Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Tài
Chịu nhục (1)
Thiên Cầm
2024-11-11 23:27:11
"Ngọc Hân, lẽ nào em còn không rõ sao?" Tiêu Ký Phàm nắm hai vai của cô, dừng ở khuôn mặt đầy lệ của cô: "Bởi vì không thích em, cho nên anh không thể kết hôn cùng em, anh cho tới nay cảm thấy lấy em là đương nhiên, đó là bởi vì nghe theo an bài của trưởng bối, mù quáng mà nghe theo"
"Em mặc kệ, em không quan tâm anh yêu hay không yêu em, bởi vì em thật sự là rất yêu anh, không hy mọng mất đi anh!"
Tiêu phu nhân nhìn lướt qua. Trách cứ nói: "Ký Phàm! Mẹ không cho phép con hồ đồ như thế!"
Tiêu Ký Phàm gỡ tay Duẫn Ngọc Hân xuống, chạy lên lầu, anh là người có máu lạnh, kinh doanh lạnh lùng! Lúc giết người lạnh lùng! Liên quan đến tình cảm, anh vẫn còn lạnh lùng vô tình như vậy.
"Ký Phàm, con được lắm, Tiêu gia chỉ nhận thức con dâu là Ngọc Hân, ngoại trừ con bé! Ai cũng không có tư cách đặt chân vào một bước!" Giọng nói của Tiêu phu nhân rất kiên quyết, việc hôn nhân của Tiêu gia và Duẫn gia từ cách đây rất lâu đã được thỏa thuận ngầm, làm sao có thể thay đổi thất thường chứ? Bà tuyệt đối không đồng ý!
Tiêu Ký Phàm cũng không chịu uy hiếp của bà, vững vàng bước đi, cái nhà này sớm đã thành không có gì đáng giá để anh lưu luyến, rời khỏi, có khi lại là một loại giải thoát.
Giọng điệu của Tiêu phu nhân lạnh lùng cứng rắn, trong lòng lại tinh tường biết, bà căn bản là không xen được vào việc của con trai, ba mươi năm này, Tiêu Ký Phàm chỉ biểu hiện ra là kính trọng bà, dưới đáy lòng vẫn đều cho bà là không khí.
"Bác gái..." Duẫn Ngọc Hân nhào vào trong lòng bà khóc rống lên, Tiêu Ký Phàm vẫn đều là lạnh như băng với cô, cô cũng quen chấp nhận sự lạnh lùng của anh. Nhưng mà bất kể như thế nào cũng thật không ngờ, anh lại đột nhiên nói cho cô, không đính hôn với cô.
Cô yêu anh như vậy, thích anh như vậy, thực sự không dám nghĩ những ngày sau đó không có anh sẽ như thế nào.
"Ngọc Hân, con yên tâm, Ký Phàm nhất định là nhất thời hồ đồ, nó sẽ không rời khỏi con" Tiêu phu nhân vỗ tay cô an ủi.
Duẫn Ngọc Hân chỉ có thể gật đầu, hy vọng là như thế này thôi, hy vọng anh chỉ là nhất thời bị Lâm Tử Hàn mê hoặc, cô sẽ đợi được ngày nào đó anh tỉnh táo lại.
~~~~~~~~~~~
Lâm Tử Hàn ôm tập tài liệu Tiêu Ký Phàm cần, do dự đi vào giữa gian nhà, sau khi trải qua chuyện ngày hôm qua, cô càng sợ nhìn thấy anh hơn trước đây.
Anh nhất định sẽ cảm thấy mình là một người phụ nữ tùy tiện sao? Cô là loại phụ nữ bình thường đến không thể bình thường hơn, tại trên đường có thể tiện tay tóm một ôm lớn, anh làm sao có thể thích cô?
"Ầm!" Một tiếng vang thật lớn, một trận đau nhức truyền đến từ trán, Lâm Tử Hàn khẽ kêu một tiếng, bưng cái trán bị đụng đau trừng mắt nhìn cửa thủy tinh trước mắt.
Trước đây thời gianthân thiết cùng Duẫn Ngọc Hân cũng không thấy anh đóng cửa! Ngày hôm nay làm sao... Đau chết cô mất...
"Cánh cửa lần trước em chưa bồi thường, không phải em đã quên đó chứ?" Trước bàn làm việc, Tiêu Ký Phàm liếc cô cười tà nói. Người phụ nữ này! Khi đi làm tâm hồn cứ treo ngược cành cây!
Lâm Tử Hàn cười gượng hai tiếng, đặt tài liệu cầm trong tay lên trên mặt bàn của anh: "Tổng tài, đây là tài liệu anh muốn, không có việc gì tôi về trước đi làm".
Khi đang nói chuyện xoay người bước nhanh qua cánh cửa.
"Tử Hàn!" Phía sau truyền đến tiếng gọi cấp bách của Tiêu Ký Phàm, Lâm Tử Hàn kinh hãi, sau khi ngừng một giây xoay người, vẻ mặt nghiêm túc theo dõi anh nói: "Xin hãy gọi là trợ lý Lâm!"
Tiêu Ký Phàm sửng sốt, khóe môi khẽ động, lộ ra một dáng tươi cười đẹp trai: "Trợ lý Lâm"
"Có chuyện gì không?"
"Sặc..." Tiêu Ký Phàm suy nghĩ một chút, anh căn bản không có chuyện gì, chỉ là thấy cô đi vội quá, vô ý thức gọi cô lại mà thôi. "Phiền em giúp anh pha cốc cà phê thôi"
Được lắm! Lâm Tử Hàn nhẹ thở ra một hơi đi ra ngoài, đi vào gian trà nước, ngoài ý muốn thấy Duẫn Ngọc Hân đang ngồi ở ghế nghỉ ngơi mắt lạnh lùng liếc mình. Xem ra tựa hồ đang cố gắng chờ cô, tim Lâm Tử Hàn đập dồn dập, bởi vì sắc mặt của cô ta rất dọa người, hai mắt sưng đỏ tràn đầy tất cả đều là lửa giận.
Duẫn Ngọc Hân "Ầm!" một tiếng đóng sầm cánh cửa phòng trà nước, cánh tay vung lên, hất nước trong chén lên trên mặt Lâm Tử Hàn. Lâm Tử Hàn hô nhỏ một tiếng, bọt nước chảy xuống dọc theo mặt gò má của cô, đọng lại trên quần áo của cô.
"Tiện nhân! Cô trà trộn vào Tiêu thị chính là vì cám dỗ Ký Phàm sao?" Duẫn Ngọc Hân khinh thường liếc cô: "Cô hãy nhìn bản thân xem có bao nhiêu cân bao nhiêu lượng đi! Dù cho cô là nữ vương đàn piano, cũng chỉ là một người nghèo bò ra từ đẳng cấp thấp hèn, có tư cách gì đoạt lấy người đàn ông của tôi!?"
Lâm Tử Hàn nổi giận, không chút nào tỏ ra yếu thế mà rống lại: "Cô giữ không được người đàn ông của mình, vì sao lại trút hết giận lên đầu tôi!? Tôi thuộc đẳng cấp thấp hèn, có ngăn trở gì cô sao?"
Trước đây cô ta đánh cô, mắng cô, cô cũng có thể không trả lại, hiện tại trực tiếp vũ nhục tới nhân cách của cô, cô phải phản kháng một chút.
"Ký Phàm là vị hôn phu của tôi! Cô cám dỗ anh ấy! Tại sao lại không cản trở tôi chứ? Nếu như không phải cô, Ký Phàm làm sao có thể nói với tôi không muốn đính hôn với tôi, tôi thấy cô điên rồi, muốn gả cho kẻ có tiền thì không điên sao?!" Duẫn Ngọc Hân giận dữ quát.
Tiêu Ký Phàm nói không đính hôn với cô ta? Lâm Tử Hàn hơi ngẩn người, anh ngày đó nói với cô là thật? Anh là thực sự thích cô sao?
Cô đột nhiên thông cảm cho Duẫn Ngọc Hân, trong lòng thậm chí có chút xấu hổ, nếu như Tiêu Ký Phàm thật là bởi vì cô mà bỏ Duẫn Ngọc Hân. Như vậy Duẫn Ngọc Hân mắng cô, hận cô thì một chút cũng không quá đáng.
Cho tới nay, cô đều hận thấu xương đối với kẻ thứ ba cướp đoạt hạnh phúc của người khác, ngày hôm nay, chính cô lại thành người như thế.
"Chột dạ?" Duẫn Ngọc Hân trừng mắt với cô: "Tôi cho cô biết! Đời này cô cũng không có khả năng gả vào Tiêu gia, bởi vì cô căn bản là không xứng với Ký Phàm. Nếu như cô đủ thông minh, nên mang theo đứa con của chồng trước cút khỏi cuộc sống của Ký Phàm đi".
Lâm Tử Hàn gắt gao nắm chặt chiếc cốc nhựa, cốc nhựa bị cô nắm cho méo mó, lòng của cô lại đau đến lợi hại. Duẫn Ngọc Hân nói cô cũng biết, người như cô gả vào nhà giàu có là không có khả năng, hơn nữa riêng Tiểu Thư Tuyết, người bình thường cũng sẽ không tiếp thu!
Vì sao Lãnh Phong lại là Tiêu Ký Phàm chứ? Chí ít Lãnh Phong không có vị hôn thê, cô cũng không cần bị người ta phỉ nhổ là kẻ thứ ba.
Duẫn Ngọc Hân ư, đáng kiếp cô ta, đáng hận nữa!!!!!!!
"Em mặc kệ, em không quan tâm anh yêu hay không yêu em, bởi vì em thật sự là rất yêu anh, không hy mọng mất đi anh!"
Tiêu phu nhân nhìn lướt qua. Trách cứ nói: "Ký Phàm! Mẹ không cho phép con hồ đồ như thế!"
Tiêu Ký Phàm gỡ tay Duẫn Ngọc Hân xuống, chạy lên lầu, anh là người có máu lạnh, kinh doanh lạnh lùng! Lúc giết người lạnh lùng! Liên quan đến tình cảm, anh vẫn còn lạnh lùng vô tình như vậy.
"Ký Phàm, con được lắm, Tiêu gia chỉ nhận thức con dâu là Ngọc Hân, ngoại trừ con bé! Ai cũng không có tư cách đặt chân vào một bước!" Giọng nói của Tiêu phu nhân rất kiên quyết, việc hôn nhân của Tiêu gia và Duẫn gia từ cách đây rất lâu đã được thỏa thuận ngầm, làm sao có thể thay đổi thất thường chứ? Bà tuyệt đối không đồng ý!
Tiêu Ký Phàm cũng không chịu uy hiếp của bà, vững vàng bước đi, cái nhà này sớm đã thành không có gì đáng giá để anh lưu luyến, rời khỏi, có khi lại là một loại giải thoát.
Giọng điệu của Tiêu phu nhân lạnh lùng cứng rắn, trong lòng lại tinh tường biết, bà căn bản là không xen được vào việc của con trai, ba mươi năm này, Tiêu Ký Phàm chỉ biểu hiện ra là kính trọng bà, dưới đáy lòng vẫn đều cho bà là không khí.
"Bác gái..." Duẫn Ngọc Hân nhào vào trong lòng bà khóc rống lên, Tiêu Ký Phàm vẫn đều là lạnh như băng với cô, cô cũng quen chấp nhận sự lạnh lùng của anh. Nhưng mà bất kể như thế nào cũng thật không ngờ, anh lại đột nhiên nói cho cô, không đính hôn với cô.
Cô yêu anh như vậy, thích anh như vậy, thực sự không dám nghĩ những ngày sau đó không có anh sẽ như thế nào.
"Ngọc Hân, con yên tâm, Ký Phàm nhất định là nhất thời hồ đồ, nó sẽ không rời khỏi con" Tiêu phu nhân vỗ tay cô an ủi.
Duẫn Ngọc Hân chỉ có thể gật đầu, hy vọng là như thế này thôi, hy vọng anh chỉ là nhất thời bị Lâm Tử Hàn mê hoặc, cô sẽ đợi được ngày nào đó anh tỉnh táo lại.
~~~~~~~~~~~
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Tử Hàn ôm tập tài liệu Tiêu Ký Phàm cần, do dự đi vào giữa gian nhà, sau khi trải qua chuyện ngày hôm qua, cô càng sợ nhìn thấy anh hơn trước đây.
Anh nhất định sẽ cảm thấy mình là một người phụ nữ tùy tiện sao? Cô là loại phụ nữ bình thường đến không thể bình thường hơn, tại trên đường có thể tiện tay tóm một ôm lớn, anh làm sao có thể thích cô?
"Ầm!" Một tiếng vang thật lớn, một trận đau nhức truyền đến từ trán, Lâm Tử Hàn khẽ kêu một tiếng, bưng cái trán bị đụng đau trừng mắt nhìn cửa thủy tinh trước mắt.
Trước đây thời gianthân thiết cùng Duẫn Ngọc Hân cũng không thấy anh đóng cửa! Ngày hôm nay làm sao... Đau chết cô mất...
"Cánh cửa lần trước em chưa bồi thường, không phải em đã quên đó chứ?" Trước bàn làm việc, Tiêu Ký Phàm liếc cô cười tà nói. Người phụ nữ này! Khi đi làm tâm hồn cứ treo ngược cành cây!
Lâm Tử Hàn cười gượng hai tiếng, đặt tài liệu cầm trong tay lên trên mặt bàn của anh: "Tổng tài, đây là tài liệu anh muốn, không có việc gì tôi về trước đi làm".
Khi đang nói chuyện xoay người bước nhanh qua cánh cửa.
"Tử Hàn!" Phía sau truyền đến tiếng gọi cấp bách của Tiêu Ký Phàm, Lâm Tử Hàn kinh hãi, sau khi ngừng một giây xoay người, vẻ mặt nghiêm túc theo dõi anh nói: "Xin hãy gọi là trợ lý Lâm!"
Tiêu Ký Phàm sửng sốt, khóe môi khẽ động, lộ ra một dáng tươi cười đẹp trai: "Trợ lý Lâm"
"Có chuyện gì không?"
"Sặc..." Tiêu Ký Phàm suy nghĩ một chút, anh căn bản không có chuyện gì, chỉ là thấy cô đi vội quá, vô ý thức gọi cô lại mà thôi. "Phiền em giúp anh pha cốc cà phê thôi"
Được lắm! Lâm Tử Hàn nhẹ thở ra một hơi đi ra ngoài, đi vào gian trà nước, ngoài ý muốn thấy Duẫn Ngọc Hân đang ngồi ở ghế nghỉ ngơi mắt lạnh lùng liếc mình. Xem ra tựa hồ đang cố gắng chờ cô, tim Lâm Tử Hàn đập dồn dập, bởi vì sắc mặt của cô ta rất dọa người, hai mắt sưng đỏ tràn đầy tất cả đều là lửa giận.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Duẫn Ngọc Hân "Ầm!" một tiếng đóng sầm cánh cửa phòng trà nước, cánh tay vung lên, hất nước trong chén lên trên mặt Lâm Tử Hàn. Lâm Tử Hàn hô nhỏ một tiếng, bọt nước chảy xuống dọc theo mặt gò má của cô, đọng lại trên quần áo của cô.
"Tiện nhân! Cô trà trộn vào Tiêu thị chính là vì cám dỗ Ký Phàm sao?" Duẫn Ngọc Hân khinh thường liếc cô: "Cô hãy nhìn bản thân xem có bao nhiêu cân bao nhiêu lượng đi! Dù cho cô là nữ vương đàn piano, cũng chỉ là một người nghèo bò ra từ đẳng cấp thấp hèn, có tư cách gì đoạt lấy người đàn ông của tôi!?"
Lâm Tử Hàn nổi giận, không chút nào tỏ ra yếu thế mà rống lại: "Cô giữ không được người đàn ông của mình, vì sao lại trút hết giận lên đầu tôi!? Tôi thuộc đẳng cấp thấp hèn, có ngăn trở gì cô sao?"
Trước đây cô ta đánh cô, mắng cô, cô cũng có thể không trả lại, hiện tại trực tiếp vũ nhục tới nhân cách của cô, cô phải phản kháng một chút.
"Ký Phàm là vị hôn phu của tôi! Cô cám dỗ anh ấy! Tại sao lại không cản trở tôi chứ? Nếu như không phải cô, Ký Phàm làm sao có thể nói với tôi không muốn đính hôn với tôi, tôi thấy cô điên rồi, muốn gả cho kẻ có tiền thì không điên sao?!" Duẫn Ngọc Hân giận dữ quát.
Tiêu Ký Phàm nói không đính hôn với cô ta? Lâm Tử Hàn hơi ngẩn người, anh ngày đó nói với cô là thật? Anh là thực sự thích cô sao?
Cô đột nhiên thông cảm cho Duẫn Ngọc Hân, trong lòng thậm chí có chút xấu hổ, nếu như Tiêu Ký Phàm thật là bởi vì cô mà bỏ Duẫn Ngọc Hân. Như vậy Duẫn Ngọc Hân mắng cô, hận cô thì một chút cũng không quá đáng.
Cho tới nay, cô đều hận thấu xương đối với kẻ thứ ba cướp đoạt hạnh phúc của người khác, ngày hôm nay, chính cô lại thành người như thế.
"Chột dạ?" Duẫn Ngọc Hân trừng mắt với cô: "Tôi cho cô biết! Đời này cô cũng không có khả năng gả vào Tiêu gia, bởi vì cô căn bản là không xứng với Ký Phàm. Nếu như cô đủ thông minh, nên mang theo đứa con của chồng trước cút khỏi cuộc sống của Ký Phàm đi".
Lâm Tử Hàn gắt gao nắm chặt chiếc cốc nhựa, cốc nhựa bị cô nắm cho méo mó, lòng của cô lại đau đến lợi hại. Duẫn Ngọc Hân nói cô cũng biết, người như cô gả vào nhà giàu có là không có khả năng, hơn nữa riêng Tiểu Thư Tuyết, người bình thường cũng sẽ không tiếp thu!
Vì sao Lãnh Phong lại là Tiêu Ký Phàm chứ? Chí ít Lãnh Phong không có vị hôn thê, cô cũng không cần bị người ta phỉ nhổ là kẻ thứ ba.
Duẫn Ngọc Hân ư, đáng kiếp cô ta, đáng hận nữa!!!!!!!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro