Cô Vợ Bảo Bối Của Lão Đại Si Tình
Trọng thương
2024-08-30 17:48:28
Không nói quá nhiều với Hoàng Cảnh, mục đích của cô đã đạt được đám người kia cũng chịu bàn thua trông thấy.
Điều đó phần nào đã xoa dịu những tổn thương trước đây của cô
Xuống nhà lấy nước, vừa đi đến cầu thang Thanh Yên đã nghe thấy tiếng xe chạy vào sân. Tiếp theo sau đó là sự vội vã của quản gia, cảm thấy bất an cô nhanh chân chạy ra xem thử.
Đập vào mắt cô là hình ảnh nhếch nhác dính đầy máu của Dương Thành. Anh được Gia Hào và vệ sĩ đưa vào nhà trong tình trạng không mấy tỉnh táo
-" Chuyện gì đã xảy ra vậy ? Tại sao anh ấy lại thành ra như này ?"
Nhìn thấy anh cô không khỏi kích động. Không phải anh nói là đi công tác sao, tại sao mới hôm nay đã trở về lại còn trong tình trạng toàn thân bị thương như thế này chứ.
-"Mau lấy nước sạch qua đây, Gia Hào cậu mau gọi bác sĩ tôi hiện tại không đủ dụng cụ sơ cứu "
Dì Trương hốt hoảng chạy vào trong phòng chuẩn bị sơ cứu cho anh trước khi bác sĩ được điều đến. Mọi người ai nấy đều căng thẳng răm rắp nghe theo chỉ thị của người phụ nữ.
Thanh Yên như chết trân tại chỗ, cô không đủ bình tĩnh để bước lên trước. Gương mặt đã ướt đẫm nước
" Tại sao lại ra nông nỗi này ? Các người đi công tác mà "" Tình hình trong nước không mấy khả quan,chủ tịch về nước sớm hơn dự tính. Trên đường về chúng tôi bị ám sát, trên xe chỉ có tôi và ... anh ấy bị sát thủ đánh lén..."" Đã điều tra đươc kẻ nào chưa?"" Tôi đã cho người điều tra "Không nói với Gia Hào nữa,cô lê từng bước lên phòng nơi anh đang nằm. Đẩy cửa bước vào là hình ảnh người người nhốn nháo trong căn phòng. Mùi thuốc sát trùng quấn quanh lấy thân ảnh nhỏ.
Cô không giám lại gần anh, cũng chẳng thể gánh thay anh phần nào đau đớn. Bây giờ cô cảm thấy mình thật vô dụng,yếu ớt. Liệu cô trở về là đúng hay sai đây ?
Cuối cùng Dương Thành đã qua cơn nguy kịch, trong căn phòng tối chỉ còn lại cô và anh. Thanh Yên tĩnh lặng ánh mắt vô hồn nhìn về phía người đàn ông thân quấn đầy băng gạc
-" Anh là ông trùm hắc đạo cơ mà , sao lại để bản thân bị thương nặng vậy chứ? Có phải anh mệt lắm không, vì em... vì có em nên sóng gió nhiều như vậy ? Em không biết mình phải làm gì tiếp theo, em không muốn bản thân sa vào con đường cũ nhưng em nhỏ bé quá anh ơi "
Giọng nói ngọt ngào thủ thỉ bên tai Dương Thành, cô trách yêu nhưng rồi lại thấy bất lực. Làm sao để cô có thể bảo vệ người đàn ông này đây.
" Về chuyện ám sát anh đã điều tra ra hung thủ chưa?"" Không có thông tin gì cả"" Chuyện này chắc chắn có liên quan đến tôi, anh không cần điều tra nữa. Gia Hào anh giúp tôi thâu tóm Lương thị. "" Không phải chưa phải lúc sao, sao cô lại...?"" Bọn họ động tay vào anh ấy rồi làm sao tôi đủ kiên nhẫn chờ thời cơ. Dương thị đã lao đao, anh ấy bị thương thì càng như rắn mất đầu, đây là lúc chúng ta dụ con mồi ra bên ngoài "Giọng nói của người phụ nữ không cảm xúc, thều thào khó ra thành tiếng vì đã khóc quá lâu. Cả đêm không ngủ được cộng với những công việc cần phải xử lí khiến Thanh Yên chẳng còn sức sống.
Cô trở về phòng mình nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh anh mà thiếp đi. Đến khi tỉnh dậy đã thấy mình nằm gọn trong tay lòng người đàn ông. Sợ mình đè lên vết thương của anh cô vội lùi ra sau
" Sao vậy ? Nhớ em suốt mấy ngày mà em lại xa lánh anh thế anh tủi thân đó"" Anh... anh. Em sợ làm anh đau"" Lại đây"Cô nhẹ nhàng xích lại gần Dương Thành, nhìn thấy anh như vậy cô bật khóc. Bao uất ức trong lòng đều trôi ra theo dòng nước mắt.
