Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Tài
Không thể ra ng...
Thiên Cầm
2024-11-11 23:27:11
"Tôi tại sao lại ở chỗ này?" Cô sững sờ mà hỏi thăm, ánh mắt rơi vào trên người Tiêu Ký Phàm. Ánh nắng ban mai nhu hòa xuyên qua, chiếu vào áo ngủ trên người Tiêu Ký Phàm, dường như thêm một vầng sáng mới, đẹp đến quái dị!
"Em cứ nói đi?" Tiêu Ký Phàm cau mày nhìn cô, dáng điệu ôn hoà.
"Tôi..." Đúng rồi, cô sao lại chạy tới phòng của anh chứ? Tối hôm qua sau khi xong việc cô rõ ràng trở về sau nhà nha. Cúi đầu nhìn thoáng qua bản thân, áo ngủ tuyết trắng may mà vẫn mặc ở trên người, tuy rằng cô không biết là ai giúp cô mặc vào, nhưng có thể xác định chính là không phải tự cô mặc vào.
Quần áo lao động của cô, đang vắt trên ghế.
Quầng sáng chiếu trên thân anh di chuyển, ưu nhã đi tới phía cô.
"Anh..." Lời nói cứng nhắc của Lâm Tử Hàn nuốt vào trong miệng, một nụ hôn nồng nhiệt chào buổi sáng bắt đầu trình diễn.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Tử Hàn nóng lên, ảo não đến suýt chết, cô sao lại luôn luôn không chịu được mà bò lên giường của anh vậy! Bị Duẫn Ngọc Hân biết, không trừng trị cô không được!
Tiêu Ký Phàm hôn cô thật sâu, trên thực tế, tối hôm qua anh rất thành công làm quân tử. Nhìn cô mệt mỏi như vậy, chỉ là giúp cô lau thân thể, thay đổi áo ngủ, không hơn.
Khớp xương ngón tay rõ ràng phủ lên cằm cô, lập tức sử dụng thêm lực. Thật sâu ngưng nhìn con ngươi đen ngập nước gần trong gang tấc kia, khi Lâm Tử Hàn sắp chịu không nổi cái nhìn chăm chú của anh, thì anh thản nhiên mở lời: "Cải trang một chút, theo tôi ra ngoài"
Lâm Tử Hàn sửng sốt, nghi hoặc đánh giá anh hỏi: "Vì sao?"
"Không có nhiều vì sao như vậy, đi!" Anh buông cô ra, lạnh giọng ra lệnh.
Lâm Tử Hàn bĩu miệng nhỏ nhắn, bất mãn mà quan sát anh, có lầm hay không! Dù cho anh là chủ nhân, cũng không thể ra lệnh cho người khác? Cùng anh ra ngoài, cuối cùng cũng nên có một lý do chứ.
Tiêu Ký Phàm không để ý tới tức giận đầy ngực cô, lấy bên trong tủ quần áo một bộ quần áo đơn giản thay vào, sau đó bắt đầu chỉnh lý lại quần áo. Người sau chính là ngơ ngác nhìn anh, cho đến khi anh chuẩn bị hoàn tất, đã đi qua cửa mới giật mình cảm giác mình là không phải nên xuống giường rồi chứ.
Khoảng khắc Tiêu Ký Phàm vỗ lên cánh cửa, quay đầu lại nói với cô: "Tôi ở dưới lầu chờ em, trong vòng mười phút phải xuống"
"Ờ..." Lâm Tử Hàn đáp lại, sau khi cánh cửa được đóng lại, mới nhanh chóng nhảy xuống từ trên giường. May là trong phòng này còn lưu lại quần áo của cô, tùy tiện chọn một bộ để thay, rửa mặt chải đầu một phen liền phóng xuống dưới lầu.
Xe Tiêu Ký Phàm đã chờ ở cổng, Tiểu Thư Tuyết nhô đầu nhỏ ra mất hứng mà hô: "Mẹ, mẹ chậm muốn chết"
Lâm Tử Hàn liếc mắt nhìn khuôn mặt đẹp trai khẩn trương của Tiêu Ký Phàm, dùng tay ra hiệu bảo Tiểu Thư Tuyết chớ có lên tiếng, mở cửa xe chuẩn bị lên xe. Vừa mới chạm vào thì thân ảnh mỹ lệ đột nhiên đập vào mắt cô, cô sững sờ, ngẩng đầu nhìn phía ban công nhà bên cạnh, Duẫn Ngọc Hân vẻ mặt vẻ giận dữ đang gắt gao nhìn mình chằm chằm.
"Xong!" Dưới đáy lòng cô thầm kêu một tiếng, xem ra Duẫn Ngọc Hân phát hỏa! Không được, cô không thể ra ngoài với Tiêu Ký Phàm!
Cúi người, nghiêng mặt cười với Tiêu Ký Phàm: "Anh rốt cuộc muốn đi đâu? Tôi không cần đi có được không?"
"Không được! Con muốn mẹ đi! Phải là mẹ...!" Tiểu Thư Tuyết lần thứ hai xuất ra đòn sát thủ của mình, bắt đầu trình diễn tiết mục vừa khóc vừa nháo.
"Được, được, mẹ đi!" Lâm Tử Hàn chịu hết nổi rồi mà trấn an, vòng qua bên kia xe.
Thần thánh ơi! Sự tình sao lại trở nên loạn như thế? Duẫn Ngọc Hân là người mẫn cảm như vậy, cô nên giải thích hành vi hôm nay với cô ta thế nào đây!
Trộm liếc mắt nhìn Tiêu Ký Phàm bên cạnh trầm mặc không nói, hỏi: "Anh muốn dẫn chúng tôi đi đâu?" Kỳ thực nhìn Tiểu Thư Tuyết sau khi mặc thành như thế, đại thể cô có thể đoán được.
"Mẹ, ba ba ngày hôm nay muốn mang con đi bơi" Tiểu Thư Tuyết lanh mồm lanh miệng nói, vui mừng làm động tác bơi. Ngày hôm nay khi Tiêu Ký Phàm hỏi nó muốn đi nơi nào chơi, khiến nó vui mừng khôn xiết, tuy rằng Tiêu gia rất lớn, nhưng mà ở lại lâu cũng sẽ ngấy thôi. Như thế, con bé không chút suy nghĩ nào mà lựa chọn đi bơi.
"Bơi?" Lâm Tử Hàn giả vờ không vui nói: "Trong nhà không phải có bể bơi lớn sao, vì sao phải chạy ra ngoài bơi chứ" Tuy rằng chính cô cũng rất muốn đi, nhưng mà ra ngoài như thế khó tránh có phần mạo hiểm.
Duẫn Ngọc Hân sẽ không nói gì, ai biết có thể hay không gặp gỡ người quen chứ!
"Cái đó không giống nha, ba ba nói đi cạnh biển có thể bơi cùng cá mập" Tiểu Thư Tuyết nói lớn tiếng phản bác.
"Lời nói ấu trĩ như thế là anh nói sao?" Lâm Tử Hàn nhìn Tiêu Ký Phàm, nhịn ý cười hỏi.
Tiêu Ký Phàm tức giận mà liếc mắt nhìn cô, quay mặt đi tiếp tục không nhìn sự tồn tại của cô, Lâm Tử Hàn không thú vị mà buông mắt xuống, ngay sau đó một lần nữa nhìn anh nói: "Chúng ta đi ra ngoài như vậy có quá mạo hiểm hay không"
"Vì sao lại mạo hiểm?" Tiêu Ký Phàm liếc cô.
Lâm Tử Hàn quan sát anh, dè dặt thử nói: "Lẽ nào anh sẽ không sợ người khác phát hiện anh là Lãnh Phong?"
Tiêu Ký Phàm lắc đầu, trên mặt lộ ra một nụ cười tàn nhẫn, tà mị nói qua kẽ răng: "Người nào biết đến đều đã chết, sau này những người khác biết cũng sẽ chết"
Ánh mắt của anh có chút nghiền ngẫm, lưu luyến trên mặt cô, ý tứ rất rõ ràng, nếu như cô dám nói cho Đỗ Vân Phi, như vậy người chết kế tiếp đó là Đỗ Vân Phi.
"Em cứ nói đi?" Tiêu Ký Phàm cau mày nhìn cô, dáng điệu ôn hoà.
"Tôi..." Đúng rồi, cô sao lại chạy tới phòng của anh chứ? Tối hôm qua sau khi xong việc cô rõ ràng trở về sau nhà nha. Cúi đầu nhìn thoáng qua bản thân, áo ngủ tuyết trắng may mà vẫn mặc ở trên người, tuy rằng cô không biết là ai giúp cô mặc vào, nhưng có thể xác định chính là không phải tự cô mặc vào.
Quần áo lao động của cô, đang vắt trên ghế.
Quầng sáng chiếu trên thân anh di chuyển, ưu nhã đi tới phía cô.
"Anh..." Lời nói cứng nhắc của Lâm Tử Hàn nuốt vào trong miệng, một nụ hôn nồng nhiệt chào buổi sáng bắt đầu trình diễn.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Tử Hàn nóng lên, ảo não đến suýt chết, cô sao lại luôn luôn không chịu được mà bò lên giường của anh vậy! Bị Duẫn Ngọc Hân biết, không trừng trị cô không được!
Tiêu Ký Phàm hôn cô thật sâu, trên thực tế, tối hôm qua anh rất thành công làm quân tử. Nhìn cô mệt mỏi như vậy, chỉ là giúp cô lau thân thể, thay đổi áo ngủ, không hơn.
Khớp xương ngón tay rõ ràng phủ lên cằm cô, lập tức sử dụng thêm lực. Thật sâu ngưng nhìn con ngươi đen ngập nước gần trong gang tấc kia, khi Lâm Tử Hàn sắp chịu không nổi cái nhìn chăm chú của anh, thì anh thản nhiên mở lời: "Cải trang một chút, theo tôi ra ngoài"
Lâm Tử Hàn sửng sốt, nghi hoặc đánh giá anh hỏi: "Vì sao?"
"Không có nhiều vì sao như vậy, đi!" Anh buông cô ra, lạnh giọng ra lệnh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Tử Hàn bĩu miệng nhỏ nhắn, bất mãn mà quan sát anh, có lầm hay không! Dù cho anh là chủ nhân, cũng không thể ra lệnh cho người khác? Cùng anh ra ngoài, cuối cùng cũng nên có một lý do chứ.
Tiêu Ký Phàm không để ý tới tức giận đầy ngực cô, lấy bên trong tủ quần áo một bộ quần áo đơn giản thay vào, sau đó bắt đầu chỉnh lý lại quần áo. Người sau chính là ngơ ngác nhìn anh, cho đến khi anh chuẩn bị hoàn tất, đã đi qua cửa mới giật mình cảm giác mình là không phải nên xuống giường rồi chứ.
Khoảng khắc Tiêu Ký Phàm vỗ lên cánh cửa, quay đầu lại nói với cô: "Tôi ở dưới lầu chờ em, trong vòng mười phút phải xuống"
"Ờ..." Lâm Tử Hàn đáp lại, sau khi cánh cửa được đóng lại, mới nhanh chóng nhảy xuống từ trên giường. May là trong phòng này còn lưu lại quần áo của cô, tùy tiện chọn một bộ để thay, rửa mặt chải đầu một phen liền phóng xuống dưới lầu.
Xe Tiêu Ký Phàm đã chờ ở cổng, Tiểu Thư Tuyết nhô đầu nhỏ ra mất hứng mà hô: "Mẹ, mẹ chậm muốn chết"
Lâm Tử Hàn liếc mắt nhìn khuôn mặt đẹp trai khẩn trương của Tiêu Ký Phàm, dùng tay ra hiệu bảo Tiểu Thư Tuyết chớ có lên tiếng, mở cửa xe chuẩn bị lên xe. Vừa mới chạm vào thì thân ảnh mỹ lệ đột nhiên đập vào mắt cô, cô sững sờ, ngẩng đầu nhìn phía ban công nhà bên cạnh, Duẫn Ngọc Hân vẻ mặt vẻ giận dữ đang gắt gao nhìn mình chằm chằm.
"Xong!" Dưới đáy lòng cô thầm kêu một tiếng, xem ra Duẫn Ngọc Hân phát hỏa! Không được, cô không thể ra ngoài với Tiêu Ký Phàm!
Cúi người, nghiêng mặt cười với Tiêu Ký Phàm: "Anh rốt cuộc muốn đi đâu? Tôi không cần đi có được không?"
"Không được! Con muốn mẹ đi! Phải là mẹ...!" Tiểu Thư Tuyết lần thứ hai xuất ra đòn sát thủ của mình, bắt đầu trình diễn tiết mục vừa khóc vừa nháo.
"Được, được, mẹ đi!" Lâm Tử Hàn chịu hết nổi rồi mà trấn an, vòng qua bên kia xe.
Thần thánh ơi! Sự tình sao lại trở nên loạn như thế? Duẫn Ngọc Hân là người mẫn cảm như vậy, cô nên giải thích hành vi hôm nay với cô ta thế nào đây!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trộm liếc mắt nhìn Tiêu Ký Phàm bên cạnh trầm mặc không nói, hỏi: "Anh muốn dẫn chúng tôi đi đâu?" Kỳ thực nhìn Tiểu Thư Tuyết sau khi mặc thành như thế, đại thể cô có thể đoán được.
"Mẹ, ba ba ngày hôm nay muốn mang con đi bơi" Tiểu Thư Tuyết lanh mồm lanh miệng nói, vui mừng làm động tác bơi. Ngày hôm nay khi Tiêu Ký Phàm hỏi nó muốn đi nơi nào chơi, khiến nó vui mừng khôn xiết, tuy rằng Tiêu gia rất lớn, nhưng mà ở lại lâu cũng sẽ ngấy thôi. Như thế, con bé không chút suy nghĩ nào mà lựa chọn đi bơi.
"Bơi?" Lâm Tử Hàn giả vờ không vui nói: "Trong nhà không phải có bể bơi lớn sao, vì sao phải chạy ra ngoài bơi chứ" Tuy rằng chính cô cũng rất muốn đi, nhưng mà ra ngoài như thế khó tránh có phần mạo hiểm.
Duẫn Ngọc Hân sẽ không nói gì, ai biết có thể hay không gặp gỡ người quen chứ!
"Cái đó không giống nha, ba ba nói đi cạnh biển có thể bơi cùng cá mập" Tiểu Thư Tuyết nói lớn tiếng phản bác.
"Lời nói ấu trĩ như thế là anh nói sao?" Lâm Tử Hàn nhìn Tiêu Ký Phàm, nhịn ý cười hỏi.
Tiêu Ký Phàm tức giận mà liếc mắt nhìn cô, quay mặt đi tiếp tục không nhìn sự tồn tại của cô, Lâm Tử Hàn không thú vị mà buông mắt xuống, ngay sau đó một lần nữa nhìn anh nói: "Chúng ta đi ra ngoài như vậy có quá mạo hiểm hay không"
"Vì sao lại mạo hiểm?" Tiêu Ký Phàm liếc cô.
Lâm Tử Hàn quan sát anh, dè dặt thử nói: "Lẽ nào anh sẽ không sợ người khác phát hiện anh là Lãnh Phong?"
Tiêu Ký Phàm lắc đầu, trên mặt lộ ra một nụ cười tàn nhẫn, tà mị nói qua kẽ răng: "Người nào biết đến đều đã chết, sau này những người khác biết cũng sẽ chết"
Ánh mắt của anh có chút nghiền ngẫm, lưu luyến trên mặt cô, ý tứ rất rõ ràng, nếu như cô dám nói cho Đỗ Vân Phi, như vậy người chết kế tiếp đó là Đỗ Vân Phi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro