghĩ cái gì vậy?” Hoàng Phủ Tử Y đột nhiên sát lại gần, đồng thời tay cũng buông xuống, như là muốn gần gũi quan sát Sở Ngao Dư, lại dọa Sở Ngao Dư theo phản xạ muốn trốn ra phía sau, chỉ là anh đang ngồi ở trên xe lăn, cũng không có chỗ để trốn, chỉ có thể duỗi thẳng lưng, tùy ý để Hoàng Phủ Tử Y đánh giá anh.
“Không suy nghĩ cái gì cả, cô mau ngồi hẳn hoi, đây là trong xe đấy.” Sở Ngao Dư cục cằn nói, nhưng hiển nhiên không có gì tác dụng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hoàng Phủ Tử Y nhướng mày, không những không lui lại, ngược lại còn tiến lên hai phân, khoảng cách giữa hai người rất gần, thậm chí còn có thể cảm nhận được hô hấp của đối phương, mà động tác này của Hoàng Phủ Tử Y, nhìn thế nào cũng giống đang dụ hoặc con nhà lành.
“Trẻ con nói dối sẽ bị sói ăn đó, anh là không ngoan nga.” Hoàng Phủ Tử Y tươi cười làm ra vẻ mặt ngẫm, ngữ khí hài hước trêu chọc nói.
Sở Ngao Dư lúc này đây không chỉ đỏ mặt, ngay cả cổ cũng một mảng hồng, cả người như là muốn bốc hỏa, căn bản không biết nên đáp lời như thế nào.
Hoàng Phủ Tử Y xem bộ dáng Sở Ngao Dư chân tay luống cuống đến thỏa mãn, lúc này mới lui trở về, tiếp tục trêu chọc nói: “Bộ dáng lúc đỏ mặt thật ra rất thú vị, có điểm ngốc.”
Sở Ngao Dư đỏ mặt, liên tục muốn Hoàng Phủ Tử Y xuống xe, mà Hoàng Phủ Tử Y suốt đường đi, vẫn luôn dùng ánh mắt nghiền ngẫm nhìn Sở Ngao Dư, nhìn đến nỗi toàn thân Sở Ngao Dư đều thấy không được tự nhiên, tay chân cũng không biết nên đặt ở nơi nào.
“Bữa tối thực sự rất vui vẻ, lần sau gặp lại.” Hoàng Phủ Tử Y chủ động cáo biệt nói.
“Được, lần sau gặp lại.”
Được Sở Ngao Dư đáp ứng, Hoàng Phủ Tử Y cười, sau đó dứt khoát đi vào phòng, mà Sở Ngao Dư vẫn luôn nhìn bóng dáng của cô, cho đến lúc nó biến mất mới lưu luyến thu hồi ánh mắt.
Về tới nhà, việc đầu tiên Hoàng Phủ Tử Y làm chính là xem xét thông báo của hệ thống, hệ thống lại lần nữa thăng cấp, cũng không biết sẽ xuất hiện cái thứ gì tốt.
Sủng vật được thăng cấp lên cấp 3: Sủng vật cấp 2 thăng cấp lên sủng vật cấp 3. Ghi chú: Sủng vật cấp 3 tinh thông nhiều loại thú ngữ.
Bút máy trí năng: Có chức năng của bút máy trí năng, nhưng có thể tự động viết lặp lại. Ghi chú: Rất thích hợp khi dùng để ký tên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro