Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Tài
Về Tiêu thị
Thiên Cầm
2024-11-11 23:27:11
"Anh muốn đi công tác vài ngày, chỉ có để em ở bên cạnh Tạ Vân Triết, anh mới yên tâm" Bàn tay Tiêu Ký Phàm chạy trên thân thể cô, thở dốc nói nhỏ. Tiêu phu nhân không thích Lâm Tử Hàn, cho nên anh không thể để cô ở Tiêu gia. Biệt thự cạnh biển hiện tại cũng không an toàn, nơi an toàn nhất, chính là Tạ gia.
"Sao lại đi?" Lâm Tử Hàn đột nhiên thanh tỉnh, mở hai mắt theo dõi anh hỏi.
"Chi nhánh công ty ở nước ngoài có chút việc phiền toái, cần anh đi xử lý một chút" Tiêu Ký Phàm nói dối.
"Thật là chuyện của công ty?" Lâm Tử Hàn không quá tin tưởng nói, Tiêu Ký Phàm gật đầu, dùng nụ hôn sâu hóa giải sự đa nghi của cô. Cử động thân mình một chút, nhẹ nhàng chen vào trong cơ thể cô, Lâm Tử Hàn khẽ kêu một tiếng, không còn có tâm tư đi ngờ vực vô căn cứ lời nói của anh là thật hay giả.
Toàn bộ tâm tư đều bị tình dục tăng vọt nhét đầy, ôm anh, cùng anh diễn trận hoan ái trên giường. Giữa sương mù, giọng nói đứt quãng của Tiêu Ký Phàm bay ra truyền vào tai cô: "Tử Hàn, chỉ cần vài ngày, nhẫn nại vài ngày là tốt rồi, chờ anh một hồi, lập tức sẽ đến Tạ gia đón em, được không?"
"Ưm... Vâng..." Lâu như vậy đều sống được, còn có thể để ý chờ thêm vài ngày sao?
Một trận mây mưa thất thường qua đi, hai người đều có chút hư thoát, lại vẫn gắt gao ôm đối phương như cũ, tựa hồ muốn đối phương gắt gao tiến vào trong huyết nhục.
Bàn tay của Tiêu Ký Phàm phủ lên bụng bằng phẳng của cô, bên trong, đang có một sinh mệnh nhỏ của bọn họ đang phát triển! Tuy rằng thời điểm đến có chút không tốt, nhưng là, anh vẫn rất vui mừng, rất chờ mong. Cúi người xuống, hôn xuống môi cô, ôn nhu nói: "Tử Hàn, anh biết em gần đây chịu rất nhiều tủi hổ, chờ anh trở lại, anh sẽ nỗ lực bồi thường em"
Lâm Tử Hàn lắc đầu, nâng tay nhỏ bé chạm vào mồ hôi trên trán anh, trên mặt toát ra hạnh phúc vô tận: "Chỉ còn có thể sống cùng anh và Tiểu Thư Tuyết, đã là bồi thường lớn nhất"
Di động trên mặt bàn đột nhiên vang lên, Lâm Tử Hàn nhìn liếc mắt một cái, xin lỗi nói: "Em không phải là quấy rầy đến công việc của anh?"
Tiêu Ký Phàm ấn tắt cuộc gọi, đứng dậy nhặt từng kiện từng kiện quần áo mặc lên người, tùy ý nói: "Không có việc gì, vừa rồi đang chuẩn bị đi sân bay, bây giờ đuổi tới còn kịp"
"Bây giờ lập tức phải đi sao" Lâm Tử Hàn ngồi dậy từ trên giường, lấy chăn phủ trên người.
"Đúng vậy" Tiêu Ký Phàm mặc xong quần áo, đi tới ôm cô vào trong lòng, lại là một nụ hôn nồng nhiệt rồi lại buông cô ra, hấp tấp nói: "Bảo bối, anh phải đi, lát nữa anh bảo trợ lý đưa em trở về, được không?"
Lâm Tử Hàn dựa vào trong lòng anh, chỉ có thể gật đầu, nhìn anh gấp thành như vậy, cô cũng không dám giữ lại nha!
"Ngoan, anh đi trước" Tiêu Ký Phàm buông cô ra, đẩy cửa phòng đi ra ngoài. Khi Lâm Tử Hàn khoác chăn ra phòng nghỉ, chỉ kịp nhìn đến bóng dáng biến mất ở ngoài văn phòng.
Thân mình nhẹ nhàng dựa cạnh cửa, cảm thấy một trận mất mát, ngây ngẩn trừng mắt với cánh cửa kính đã đóng chặt kia. Sau khi ngây ngốc một trận, mới tịch mịch đi vào phòng nghỉ, nhặt quần áo lên bắt đầu mặc lên người.
Đi ra khỏi văn phòng của Tiêu Ký Phàm, cô thư ký rõ ràng khách khí hơn so với thời điểm cô vừa mới vào, lễ phép mở miệng nói: "Tiểu thư, trợ lý Lưu đã chờ cô dưới lầu"
Lâm Tử Hàn mỉm cười với cô ta, nói: "Cám ơn, nhưng không phiền đến anh ta, tôi có thể tự đi về"
"Nhưng..." Cô thư ký khó xử nhìn cô, vừa nãy tổng tài ngàn căn vạn dặn, cố mà hầu hạ vị tiểu thư trong phòng kia.
Cô thư ký đánh giá cô, nghĩ rằng bình thường tổng tài chưa từng tận tình, bình thường tổng tài cũng không mang phụ nữ đến văn phòng, mà hôm nay chẳng những mang đến, còn trực tiếp ôm vào phòng nghỉ.
Xem ra người phụ nữ này lai lịch không nhỏ, tuy rằng hâm mộ lại thêm ghen tị, chẳng qua cô ta vẫn không dám đắc tội với Lâm Tử Hàn.
"Không có việc gì, hai người cứ làm việc của mình đi" Lâm Tử Hàn nói, nhấc chân đi đến thang máy, đi ra cổng công ty, trong lúc nhất thời không biết nên đi bên nào.
Tạ gia cô bất kể như thế nào cũng sẽ không trở về, sau này, cô căn bản không có biện pháp đối mặt với Tạ Vân Triết và Tạ phu nhân. Lâm gia và Tiêu gia lại không có khả năng trở về, sau khi do dự một chút, chuyển bước, đi đến văn phòng Vương Văn Khiết.
Vốn dĩ Vương Văn Khiết còn đang nghiêm túc làm việc khi nhìn là cô đến, cô nghiêng người dựa vào ghế, bút bi quay quay trên tay, thật lâu sau mới cười một tiếng trêu chọc nói: "Bảo bối, em đây là đặc biệt đến thăm chị sao?"
"Văn Khiết, em vừa lúc muốn xin chị thu lưu em" Lâm Tử Hàn lắc lắc khuôn mặt nhỏ nhắn, tủi thân mở miệng nói.
"Cũng không phải không cầu xin qua, đừng giả bộ ngây thơ" Bút trong tay Vương Văn Khiết vẫn xoay đều, vẫn đang dùng giọng điệu chế nhạo, một bên đánh giá cô nói: "Như thế nào? Không thể ở lại Tiêu gia nữa?"
Lâm Tử Hàn cúi đầu, sau đó lắc đầu, Vương Văn Khiết căn bản không biết, cô đã lâu không đứng ở Tiêu gia, mà là vẫn đứng ở Tạ gia.
Vương Văn Khiết nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của cô, than nhẹ một tiếng nói: "Em là muốn tìm việc sao?"
"Không phải" Lâm Tử Hàn nhìn chị lắc đầu: "Em tạm thời không muốn tìm việc, em chỉ muốn ở nhà chị vài ngày"
"Ở sao, phòng ở lớn như vậy, còn cần hỏi chị sao?" Vương Văn Khiết tức giận nói, trong mắt chị, Lâm Tử Hàn đã sớm không phải người ngoài, chị thích giày vò như nào thì giày vò như thế. Nghĩ nghĩ rồi nhìn chằm chằm cô: "Nhà Vân Phi lớn như vậy, vì sao không tiếp tục ở?"
"Sao lại đi?" Lâm Tử Hàn đột nhiên thanh tỉnh, mở hai mắt theo dõi anh hỏi.
"Chi nhánh công ty ở nước ngoài có chút việc phiền toái, cần anh đi xử lý một chút" Tiêu Ký Phàm nói dối.
"Thật là chuyện của công ty?" Lâm Tử Hàn không quá tin tưởng nói, Tiêu Ký Phàm gật đầu, dùng nụ hôn sâu hóa giải sự đa nghi của cô. Cử động thân mình một chút, nhẹ nhàng chen vào trong cơ thể cô, Lâm Tử Hàn khẽ kêu một tiếng, không còn có tâm tư đi ngờ vực vô căn cứ lời nói của anh là thật hay giả.
Toàn bộ tâm tư đều bị tình dục tăng vọt nhét đầy, ôm anh, cùng anh diễn trận hoan ái trên giường. Giữa sương mù, giọng nói đứt quãng của Tiêu Ký Phàm bay ra truyền vào tai cô: "Tử Hàn, chỉ cần vài ngày, nhẫn nại vài ngày là tốt rồi, chờ anh một hồi, lập tức sẽ đến Tạ gia đón em, được không?"
"Ưm... Vâng..." Lâu như vậy đều sống được, còn có thể để ý chờ thêm vài ngày sao?
Một trận mây mưa thất thường qua đi, hai người đều có chút hư thoát, lại vẫn gắt gao ôm đối phương như cũ, tựa hồ muốn đối phương gắt gao tiến vào trong huyết nhục.
Bàn tay của Tiêu Ký Phàm phủ lên bụng bằng phẳng của cô, bên trong, đang có một sinh mệnh nhỏ của bọn họ đang phát triển! Tuy rằng thời điểm đến có chút không tốt, nhưng là, anh vẫn rất vui mừng, rất chờ mong. Cúi người xuống, hôn xuống môi cô, ôn nhu nói: "Tử Hàn, anh biết em gần đây chịu rất nhiều tủi hổ, chờ anh trở lại, anh sẽ nỗ lực bồi thường em"
Lâm Tử Hàn lắc đầu, nâng tay nhỏ bé chạm vào mồ hôi trên trán anh, trên mặt toát ra hạnh phúc vô tận: "Chỉ còn có thể sống cùng anh và Tiểu Thư Tuyết, đã là bồi thường lớn nhất"
Di động trên mặt bàn đột nhiên vang lên, Lâm Tử Hàn nhìn liếc mắt một cái, xin lỗi nói: "Em không phải là quấy rầy đến công việc của anh?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiêu Ký Phàm ấn tắt cuộc gọi, đứng dậy nhặt từng kiện từng kiện quần áo mặc lên người, tùy ý nói: "Không có việc gì, vừa rồi đang chuẩn bị đi sân bay, bây giờ đuổi tới còn kịp"
"Bây giờ lập tức phải đi sao" Lâm Tử Hàn ngồi dậy từ trên giường, lấy chăn phủ trên người.
"Đúng vậy" Tiêu Ký Phàm mặc xong quần áo, đi tới ôm cô vào trong lòng, lại là một nụ hôn nồng nhiệt rồi lại buông cô ra, hấp tấp nói: "Bảo bối, anh phải đi, lát nữa anh bảo trợ lý đưa em trở về, được không?"
Lâm Tử Hàn dựa vào trong lòng anh, chỉ có thể gật đầu, nhìn anh gấp thành như vậy, cô cũng không dám giữ lại nha!
"Ngoan, anh đi trước" Tiêu Ký Phàm buông cô ra, đẩy cửa phòng đi ra ngoài. Khi Lâm Tử Hàn khoác chăn ra phòng nghỉ, chỉ kịp nhìn đến bóng dáng biến mất ở ngoài văn phòng.
Thân mình nhẹ nhàng dựa cạnh cửa, cảm thấy một trận mất mát, ngây ngẩn trừng mắt với cánh cửa kính đã đóng chặt kia. Sau khi ngây ngốc một trận, mới tịch mịch đi vào phòng nghỉ, nhặt quần áo lên bắt đầu mặc lên người.
Đi ra khỏi văn phòng của Tiêu Ký Phàm, cô thư ký rõ ràng khách khí hơn so với thời điểm cô vừa mới vào, lễ phép mở miệng nói: "Tiểu thư, trợ lý Lưu đã chờ cô dưới lầu"
Lâm Tử Hàn mỉm cười với cô ta, nói: "Cám ơn, nhưng không phiền đến anh ta, tôi có thể tự đi về"
"Nhưng..." Cô thư ký khó xử nhìn cô, vừa nãy tổng tài ngàn căn vạn dặn, cố mà hầu hạ vị tiểu thư trong phòng kia.
Cô thư ký đánh giá cô, nghĩ rằng bình thường tổng tài chưa từng tận tình, bình thường tổng tài cũng không mang phụ nữ đến văn phòng, mà hôm nay chẳng những mang đến, còn trực tiếp ôm vào phòng nghỉ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Xem ra người phụ nữ này lai lịch không nhỏ, tuy rằng hâm mộ lại thêm ghen tị, chẳng qua cô ta vẫn không dám đắc tội với Lâm Tử Hàn.
"Không có việc gì, hai người cứ làm việc của mình đi" Lâm Tử Hàn nói, nhấc chân đi đến thang máy, đi ra cổng công ty, trong lúc nhất thời không biết nên đi bên nào.
Tạ gia cô bất kể như thế nào cũng sẽ không trở về, sau này, cô căn bản không có biện pháp đối mặt với Tạ Vân Triết và Tạ phu nhân. Lâm gia và Tiêu gia lại không có khả năng trở về, sau khi do dự một chút, chuyển bước, đi đến văn phòng Vương Văn Khiết.
Vốn dĩ Vương Văn Khiết còn đang nghiêm túc làm việc khi nhìn là cô đến, cô nghiêng người dựa vào ghế, bút bi quay quay trên tay, thật lâu sau mới cười một tiếng trêu chọc nói: "Bảo bối, em đây là đặc biệt đến thăm chị sao?"
"Văn Khiết, em vừa lúc muốn xin chị thu lưu em" Lâm Tử Hàn lắc lắc khuôn mặt nhỏ nhắn, tủi thân mở miệng nói.
"Cũng không phải không cầu xin qua, đừng giả bộ ngây thơ" Bút trong tay Vương Văn Khiết vẫn xoay đều, vẫn đang dùng giọng điệu chế nhạo, một bên đánh giá cô nói: "Như thế nào? Không thể ở lại Tiêu gia nữa?"
Lâm Tử Hàn cúi đầu, sau đó lắc đầu, Vương Văn Khiết căn bản không biết, cô đã lâu không đứng ở Tiêu gia, mà là vẫn đứng ở Tạ gia.
Vương Văn Khiết nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của cô, than nhẹ một tiếng nói: "Em là muốn tìm việc sao?"
"Không phải" Lâm Tử Hàn nhìn chị lắc đầu: "Em tạm thời không muốn tìm việc, em chỉ muốn ở nhà chị vài ngày"
"Ở sao, phòng ở lớn như vậy, còn cần hỏi chị sao?" Vương Văn Khiết tức giận nói, trong mắt chị, Lâm Tử Hàn đã sớm không phải người ngoài, chị thích giày vò như nào thì giày vò như thế. Nghĩ nghĩ rồi nhìn chằm chằm cô: "Nhà Vân Phi lớn như vậy, vì sao không tiếp tục ở?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro