Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Tài

Vết đỏ

Thiên Cầm

2024-11-11 23:27:11

"Em... em đang trú mưa ở một nhà hàng..."

"Được, em chờ anh..."

"Vân Triết!" Lâm Tử Hàn nhìn mưa gió gào thét ngoài cửa sổ nói: "Lúc này lái xe quá nguy hiểm, anh không cần lại đây, chờ cơn bão này qua đã"

"Tử Hàn, xin lỗi, anh vừa nãy họp, đi ra phòng họp anh mới phát hiện có bão, em nhất định sợ hãi, nhất định rất lạnh có đúng không?" Tạ Vân Triết vừa buồn bực kéo áo, vừa đi đến thang máy.

"Không phải!" Lâm Tử Hàn thật vất vả mới lau khô nước mắt giờ lại chảy xuống lần thứ hai, nước mắt lúc này là vì Tạ Vân Triết mà chảy, anh luôn luôn lo cho cô, quan tâm cô...

"Em bây giờ rất tốt, thực sự tốt, Vân Triết, anh không cần lại đây..."

Lâm Tử Hàn thất thanh khóc rống, che miệng ngồi chồm hổm trên mặt đất, cô không muốn anh lại đây, là bởi vì bên ngoài thực sự rất nguy hiểm, cô sợ anh sẽ xảy ra chuyện!

Tiêu Ký Phàm cũng vẫn biết Tạ Vân Triết có tình cảm sâu đậm với Lâm Tử Hàn, cho nên cũng không kỳ quái với cách làm của anh, có thể được một người đàn ông thương yêu, anh tin tưởng Lâm Tử Hàn nhất định sẽ qua rất tốt. Cho nên anh mới đồng ý buông tay, trả lại cô cho Tạ Vân Triết.

"Tử Hàn, em sẽ hạnh phúc" Tiêu Ký Phàm cúi đầu nhìn chằm chằm thân thể nhỏ bé và yếu ớt của cô, nhẹ giọng nói.

"Ký Phàm, em thật là khó chịu, mỗi lần đối mặt với Vân Triết, em đều cảm thấy chân tay luống cuống, khó thở. Em sợ hãi thâm tình của anh ấy, sự nuông chiều của anh ấy" Mỗi lần đối mặt với anh, cảm giác có tội của cô thản nhiên mọc lên, bởi vì trong lòng cô, vẫn đều chứa người đàn ông khác!

"Đừng khóc" Tiêu Ký Phàm nâng người cô lên,, lau xoa nước mắt trên mặt cô, cay đắng nói: "Vân Triết lập tức tới, lẽ nào em muốn cho anh ấy biết em khóc sao?"

Lâm Tử Hàn gật đầu, nỗ lực khống chế tâm tình bi thương.

Khi Tạ Vân Triết xuất hiện ở phòng này, Tiêu Ký Phàm đã đi, đánh giá Lâm Tử Hàn trước mắt vẫn hoàn hảo như lúc ban đầu, Tạ Vân Triết kích động một tay ôm cô vào trong lòng, gắt gao mà ôm, gọi tên cô.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Tử Hàn, mới vừa rồi thấy gió bão ngoài cửa sổ, anh sợ hãi, chưa từng có khẩn trương như vậy!" Anh cúi đầu kể ra lo lắng của mình bên tai cô.

Anh mới mặc kệ có bão hay không, có mưa xối xả hay không, không có bất luận thứ gì có thể quản bước chân anh đi đến bên cạnh cô. Anh chỉ biết mình cần phải lập tức xuất hiện ở trước mặt cô, làm bạn với cô.

"Em có biết hay không, em cũng đang lo lắng cho anh nha!" Lâm Tử Hàn nghẹn ngào mở miệng nói: "Nếu như anh xảy ra chuyện, anh muốn cho em áy náy cả đời sao?"

"Xin lỗi, anh quên đi cân nhắc" Tạ Vân Triết vỗ về sợi tóc cô, giọng điệu có thản nhiên mừng rỡ. Nghe được Lâm Tử Hàn nói lo lắng cho anh, anh thực sự rất cảm động!

Lâm Tử Hàn vẫn đều hận anh, anh biết, anh cho là mình chí ít nếu tốn thời gian ba năm gạt bỏ hận ý của cô!

Rời mắt, không cẩn thận tiếp xúc đến dấu đỏ trên cổ cô, nụ cười cảm động trong nháy mắt đông lại tại trên mặt. Đó rõ ràng có thể thấy được là dấu hôn, hơn nữa là mới in lại.

"Tử Hàn..." Anh nghẹn lời gọi tên cô, đau lòng quả thực sắp hít thở không thông, vừa nãy cô nhất định gặp lại Tiêu Ký Phàm, nhất định là thế!

"Hửm?" Lâm Tử Hàn đáp lại, không được tự nhiên rời khỏi ngực của anh, mười phút trước, cô còn đang trong lòng Tiêu Ký Phàm khóc mắng, hiện tại lại ở trong lòng một người đàn ông khác. Cô cảm thấy bản thân thực sự rất vô sỉ, rất dơ bẩn!

"Không có gì" Anh ôn nhu thay cô kéo cổ áo, che khuất một dấu đỏ chói mắt kia, đem cay đắng nồng đậm nuốt vào bụng.

Cơn bão cũng giảm bớt, để lại đống hỗn độn đầy đường, Tạ Vân Triết choàng áo khoác lên trên người Lâm Tử Hàn, dẫn cô lên xe.

Trở lại Tạ gia, Lâm Tử Hàn nói muốn tắm rửa, một mình trở về phòng. Tạ Vân Triết ngồi xuống trước bàn làm việc tại thư phòng, do dự vài phút sau đó cầm điện thoại, trực tiếp gọi tới cho thư ký của Tiêu thị.

Thư ký nhận được giọng anh, cho nên không chút do dự nói rõ lịch trình ngày hôm nay của Tiêu Ký Phàm nói cho anh biết, trong đó có hành trình đến khách sạn XX tiếp khách.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ống nghe từ trong tay của anh trược xuống, "Cạch" một tiếng rơi xuống mặt bàn, anh đột nhiên bắt đầu hối hận mình lại gọi cuộc điện thoại này. Hối hận tại sao mình phải nóng lòng đi thăm dò rõ ràng chuyện này, sau khi điều tra rõ ràng, ngoại trừ đau lòng, anhcó thể đạt được cái gì đây?

XXXXXXXXXX

Lâm Tử Hàn cầm điện thoại, do dự một lúc lâu, ấn một chuỗi dãy số cô vẫn không muốn nhớ. Sau khi điện thoại thông, đầu kia điện thoại truyền đến giọng nam.

"Tôi muốn tìm Lâm Trúc!" Lâm Tử Hàn không chờ hắn đem lời khách sáo nói xong, xen lời hắn.

"Cô phải..."

"Tôi là Lâm Tử Hàn"

"Lâm tiểu thư, cô chờ một chút" Điện thoại đầu yên tĩnh sau một lát, vang lên giọng nói có chút mừng rỡ của Lâm Trúc: "Tử Hàn, con tìm ta có chuyện gì sao?"

"Tôi muốn gặp ông" Lâm Tử Hàn đi thẳng vào vấn đề. Lâm Trúc trầm mặc hai giây, khẽ cười nói: "Tốt, ta cũng đang muốn gặp con, ta lập tức phái người đi đón con"

Để điện thoại xuống không bao lâu, người của Lâm Trúc đã tới rồi, Lâm Tử Hàn vòng qua Tạ gia, bước nhanh đi đến của chính, xe nhanh chóng chạy khỏi cổng lớn Tạ gia"

Khi tới khu biệt thự của Lâm Trúc, nghênh tiếp cô vẫn là Lâm Tử Y, Lâm Tử Hàn quan sát cô ấy, hỏi: "Em tại sao lại ở chỗ này?"

"Em tìm đến chỗ ba dượng đánh gôn nha"

"Lão đầu kia đâu?"

"À, ông nói có chuyện đi ra ngoài, còn dẫn theo rất nhiều soái ca đi ra ngoài, phỏng chừng có việc cần làm" Lâm Tử Y cười tủm tỉm nói.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Tài

Số ký tự: 0