Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Tài

Anh hùng cứu mỹ...

Thiên Cầm

2024-11-11 23:27:11

"Đúng thì thế nào?" Cô thân cận với ai, hình như không cần ông ta quản thôi?

"Nhưng mà con biết Lãnh Phong là hạng người gì không?" Lâm ca có chút hấp tấp nói, ông cũng không thể trơ mắt nhìn con gái của mình đi đến con đường cùng.

"Tôi biết, là một tội phạm! Sát thủ!" Nhưng cô chính là thích anh, yêu anh, mà anh, tuy rằng tính tình nóng nảy một chút, bá đạo một chút, đối với cô thế là tốt lắm rồi.

"Biết? Vậy con còn ở cùng một chỗ với hắn?" Lâm ca không giải thích được nhìn chằm chằm cô.

"Bởi vì tôi yêu anh ấy"

"Tạ Vân Triết kia có điểm nào kém hơn hắn? Chí ít Tạ Vân Triết không bị nguy hiểm tính mạng, mà Lãnh Phong, thời điểm nào cũng có thể biến mất trên thế giới này"

Những lời này cô đã nghe đủ, Đỗ Vân Phi cũng nói qua với cô không dưới trăm lần. Chỉ là, ông sao lại nhắc tới Tạ Vân Triết? Lẽ nào ông ta đã biết mình một đoạn quá khứ hoa hoa lệ lệ kia của mình?

"Không cần nhắc đến Tạ Vân Triết với tôi, bởi vì đó đã là chuyện quá khứ" Hơn nữa, cô không thích anh, lúc trước chỉ có một chút hảo cảm, sau khi gặp Lãnh Phong cũng đã biến mất không thấy.

"Tạ Vân Triết lại dám đối với con như thế, ta không tha cho hắn!" Lâm ca nghiến răng nghiến lợi nói, lại dám ngang nhiên đuổi con gái của ông ra khỏi nhà như thế!

"Chuyện của tôi không cần ông quan tâm!" Lâm Tử Hàn vội la lên: "Chuyện này không có bất cứ quan hệ nào với Tạ Vân Triết, tôi cũng không muốn cho anh ấy biết tung tích của tôi, cho nên, xin đừng nhúng tay vào chuyện của tôi" Động một cái đã nghĩ đến dùng võ lực để giải quyết vấn đề, thổ phỉ vẫn là thổ phỉ!

Lâm ca bất đắc dĩ lắc đầu: "Con chính là quá thiện lương"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Chuyện này lúc đầu là lỗi của tôi, tôi cũng không oán ai!" Lâm Tử Hàn đứng dậy, nói: "Tôi bây giờ muốn về nhà, nói cho Lãnh Phong tôi rất an toàn" Lâm ca cắt đứt tất cả công cụ để cô liên lạc ra ngoài, điểm này làm cho cô rất tức giận!

"Trong lòng của con, cũng chỉ có Lãnh Phong sao?" Lâm ca lo lắng nói, Lãnh Phong cũng không phải một người đáng giá giao phó cả cuộc đời, điểm này ông rất lo lắng!

Lâm Tử Hàn chỉ là tức giận trừng mắt với ông, hiện tại cô căn bản không có biện pháp tiếp thu chuyện ông là ba mình, mà ông, cũng đã bắt đầu đến cuộc sống cá nhân của cô

Khi hai người đang đối mặt, một vị mặc đồ đen đi tới, nhìn Lâm Tử Hàn với bộ dạng muốn nói lại thôi. Cuối cùng đi đến bên Lâm ca, cúi xuống ghé vào tai ông ta nói nhỏ một hồi.

Lâm ca hơi sửng sốt, biểu tình trên mặt biến đổi, sau khi cân nhắc hai giây xoay mặt nói với Lâm Tử Hàn: "Tóm lại ba là hi vọng con sống tốt, con nhất định phải suy nghĩ cho rõ ràng, chọn một con đường tốt cho mình, được rồi, con đi chơi đi"

Lời nói nhẹ nhàng thân thiết của ông kích động đến trái tim Lâm Tử Hàn, cho tới nay cô thiếu khuyết tình thương của cha, chưa từng có cảm thụ qua loại quan tâm thân tình này, trong lòng nhiều ít còn có chút cảm động. Cô chỉ đem một phần cảm động nho nhỏ này chôn giấu dưới đáy lòng, không biểu hiện ra ngoài, xoay người đi xuống dưới lầu.

Lâm ca nhìn bóng dáng Lâm Tử Hàn biến mất tại cầu thang, trên mặt biến thành lạnh lùng, giương mắt nhìn chằm chằm thuộc hạ trước mắt: "Cậu nói Lãnh Phong tự mình đến nhà đòi người?"

"Vâng" Thuộc hạ thấp đầu một chút nói, Lâm ca đứng dậy, bước chân trầm ổn đi tới trước cổng canh gác, cười lạnh nhìn chằm chằm hình ảnh sống động trên màn ảnh.

"Ta ngược lại muốn nhìn một chút, hắn muốn lấy thân phận gì tới đòi người từ chỗ ta!" Giọng nói lạnh lùng vang lên, ông ta đưa tay, nắm ống nghe trên tường đặt ở bên miệng: "Để cho hắn tiến vào!"

Xe chạy thẳng đến trước nhà chính, gã đàn ông thủ vệ tiến lên mở cửa xe, Lãnh Phong lạnh lùng bước ra xe, ăn ý giơ hai tay lên cho gã đàn ông mặc đồ đen soát người.

Sau khi cảm thấy không có vấn đề gì, gã đàn ông mặc đồ đen mới dẫn Lãnh Phong đi đến tầng hai. Trong đại sảnh tầng hai, Lâm ca lười biếng ngồi trên ghế sofa da thuộc, hai bàn tay tàn bạo khoát lên hai bên tay vịn, hai tròng mắt như sao thẳng tắp bắn về phía Lãnh Phong.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lắc đầu cười một tiếng nói: "Có chuyện gì sao! Đã làm cho Lãnh tiên sinh ngài tự thân xuất mã chạy tới thăm lão già tôi?!"

Lãnh Phong đứng lại trước mặt ông ta, cả người tản mát ra hơi thở nguy hiểm, ngay cả giọng nói cũng lộ ra nồng đậm sát khí: "Nghĩ không ra Lâm ca cũng sẽ có một ngày làm ra chuyện hồ đồ, lặng yên không một tiếng động bắt phụ nữ của tôi?"

"Phụ nữ của cậu?" Lâm ca "Phốc" cười tươi một tiếng, đánh giá người thanh niên trước mắt rất có phong phạm vương giả này: "Dựa vào cái gì nói cô ta là phụ nữ của cậu? Tôi bắt cô ta tới, có liên quan gì đến cậu?"

"Ý của Lâm ca là không thả người?" Lãnh Phong cau mày, liếc ông ta, biểu tình trên mặt là sự lãnh đạm, nhưng mà, trong lòng lại bởi vì lo lắng cho sự an toàn của Lâm Tử Hàn mà bất an tới cực điểm.

"Cậu yên tâm, cô ta ở chỗ này qua rất tốt, so với theo cậu còn tốt hơn" Lâm ca đứng dậy, đã đi đến hướng cửa sổ, cánh tay dài vung lên, rèm cửa sổ tuyết trắng đã được kéo sang hai bên.

Đập vào mắt hai người chính là ba người hai lớn một nhỏ đang chơi đùa trong hoa viên, sắc mặt Lãnh Phong trong nháy mắt thay đổi, từ lo lắng ban đầu chuyển sang buông lỏng rồi lại đến tức giận, các ngón tay do nắm chặt chuyển sang trắng bệch, cố nén xung động muốn lao xuống đánh người phụ nữ đang cười đến thiên hôn địa ám kia một trận.

Mệt anh lo lắng một ngày một đêm, mà cô, lại ở chỗ này sống như thần tiên! Cô không phải bị trói tới nơi này sao? Sao mà người bị bắt cóc còn có thể cười đến vui vẻ như vậy? Anh biết cô khác hẳn với người thường, nhưng không đến mức ngu ngốc đến loại trình độ này chứ?

"Lãnh tiên sinh bây giờ có thể yên tâm trở về chứ?" Lâm ca khẽ cười một tiếng nói, muốn để Lâm Tử Hàn chủ động rời khỏi Lãnh Phong là không có khả năng, ông bây giờ muốn biết nhất chính là, Lâm Tử Hàn ở trong lòng Lãnh Phong, đến tột cùng là có địa vị gì.

"Đã đến, tôi sẽ không định tay không trở về" Tuy rằng biểu hiện của người phụ nữ rất muốn bị đánh, nhưng anh vẫn đem hết toàn lực mang cô đi. "Mục đích Lâm ca bắt cô ấy tới, không phải là bởi vì kim cương sao? Nếu biết trên người cô ấy không có, sao lại không thả cô ấy chứ?"

"Lẽ nào cậu đúng là nhìn không ra sao? Chính cô ta nguyện ý ở lại chỗ này"

"Chính là tôi không thể để cho cô ấy ở lại chỗ này" Lãnh Phong lạnh lùng kiên định nói, anh vẫn đều cho rằng Lâm ca giam lỏng Lâm Tử Hàn, chỉ là muốn đạt được kim cương trên người cô, dù sao, lúc trước tất cả mọi người đều cho rằng kim cương là ở trên người Lâm Tử Hàn.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Tài

Số ký tự: 0