Chương 134
Vọng Thần Mạc Cập
2024-07-22 04:38:41
Thôi Tán yên lặng nghe sau đó liền thốt lên:
“Xét cho cùng thì vì cha mẹ ruột của anh nên mới khiến Đông gia vướng vào cái âm mưu chính trị mà anh nói?”
Ánh mắt vô cùng sắc bén.
“Một nửa là vậy!”
“Vậy cha mẹ ruột của anh là ai?”
Đông Đình Phong trầm lặng nhìn về phía Đông Lục Phúc, thấy ông nội gật đầu liền nói:
“Mẹ ruột tôi, họ Đông tên Dạng… Ngủ say trong phòng vô trùng ở Đông gia suốt 30 năm nay. Tôi nghĩ tôi nên nói rõ chỗ này: Đông Dạng này không phải Đông Dạng mà anh đã gặp. Về phần Đông Dạng mà anh gặp là ai, hiện tại tôi không thể nói. Còn về cha ruột tôi là ai, xin lỗi, vẫn chưa đến lúc anh nên biết. Tôi chỉ có thể nói với anh rằng, tôi và anh là anh em họ! Ba Diệu Hoa của anh là cậu tôi, mẹ Hà Cúc Hoa của anh là mợ tôi… Chuyện này ông nội có thể làm chứng! Tôi không nói dối nửa lời!”
Đáp án này lần nữa khiến Thôi Tán và Kiều Sâm kinh ngạc: Thân phận đó đều khiến bọn họ bất ngờ.
Nhất thời, không khí trong phòng yên lặng như tờ, những tâm tư giấu kín trong lòng đều được mở ra một cách thần bí.
Thôi Tán vội vàng vờ lấy cốc nước, vì cổ họng anh ta đang khát khô, sau đó lại hỏi:
“Đông Đình Phong, lúc đầu Hàn Tịnh mang đứa con của tôi, chuyện này, lúc cô ấy gả cho anh, anh đã biết chưa?”
“Hàn Tịnh cho rằng tôi không biết; ban đầu đích thực là tôi không biết, nhưng lúc đi đăng ký kết hôn tôi đã biết…”
Đông Đình Phong từ từ nói.
“Đã vậy tại sao anh còn lấy cô ấy?”
Thôi Tán trợn trừng mắt, nghiến rằng, nếu không phải tại Đông Đình Phong thì cả nhà ba người của anh ta đã không dẫn đến kết cục của ngày hôm nay: Vợ chết con thất lạc.
Đông Đình Phong im lặng một lúc:
“Đương nhiên là có nguyên nhân!”
“Nguyên nhân là gì?”
“Cô ấy đã chuốc lấy phiến phức. Tôi chỉ là tương kế tựu kế!”
“Phiền phức? Có ý gì?”
Thôi Tán nghi ngờ hỏi.
“Có một thế lực thần bí đã âm thầm khống chế cô ấy. Dùng tính mạng của ba mẹ con họ Hàn để đe dọa, ép cô ấy lấy tôi. Lúc đầu cô ấy sống chết không chịu. Cũng đã từng muốn chạy trốn, nhưng cô ấy chạy không thoát. Cô ấy bị bức vào đường cùng, chính lúc đó tôi đã cứu cô ấy. Tôi nghĩ, tất cả chuyện này đều có người cố ý sắp xếp. Cô ấy không còn cách nào khác chỉ có thể đồng ý lấy tôi.”
Thôi Tán lại hỏi:
“Vậy tại sao anh biết được chuyện đó?”
“Lúc Hàn Tịnh nằm mơ đã nói. Sau đó tôi hỏi cô ấy, nhưng cô ấy sống chết không chịu nói. Tôi không muốn hỏi nữa, do đó suốt mấy năm nay tôi vẫn luôn điều tra.”
“Anh tốt như vậy sao?”
Ngữ khí mang theo chút châm chọc.
Đông Đình Phong không để ý đến sự châm chọc đó vẫn tiếp tục nói:
“Tôi và Hàn Tịnh là hôn nhân theo thỏa thuận. Tôi bảo đảm an toàn cho cô ấy, cô ấy sẽ đem quyền sở hữu số cổ phẩn ủy thác cho tôi!”
“Đứa trẻ đó đâu… Anh thật sự không cách nào tra ra sao?”
“Đến lúc tôi phát hiện Đông Kỳ không phải Đông Kỳ lúc sinh ra thì đã 2 năm rồi, bác sĩ khoa sản đỡ đẻ cho Hàn Tịnh đã sớm di dân ra nước ngoài. Gần đây tôi tìm được bà ta nhưng đãng tiếc, năm ngoái bà ta đã trúng gió, không thể nói được nữa.”
Thôi Tán cảm thấy vô cùng thất vọng, nhưng vẫn chưa có ý định từ bỏ, lại hỏi tiếp:
“Vậy nội gián mà anh nói là ai?”
“Kẻ nội gián 30 năm trước đã chết. Về phần nội gián đang ẩn núp ở Đông gia, một trong số đó đã bị tôi bắt được: là chị Minh. Bây giờ đang bị cách ly. Nhưng chị ta chỉ là một nhân vật nhỏ, dù sao cũng là bị kẻ khác ép, không làm không được. Về phần những kẻ khác, hiện giờ tôi vẫn điều tra…”
Lời vừa nói ra khiến Hà Cúc Hoa ngẩn ngơ một lúc lâu: Chị Minh là do bà đưa vào Đông viên.
Lúc này bà chỉ có thể thốt lên rằng: Lòng người khó đoán.
Tất cả mọi người đều trầm lặng, Đông Đình Phong nhân lúc này gọi một cú điện thoại, chuẩn bị giải quyết một chuyện khác:
“Trần Tụy, đưa vợ chồng An Đức qua đây, nói là lão thái gia muốn nói với họ mấy câu… Đúng rồi, trước lúc đến anh gọi điện nói Lôi Lôi đưa An Na đi dạo một vòng… Bảo Mike cũng đi theo…”
Ninh Mẫn đứng bên cạnh nhìn, trong lòng mơ hồ đoán được hắn muốn làm gì.
***
Trần Tụy đi vào phòng khách thì An Na đã được Lôi Lôi kéo đi, anh ta cười nói:
“An tiên sinh, Đông lão gia mời hai người qua đó có chuyện thương lượng, hai người đi trước đi, tôi đi mời An tiểu thư…”
An Đức và Chu Huệ vốn đang ngồi nghiên cứu kiến trúc ở nhà chính, bọn họ đều biết Đông Đình Phong rất thích phong cách cổ điển, hôm nay thật sự bọn họ đã được lãnh hội, Vườn Tử Kinh chính là một công trình kiến trúc tuyệt mĩ.
Lúc An Đức và Chu Huệ vào đến Noãn Các, An Đức cảm thấy nơi đây đang bao trùm một bầu không khí nghi hoặc: tất cả mọi người đều cau mày nhìn vợ chồng ông ta.
“Chú An, Dì Huệ, mọi người ngồi đi…”
Đông Đình Phong đứng dậy đón tiếp, chỉ về phía hai chiếc ghế trống:
“Xin lỗi, hôm nay trong nhà hơi nhiều chuyện, thất lễ!”
Chu Huệ cũng không vì Đông Đình Phong đích thân tiếp đãi mà cảm thấy hạnh phúc, bởi vì người đàn ông này quá lạnh lùng, càng khách khí càng cảm thấy xa cách, nó khiến người ta cảm thấy bất an. Nhưng suốt 6 năm nay, hắn với An Na qua lại vẫn luôn dùng thái độ lễ phép như vậy, từ khi hắn lớn lên đã không còn vẻ đáng yêu lúc nhỏ nữa.
Lúc đó, Chu Huệ thích sờ má đứa trẻ đó, trắng mịn, mập mạp, vừa sờ vào đã ngại, mái tóc ngắn rất mềm mại, tướng mạo đáng yêu, và đặc biệt lễ phép, khiến ai gặp cũng yêu quý.
Chỉ là bà ta không ngờ rằng sau khi lớn lên hắn lại trở nên lạnh lùng như vậy.
Gần trong gang tác nhưng lại xa tận chân trời.
Đây chính là cảm nhận của bà ta đối với Đông Đình Phong.
Có lúc bà ta cảm thấy chỉ dựa vào trí thông minh của con gái mình làm sao có thể giữ được trái tim người đàn ông này?
Nhiều lần, bà ta quan sát hai người họ: có lúc nửa lời cũng không nói, có lúc lại rất nhiệt tình.
Nghe Hà Cúc Hoa nói, Đông Đình Phong ở nhà cũng không thích nói chuyện. Cho nên, bà ta nghĩ người đàn ông này vốn tính đã như vậy.
Giữa nam và nữ đến với nhau chỉ cần hợp, chứ không cần bất cứ điều gì. Và bà ta cũng đã quen với sự lạnh lùng của hắn, nhưng hôm nay, hình như hắn còn lạnh lùng hơn mọi khi.
Chu Huệ không tự chủ được nhìn sang phía chồng. An Đức cũng cảm thấy vậy nhưng ông ta vẫn cố kéo ra một nụ cười, nói:
“Không sao!”
“Vậy thì tốt!”
Đông Đình Phong gật đầu, thản nhiên nói:
“Hôm nay, ông nội và mẹ cháu đều ở đây, có vài chuyện cháu muốn nhân cơ hội này nói rõ. Nhưng trước khi thảo luận chuyện này với An Na, cháu muốn thỉnh giáo hai vị trưởng bối trước.”
An Đức liếc nhìn một vòng. Chu Huệ cũng cảm thấy có gì không đúng, suy nghĩ một lúc mới nói:
“Mời nói!”
“Dì Huệ, dì và mẹ cháu là bạn thân từ nhỏ đúng không?”
Đông Đình Phong nhìn Chu Huệ, nhẹ nhàng nói, lúc hỏi câu này, tinh thần cũng có mấy phần vui vẻ, giống như nói chuyện phiếm trong nhà.
Chu Huệ định thần lại rồi quay sang nhìn người bạn già, sắc mặt Hà Cúc Hoa rất kém, ai gặp chuyện như vậy tâm trạng khó mà tốt được, kì thực lúc này không phải thời cơ tốt để nhắc đến chuyện kết hôn. Nhưng bà ta đã đến, vậy cũng không thể về tay không. Vì vậy bà ta mỉm cười, muốn bầu không khí dịu xuống mà nói:
“Haizz, dì và mẹ cháu đã là bạn mấy chục năm, ban đầu là chị em tốt, dì và bà ấy a, rất thân thiết, khi dì mới sinh An Na, mẹ cháu rất muốn có con gái. Mẹ cháu lúc đó rất buồn vì không mang thai con gái nên nói với dì: Có trai có gái mới viên mãn. Đáng tiếc vì sinh cháu nên cơ thể Cúc Hoa rất kém, suốt 10 năm không thể mang thai. Cho đến năm thứ 10 mới có Lôi Lôi, lúc đó, cháu không biết bà ấy vui thế nào đâu, có nói 3 ngày 3 đêm cũng không nói hết sự vui mừng của bà ấy…”
Lúc sinh An Na, thiếu chút nữa Hà Cúc Hoa nhận làm con nuôi, chỉ là năm đó Hà Cúc Hoa đột nhiên bị bệnh phải sang Anh trị bệnh 2 năm, sau đó Đông Diệu Hoa cũng bỏ tất cả công việc để cùng bà đi du lịch Châu Âu, rồi 2 năm sau khi bà trở về thì chuyện cũng đã qua, Hà Cúc Hoa lại có thai, nên chuyện nhận nuôi coi như hoãn lại.
Sau đó Đông Diệu Hoa xảy ra tai nạn, Hà Cúc Hoa chìm vào bế tắc, cuối cùng chuyện này không được nhắc đến nữa.
“Như vậy trong mắt dì cháu là cái gì?”
Đông Đình Phong lại dịu dàng hỏi một câu.
“Ý gì?”
Bà ta ngơ ngẩn, có chút không hiểu.
“Dì đơn giản chỉ đối xử với cháu như vãn bối? Hay coi cháu như khúc gỗ giúp An gia thoát khỏi nguy khốn?”
Nét mặt vẫn mỉm cười như cũ, chỉ là thanh âm này không còn chút dịu dàng nào, câu hỏi lạnh lùng ấy khiến Chu Huệ run rẩy.
Bà ta thu lại nụ cười, dùng ánh mắt hoài nghi liếc nhìn Đông Đình Phong, càng nhìn càng thấy hắn lãnh đạm, rồi lại nhìn sang Hà Cúc Hoa:
“Đình Phong, cháu… đang muốn nói gì? Dì đương nhiên là coi cháu như hậu bối rồi! Cháu gọi dì Huệ suốt 30 năm nay lẽ nào là gọi không? Nếu như không phải quan hệ này đã có suốt 30 năm nay thì 6 năm trước, khi An gia phá sản, cháu làm sao có thể ra tay tương trợ?
Trong mắt dì, đầu tiên cháu là vãn bối, sau đó là ân nhân của An gia…
Chính vì ta hiểu rõ con người cháu nên mới để An Na qua lại với cháu, cho dù bị người ta chỉ trỏ, ta và An Đức vẫn không ngăn cấm các cháu…”
“Ồ, nói thật dễ nghe!”
Hắn cúi đầu cười, nụ cười đó mang theo hàn băng đủ khiến người ta cảm thấy nổi da gà, còn ánh mắt lại sắc nhọn như mũi tên:
“Xem tôi là vãn bối, xem tôi là ân nhân. Dì Huệ, hình như suy nghĩ và hành động của dì không ăn khớp với nhau thì phải!”
“Ta thế nào lại là… hành động và lời nói không ăn khớp?”
Ngữ khí của Chu Huệ giống như bực bội.
Đông Đình Phong hôm nay làm sao vậy, mỗi câu nói đều mang ý kích động.
Đông Đình Phong cười lạnh:
“Nếu bà thật sự xem tôi là vãn bối, xem tôi là ân nhân, vậy xin hỏi, Đông Kỳ làm sao lại bị đánh tráo?”
Đông Đình Phong đột nhiên quát lên khiến Chu Huệ mặt mày trắng bệch.
Nhưng hắn không thèm để ý đến tiếp tục truy hỏi:
“6 năm trước, chuyên gia sản khoa đỡ đẻ cho Hàn Tịnh là do bà giới thiệu. Hôm đó, Hàn Tịnh trong phòng mổ đau chết đi sống lại, tôi nói: Nếu không sinh được thì có thể mổ, nhưng Bác sĩ La thế nào cũng không chịu và khuyên chúng tôi: Cố gắng sinh sẽ hơn là cứ nhìn đồng hồ.
Lúc đó, tôi rất bực, nhìn biểu tình của bác sĩ La đó không giống như đang đợi tử cung của sản phụ mở mà giống như đang đợi người nào đó đến.
Tôi nhớ rõ, hôm đó, Hàn Tịnh thiếu chút nữa băng huyết, đau suốt mười mấy tiếng đồng hồ, nhưng chỉ có thể chọn cách sinh tự nhiên. Mà đứa trẻ do trong bụng mẹ thiếu nước ối, ở trong quá lâu xuất hiện tình trạng ngạt thở nghiêm trọng, cuối cùng được đưa vào lồng kính. Sau đó bác sĩ La nói với tôi là, đứa trẻ phải ở trong phòng quan sát mất ngày.
Chính vào hôm đó, tôi nhìn thấy bà từ bệnh viện mình công tác vội vàng chạy tới, lúc đầu, tôi còn cho rằng bà thật sự quan tâm đến đời thứ 4 của Đông gia. Sau đó tôi mới biết, hóa ra bà cố tình chạy đến để đánh tráo!
Chu Huệ, bà thật lợi hại, dám tỉnh bơ đánh tráo con trai của Hàn Tịnh!
Thần kì hơn là bà có thể từ bên ngoài ôm về đứa con thật sự của tôi. Loại bản lĩnh treo đầu dê bán thịt chó này của bà thật khiến người ta thán phục…
Cái khiến tôi bái phục nhất là, tôi không hề biết đứa trẻ này sinh ra thế nào… Vô duyên vô cớ khiến tôi làm ba thật sự, các người nói xem, chuyện này nói ra có ai tin? Đông Đình Phong tôi đột nhiên lao đầu vào âm mưu của các người!
Lúc trước, bà vẫn luôn nói, bà cảm kích tôi đã ra tay tương trợ mới giúp An Thị trụ vững đến ngày hôm nay. Lẽ nào bà dùng cách đó để thể hiện sự cảm kích với tôi sao?”
Những lời này đều nói rất bình thường, nhưng ai cũng nhìn thấy, mỗi câu Đông Đình Phong nói ra đều khiến sắc mặt Chu Huê trắng thêm một chút, An Đức ngồi bên cạnh kinh hãi đứng lên, còn tất cả những người khác đều kinh ngạc.
Bọn họ nghĩ thế nào cũng không ra, kết quả như vậy là do Chu Huệ đứng đằng sau đạo diễn.
Điều kì lạ nhất là ngay cả Đông Đình Phong cũng không biết Đông Kỳ từ đâu mà có?
Chuyện này thật sự quá kỳ lạ!
Ninh Mẫn xem thế là đủ rồi: Đông Đình Phong ơi Đông Đình Phong, trên người anh cất giấu thật nhiều bí mật nha, mỗi bí mật đều khiến người ta một phen choáng váng.
Lúc này, điều khiến cô tò mò nhất cũng chính là chuyện: Mẹ đẻ của Đông Kỳ là ai?
Chu Huệ không nói, toàn thân chết lặng, đôi tai ù ù, sắc mặt không còn một giọt máu. An Đức cũng không hơn gì. Hai người họ đột nhiên bị hỏi đều á khẩu không trả lời được.
Bọn họ không thể nào ngờ được rằng, bí mật mà bọn họ luôn cất giấu, để rồi 6 năm sau đương sự của nó nhất nhất moi ra, hung hăng ném thẳng vào mặt họ.
“Tại sao không nói chuyện vậy?”
Đông Đình Phong khoanh tay đứng trước mặt bọn họ:
“Muốn tìm lí do để giải thích qua loa với tôi sao?”
Ánh mắt hắn giống như con chim ưng đang rình con mồi, bất luận con mồi có trốn thế nào cũng không thể trốn khỏi ánh mắt sắc bén đó:
“Vô ích thôi, nếu như tôi không có đầy đủ chứng cứ, các người nghĩ tôi sẽ ngả bài với các người sao?”
Hắn xưa nay vẫn vậy, không nói thì thôi nhưng đã nói thì bách phát bách trúng.
Chu Huệ và An Đức nhìn nhau, tâm tình như lửa đốt, lúc trước không lâu bọn họ còn đắc chí hài lòng, vậy mà bây giờ lại bị vạch trần như vậy.
“Nếu như các người nghĩ không ra thì tôi có thể giúp các người nhớ lại, từ lúc nào mà các người tính kế với tôi. Cũng là để ông nội, mẹ tôi, Kiều Sâm, và A Ninh của tôi hiểu rõ một chút.”
Đông Đình Phong trở về chỗ rót một cốc nước, hắn nói cũng nhiều nên cổ họng có chút khô. Nước đi xuống giúp cổ họng hắn dịu lại, hắn nhìn Ninh Mẫn vẫn yên lặng nghe, ánh mắt hai người lại đưa qua đưa lại.
Cô giống như đang hỏi: Haizz, chuyện xấu của anh nhiều thật, hết lớp này đến lớp khác…
Khóe môi hắn cong lên: Cũng khó nói, từ nhỏ đến lớn anh vẫn luôn sống trong bí mật, lớn lên, những người đó lại lần lượt sắp xếp tính toán với anh. Không nhiều mới lạ.
Cô mỉm cười một cái: Khó trách sao anh lại gian sảo như vậy, hóa ra đều được luyện mà thành.
Ánh mắt hắn dịu dàng quét qua, sau đó quay đầu, thái độ lại trở nên băng lãnh, thanh âm chầm chậm nói:
“Tôi nghĩ tất cả có lẽ bắt đầu từ câu nói đùa lúc còn nhỏ.
Khi đó, mẹ tôi đã từng nói một câu: An Na ngoan ngoãn như vậy, sau này nếu có thể thành con dâu ta thì thật tốt.
Tôi lớn hơn An Na 6 tuổi. Cho nên, câu này đối với lúc đó mà nói chỉ là một lời nói đùa. Và hình như khi ấy mọi người đều chỉ thích nói đùa.
Nhưng sau nhiêu năm, quan hệ đơn thuần đó lại vì lợi ích mà thay đổi.”
Lúc nhỏ, quan hệ lợi ích vẫn chưa thể hiện rõ ràng, đến lúc trưởng thành, sự qua lại giữa người với người nhiều lúc đều vì một lợi ích nào đó. Vì hắn có một gia tộc lớn mạnh, bởi vì bản thân hắn quá xuất sắc.
Địa vị và tiền bạc luôn là hai thứ mà con người muốn có.
Hắn suy nghĩ, không hề dùng kính ngữ mà gọi thẳng tên:
“Tất cả những thay đổi có lẽ bắt đầu từ lúc tôi đi nghĩa vụ xong, Chu Huệ, bà bắt đầu tìm mọi lí do để con gái bà xuất hiện trước mặt tôi.
Lúc đó tôi 20 tuổi, còn An Na mới 14, bà lấy lí do để An Na dạy học cho Lôi Lôi, cuối tuần đều chạy đến Đông gia. Như vậy, cơ hội tiếp xúc của tôi và An Na cũng dần nhiều hơn.
Sau đó, năm 2006, nền kinh tế Đông Ngải Quốc suy thoái, rất nhiều xí nghiệp của các gia tộc nhỏ đều bước vào tình trạng phá sản, An gia cũng không tránh khỏi điều này.
Vào tháng 7 năm 2006, An gia chuẩn bị tuyên bố phá sản, có một doanh nhân Nhật Bản chuẩn bị thu mua An Thị. Cùng tháng này, mẹ tôi nói với tôi, muốn tôi ra tay giúp đỡ An gia thoát khỏi tình trạng khó khăn. Lúc đó, ngay cả Tập đoàn Vạn Thế vì khủng hoảng tài chính mà lợi nhuận cũng bị trững lại. Bản thân tôi cũng hết cách. Nhưng mẹ đã mở lời nên tôi không thể không giúp.
Tháng 7, tôi bắt đầu tìm hiểu nguyên nhân thất bại của An gia. Đầu tháng 8, vì chuyện của An gia tôi đã bay đến Quỳnh thành gặp người muốn thu mua An Thị để bàn bạc giá cả!
Cùng tháng đó, ông nội tổ chức tiệc sinh nhật cho tôi ở Quỳnh Thành, sau đó xảy ra chuyện nằm ngoài tầm khống chế của tôi.
Tháng 8, tôi bị ông nội ép cưới.
Tháng 9, tôi và Hàn Tịnh kết hôn, đồng thời dùng danh nghĩa riêng mua vào 60% số cổ phần của An thị, chính thức giành được An thị, tôi bảo đảm với mẹ tôi rằng, tất cả tiền vốn là cho An gia mượn để giải quyết khó khăn. Sau đó, tôi rất bận, thường đến An thị tăng ca.
Trong thời gian này, bởi vì An Na có đến An thị giúp đỡ và làm trợ lí đặc biệt cho tôi. Tôi vẫn luôn không cần nữ thư kí. Nhưng lần này ngoại lệ, bởi vì: Không muốn khiến cô ấy kích động, lúc này cô ấy đang dưỡng bệnh, có việc làm cũng đỡ buồn chán.
Tháng 5 năm 2007, Hàn Tịnh sinh ở bệnh viện Mai Loan, bác sĩ sản khoa là do Chu Huệ giới thiệu, người này là bác sĩ giỏi trong lĩnh vực phụ sản, đồng thời còn là chủ nhiệm do phụ thân của Kiều Sâm đề cử vừa mới nhận chức không lâu.
Ngày 30 tháng 12 năm 2007, An thị thắng lớn nên mở tiệc mừng. Sau đó, tôi nhận điện thoại của An Na, cô ấy và Lôi Lôi đến nhà in thì mấy tên côn đồ xông ra, cưỡng ép bắt Lôi Lôi đến Yêm Thị. An Na cũng đi cùng. Tôi dập máy không nói lời nào cùng Trần Tụy lập tức đến Yêm Thị.
Ngày đó, ở Yêm Thị, tôi nhận được điện thoại của bọn lặc danh, chạy đến Đổ Thành nhưng không tìm thấy Lôi Lôi. Có người nói, Lôi Lôi bị hai người đàn ông lạ bắt đi.
Sau đó không biết ai đã báo cảnh sát, tất cả mọi người bỏ chạy. Tôi và Trần Tụy chạy đến Đổ Thành thì gặp An Na. Trong quá trình tìm kiếm, có một chiếc xe đột nhiên lao về phía chúng tôi. An Na đúng lúc đẩy tôi ra, tôi không sao, nhưng An Na bị thương gãy một chiếc xương sườn.
Sau đó, tôi ôm cô ấy đến bệnh viện cấp cứu. Phẫu thuật xong, An Na tỏ tình với tôi, nói cái gì mà thích tôi rất lâu, cô ấy nói không cần thiên trường địa cửu, chỉ muốn phải nuối tiếc tuổi thanh xuân.”
Nghe đến đây, trong lòng Ninh Mẫn tự nhiên có chút chua xót, hóa ra, hắn và An Na không chỉ là “thanh mai trúc mã”, mà còn hoạn nạn có nhau: Khó trách hắn lại đối tốt với cô ta như vậy.
Đang nghĩ, ánh mắt Đông Đình Phong đột nhiên rơi xuống người cô, nhất thời sau đó nói ra một câu:
“Tôi không từ chối cô ấy ngay tại chỗ đó là bởi vì: Tim cô ấy không tốt. Ông nội luôn dạy tôi:Uống nước nhớ nguồn, biết ơn báo đáp. Có lẽ tôi không báo đáp được ân ứu mạng này, nhưng ít ra tôi không thể trong tình huống đó hại cô ấy!”
Câu này hắn rõ ràng là muốn giải thích cho cô.
Hứ, cô nhỏ mọn như vậy sao?
Được thôi, chí ít cũng giải thích rồi, nó khiến cô thấy thoái mái hơn.
Khóe môi cô không tự chủ cong lên một chút. Và môi hắn cũng cong lên, giống như thích thú nhìn cô như vậy, ánh mắt hắn cũng dịu dàng một chút, tiếp tục nói:
“Tháng 1 năm 2008, tấm ảnh thân mật của tôi và An Na bị công bố, cái gọi là quan hệ yêu đương đó chính là vì vậy mà bị quy tội.
Ngày 12 tháng 2 năm 2008, An Đức và Chu Huệ vì ân sư qua đời nên phải bay đến Quỳnh Thành, trong nhà chỉ còn An Na, tôi đúng lúc đến thăm cô ấy. Đêm đó, cô ấy phát sốt, tôi gọi bác sĩ đến nhà truyền nước. Hai ngày liền ở lại chăm sóc cô ấy. Sau đó lúc rời khỏi Ngự Cung lại bị đám báo giới chụp được. Tin tức tôi có người tình bên ngoài cứ thế mà thành.
Nhưng sự thật ư?”
Hắn lại dừng một chút, lãnh đạm nhìn Chu Huệ:
“Tôi và An Na vẫn luôn giữ quan hệ trong sáng không hơn không kém.”
***
Cùng lúc này, An Na đang đi dạo quanh hoa viên, thưởng thức ánh mặt trời và cảnh đẹp.
Cô ta rất thích nơi này, chỉ cần vừa nghĩ đến tương lai mình có thể trở thành nữ chủ nhân ở nơi này mà cô ta lại mỉm cười hạnh phúc, cả người tỏa ra một sức hấp dẫn lạ thường.
“Xét cho cùng thì vì cha mẹ ruột của anh nên mới khiến Đông gia vướng vào cái âm mưu chính trị mà anh nói?”
Ánh mắt vô cùng sắc bén.
“Một nửa là vậy!”
“Vậy cha mẹ ruột của anh là ai?”
Đông Đình Phong trầm lặng nhìn về phía Đông Lục Phúc, thấy ông nội gật đầu liền nói:
“Mẹ ruột tôi, họ Đông tên Dạng… Ngủ say trong phòng vô trùng ở Đông gia suốt 30 năm nay. Tôi nghĩ tôi nên nói rõ chỗ này: Đông Dạng này không phải Đông Dạng mà anh đã gặp. Về phần Đông Dạng mà anh gặp là ai, hiện tại tôi không thể nói. Còn về cha ruột tôi là ai, xin lỗi, vẫn chưa đến lúc anh nên biết. Tôi chỉ có thể nói với anh rằng, tôi và anh là anh em họ! Ba Diệu Hoa của anh là cậu tôi, mẹ Hà Cúc Hoa của anh là mợ tôi… Chuyện này ông nội có thể làm chứng! Tôi không nói dối nửa lời!”
Đáp án này lần nữa khiến Thôi Tán và Kiều Sâm kinh ngạc: Thân phận đó đều khiến bọn họ bất ngờ.
Nhất thời, không khí trong phòng yên lặng như tờ, những tâm tư giấu kín trong lòng đều được mở ra một cách thần bí.
Thôi Tán vội vàng vờ lấy cốc nước, vì cổ họng anh ta đang khát khô, sau đó lại hỏi:
“Đông Đình Phong, lúc đầu Hàn Tịnh mang đứa con của tôi, chuyện này, lúc cô ấy gả cho anh, anh đã biết chưa?”
“Hàn Tịnh cho rằng tôi không biết; ban đầu đích thực là tôi không biết, nhưng lúc đi đăng ký kết hôn tôi đã biết…”
Đông Đình Phong từ từ nói.
“Đã vậy tại sao anh còn lấy cô ấy?”
Thôi Tán trợn trừng mắt, nghiến rằng, nếu không phải tại Đông Đình Phong thì cả nhà ba người của anh ta đã không dẫn đến kết cục của ngày hôm nay: Vợ chết con thất lạc.
Đông Đình Phong im lặng một lúc:
“Đương nhiên là có nguyên nhân!”
“Nguyên nhân là gì?”
“Cô ấy đã chuốc lấy phiến phức. Tôi chỉ là tương kế tựu kế!”
“Phiền phức? Có ý gì?”
Thôi Tán nghi ngờ hỏi.
“Có một thế lực thần bí đã âm thầm khống chế cô ấy. Dùng tính mạng của ba mẹ con họ Hàn để đe dọa, ép cô ấy lấy tôi. Lúc đầu cô ấy sống chết không chịu. Cũng đã từng muốn chạy trốn, nhưng cô ấy chạy không thoát. Cô ấy bị bức vào đường cùng, chính lúc đó tôi đã cứu cô ấy. Tôi nghĩ, tất cả chuyện này đều có người cố ý sắp xếp. Cô ấy không còn cách nào khác chỉ có thể đồng ý lấy tôi.”
Thôi Tán lại hỏi:
“Vậy tại sao anh biết được chuyện đó?”
“Lúc Hàn Tịnh nằm mơ đã nói. Sau đó tôi hỏi cô ấy, nhưng cô ấy sống chết không chịu nói. Tôi không muốn hỏi nữa, do đó suốt mấy năm nay tôi vẫn luôn điều tra.”
“Anh tốt như vậy sao?”
Ngữ khí mang theo chút châm chọc.
Đông Đình Phong không để ý đến sự châm chọc đó vẫn tiếp tục nói:
“Tôi và Hàn Tịnh là hôn nhân theo thỏa thuận. Tôi bảo đảm an toàn cho cô ấy, cô ấy sẽ đem quyền sở hữu số cổ phẩn ủy thác cho tôi!”
“Đứa trẻ đó đâu… Anh thật sự không cách nào tra ra sao?”
“Đến lúc tôi phát hiện Đông Kỳ không phải Đông Kỳ lúc sinh ra thì đã 2 năm rồi, bác sĩ khoa sản đỡ đẻ cho Hàn Tịnh đã sớm di dân ra nước ngoài. Gần đây tôi tìm được bà ta nhưng đãng tiếc, năm ngoái bà ta đã trúng gió, không thể nói được nữa.”
Thôi Tán cảm thấy vô cùng thất vọng, nhưng vẫn chưa có ý định từ bỏ, lại hỏi tiếp:
“Vậy nội gián mà anh nói là ai?”
“Kẻ nội gián 30 năm trước đã chết. Về phần nội gián đang ẩn núp ở Đông gia, một trong số đó đã bị tôi bắt được: là chị Minh. Bây giờ đang bị cách ly. Nhưng chị ta chỉ là một nhân vật nhỏ, dù sao cũng là bị kẻ khác ép, không làm không được. Về phần những kẻ khác, hiện giờ tôi vẫn điều tra…”
Lời vừa nói ra khiến Hà Cúc Hoa ngẩn ngơ một lúc lâu: Chị Minh là do bà đưa vào Đông viên.
Lúc này bà chỉ có thể thốt lên rằng: Lòng người khó đoán.
Tất cả mọi người đều trầm lặng, Đông Đình Phong nhân lúc này gọi một cú điện thoại, chuẩn bị giải quyết một chuyện khác:
“Trần Tụy, đưa vợ chồng An Đức qua đây, nói là lão thái gia muốn nói với họ mấy câu… Đúng rồi, trước lúc đến anh gọi điện nói Lôi Lôi đưa An Na đi dạo một vòng… Bảo Mike cũng đi theo…”
Ninh Mẫn đứng bên cạnh nhìn, trong lòng mơ hồ đoán được hắn muốn làm gì.
***
Trần Tụy đi vào phòng khách thì An Na đã được Lôi Lôi kéo đi, anh ta cười nói:
“An tiên sinh, Đông lão gia mời hai người qua đó có chuyện thương lượng, hai người đi trước đi, tôi đi mời An tiểu thư…”
An Đức và Chu Huệ vốn đang ngồi nghiên cứu kiến trúc ở nhà chính, bọn họ đều biết Đông Đình Phong rất thích phong cách cổ điển, hôm nay thật sự bọn họ đã được lãnh hội, Vườn Tử Kinh chính là một công trình kiến trúc tuyệt mĩ.
Lúc An Đức và Chu Huệ vào đến Noãn Các, An Đức cảm thấy nơi đây đang bao trùm một bầu không khí nghi hoặc: tất cả mọi người đều cau mày nhìn vợ chồng ông ta.
“Chú An, Dì Huệ, mọi người ngồi đi…”
Đông Đình Phong đứng dậy đón tiếp, chỉ về phía hai chiếc ghế trống:
“Xin lỗi, hôm nay trong nhà hơi nhiều chuyện, thất lễ!”
Chu Huệ cũng không vì Đông Đình Phong đích thân tiếp đãi mà cảm thấy hạnh phúc, bởi vì người đàn ông này quá lạnh lùng, càng khách khí càng cảm thấy xa cách, nó khiến người ta cảm thấy bất an. Nhưng suốt 6 năm nay, hắn với An Na qua lại vẫn luôn dùng thái độ lễ phép như vậy, từ khi hắn lớn lên đã không còn vẻ đáng yêu lúc nhỏ nữa.
Lúc đó, Chu Huệ thích sờ má đứa trẻ đó, trắng mịn, mập mạp, vừa sờ vào đã ngại, mái tóc ngắn rất mềm mại, tướng mạo đáng yêu, và đặc biệt lễ phép, khiến ai gặp cũng yêu quý.
Chỉ là bà ta không ngờ rằng sau khi lớn lên hắn lại trở nên lạnh lùng như vậy.
Gần trong gang tác nhưng lại xa tận chân trời.
Đây chính là cảm nhận của bà ta đối với Đông Đình Phong.
Có lúc bà ta cảm thấy chỉ dựa vào trí thông minh của con gái mình làm sao có thể giữ được trái tim người đàn ông này?
Nhiều lần, bà ta quan sát hai người họ: có lúc nửa lời cũng không nói, có lúc lại rất nhiệt tình.
Nghe Hà Cúc Hoa nói, Đông Đình Phong ở nhà cũng không thích nói chuyện. Cho nên, bà ta nghĩ người đàn ông này vốn tính đã như vậy.
Giữa nam và nữ đến với nhau chỉ cần hợp, chứ không cần bất cứ điều gì. Và bà ta cũng đã quen với sự lạnh lùng của hắn, nhưng hôm nay, hình như hắn còn lạnh lùng hơn mọi khi.
Chu Huệ không tự chủ được nhìn sang phía chồng. An Đức cũng cảm thấy vậy nhưng ông ta vẫn cố kéo ra một nụ cười, nói:
“Không sao!”
“Vậy thì tốt!”
Đông Đình Phong gật đầu, thản nhiên nói:
“Hôm nay, ông nội và mẹ cháu đều ở đây, có vài chuyện cháu muốn nhân cơ hội này nói rõ. Nhưng trước khi thảo luận chuyện này với An Na, cháu muốn thỉnh giáo hai vị trưởng bối trước.”
An Đức liếc nhìn một vòng. Chu Huệ cũng cảm thấy có gì không đúng, suy nghĩ một lúc mới nói:
“Mời nói!”
“Dì Huệ, dì và mẹ cháu là bạn thân từ nhỏ đúng không?”
Đông Đình Phong nhìn Chu Huệ, nhẹ nhàng nói, lúc hỏi câu này, tinh thần cũng có mấy phần vui vẻ, giống như nói chuyện phiếm trong nhà.
Chu Huệ định thần lại rồi quay sang nhìn người bạn già, sắc mặt Hà Cúc Hoa rất kém, ai gặp chuyện như vậy tâm trạng khó mà tốt được, kì thực lúc này không phải thời cơ tốt để nhắc đến chuyện kết hôn. Nhưng bà ta đã đến, vậy cũng không thể về tay không. Vì vậy bà ta mỉm cười, muốn bầu không khí dịu xuống mà nói:
“Haizz, dì và mẹ cháu đã là bạn mấy chục năm, ban đầu là chị em tốt, dì và bà ấy a, rất thân thiết, khi dì mới sinh An Na, mẹ cháu rất muốn có con gái. Mẹ cháu lúc đó rất buồn vì không mang thai con gái nên nói với dì: Có trai có gái mới viên mãn. Đáng tiếc vì sinh cháu nên cơ thể Cúc Hoa rất kém, suốt 10 năm không thể mang thai. Cho đến năm thứ 10 mới có Lôi Lôi, lúc đó, cháu không biết bà ấy vui thế nào đâu, có nói 3 ngày 3 đêm cũng không nói hết sự vui mừng của bà ấy…”
Lúc sinh An Na, thiếu chút nữa Hà Cúc Hoa nhận làm con nuôi, chỉ là năm đó Hà Cúc Hoa đột nhiên bị bệnh phải sang Anh trị bệnh 2 năm, sau đó Đông Diệu Hoa cũng bỏ tất cả công việc để cùng bà đi du lịch Châu Âu, rồi 2 năm sau khi bà trở về thì chuyện cũng đã qua, Hà Cúc Hoa lại có thai, nên chuyện nhận nuôi coi như hoãn lại.
Sau đó Đông Diệu Hoa xảy ra tai nạn, Hà Cúc Hoa chìm vào bế tắc, cuối cùng chuyện này không được nhắc đến nữa.
“Như vậy trong mắt dì cháu là cái gì?”
Đông Đình Phong lại dịu dàng hỏi một câu.
“Ý gì?”
Bà ta ngơ ngẩn, có chút không hiểu.
“Dì đơn giản chỉ đối xử với cháu như vãn bối? Hay coi cháu như khúc gỗ giúp An gia thoát khỏi nguy khốn?”
Nét mặt vẫn mỉm cười như cũ, chỉ là thanh âm này không còn chút dịu dàng nào, câu hỏi lạnh lùng ấy khiến Chu Huệ run rẩy.
Bà ta thu lại nụ cười, dùng ánh mắt hoài nghi liếc nhìn Đông Đình Phong, càng nhìn càng thấy hắn lãnh đạm, rồi lại nhìn sang Hà Cúc Hoa:
“Đình Phong, cháu… đang muốn nói gì? Dì đương nhiên là coi cháu như hậu bối rồi! Cháu gọi dì Huệ suốt 30 năm nay lẽ nào là gọi không? Nếu như không phải quan hệ này đã có suốt 30 năm nay thì 6 năm trước, khi An gia phá sản, cháu làm sao có thể ra tay tương trợ?
Trong mắt dì, đầu tiên cháu là vãn bối, sau đó là ân nhân của An gia…
Chính vì ta hiểu rõ con người cháu nên mới để An Na qua lại với cháu, cho dù bị người ta chỉ trỏ, ta và An Đức vẫn không ngăn cấm các cháu…”
“Ồ, nói thật dễ nghe!”
Hắn cúi đầu cười, nụ cười đó mang theo hàn băng đủ khiến người ta cảm thấy nổi da gà, còn ánh mắt lại sắc nhọn như mũi tên:
“Xem tôi là vãn bối, xem tôi là ân nhân. Dì Huệ, hình như suy nghĩ và hành động của dì không ăn khớp với nhau thì phải!”
“Ta thế nào lại là… hành động và lời nói không ăn khớp?”
Ngữ khí của Chu Huệ giống như bực bội.
Đông Đình Phong hôm nay làm sao vậy, mỗi câu nói đều mang ý kích động.
Đông Đình Phong cười lạnh:
“Nếu bà thật sự xem tôi là vãn bối, xem tôi là ân nhân, vậy xin hỏi, Đông Kỳ làm sao lại bị đánh tráo?”
Đông Đình Phong đột nhiên quát lên khiến Chu Huệ mặt mày trắng bệch.
Nhưng hắn không thèm để ý đến tiếp tục truy hỏi:
“6 năm trước, chuyên gia sản khoa đỡ đẻ cho Hàn Tịnh là do bà giới thiệu. Hôm đó, Hàn Tịnh trong phòng mổ đau chết đi sống lại, tôi nói: Nếu không sinh được thì có thể mổ, nhưng Bác sĩ La thế nào cũng không chịu và khuyên chúng tôi: Cố gắng sinh sẽ hơn là cứ nhìn đồng hồ.
Lúc đó, tôi rất bực, nhìn biểu tình của bác sĩ La đó không giống như đang đợi tử cung của sản phụ mở mà giống như đang đợi người nào đó đến.
Tôi nhớ rõ, hôm đó, Hàn Tịnh thiếu chút nữa băng huyết, đau suốt mười mấy tiếng đồng hồ, nhưng chỉ có thể chọn cách sinh tự nhiên. Mà đứa trẻ do trong bụng mẹ thiếu nước ối, ở trong quá lâu xuất hiện tình trạng ngạt thở nghiêm trọng, cuối cùng được đưa vào lồng kính. Sau đó bác sĩ La nói với tôi là, đứa trẻ phải ở trong phòng quan sát mất ngày.
Chính vào hôm đó, tôi nhìn thấy bà từ bệnh viện mình công tác vội vàng chạy tới, lúc đầu, tôi còn cho rằng bà thật sự quan tâm đến đời thứ 4 của Đông gia. Sau đó tôi mới biết, hóa ra bà cố tình chạy đến để đánh tráo!
Chu Huệ, bà thật lợi hại, dám tỉnh bơ đánh tráo con trai của Hàn Tịnh!
Thần kì hơn là bà có thể từ bên ngoài ôm về đứa con thật sự của tôi. Loại bản lĩnh treo đầu dê bán thịt chó này của bà thật khiến người ta thán phục…
Cái khiến tôi bái phục nhất là, tôi không hề biết đứa trẻ này sinh ra thế nào… Vô duyên vô cớ khiến tôi làm ba thật sự, các người nói xem, chuyện này nói ra có ai tin? Đông Đình Phong tôi đột nhiên lao đầu vào âm mưu của các người!
Lúc trước, bà vẫn luôn nói, bà cảm kích tôi đã ra tay tương trợ mới giúp An Thị trụ vững đến ngày hôm nay. Lẽ nào bà dùng cách đó để thể hiện sự cảm kích với tôi sao?”
Những lời này đều nói rất bình thường, nhưng ai cũng nhìn thấy, mỗi câu Đông Đình Phong nói ra đều khiến sắc mặt Chu Huê trắng thêm một chút, An Đức ngồi bên cạnh kinh hãi đứng lên, còn tất cả những người khác đều kinh ngạc.
Bọn họ nghĩ thế nào cũng không ra, kết quả như vậy là do Chu Huệ đứng đằng sau đạo diễn.
Điều kì lạ nhất là ngay cả Đông Đình Phong cũng không biết Đông Kỳ từ đâu mà có?
Chuyện này thật sự quá kỳ lạ!
Ninh Mẫn xem thế là đủ rồi: Đông Đình Phong ơi Đông Đình Phong, trên người anh cất giấu thật nhiều bí mật nha, mỗi bí mật đều khiến người ta một phen choáng váng.
Lúc này, điều khiến cô tò mò nhất cũng chính là chuyện: Mẹ đẻ của Đông Kỳ là ai?
Chu Huệ không nói, toàn thân chết lặng, đôi tai ù ù, sắc mặt không còn một giọt máu. An Đức cũng không hơn gì. Hai người họ đột nhiên bị hỏi đều á khẩu không trả lời được.
Bọn họ không thể nào ngờ được rằng, bí mật mà bọn họ luôn cất giấu, để rồi 6 năm sau đương sự của nó nhất nhất moi ra, hung hăng ném thẳng vào mặt họ.
“Tại sao không nói chuyện vậy?”
Đông Đình Phong khoanh tay đứng trước mặt bọn họ:
“Muốn tìm lí do để giải thích qua loa với tôi sao?”
Ánh mắt hắn giống như con chim ưng đang rình con mồi, bất luận con mồi có trốn thế nào cũng không thể trốn khỏi ánh mắt sắc bén đó:
“Vô ích thôi, nếu như tôi không có đầy đủ chứng cứ, các người nghĩ tôi sẽ ngả bài với các người sao?”
Hắn xưa nay vẫn vậy, không nói thì thôi nhưng đã nói thì bách phát bách trúng.
Chu Huệ và An Đức nhìn nhau, tâm tình như lửa đốt, lúc trước không lâu bọn họ còn đắc chí hài lòng, vậy mà bây giờ lại bị vạch trần như vậy.
“Nếu như các người nghĩ không ra thì tôi có thể giúp các người nhớ lại, từ lúc nào mà các người tính kế với tôi. Cũng là để ông nội, mẹ tôi, Kiều Sâm, và A Ninh của tôi hiểu rõ một chút.”
Đông Đình Phong trở về chỗ rót một cốc nước, hắn nói cũng nhiều nên cổ họng có chút khô. Nước đi xuống giúp cổ họng hắn dịu lại, hắn nhìn Ninh Mẫn vẫn yên lặng nghe, ánh mắt hai người lại đưa qua đưa lại.
Cô giống như đang hỏi: Haizz, chuyện xấu của anh nhiều thật, hết lớp này đến lớp khác…
Khóe môi hắn cong lên: Cũng khó nói, từ nhỏ đến lớn anh vẫn luôn sống trong bí mật, lớn lên, những người đó lại lần lượt sắp xếp tính toán với anh. Không nhiều mới lạ.
Cô mỉm cười một cái: Khó trách sao anh lại gian sảo như vậy, hóa ra đều được luyện mà thành.
Ánh mắt hắn dịu dàng quét qua, sau đó quay đầu, thái độ lại trở nên băng lãnh, thanh âm chầm chậm nói:
“Tôi nghĩ tất cả có lẽ bắt đầu từ câu nói đùa lúc còn nhỏ.
Khi đó, mẹ tôi đã từng nói một câu: An Na ngoan ngoãn như vậy, sau này nếu có thể thành con dâu ta thì thật tốt.
Tôi lớn hơn An Na 6 tuổi. Cho nên, câu này đối với lúc đó mà nói chỉ là một lời nói đùa. Và hình như khi ấy mọi người đều chỉ thích nói đùa.
Nhưng sau nhiêu năm, quan hệ đơn thuần đó lại vì lợi ích mà thay đổi.”
Lúc nhỏ, quan hệ lợi ích vẫn chưa thể hiện rõ ràng, đến lúc trưởng thành, sự qua lại giữa người với người nhiều lúc đều vì một lợi ích nào đó. Vì hắn có một gia tộc lớn mạnh, bởi vì bản thân hắn quá xuất sắc.
Địa vị và tiền bạc luôn là hai thứ mà con người muốn có.
Hắn suy nghĩ, không hề dùng kính ngữ mà gọi thẳng tên:
“Tất cả những thay đổi có lẽ bắt đầu từ lúc tôi đi nghĩa vụ xong, Chu Huệ, bà bắt đầu tìm mọi lí do để con gái bà xuất hiện trước mặt tôi.
Lúc đó tôi 20 tuổi, còn An Na mới 14, bà lấy lí do để An Na dạy học cho Lôi Lôi, cuối tuần đều chạy đến Đông gia. Như vậy, cơ hội tiếp xúc của tôi và An Na cũng dần nhiều hơn.
Sau đó, năm 2006, nền kinh tế Đông Ngải Quốc suy thoái, rất nhiều xí nghiệp của các gia tộc nhỏ đều bước vào tình trạng phá sản, An gia cũng không tránh khỏi điều này.
Vào tháng 7 năm 2006, An gia chuẩn bị tuyên bố phá sản, có một doanh nhân Nhật Bản chuẩn bị thu mua An Thị. Cùng tháng này, mẹ tôi nói với tôi, muốn tôi ra tay giúp đỡ An gia thoát khỏi tình trạng khó khăn. Lúc đó, ngay cả Tập đoàn Vạn Thế vì khủng hoảng tài chính mà lợi nhuận cũng bị trững lại. Bản thân tôi cũng hết cách. Nhưng mẹ đã mở lời nên tôi không thể không giúp.
Tháng 7, tôi bắt đầu tìm hiểu nguyên nhân thất bại của An gia. Đầu tháng 8, vì chuyện của An gia tôi đã bay đến Quỳnh thành gặp người muốn thu mua An Thị để bàn bạc giá cả!
Cùng tháng đó, ông nội tổ chức tiệc sinh nhật cho tôi ở Quỳnh Thành, sau đó xảy ra chuyện nằm ngoài tầm khống chế của tôi.
Tháng 8, tôi bị ông nội ép cưới.
Tháng 9, tôi và Hàn Tịnh kết hôn, đồng thời dùng danh nghĩa riêng mua vào 60% số cổ phần của An thị, chính thức giành được An thị, tôi bảo đảm với mẹ tôi rằng, tất cả tiền vốn là cho An gia mượn để giải quyết khó khăn. Sau đó, tôi rất bận, thường đến An thị tăng ca.
Trong thời gian này, bởi vì An Na có đến An thị giúp đỡ và làm trợ lí đặc biệt cho tôi. Tôi vẫn luôn không cần nữ thư kí. Nhưng lần này ngoại lệ, bởi vì: Không muốn khiến cô ấy kích động, lúc này cô ấy đang dưỡng bệnh, có việc làm cũng đỡ buồn chán.
Tháng 5 năm 2007, Hàn Tịnh sinh ở bệnh viện Mai Loan, bác sĩ sản khoa là do Chu Huệ giới thiệu, người này là bác sĩ giỏi trong lĩnh vực phụ sản, đồng thời còn là chủ nhiệm do phụ thân của Kiều Sâm đề cử vừa mới nhận chức không lâu.
Ngày 30 tháng 12 năm 2007, An thị thắng lớn nên mở tiệc mừng. Sau đó, tôi nhận điện thoại của An Na, cô ấy và Lôi Lôi đến nhà in thì mấy tên côn đồ xông ra, cưỡng ép bắt Lôi Lôi đến Yêm Thị. An Na cũng đi cùng. Tôi dập máy không nói lời nào cùng Trần Tụy lập tức đến Yêm Thị.
Ngày đó, ở Yêm Thị, tôi nhận được điện thoại của bọn lặc danh, chạy đến Đổ Thành nhưng không tìm thấy Lôi Lôi. Có người nói, Lôi Lôi bị hai người đàn ông lạ bắt đi.
Sau đó không biết ai đã báo cảnh sát, tất cả mọi người bỏ chạy. Tôi và Trần Tụy chạy đến Đổ Thành thì gặp An Na. Trong quá trình tìm kiếm, có một chiếc xe đột nhiên lao về phía chúng tôi. An Na đúng lúc đẩy tôi ra, tôi không sao, nhưng An Na bị thương gãy một chiếc xương sườn.
Sau đó, tôi ôm cô ấy đến bệnh viện cấp cứu. Phẫu thuật xong, An Na tỏ tình với tôi, nói cái gì mà thích tôi rất lâu, cô ấy nói không cần thiên trường địa cửu, chỉ muốn phải nuối tiếc tuổi thanh xuân.”
Nghe đến đây, trong lòng Ninh Mẫn tự nhiên có chút chua xót, hóa ra, hắn và An Na không chỉ là “thanh mai trúc mã”, mà còn hoạn nạn có nhau: Khó trách hắn lại đối tốt với cô ta như vậy.
Đang nghĩ, ánh mắt Đông Đình Phong đột nhiên rơi xuống người cô, nhất thời sau đó nói ra một câu:
“Tôi không từ chối cô ấy ngay tại chỗ đó là bởi vì: Tim cô ấy không tốt. Ông nội luôn dạy tôi:Uống nước nhớ nguồn, biết ơn báo đáp. Có lẽ tôi không báo đáp được ân ứu mạng này, nhưng ít ra tôi không thể trong tình huống đó hại cô ấy!”
Câu này hắn rõ ràng là muốn giải thích cho cô.
Hứ, cô nhỏ mọn như vậy sao?
Được thôi, chí ít cũng giải thích rồi, nó khiến cô thấy thoái mái hơn.
Khóe môi cô không tự chủ cong lên một chút. Và môi hắn cũng cong lên, giống như thích thú nhìn cô như vậy, ánh mắt hắn cũng dịu dàng một chút, tiếp tục nói:
“Tháng 1 năm 2008, tấm ảnh thân mật của tôi và An Na bị công bố, cái gọi là quan hệ yêu đương đó chính là vì vậy mà bị quy tội.
Ngày 12 tháng 2 năm 2008, An Đức và Chu Huệ vì ân sư qua đời nên phải bay đến Quỳnh Thành, trong nhà chỉ còn An Na, tôi đúng lúc đến thăm cô ấy. Đêm đó, cô ấy phát sốt, tôi gọi bác sĩ đến nhà truyền nước. Hai ngày liền ở lại chăm sóc cô ấy. Sau đó lúc rời khỏi Ngự Cung lại bị đám báo giới chụp được. Tin tức tôi có người tình bên ngoài cứ thế mà thành.
Nhưng sự thật ư?”
Hắn lại dừng một chút, lãnh đạm nhìn Chu Huệ:
“Tôi và An Na vẫn luôn giữ quan hệ trong sáng không hơn không kém.”
***
Cùng lúc này, An Na đang đi dạo quanh hoa viên, thưởng thức ánh mặt trời và cảnh đẹp.
Cô ta rất thích nơi này, chỉ cần vừa nghĩ đến tương lai mình có thể trở thành nữ chủ nhân ở nơi này mà cô ta lại mỉm cười hạnh phúc, cả người tỏa ra một sức hấp dẫn lạ thường.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro