Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Tài
Say rượu 3
Thiên Cầm
2024-11-11 23:27:11
“Bởi vì tôi muốn làm như vậy, tôi muốn hôn em”. Anh khẽ lẩm bẩm nói ra, thật sâu trong con ngươi là sự nhu tình, bàn tay lớn bao phủ ngực của cô, dè dặt mà vuốt ve.
“Bởi vì tôi muốn làm như vậy, tôi muốn hôn em”. Anh khẽ lẩm bẩm nói ra, thật sâu trong con ngươi là sự nhu tình, bàn tay lớn bao phủ ngực của cô, dè dặt mà vuốt ve.
Lâm Tử Hàn bị nhu tình phát ra trên người anh bao bọc lấy, cô biết làm như vậy là không đúng, cũng không biết Tiêu Ký Phàm say, cô lại vẫn như cũ hãm sâu trong đó không thể tự thoát ra đươc. Anh ta là vị hôn phu của Duẫn Ngọc Hân! Cô lại một lần nữa nhắc nhở chính mình, nhưng mà, chỗ bàn tay ấm áp của Tiêu Ký Phàm vuốt ve, tựa như có ma lực, từng chút từng chút mà nuốt chửng lý trí của cô.
“Thả lỏng một chút”. Tiêu Ký Phàm nâng mặt của cô, giọng nói vẫn ôn nhu như nước, anh muốn người phụ nữ này, chí ít vào giờ khắc này là như vậy.
Anh biết mình đang làm cái gì, rượu có thể làm tê liệt thần kinh của anh, nhưng không tê liệt được đầu óc của anh, ý thức của Lâm Tử Hàn chống lại, càng khiến *** [ô ô, các bạn tự hiểu] của anh càng thêm kịch liệt đứng lên.
Cô là phụ nữ đã kết hôn qua, là mẹ của người ta, vì sao gặp loại chuyện này toàn thân lại cứng ngắc như thiếu nữ chưa trải qua việc đời thế này? Anh rất không hiểu được.
“Tử Hàn…” Anh nhẹ giọng gọi bên tai cô.
Lâm Tử Hàn hơi quay mặt đi, tiếp xúc với ánh mắt muôn vàn nhu tình của anh, con ngươi của anh, giống như một người nào đó, là đàn ông thì đều ôn nhu sao?
Nhớ tới Lãnh Phong, nghĩ đến nụ hôn của anh, Lâm Tử Hàn bỗng dưng đẩy anh ra, trong nháy mắt ngồi dậy, lôi kéo quần áo bị Tiêu Ký Phàm giật lại, trời ơi! Vì sao cô vào lúc này lại nghĩ đến anh ta?
“Em làm sao vậy?” Nhiệt tình tràn ngập bị ngắt quãng, Tiêu Ký Phàm cũng không biểu hiện ra sự bất mãn, thân thiết đánh giá ngực phập phồng của cô.
“Tôi phải về nhà!” Lâm Tử Hàn đứng lên từ trên ghế sofa, lớn tiếng nói. Tiện tay lấy túi xách trên mặt đất liền phóng ra ngoài cửa, Tiêu Ký Phàm đứng dậy muốn đuổi theo, thân thể bất ổn, ngã về trên ghế sofa.
Anh ảo nảo cầm ly rượu mạnh trên bàn lên, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, anh ảo não, không phải vừa nãy không làm được chuyện gì, mà là không thể cho cô biết được lòng mình.
Kiêu ngạo như anh, nếu như vào lúc này còn lo lắng đến vấn đề mặt mũi! Thực sự quá không nên.
Lâm Tử Hàn đi ra khỏi KTV, điện thoại di động liền vang lên, giọng nói Từ Nhạc Phong vang đến: “Tử Hàn, em đã tới chưa? Ký Phàm uống nhiều quá, phiền em đưa cậu ấy về nhà thôi”.
“Vì sao anh không đưa?” Lâm Tử Hàn tức giận nói.
Từ Nhạc Phong áy náy ha ha cười nói: “Xấu hổ quá, anh vội vã theo trận tiếp theo, cho nên phải đi sớm”. Trong giọng nói có nồng đậm sự áy náy, rất sợ Lâm Tử Hàn nghĩ một trận mới là do anh một tay thiết kế.
“Anh xin em thương xót, đưa về một chút thôi, chìa khóa xe trong túi áo khoác của Ký Phàm, cứ như vậy nhé”. Lâm Tử Hàn còn chưa kịp cự tuyệt đã bị cắt đứt.
“Em mới không cần quản sống chết của anh ta!” Lâm Tử Hàn rống lên vào điện thoại di động một tiếng: “Em quản anh ta chính là…. Vương bát đản!”
Sải bước hướng tới chỗ xe taxi đỗ bên dường, càng đi càng cảm thấy bước chân càng nặng nề, nghĩ thầm tên khốn nạn nào đó uống say, có thể bị một đám kỹ nữ cưỡng dâm không? Có thể hay không….
“Không có việc gì, rùa có thể sống đến một trăm tuổi đó”. Trong lòng cô khuyên bản thân một câu, quay người trở về phòng, quả nhiên tên kia đã nằm xuống.
“Anh tại sao còn uống nữa?” Lâm Tử Hàn lấy cái ly trong tay anh xuống, gian nan nâng anh dậy từ trên ghế sofa, Tiêu Ký Phàm bị cô lôi kéo, bỗng nhiên cảm giác dạ dày có một trận phiên giang đạo hải (dời sông lấp biển), ghé vào bên mép bàn nôn không ngừng.
“Anh có khỏe không”. Lâm Tử Hàn lấy khăn tay, thay anh lau khóe miệng.
“Khá tốt”. Tiêu Ký Phàm hít vào một hơi lớn, đưa một cánh tay khoác lên vai cô, đại não đang dừng ở trạng thái nửa tỉnh nửa mê.
Thật vất vả dìu anh lên xe, Lâm Tử Hàn cũng không quản có bằng lái hay không, lái xe đi.
“Tổng tài, xin hỏi nhà anh ở đâu?” Cô rất nhanh mà liếc mắt nhìn Tiêu Ký Phàm say đến bất tỉnh nhân sự, hỏi, cô chỉ biết là anh và Duẫn Ngọc Hân cùng ở một khu nào đó cho kẻ có tiền, nhưng cụ thể cũng không biết.
Nửa phút đồng hồ sau, vẫn không đợi được anh đáp lại, Lâm Tử Hàn một lần nữa nhìn về phía anh, người này đang ngủ như chết.
Cứ như thế tại thời gian có đèn đỏ, cô tiến gần phía lỗ tai của anh rống lên một câu: “Sói tới!”
Đương sự không sợ sói? Haizz, loại người như anh ta chỉ có sói mới sợ thôi? Nghĩ đến Lâm Tử Hàn thôi không gọi anh, đang cân nhắc nên đem anh ném đi đâu. Khách sạn sao? Ai tới chăm sóc anh ta?
Hay là mang về nhà mình đi, ngày mai thứ bảy, như vậy hai bà tám kia nhất định tới nhà mình bát quái, đến lúc đó phát hiện cất giấu đàn ông có thể xong đời.
Tuy là nghĩ như vậy, Lâm Tử Hàn lại bất tri bất giác mà đi xe đến hướng thôn Ninh Thủy, lúc này, chỉ có thể kéo anh về nhà mình thôi.
Sau khi về đến nhà, Lâm Tử Hàn tùy ý mà ném anh lên giường, liền chạy đến nhà bên cạnh đi tìm con gái bảo bối của mình, muộn như thế, Vương Văn Khiết lại có thể ở trong phòng trang điểm thử áo cưới.
Lâm Tử Hàn chịu hết nổi mà trợn trắng mắt, nói: “Nửa đêm mười hai giờ, chị thử cho quỷ xem à?”
“Nếu như có một nam quỷ soái ca, cho anh ấy nhìn cũng không sao cả”. Vương Văn Khiết tâm tình tốt cười nói: “Tới đây, bảo bối, nhìn có được hay không?”
“Chuẩn bị khi nào kết hôn thế?” Lâm Tử Hàn mệt mỏi ngáp một cái, quan sát một vòng sau đó gật đầu: “Nhìn rất đẹp, người đẹp mặc cái gì cũng đẹp”.
Vương Văn Khiết ha ha cười nói: “Cái miệng nhỏ nhắn nói thật ngọt”.
“Chị cứ từ từ đẹp đi, em về trước đi ngủ”. Lâm Tử Hàn ôm Tiểu Thư Tuyết ra ngoài, Vương Văn Khiết cũng không để ý, tiếp tục tự mình say sưa trước gương.
Sau khi tìm một góc buông Tiểu Thư Tuyết xuống, Lâm Tử Hàn đau đầu nhìn Tiêu Ký Phàm ngủ giống như heo, vừa nãy thiếu chút nữa bị cường bạo, lại ngã, lại nôn mửa, trên người nhất định rất bẩn.
“Bởi vì tôi muốn làm như vậy, tôi muốn hôn em”. Anh khẽ lẩm bẩm nói ra, thật sâu trong con ngươi là sự nhu tình, bàn tay lớn bao phủ ngực của cô, dè dặt mà vuốt ve.
Lâm Tử Hàn bị nhu tình phát ra trên người anh bao bọc lấy, cô biết làm như vậy là không đúng, cũng không biết Tiêu Ký Phàm say, cô lại vẫn như cũ hãm sâu trong đó không thể tự thoát ra đươc. Anh ta là vị hôn phu của Duẫn Ngọc Hân! Cô lại một lần nữa nhắc nhở chính mình, nhưng mà, chỗ bàn tay ấm áp của Tiêu Ký Phàm vuốt ve, tựa như có ma lực, từng chút từng chút mà nuốt chửng lý trí của cô.
“Thả lỏng một chút”. Tiêu Ký Phàm nâng mặt của cô, giọng nói vẫn ôn nhu như nước, anh muốn người phụ nữ này, chí ít vào giờ khắc này là như vậy.
Anh biết mình đang làm cái gì, rượu có thể làm tê liệt thần kinh của anh, nhưng không tê liệt được đầu óc của anh, ý thức của Lâm Tử Hàn chống lại, càng khiến *** [ô ô, các bạn tự hiểu] của anh càng thêm kịch liệt đứng lên.
Cô là phụ nữ đã kết hôn qua, là mẹ của người ta, vì sao gặp loại chuyện này toàn thân lại cứng ngắc như thiếu nữ chưa trải qua việc đời thế này? Anh rất không hiểu được.
“Tử Hàn…” Anh nhẹ giọng gọi bên tai cô.
Lâm Tử Hàn hơi quay mặt đi, tiếp xúc với ánh mắt muôn vàn nhu tình của anh, con ngươi của anh, giống như một người nào đó, là đàn ông thì đều ôn nhu sao?
Nhớ tới Lãnh Phong, nghĩ đến nụ hôn của anh, Lâm Tử Hàn bỗng dưng đẩy anh ra, trong nháy mắt ngồi dậy, lôi kéo quần áo bị Tiêu Ký Phàm giật lại, trời ơi! Vì sao cô vào lúc này lại nghĩ đến anh ta?
“Em làm sao vậy?” Nhiệt tình tràn ngập bị ngắt quãng, Tiêu Ký Phàm cũng không biểu hiện ra sự bất mãn, thân thiết đánh giá ngực phập phồng của cô.
“Tôi phải về nhà!” Lâm Tử Hàn đứng lên từ trên ghế sofa, lớn tiếng nói. Tiện tay lấy túi xách trên mặt đất liền phóng ra ngoài cửa, Tiêu Ký Phàm đứng dậy muốn đuổi theo, thân thể bất ổn, ngã về trên ghế sofa.
Anh ảo nảo cầm ly rượu mạnh trên bàn lên, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, anh ảo não, không phải vừa nãy không làm được chuyện gì, mà là không thể cho cô biết được lòng mình.
Kiêu ngạo như anh, nếu như vào lúc này còn lo lắng đến vấn đề mặt mũi! Thực sự quá không nên.
Lâm Tử Hàn đi ra khỏi KTV, điện thoại di động liền vang lên, giọng nói Từ Nhạc Phong vang đến: “Tử Hàn, em đã tới chưa? Ký Phàm uống nhiều quá, phiền em đưa cậu ấy về nhà thôi”.
“Vì sao anh không đưa?” Lâm Tử Hàn tức giận nói.
Từ Nhạc Phong áy náy ha ha cười nói: “Xấu hổ quá, anh vội vã theo trận tiếp theo, cho nên phải đi sớm”. Trong giọng nói có nồng đậm sự áy náy, rất sợ Lâm Tử Hàn nghĩ một trận mới là do anh một tay thiết kế.
“Anh xin em thương xót, đưa về một chút thôi, chìa khóa xe trong túi áo khoác của Ký Phàm, cứ như vậy nhé”. Lâm Tử Hàn còn chưa kịp cự tuyệt đã bị cắt đứt.
“Em mới không cần quản sống chết của anh ta!” Lâm Tử Hàn rống lên vào điện thoại di động một tiếng: “Em quản anh ta chính là…. Vương bát đản!”
Sải bước hướng tới chỗ xe taxi đỗ bên dường, càng đi càng cảm thấy bước chân càng nặng nề, nghĩ thầm tên khốn nạn nào đó uống say, có thể bị một đám kỹ nữ cưỡng dâm không? Có thể hay không….
“Không có việc gì, rùa có thể sống đến một trăm tuổi đó”. Trong lòng cô khuyên bản thân một câu, quay người trở về phòng, quả nhiên tên kia đã nằm xuống.
“Anh tại sao còn uống nữa?” Lâm Tử Hàn lấy cái ly trong tay anh xuống, gian nan nâng anh dậy từ trên ghế sofa, Tiêu Ký Phàm bị cô lôi kéo, bỗng nhiên cảm giác dạ dày có một trận phiên giang đạo hải (dời sông lấp biển), ghé vào bên mép bàn nôn không ngừng.
“Anh có khỏe không”. Lâm Tử Hàn lấy khăn tay, thay anh lau khóe miệng.
“Khá tốt”. Tiêu Ký Phàm hít vào một hơi lớn, đưa một cánh tay khoác lên vai cô, đại não đang dừng ở trạng thái nửa tỉnh nửa mê.
Thật vất vả dìu anh lên xe, Lâm Tử Hàn cũng không quản có bằng lái hay không, lái xe đi.
“Tổng tài, xin hỏi nhà anh ở đâu?” Cô rất nhanh mà liếc mắt nhìn Tiêu Ký Phàm say đến bất tỉnh nhân sự, hỏi, cô chỉ biết là anh và Duẫn Ngọc Hân cùng ở một khu nào đó cho kẻ có tiền, nhưng cụ thể cũng không biết.
Nửa phút đồng hồ sau, vẫn không đợi được anh đáp lại, Lâm Tử Hàn một lần nữa nhìn về phía anh, người này đang ngủ như chết.
Cứ như thế tại thời gian có đèn đỏ, cô tiến gần phía lỗ tai của anh rống lên một câu: “Sói tới!”
Đương sự không sợ sói? Haizz, loại người như anh ta chỉ có sói mới sợ thôi? Nghĩ đến Lâm Tử Hàn thôi không gọi anh, đang cân nhắc nên đem anh ném đi đâu. Khách sạn sao? Ai tới chăm sóc anh ta?
Hay là mang về nhà mình đi, ngày mai thứ bảy, như vậy hai bà tám kia nhất định tới nhà mình bát quái, đến lúc đó phát hiện cất giấu đàn ông có thể xong đời.
Tuy là nghĩ như vậy, Lâm Tử Hàn lại bất tri bất giác mà đi xe đến hướng thôn Ninh Thủy, lúc này, chỉ có thể kéo anh về nhà mình thôi.
Sau khi về đến nhà, Lâm Tử Hàn tùy ý mà ném anh lên giường, liền chạy đến nhà bên cạnh đi tìm con gái bảo bối của mình, muộn như thế, Vương Văn Khiết lại có thể ở trong phòng trang điểm thử áo cưới.
Lâm Tử Hàn chịu hết nổi mà trợn trắng mắt, nói: “Nửa đêm mười hai giờ, chị thử cho quỷ xem à?”
“Nếu như có một nam quỷ soái ca, cho anh ấy nhìn cũng không sao cả”. Vương Văn Khiết tâm tình tốt cười nói: “Tới đây, bảo bối, nhìn có được hay không?”
“Chuẩn bị khi nào kết hôn thế?” Lâm Tử Hàn mệt mỏi ngáp một cái, quan sát một vòng sau đó gật đầu: “Nhìn rất đẹp, người đẹp mặc cái gì cũng đẹp”.
Vương Văn Khiết ha ha cười nói: “Cái miệng nhỏ nhắn nói thật ngọt”.
“Chị cứ từ từ đẹp đi, em về trước đi ngủ”. Lâm Tử Hàn ôm Tiểu Thư Tuyết ra ngoài, Vương Văn Khiết cũng không để ý, tiếp tục tự mình say sưa trước gương.
Sau khi tìm một góc buông Tiểu Thư Tuyết xuống, Lâm Tử Hàn đau đầu nhìn Tiêu Ký Phàm ngủ giống như heo, vừa nãy thiếu chút nữa bị cường bạo, lại ngã, lại nôn mửa, trên người nhất định rất bẩn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro