Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Tài

Uy hiếp (1)

Thiên Cầm

2024-11-11 23:27:11

"Giám đốc Duẫn..." Nhìn chằm chằm vẻ mặt cười nhạt của Duẫn Ngọc Hân, lắp bắp lên tiếng.

"Lâm Tử Hàn, đã lâu không gặp" Duẫn Ngọc Hân mỉa mai nhìn lướt qua những đồ lưu niệm trang sức trên mặt đất, cô thực sự đang bày hàng bán đồ lưu niệm trang sức. Vốn dĩ cô ta còn chưa tin, nếu như không phải sốt ruột tìm người, cô ta cũng sẽ không đặc biệt tới một chuyến. Vô cùng may mắn chính là, cô ta tới.

"Thật ra... cũng không lâu, hai tháng mà thôi" Lâm Tử Hàn ha hả cười khan nói, bắt đầu thu thập đồ lưu niệm trên mặt đất, dự định tìm một cơ hội chuồn đi.

Đôi mi thanh tú của Ngọc Hân nhíu lại, giả vờ kinh nghi nói: "Mới hai tháng mà thôi sao? Tôi sao lại cảm thấy qua hai năm chứ? Hai năm này, cô có biết thống khổ nhiều lắm hay không?"

Lâm Tử Hàn lắc đầu, lui về phía sau...

"Ngày không có Ký Phàm, một ngày tôi cũng không muốn trải qua" Duẫn Ngọc Hân chậm rãi lắc đầu, đau đớn hiện lên khắp khuôn mặt nhỏ nhắn.

Lại lui về phía sau, lưng Lâm Tử Hàn dựa trên tường, đánh bạo nâng cao âm lượng nói: "Cô muốn thế nào?"

"Tôi? Tôi đương nhiên là tới đón Ký Phàm về nhà" Nghĩ đến có thể ở cùng một chỗ với Tiêu Ký Phàm, trái tim cô ta lại đập loạn.

"Ký Phàm anh ấy sẽ không trở về" Lâm Tử Hàn tràn đầy lòng tin nói, Tiêu Ký Phàm yêu cô và Tiểu Thư Tuyết như vậy, làm sao có thể về nhà với Duẫn Ngọc Hân? "Hơn nữa, tuy rằng khó khăn một chút, nhưng chúng tôi bây giờ sống rất vui"

Duẫn Ngọc Hân cười giễu cợt một tiếng, kéo cô vào trong ngõ, buông cô ra sau đó trêu đùa: "Cô cho là Ký Phàm anh ấy thực sự sống những ngày nghèo khổ với cô sao? Từ đầu tới cuối, đều chỉ có chính cô vui vẻ giống như diễn một vở hài kịch, còn bày hàng trên vỉa hè, thực sự là buồn cười, ngu xuẩn!"

"Tôi bày hàng vỉa hè thì làm sao? Ngăn trở gì chuyện của cô sao?" Lâm Tử Hàn ngẩng đầu ưỡn ngực, dương giọng nói. Dám nhục mạ cô? Thiên kim tiểu thư thì rất giỏi sao?

"Ký Phàm lúc trước đồng ý cùng sống những ngày bình thường với cô, chẳng qua là lừa loại người ngu xuẩn như cô mà thôi, cô cho là cô thật sự là thiên tiên sao? Có thể cho anh ấy bỏ qua cho toàn bộ sản nghiệp của Tiêu gia để chơi đùa với cô sao?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Cô có ý gì?"

"Ký Phàm anh ấy căn bản là không bỏ công ty" Cô ta cười ha ha một tiếng, liếc nhìn cô: "Có cảm thấy mình rất buồn cười? Rất ấu trĩ hay không?"

Lâm Tử Hàn xác thực bị đả kích, thì ra Tiêu Ký Phàm vẫn đang lừa gạt cô, tiền mua kem cũng không phải cướp được. Mà cô ta..., Duẫn Ngọc Hân nói không sai, cô tựa như một con nhỏ xấu xí ở trước mặt anh lúc ẩn lúc hiện.

Chỉ là, tuy rằng anh lừa cô, chủ ý cũng tốt. Vì để cô hài lòng, cùng sống cuộc sống cô thích, anh bỏ qua điều kiện sinh hoạt tốt ở Tiêu gia, cùng sinh hoạt với cô ở thị trấn nhỏ xa xôi này.

Điều này, càng có thể đại biểu rằng anh yêu cô, nuông chiều cô, không phải sao? Chính cô cũng không phải có một đám chuyện lớn lén lừa anh hay sao, lời nói dối thiện ý! Cô nên hiểu rõ!

Nghĩ thông suốt, trái tim bị đè nén của cô cũng bình thường trở lại, khẽ mỉm cười nói: "Cám ơn cô nói cho tôi biết việc này, khổ cực cho cô đường xa chạy một chuyến đến đây"

Nói xong, lướt qua cô ta chuẩn bị rời đi, hai chân mới vừa bước được bước đầu tiên thì phía sau truyền đến giọng nói tà ác của Duẫn Ngọc Hân: "Tôi tới không chỉ muốn nói với cô những lời này"

"Như vậy cô tới làm cái gì?" Đón Tiêu Ký Phàm về nhà sao? Ý nghĩ này có phần quá ngây thơ rồi!

"Tôi có chuyện trọng yếu hơn muốn nói cho cô" Duẫn Ngọc Hân ưu nhã bước đến trước mặt cô, cố ý tới gần bên tai cô hạ giọng nói: "Là về thân phận của Ký Phàm, hơn nữa chuyện liên quan đến sinh tử tồn vong của anh ấy"

Lâm Tử Hàn kinh hãi, so với thời gian ban nãy cô ta xuất hiện phải kinh ngạc gấp trăm lần, trong đầu bởi vì hai chữ "Thân phận" trở nên trống rỗng, con ngươi mở to trừng mắt nhìn cô ta.

"Rất kinh ngạc sao? Rất không may, bí mật thiên địa này lại bị tôi phát hiện" Duẫn Ngọc Hân đắc ý nở nụ cười, phản ứng của cô, làm cho tâm tình cô ta càng thêm sung sướng hơn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Một cảm giác bất an đột nhiên sinh ra, Lâm Tử Hàn dự cảm rằng cuộc sống hạnh phúc của cô cuối cùng cũng phải kết thúc, cho dù cô không muốn như vậy!

"Duẫn Ngọc Hân, cô nói đi, cô muốn thế nào" Lâm Tử Hàn rưng rưng nhìn chằm chằm cô ta nói, chỉ cần cô ta có thể buông tha cho Tiêu Ký Phàm, muốn cô làm cái gì cũng có thể.

"Rất đơn giản, tôi chỉ muốn Ký Phàm, Lâm Tử Hàn, là cô cướp anh ấy từ bên cạnh tôi, bây giờ tôi chẳng qua là yêu cầu cô hoàn trả mà thôi, một chút cũng không quá mức nhỉ?" Nếu như không có sự xuất hiện của Lâm Tử Hàn, cô ta cũng sớm đã kết hôn với Tiêu Ký Phàm.

"Không..." Không muốn!

"Tiêu gia và sự tồn vong của Tiêu Ký Phàm có thể dựa vào một ý niệm của cô, nếu như không muốn tôi đến trước mặt Đỗ Vân Phi tố giác anh ấy, muốn tôi bảo vệ anh ấy, như vậy, anh ấy nhất định phải là chồng của tôi"

"Đỗ Vân Phi..." Lâm Tử Hàn sững sờ lặp lại ba chữ kia, nước mắt cuối cùng cũng chảy xuống, hoảng loạn nói: "Tôi để cho Ký Phàm hôm nay về nhà với cô, cô không thể gây thương tổn cho anh ấy! Không thể gây thương tổn cho anh ấy!"

Đỗ Vân Phi sớm đã muốn cho Lãnh Phong chết, nếu như bị anh ta biết Tiêu Ký Phàm chính là Lãnh Phong, anh ta nhất định sẽ không bỏ qua cho anh ấy.

Lời của cô khiến cho Duẫn Ngọc Hân cảm thấy bất mãn, nhíu mày không vui nói: "Ký Phàm là người đàn ông tôi yêu đã gần mười năm, tôi làm sao có thể gây thương tổn anh ấy? Chỉ cần anh ấy ngoan ngoãn trở lại bên cạnh tôi"

"Tôi sẽ trả lại anh ấy cho cô..."

"Được, tôi cho cô thời gian nửa tháng, tôi muốn Ký Phàm hoàn toàn chán ghét cô, hoàn toàn hết hy vọng với cô" Cô ta giơ đôi tay ngọc thon thon lên, vén tóc, thấp giọng nói: "Tôi cũng không muốn người thì trở về, trái tim lại chưa trở về, như vậy tôi sẽ rất khó chịu"

"Ký Phàm anh ấy làm sao có thể dễ dàng chán ghét tôi mà theo cô về nhà như vậy"

"Đây là chuyện của cô, tôi chỉ phụ trách ở nhà chờ anh ấy thôi" Cô ta nói xong, cười lớn một tiếng, xoay người đi đến phương hướng đỗ xe.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Tài

Số ký tự: 0