Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Tài

Thương nhớ

Thiên Cầm

2024-11-11 23:27:11

"Ngủ trên lầu" Tiêu phu nhân thấy sắc mặt anh không đúng, vội nói.

Tiêu Ký Phàm lướt qua bà ta, trực tiếp đi vào trong phòng, Tiêu phu nhân cùng Duẫn Ngọc Hân nhìn nhau, đi theo sau đó, hoàn toàn đoán không ra Tiêu Ký Phàm đang suy nghĩ gì.

Vừa nghe đến Tiêu phu nhân đoạt lấy con từ trong tay Lâm Tử Hàn, Tiêu Ký Phàm liền lập tức gấp rút trở về, hy vọng con vẫn mạnh khỏe, bằng không...

Biểu tình trên mặt càng rét lạnh hơn, đẩy cửa gỗ phòng trẻ con ra, đi vào, trên giường nhỏ trong phòng, Tiểu Thư Tuyết đang chìm trong giấc ngủ, ngoại trừ con mắt có chút sưng đỏ ra tất cả đều mạnh khỏe.

Tiêu Ký Phàm cúi người, kéo kéo mền chăn họa tiết hoạt hình trên người con bé, đau lòng đánh giá khuôn mặt nhỏ nhắn kia như thiên sứ kia. Mới hai ngày không gặp, anh cũng đã nhớ con bé đến nổi điên, nhớ, còn có người phụ nữ chọc giận anh kia.

Mùi vị bốn năm thật khó chịu nổi, cô bây giờ sao rồi? Có đúng là đang chịu đựng loại dằn vặt thấu xương tủy này hay không? Ngay cả chết đều không muốn buông tay, Tiêu phu nhân dùng thủ đoạn gì cướp được con trong tay cô đây?

"Ký Phàm, con bé rất tốt, một đứa cháu gái như thế, mẹ thương yêu nó sắp khắc sâu tận tim can" Tiêu phu nhân cười tủm tỉm nói, lời nói này là thật tâm.

Tiêu Ký Phàm đứng thẳng người, hơi quay đầu lại nhìn bà ta một cái, hỏi ra chuyện anh muốn biết nhất: "Lâm Tử Hàn hiện tại thế nào?"

"Cô ta..." Tiêu phu nhân cứng lại, được rồi, bà ta nên nói cô ta tốt hay là không tốt?

Duẫn Ngọc Hân thấy bà ta cùng lời, vội nói: "Sáng sớm khi em đi cùng bác gái đi đón đứa nhỏ này về, không phát hiện cô ta có cái gì không tốt"

"Cô ấy không có khả năng sẽ tốt" Tiêu Ký Phàm nhìn chằm chằm cô ta, gằn từng chữ, không ai bị cướp mất con còn có thể tốt, Lâm Tử Hàn càng không có khả năng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Nói! Cô ấy vì sao sẽ giao con cho cô?!"

Duẫn Ngọc Hân bị dáng vẻ của anh dọa cho kinh ngạc hoảng sợ, vô ý thức lui về sau một bước, nói: "Khi chúng em đi, Tiểu Thư Tuyết đang khóc hô muốn ba ba, Lâm Tử Hàn dỗ không được, thì... đồng ý để chúng em mang con bé đi"

Lý do này là đơn giản nhất, cũng là dễ dàng làm cho người ta tin phục nhất, vốn dĩ cô ta muốn nói dùng tiền trao đổi với Lâm Tử Hàn, ngẫm lại lý do này rất khó để cho Tiêu Ký Phàm tin tưởng.

Thấy Tiêu Ký Phàm không nổi bão, vội dùng cằm chỉ Tiểu Thư Tuyết trên giường, tiếp tục nói: "Không tin anh xem, con mắt Tiêu Thư Tuyết đến bây giờ vẫn còn sưng"

Tiêu Ký Phàm nhìn liếc mắt Tiểu Thư Tuyết đang ngủ, ánh mắt của con bé xác thực sưng đỏ đến lợi hại, người lớn ầm ĩ, thảm nhất chính là con trẻ. Anh áy náy mà thở dài, xoay người đi ra ngoài, trong lòng mong nhớ, còn đang nghĩ Lâm Tử Hàn sẽ một mình khổ sở đau đớn như nào khi mất đi con.

"Ký Phàm, đừng đi nữa, ở lại thôi" Tiêu phu nhân đi theo phía sau anh ôn nhu nói: "Vui đùa nơi phồn hoa bên ngoài một chút là được rồi, chơi mệt mỏi thì trở về nhà thôi"

Toàn thân Tiêu Ký Phàm tản mát ra sự thương tâm cô đơn, thân là mẹ, bà ta làm sao có thể không đau lòng? Vốn dĩ đã cảm thấy Lâm Tử Hàn không xứng với con trai bà ta, bây giờ lại còn dám làm ra chuyện phản bội anh, cục tức này, bà ta thật sự là không có cách nào nuốt xuống được!

Bước đi của Tiêu Ký Phàm trong phút chốc cũng không dừng lại, đã đi đến phòng ngủ của mình, mặc kệ ở trước mặt bất luận kẻ nào, anh vẫn đang lựa chọn phong bế nội tâm của mình.

Kiêu ngạo như anh, có thể nào tuỳ tiện cho người ta nhìn thấy một mặt đáy lòng máu chảy đầm đìa của mình chứ?

————-

Sáng sớm, Lâm Tử Hàn bị tưởng niệm về Tiêu Ký Phàm và Tiểu Thư Tuyết dằn vặt ngủ không được, cho dù một đêm không ngủ nhưng rất muốn ngủ một giấc thật ngon. Nhưng mà, mỗi khi nhất nhắm mắt trong đầu lại bắt đầu không ngừng hiện lên thân ảnh hai người một lớn một nhỏ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cô không thể không bò người dậy, tẩy rửa sạch sẽ sau đó đi ra ngoài, có lẽ cô nên tìm một ít chuyện để làm, nhưng mà, cô nên làm cái gì đây?

Một người ướt sũng không có mục đích đi trên đường cái, tùy ý để đoàn người như nước chảy bao phủ mình giữa biển người mênh mông, hai gò má được cơn gió thổi qua vuốt ve, cô khẽ hít vào một hơi.

Không chút ý thức đi tới trước biệt thự Tiêu gia, hoa cỏ tươi tốt trong cổng sắt lớn khắc hoa, nửa hơi thở mùa thu cũng không có.

Lâm Tử Hàn trốn ở góc, duỗi cổ, ánh mắt xuyên thấu qua cửa sắt lớn rơi vào cửa lớn tòa biệt thự, dường như đang tìm kiếm cái gì.

Đáng tiếc, mặc cho cô duỗi cổ dài bao nhiêu, ngay cả một sợi lông của Tiểu Thư Tuyết cũng nhìn không thấy, hoa viên hoàn toàn yên tĩnh, chỉ là mấy người nữ hầu thỉnh thoảng lại đi ngang qua hoa cỏ.

Một tiếng xe truyền đến, Lâm Tử Hàn kinh sợ, cuống quít trốn qua một bên vườn hoa, cửa sắt lớn tự động chậm rãi mở ra, xe lại không đi vào trong.

Tài xế đẩy cửa xuống xe, thành thạo mở cửa sau xe ra, dưới sự kinh hãi sững sờ của Lâm Tử Hàn, thân ảnh cao quý ưu nhã của Tiêu phu nhân đi ra từ bên trong xe.

Trực tiếp đi đến phương hướng của Lâm Tử Hàn, thản nhiên mở miệng: "Đi ra, đừng trốn nữa"

Lâm Tử Hàn càng thêm hoảng loạn hơn, không nghĩ tới lại ở chỗ này nhìn thấy Tiêu phu nhân, cô nên làm cái gì bây giờ? Làm sao bây giờ? Uy nghiêm lạnh lùng trên mặt Tiêu phu nhân không cho phép chống cự, một chút cũng không giống biểu hiện ôn hòa hiền lành trước mặt Tiêu Ký Phàm.

Lâm Tử Hàn bước ra một bước, lặng lẽ hít vào một hơi, thử đánh bạo nói: "Chào Tiêu phu nhân, tôi chỉ là muốn đến nhìn con"

"Nhìn con?" Tiêu phu nhân mỉa mai một tiếng đánh giá cô: "Cô hại Ký Phàm người không ra người quỷ không ra quỷ, lại còn có mặt mũi đến nhìn con?"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Tài

Số ký tự: 0