Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Tài
Trộm cướp thất...
Thiên Cầm
2024-11-11 23:27:11
"Lâm Tử Hàn!" Một tiếng gầm điên cuồng truyền ra từ trong thư phòng, phía sau lưng Lâm Tử Hàn cứng đờ, xoay người lại nhìn anh nổi giận. Lẽ nào không ai nói cho anh biết sao? Tức giận rất dễ đoản mệnh!
Lãnh Phong liếc cô, nghiến răng nghiến lợi nói: "Em lại đây cho anh!"
Lâm Tử Hàn không dám chậm trễ, do dự bước tới trước mặt anh, nhìn lén một chút mà thôi, không cần phải nổi giận như vậy chứ?
Lãnh Phong đưa tay, chạm vào cánh tay của cô cố sức kéo, Lâm Tử Hàn liền thẳng tắp ngã vào lòng anh. Trán chạm vào ngực anh, đau nhức nhất thời khiến mắt cô hiện lên ngôi sao.
Cô chật vật bò ra từ trong lòng anh, bưng trán đau đớn không ngớt, chột dạ không dám nhìn tới mặt của anh.
Lãnh Phong ôm cô yên ổn tiến vào trong lòng, nhìn chăm chú khuôn mặt gần trong gang tấc của cô, lạnh lùng nói: "Lẽ nào trong mắt em, anh là một người ngu ngốc sao?"
"Anh ở trong mắt em chính là một vị thần" Lâm Tử Hàn quan sát anh nghiêm trang nói.
Còn dám ba hoa với anh!? Lãnh Phong cảm thấy sự nhẫn nại của mình sắp đến cực hạn, thật sợ mình lại nhất thời kích động chém chết cô!
"Vậy sao em còn dùng những lời nói dối ngu ngốc này tới lừa gạt anh?" Lãnh Phong cưỡng chế kích động muốn bóp chết cô, cắn răng nói. Vừa rồi bà vú đã nói với anh hành tung quái dị của Lâm Tử Hàn, anh rất ngạc nhiên xem cô muốn làm gì.
"Đây là lời nói dối thiện ý" Lâm Tử Hàn tồi tệ không biết xấu hổ nói.
"Nói, em lén lút rốt cuộc muốn làm gì?"
Lâm Tử Hàn giãy dụa thân thể, tại trong lòng ngực của anh tìm một vị trí thư thái, giả vờ mềm mại nói: "Người ta chỉ là nhớ anh thôi"
Lời nói dối này quả nhiên đủ lực sát thương, đã thành công giảm lửa giận trên mặt Lãnh Phong đi phân nửa, cô nói chưa hẳn là thật tâm, nhưng anh nghe lại vẫn đang cảm thấy dễ nghe, hai bàn tay kìm chặt lưng áo cô không tự giác cũng thả lỏng.
Lâm Tử Hàn thấy hiệu quả quả không tồi, vội mở miệng lần thứ hai nói: "Thêm nữa, em có thể làm được cái gì, ngoại trừ gây sự, quấy rầy anh một chút, cũng làm không ra đại sự gì"
"Đúng không?" Lãnh Phong cau mày, nhìn vẻ mặt vô hại của cô.
Lâm Tử Hàn gật đầu, cũng len lén lưu ý ánh mắt của anh, bị anh phát hiện tâm tư của mình thì xong, may là, hiện nay xem ra anh cũng không có hoài nghi cái gì, xem ra cô phải tìm một thời gian khác mới được.
Lãnh Phong cười nhẹ một tiếng, cúi người liền muốn hôn môi cô, Lâm Tử Hàn đưa tay, lấy ngón tay ngăn môi anh lại, vui cười nói: "Phong ca, anh đúng là có thể thay đổi mọi bộ dạng nha"
Lãnh Phong bắt hạ cô, tức giận nói: "Anh cũng không phải thần tiên!"
"Nhưng mà bộ dạng của anh bây giờ rất đẹp trai, cũng không thể giúp em cũng biến dạng, em muốn biến thành Trương Mạn Ngọc là được rồi" Lâm Tử Hàn kích động nói.
"Biến em thành Dương quý phi có được hay không?" Lãnh Phong mỉa mai nói, cô cho rằng dịch dung là chuyện dễ dàng như vậy, là chuyện đùa sao?
"Nếu không thì anh biến em biến thành một tuyệt thế mỹ nữ cũng được nha" Tốt nhất xinh đẹp hơn Duẫn Ngọc Hân! Lâm Tử Hàn không phát hiện anh không hài lòng, tiếp tục nói to mộng tưởng hão huyền của mình.
Lãnh Phong bị khuôn mặt tươi cười phấn khởi của cô mê hoặc, lấy tay chạm lên mặt cô, ôn nhu nói: "Em đã rất đẹp, không cần thay đổi nữa"
Mặt Lâm Tử Hàn hơi đỏ lên, anh là lần đầu tiên khen cô, quả nhiên so với lúc mắng cô êm tai hơn, chỉ bất quá lại làm cô cảm thấy không chịu nổi mà thôi.
Thật khó thấy được thời khắc cô nhu mì, khóe môi Lãnh Phong khẽ nhếch, lộ ra một dáng tươi cười mộng ảo, đáy mắt thẳng tắp. Lâm Tử Hàn bị nụ cười của anh mê hoặc, thế cho nên khi nụ hôn của anh hạ xuống đều đã quên phải quản chế.
Lãnh Phong hôn môi cô rất sâu, mặt của cô, sau một lúc hôn, cuối cùng khống chế không được bản thân, ôm lấy thân thể của cô đi đến phòng ngủ.
///////[[ ^.~]]\\
Sáng sớm, sau khi cho người đưa mẹ con Lâm Tử Hàn đi, Lãnh Phong xoay người đi vào trong phòng, lại ở cạnh cửa thấy thân ảnh A Nghị, anh hơi ngây ra một lúc, nhìn cậu ta hỏi: "Có chuyện gì không?"
Nếu không có việc gì, A Nghị chắc là không biết xuất hiện ở trước mặt anh.
"Thủ lĩnh, lẽ nào anh không cảm thấy hành vi của Lâm tiểu thư thật quái dị sao?" A Nghị quan sát anh thật thà nói.
"Hành vi của cô ấy cho tới bây giờ không có bình thường qua" Lãnh Phong không lưu tâm nói, ngày nào mà cô bình thường, anh mới hẳn là cảm thấy kỳ quái.
A Nghị buông mắt xuống, nhắc nhở nói: "Lâm tiểu thư gần đây rất thân cận với Đỗ Vân Phi, không có việc gì cũng bắt đầu thích chạy qua đây"
Lãnh Phong sững sờ, quan sát cậu ta. Lâm Tử Hàn và Đỗ Vân Phi rất thân cận? Cô lại còn dám thân cận với hắn? Nhưng còn cố gắng thân cận với anh
Thích chạy qua đây thật ra có điểm ngoài dự liệu của anh, ở công ty luôn luôn trốn tránh anh như ôn thần, hai ngày nghỉ lại có thể còn chủ động yêu cầu đến đây chơi.
Chuyện này, có chuyện sao? Cô và Đỗ Vân Phi trước đó có vấn đề gì? Nếu có hẳn là nên sớm hành động mới đúng.
"Thủ lĩnh cẩn thận một chút vẫn tốt" A Nghị thấy anh giác ngộ, biết anh đã nghe đi vào lời của mình, nói chung, anh cảm thấy Lâm Tử Hàn rất có chuyện.
Lãnh Phong gật đầu một cái, nói: "Tôi đã biết"
A Nghị không thèm nhắc lại, xoay người lui xuống.
////[[ ^.~]]\\
Xe bình ổn đi trên đường quốc lộ ven núi, Lâm Tử Hàn và Tiểu Thư Tuyết một đường hát vang như giết heo, bộ dạng rất vui sướng.
"Hai vị đại ca, các anh có muốn nghỉ ngơi một chút hay không?" Lâm Tử Hàn hảo tâm nói với hai vị mặc trang phục vệ sĩ nói, lái xe lâu như vậy, khẳng định mệt chết đi thôi.
Hai người đàn ông mặc đồ đen đồng thời lắc đầu, vẫn không nói, dọc theo đường đi bọn họ ngay cả nửa câu nói cũng không nói qua.
Lãnh Phong liếc cô, nghiến răng nghiến lợi nói: "Em lại đây cho anh!"
Lâm Tử Hàn không dám chậm trễ, do dự bước tới trước mặt anh, nhìn lén một chút mà thôi, không cần phải nổi giận như vậy chứ?
Lãnh Phong đưa tay, chạm vào cánh tay của cô cố sức kéo, Lâm Tử Hàn liền thẳng tắp ngã vào lòng anh. Trán chạm vào ngực anh, đau nhức nhất thời khiến mắt cô hiện lên ngôi sao.
Cô chật vật bò ra từ trong lòng anh, bưng trán đau đớn không ngớt, chột dạ không dám nhìn tới mặt của anh.
Lãnh Phong ôm cô yên ổn tiến vào trong lòng, nhìn chăm chú khuôn mặt gần trong gang tấc của cô, lạnh lùng nói: "Lẽ nào trong mắt em, anh là một người ngu ngốc sao?"
"Anh ở trong mắt em chính là một vị thần" Lâm Tử Hàn quan sát anh nghiêm trang nói.
Còn dám ba hoa với anh!? Lãnh Phong cảm thấy sự nhẫn nại của mình sắp đến cực hạn, thật sợ mình lại nhất thời kích động chém chết cô!
"Vậy sao em còn dùng những lời nói dối ngu ngốc này tới lừa gạt anh?" Lãnh Phong cưỡng chế kích động muốn bóp chết cô, cắn răng nói. Vừa rồi bà vú đã nói với anh hành tung quái dị của Lâm Tử Hàn, anh rất ngạc nhiên xem cô muốn làm gì.
"Đây là lời nói dối thiện ý" Lâm Tử Hàn tồi tệ không biết xấu hổ nói.
"Nói, em lén lút rốt cuộc muốn làm gì?"
Lâm Tử Hàn giãy dụa thân thể, tại trong lòng ngực của anh tìm một vị trí thư thái, giả vờ mềm mại nói: "Người ta chỉ là nhớ anh thôi"
Lời nói dối này quả nhiên đủ lực sát thương, đã thành công giảm lửa giận trên mặt Lãnh Phong đi phân nửa, cô nói chưa hẳn là thật tâm, nhưng anh nghe lại vẫn đang cảm thấy dễ nghe, hai bàn tay kìm chặt lưng áo cô không tự giác cũng thả lỏng.
Lâm Tử Hàn thấy hiệu quả quả không tồi, vội mở miệng lần thứ hai nói: "Thêm nữa, em có thể làm được cái gì, ngoại trừ gây sự, quấy rầy anh một chút, cũng làm không ra đại sự gì"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đúng không?" Lãnh Phong cau mày, nhìn vẻ mặt vô hại của cô.
Lâm Tử Hàn gật đầu, cũng len lén lưu ý ánh mắt của anh, bị anh phát hiện tâm tư của mình thì xong, may là, hiện nay xem ra anh cũng không có hoài nghi cái gì, xem ra cô phải tìm một thời gian khác mới được.
Lãnh Phong cười nhẹ một tiếng, cúi người liền muốn hôn môi cô, Lâm Tử Hàn đưa tay, lấy ngón tay ngăn môi anh lại, vui cười nói: "Phong ca, anh đúng là có thể thay đổi mọi bộ dạng nha"
Lãnh Phong bắt hạ cô, tức giận nói: "Anh cũng không phải thần tiên!"
"Nhưng mà bộ dạng của anh bây giờ rất đẹp trai, cũng không thể giúp em cũng biến dạng, em muốn biến thành Trương Mạn Ngọc là được rồi" Lâm Tử Hàn kích động nói.
"Biến em thành Dương quý phi có được hay không?" Lãnh Phong mỉa mai nói, cô cho rằng dịch dung là chuyện dễ dàng như vậy, là chuyện đùa sao?
"Nếu không thì anh biến em biến thành một tuyệt thế mỹ nữ cũng được nha" Tốt nhất xinh đẹp hơn Duẫn Ngọc Hân! Lâm Tử Hàn không phát hiện anh không hài lòng, tiếp tục nói to mộng tưởng hão huyền của mình.
Lãnh Phong bị khuôn mặt tươi cười phấn khởi của cô mê hoặc, lấy tay chạm lên mặt cô, ôn nhu nói: "Em đã rất đẹp, không cần thay đổi nữa"
Mặt Lâm Tử Hàn hơi đỏ lên, anh là lần đầu tiên khen cô, quả nhiên so với lúc mắng cô êm tai hơn, chỉ bất quá lại làm cô cảm thấy không chịu nổi mà thôi.
Thật khó thấy được thời khắc cô nhu mì, khóe môi Lãnh Phong khẽ nhếch, lộ ra một dáng tươi cười mộng ảo, đáy mắt thẳng tắp. Lâm Tử Hàn bị nụ cười của anh mê hoặc, thế cho nên khi nụ hôn của anh hạ xuống đều đã quên phải quản chế.
Lãnh Phong hôn môi cô rất sâu, mặt của cô, sau một lúc hôn, cuối cùng khống chế không được bản thân, ôm lấy thân thể của cô đi đến phòng ngủ.
///////[[ ^.~]]\\
Sáng sớm, sau khi cho người đưa mẹ con Lâm Tử Hàn đi, Lãnh Phong xoay người đi vào trong phòng, lại ở cạnh cửa thấy thân ảnh A Nghị, anh hơi ngây ra một lúc, nhìn cậu ta hỏi: "Có chuyện gì không?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu không có việc gì, A Nghị chắc là không biết xuất hiện ở trước mặt anh.
"Thủ lĩnh, lẽ nào anh không cảm thấy hành vi của Lâm tiểu thư thật quái dị sao?" A Nghị quan sát anh thật thà nói.
"Hành vi của cô ấy cho tới bây giờ không có bình thường qua" Lãnh Phong không lưu tâm nói, ngày nào mà cô bình thường, anh mới hẳn là cảm thấy kỳ quái.
A Nghị buông mắt xuống, nhắc nhở nói: "Lâm tiểu thư gần đây rất thân cận với Đỗ Vân Phi, không có việc gì cũng bắt đầu thích chạy qua đây"
Lãnh Phong sững sờ, quan sát cậu ta. Lâm Tử Hàn và Đỗ Vân Phi rất thân cận? Cô lại còn dám thân cận với hắn? Nhưng còn cố gắng thân cận với anh
Thích chạy qua đây thật ra có điểm ngoài dự liệu của anh, ở công ty luôn luôn trốn tránh anh như ôn thần, hai ngày nghỉ lại có thể còn chủ động yêu cầu đến đây chơi.
Chuyện này, có chuyện sao? Cô và Đỗ Vân Phi trước đó có vấn đề gì? Nếu có hẳn là nên sớm hành động mới đúng.
"Thủ lĩnh cẩn thận một chút vẫn tốt" A Nghị thấy anh giác ngộ, biết anh đã nghe đi vào lời của mình, nói chung, anh cảm thấy Lâm Tử Hàn rất có chuyện.
Lãnh Phong gật đầu một cái, nói: "Tôi đã biết"
A Nghị không thèm nhắc lại, xoay người lui xuống.
////[[ ^.~]]\\
Xe bình ổn đi trên đường quốc lộ ven núi, Lâm Tử Hàn và Tiểu Thư Tuyết một đường hát vang như giết heo, bộ dạng rất vui sướng.
"Hai vị đại ca, các anh có muốn nghỉ ngơi một chút hay không?" Lâm Tử Hàn hảo tâm nói với hai vị mặc trang phục vệ sĩ nói, lái xe lâu như vậy, khẳng định mệt chết đi thôi.
Hai người đàn ông mặc đồ đen đồng thời lắc đầu, vẫn không nói, dọc theo đường đi bọn họ ngay cả nửa câu nói cũng không nói qua.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro