Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Tài

Cướp dâu

Thiên Cầm

2024-11-11 23:27:11

Lâm Tử Hàn tức giận đến sắp thổ huyết, đưa tay bóp cái chén trên mặt bàn, hung hăng rót một ít nước, hít sâu hồi lâu, mới bình tĩnh sơ sơ lại.

Tất cả thời gian chuẩn bị sắp xếp, đã hơn mười giờ, áo cưới của Lâm Tử Hàn nhìn qua cao quý mỹ lệ, da thịt trắng nõn mọng nước lỏa lồ trong thước vải lụa mỏng, thật là mê người.

Đỗ Vân Phi đã chờ tại lễ đường nhìn như ngây dại, trên mặt tràn đầy nụ cười hạnh phúc, đợi ba năm, anh cuối cùng chờ đến giờ phút này.

Được Vương Văn Khiết giúp đỡ, Lâm Tử Hàn từng bước một vượt qua chính giữa thảm đỏ lễ đường, đi đến đầu hạnh phúc kia.

"Vân Phi, nói mau, Tử Hàn của chúng ta có đẹp hay không" Vương Văn Khiết cười tủm tỉm nói.

Lâm Tử Hàn lúng túng, nhanh chóng liếc mắt nhìn Đỗ Vân Phi, xấu hổ rũ đôi mắt xuống, nghĩ thầm bà tám Vương Văn Khiết này thật đúng là quá tám rồi, lời này sẽ không có thể giữ lại hỏi riêng sao?

Đoàn người dưới đài vang lên một tiếng cười trộm, vẻ mặt Lâm Tử Hàn liền càng thêm đỏ lên.

Đỗ Vân Phi dừng ở Lâm Tử Hàn đang xấu hổ sợ hãi, kích động gật đầu run giọng nói: "Rất đẹp..." Thật sự rất đẹp, Đỗ Vân Phi không chỉ có giọng nói run lên, trái tim cũng run rẩy theo, cả người kích động mà run rẩy...

Vương Văn Khiết cười ha ha giao tay Lâm Tử Hàn vào bàn tay anh, cha sứ không vui mà nhìn chằm chằm chị, thời khắc thần thánh như thế, không thể nghiêm túc một chút sao?

Lâm Tử Hàn từ sáng sớm đến bây giờ sẽ không có nửa điểm tươi cười miễn cưỡng cười một chút, đứng trước mặt cha sứ cùng Đỗ Vân Phi.

Cha sứ thanh thanh cổ họng, giọng nói cao vút mà trang trọng: "Đỗ Vân Phi tiên sinh..."

"Chú à, chú không cần hỏi, anh ấy đều đồng ý" Lâm Tử Hàn có lòng tốt mà cắt ngang lời ông, không cần ông phải mệt mỏi như vậy.

Cha sứ rùng mình, có cô dâu như vậy sao? Hơn nữa, cô vừa rồi kêu ông là gì?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Sặc..." Nghe thấy thuộc hạ cười trộm, Đỗ Vân Phi xấu hổ cười gượng hai tiếng, lại không biết nên mở miệng an ủi cha sứ tim gan đã bị thương tổn như thế nào.

Làm sao vậy? Cô làm sai cái gì? Làm sao tất cả mọi người có một biểu tình biểu tình như vậy? Trong lòng Lâm Tử Hàn có một mảnh buồn bực.

Cha sứ hờn giận mà nhìn chằm chằm cô, nghiến răng nghiến lợi mở miệng: "Vậy Lâm Tử Hàn tiểu thư con thì sao?"

"Con..." Lâm Tử Hàn trong lòng cứng lại, hai chữ đồng ý thế nào cũng nói không nên lời, ngừng ba giây đồng hồ, cho đến khi tất cả mọi người thay cô đổ mồ hôi, mới hé miệng...

"Cô ấy không đồng ý!" Giọng nói tà mị của một người vang lên, pha trộn với tiếng cửa gỗ của giáo đường mở ra, vang vọng toàn bộ giáo đường.

Nơi cửa, ánh sáng trắng chói mắt len vào, ánh mắt mọi người đồng thời quét qua, một người thân ảnh màu đen cao quý như vương giả bị những ánh sáng trắng vây quanh, chậm rãi mà bước vào.

"Ai đó..." Đoàn người nổi lên một trận rối loạn, bởi vì ánh sáng trắng quá mạnh mẽ, ai cũng không có thấy rõ chân diện của người vừa mới tới.

Chỉ thấy thân ảnh màu đen gần đi hết thảm đỏ, Lâm Tử Hàn mới lui về phía sau một bước, hô nhỏ một tiếng: "Lãnh Phong!" Anh sao lại đột nhiên xuất hiện?

Mà phía sau anh, trời ạ, là muốn kéo bè kéo phái đánh nhau sao?

"Anh muốn làm cái gì?" Đỗ Vân Phi liếc nhìn anh, lạnh lùng mở miệng.

Lãnh Phong chỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn anh, hướng về phía Lâm Tử Hàn sớm đã thành công trốn được dưới bàn ra lệnh: "Lâm Tử Hàn, em đi ra cho anh!"

Mới không cần đi ra ngoài! Nhìn sắc mặt kinh khủng như vậy của anh, đánh chết cô cũng không muốn đi ra ngoài! Lâm Tử Hàn hoảng sợ nghĩ, giương giọng nói: "Phong ca, anh là tới uống rượu mừng sao? Nếu vậy thì ngồi xuống bàn bên dưới, chúng ta đêm nay không say không về..."

"Ầm" Một tiếng vang thật lớn, Lâm Tử Hàn chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời, bàn đã bay ra phía sau cô, tiếp theo cả khán phòng vang lên tiếng thét chói tai.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lãnh Phong ôm cánh tay Lâm Tử Hàn, cố sức kéo, cô chuẩn xác ngã vào trong ngực của anh.

Lâm Tử Hàn kinh hãi, thét chói tai giãy dụa: "Anh làm gì! Buông ra!"

"Tử Hàn..." Đỗ Vân Phi bị hai người mặc áo đen dùng súng uy hiếp, vừa vội vừa tức lại bất đắc dĩ, tuy rằng bản lĩnh của anh không tồi, nhưng đối phương người đông thế lớn, căn bản không phải lúc liều mạng.

"Lẽ nào anh không cảm thấy gì sao? Cô ấy không muốn gả cho anh" Lãnh Phong liếc anh cười lạnh nói, dùng bàn tay nâng cằm Lâm Tử Hàn lên, hôn lên môi cô, trước mặt mọi người hôn sâu xuống, tuyên cáo quan hệ của anh và cô.

Đỗ Vân Phi bị tức điên, cô dâu của mình bị người ta khinh bạc như vậy, thể diện của anh biết để vào đâu? Dù cho anh không có thể diện, anh cũng không cam nguyện nhìn đến người đàn ông khác khác chạm vào cô!

Lâm Tử Hàn xấu hổ đỏ mặt giãy dụa, nhưng thế nào cũng đánh không lại khí lực mạnh mẽ của anh, chỉ có thể thoá mạ dưới đáy lòng: Vương bát đản! Ngay cả một chút thể diện cũng không giữ lại cho cô!

Anh sao lại làm trò trước mặt rất nhiều người với cô chứ? Làm sao có thể làm trò trước mặt chú rể hôn cô dâu chứ? Trời ạ! Anh điên rồi! Biến thái rồi!

Một lúc lâu sau, Lãnh Phong cuối cùng cũng buông môi cô ra, không để ý tới chửi bới của cô, ôm lấy ngang người cô, cất bước ra cửa lớn giáo đường.

"Vân Phi! Cứu mạng! Em đồng ý! Em đồng ý gả cho anh..." Giọng nói của Lâm Tử Hàn càng ngày càng xa, cuối cùng biến mất ra khỏi cửa giáo đường.

Người mặc đồ đen buông Đỗ Vân Phi ra, bắt đầu lui lại. Đoàn người chấn kinh không nhỏ lúc này mới đem trái tim treo cao lôi xuống, vỗ vỗ ngực đều thấy bản thân may mắn vì vẫn còn sống.

Rõ ban ngày thế này, lại có người có người ngang nhiên cầm súng tới cướp cô dâu?

Đỗ Vân Phi thất vọng ngã ngồi xuống đất, cô dâu đã không có, hôn lễ này cũng không cần dùng! Vốn tưởng rằng hạnh phúc ngay trước mắt, nghĩ không ra...

Lãnh Phong! Trong miệng của anh lạnh lùng mà bức ra hai chữ này, run rẩy nắm chặt nắm tay, hung hăng nện lên thảm đỏ, thù cướp vợ này, há lại không báo chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Tài

Số ký tự: 0