Muốn ôm lấy cô vợ nhỏ để vỗ về nhưng Dương Thành đau đến không lết được thân, chỉ có thể dỗ dành cô bằng lời nói
" Anh đau lắm không? Em ... Em không biết phải làm sao nữa, nhìn anh như vậy em đau lòng lắm"" Anh không sao vết thương nhỏ thôi,ngoan đừng khóc nữa "Cô nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt tiều tụy của người đàn ông, Dương Thành nâng niu bàn tay trắng nõn mỉm cười trấn an cô.
Đột nhiên cánh cửa phòng bật mở, Hoàng Cảnh lao vào bên trong miệng không ngừng tía Lia.
" Bị thương ở đâu? Tên đần này cậu tớ cơ lắm cơ mà không đánh lại được cũng không biết chạy à. Làm ông đây bay về gấp"" Nè tên kia, anh có im mồm được không,chồng tôi là bệnh nhân đó"Dương Thành bật cười vỗ nhẹ lên tay cô
" Được rồi,em ra ngoài đi. Cậu ta nhiều lời trước giờ anh quen rồi "" Anh liệu hờn tôi đó"
Lườm nguýt Hoàng Cảnh xong cô cũng trở ra , nhường lại không gian cho hai người họ nói chuyện
" Là kẻ nào vậy?"" Vic"" Vic ? Hắn chìm lâu lắm rồi vậy mà giờ lại ngoi lên làm gì vậy? Lần này cậu bị thương coi như lời chào của hắn đó"" Không bình thường như vậy đâu, đợi tôi khoẻ rồi tính. Không có hứng nói chuyện mau về đi."" Tôi cất công từ nước ngoài về thăm cậu mà cậu lại đuổi tôi. Đồ vô tình. Tôi xuống trêu vợ cậu hứ"'" Nếu cậu có gan"Hoàng Cảnh bực bội đóng mạnh cánh cửa. Bản tính cợt nhả dù ăn sâu vào máu nhưng hắn đủ hiếu được mảng đen của hắc đạo. Sống nhiều năm bên cạnh một ông trùm Hoàng Cảnh cũng tự biết tạo cho mình chỗ đứng riêng. Không thể gánh vác chỉ đành hỗ trợ bạn mình củng cố địa vị
Điều đó phần nào đã xoa dịu những tổn thương trước đây của cô
Xuống nhà lấy nước, vừa đi đến cầu thang Thanh Yên đã nghe thấy tiếng xe chạy vào sân. Tiếp theo sau đó là sự vội vã của quản gia, cảm thấy bất an cô nhanh chân chạy ra xem thử.
Đập vào mắt cô là hình ảnh nhếch nhác dính đầy máu của Dương Thành. Anh được Gia Hào và vệ sĩ đưa vào nhà trong tình trạng không mấy tỉnh táo
-" Chuyện gì đã xảy ra vậy ? Tại sao anh ấy lại thành ra như này ?"
Nhìn thấy anh cô không khỏi kích động. Không phải anh nói là đi công tác sao, tại sao mới hôm nay đã trở về lại còn trong tình trạng toàn thân bị thương như thế này chứ.
-"Mau lấy nước sạch qua đây, Gia Hào cậu mau gọi bác sĩ tôi hiện tại không đủ dụng cụ sơ cứu "
Dì Trương hốt hoảng chạy vào trong phòng chuẩn bị sơ cứu cho anh trước khi bác sĩ được điều đến. Mọi người ai nấy đều căng thẳng răm rắp nghe theo chỉ thị của người phụ nữ.
Thanh Yên như chết trân tại chỗ, cô không đủ bình tĩnh để bước lên trước. Gương mặt đã ướt đẫm nước
" Tại sao lại ra nông nỗi này ? Các người đi công tác mà "" Tình hình trong nước không mấy khả quan,chủ tịch về nước sớm hơn dự tính. Trên đường về chúng tôi bị ám sát, trên xe chỉ có tôi và ... anh ấy bị sát thủ đánh lén..."" Đã điều tra đươc kẻ nào chưa?"" Tôi đã cho người điều tra "Không nói với Gia Hào nữa,cô lê từng bước lên phòng nơi anh đang nằm. Đẩy cửa bước vào là hình ảnh người người nhốn nháo trong căn phòng. Mùi thuốc sát trùng quấn quanh lấy thân ảnh nhỏ.
Cô không giám lại gần anh, cũng chẳng thể gánh thay anh phần nào đau đớn. Bây giờ cô cảm thấy mình thật vô dụng,yếu ớt. Liệu cô trở về là đúng hay sai đây ?
Cuối cùng Dương Thành đã qua cơn nguy kịch, trong căn phòng tối chỉ còn lại cô và anh. Thanh Yên tĩnh lặng ánh mắt vô hồn nhìn về phía người đàn ông thân quấn đầy băng gạc
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
-" Anh là ông trùm hắc đạo cơ mà , sao lại để bản thân bị thương nặng vậy chứ? Có phải anh mệt lắm không, vì em... vì có em nên sóng gió nhiều như vậy ? Em không biết mình phải làm gì tiếp theo, em không muốn bản thân sa vào con đường cũ nhưng em nhỏ bé quá anh ơi "
Giọng nói ngọt ngào thủ thỉ bên tai Dương Thành, cô trách yêu nhưng rồi lại thấy bất lực. Làm sao để cô có thể bảo vệ người đàn ông này đây.
" Về chuyện ám sát anh đã điều tra ra hung thủ chưa?"" Không có thông tin gì cả"" Chuyện này chắc chắn có liên quan đến tôi, anh không cần điều tra nữa. Gia Hào anh giúp tôi thâu tóm Lương thị. "" Không phải chưa phải lúc sao, sao cô lại...?"" Bọn họ động tay vào anh ấy rồi làm sao tôi đủ kiên nhẫn chờ thời cơ. Dương thị đã lao đao, anh ấy bị thương thì càng như rắn mất đầu, đây là lúc chúng ta dụ con mồi ra bên ngoài "Giọng nói của người phụ nữ không cảm xúc, thều thào khó ra thành tiếng vì đã khóc quá lâu. Cả đêm không ngủ được cộng với những công việc cần phải xử lí khiến Thanh Yên chẳng còn sức sống.
Cô trở về phòng mình nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh anh mà thiếp đi. Đến khi tỉnh dậy đã thấy mình nằm gọn trong tay lòng người đàn ông. Sợ mình đè lên vết thương của anh cô vội lùi ra sau
" Sao vậy ? Nhớ em suốt mấy ngày mà em lại xa lánh anh thế anh tủi thân đó"" Anh... anh. Em sợ làm anh đau"" Lại đây"Cô nhẹ nhàng xích lại gần Dương Thành, nhìn thấy anh như vậy cô bật khóc. Bao uất ức trong lòng đều trôi ra theo dòng nước mắt.
Muốn ôm lấy cô vợ nhỏ để vỗ về nhưng Dương Thành đau đến không lết được thân, chỉ có thể dỗ dành cô bằng lời nói
" Anh đau lắm không? Em ... Em không biết phải làm sao nữa, nhìn anh như vậy em đau lòng lắm"" Anh không sao vết thương nhỏ thôi,ngoan đừng khóc nữa "Cô nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt tiều tụy của người đàn ông, Dương Thành nâng niu bàn tay trắng nõn mỉm cười trấn an cô.
Đột nhiên cánh cửa phòng bật mở, Hoàng Cảnh lao vào bên trong miệng không ngừng tía Lia.
" Bị thương ở đâu? Tên đần này cậu tớ cơ lắm cơ mà không đánh lại được cũng không biết chạy à. Làm ông đây bay về gấp"" Nè tên kia, anh có im mồm được không,chồng tôi là bệnh nhân đó"Dương Thành bật cười vỗ nhẹ lên tay cô
" Được rồi,em ra ngoài đi. Cậu ta nhiều lời trước giờ anh quen rồi "" Anh liệu hờn tôi đó"
Lườm nguýt Hoàng Cảnh xong cô cũng trở ra , nhường lại không gian cho hai người họ nói chuyện
" Là kẻ nào vậy?"" Vic"" Vic ? Hắn chìm lâu lắm rồi vậy mà giờ lại ngoi lên làm gì vậy? Lần này cậu bị thương coi như lời chào của hắn đó"" Không bình thường như vậy đâu, đợi tôi khoẻ rồi tính. Không có hứng nói chuyện mau về đi."" Tôi cất công từ nước ngoài về thăm cậu mà cậu lại đuổi tôi. Đồ vô tình. Tôi xuống trêu vợ cậu hứ"'" Nếu cậu có gan"Hoàng Cảnh bực bội đóng mạnh cánh cửa. Bản tính cợt nhả dù ăn sâu vào máu nhưng hắn đủ hiếu được mảng đen của hắc đạo. Sống nhiều năm bên cạnh một ông trùm Hoàng Cảnh cũng tự biết tạo cho mình chỗ đứng riêng. Không thể gánh vác chỉ đành hỗ trợ bạn mình củng cố địa vị
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro