Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí

Chương 152

Vọng Thần Mạc Cập

2024-07-22 04:38:41

Tháng 1 ở Australia là mùa hạ, ban ngày thời tiết nóng nực.

Hơn 3 giờ, mặt trời sắp lặn, Đông Kỳ nói:

“Mẹ, chúng ta ra bờ biển một chút được không?”

Mấy ngày nay, bọn họ không bước ra khỏi nhà, thỉnh thoảng có lên mạng đọc tin tức, mới khiến cô có cảm giác mình vẫn là một phần trong xã hội này.

Cô rất thích chỗ như vậy không người quấy nhiễu, yên lặng như thế, có thể khiến người ta thanh thản hơn nhiều.

“Được, vậy thì đi ra ngoài một chút! Gọi cả A Xán và A La, chúng ta sẽ lái xe đi. Cũng khá gần. Đi một vòng thì ba con về là vừa…”

“Dạ!”

Mắt Đông Kỳ lóe sáng:

“Con đi thay giày!”

“Chờ một chút…”

“Chuyện gì ạ?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên.

“Ừm, mẹ muốn hỏi con một chuyện.”

“Dạ!”

Tiểu tử ghé sát vào trong ngực cô.

Cô nhéo nhéo cái mũi của Tiểu Kỳ:

“Có một chuyện, mẹ rất thắc mắc, vì sao Tiểu Kỳ thích có em gái như vậy?”

Đông Kỳ nghe xong, theo phản xạ nhìn chằm chằm vào bụng của cô, trong cái miệng nhỏ nhắn lập tức nói một câu:

“Mẹ, trong bụng của mẹ có em gái rồi hả?”

“Sặc… không có… mẹ chỉ muốn hỏi con sao chỉ thích em gái… em trai không được sao? Hoặc là chị gái…”

Đông Kỳ nghiêng cái đầu nhỏ, lập tức nghiêm trang sửa lại lỗi trong lời nói của cô:

“Mẹ, bây giờ mẹ cũng chỉ có thể sinh em gái hoặc em trai cho con, không sinh được chị gái ạ… Mẹ đâu phải Mèo máy đôrêmon, làm sao cũng không có khả năng trở lại quá khứ.”

Cô sờ sờ cái mũi của mình cười, vấn đề này, hoàn toàn chính xác:

“Ý của mẹ nói, nếu có một chị gái tới làm bạn với con, con có thích hay không?”

Đôi mắt tròn xoe của nhóc lập tức hiện lên vẻ nghi hoặc, cái hiểu cái không, suy nghĩ một chút mới nói:

“Mẹ muốn giống như bà trẻ, đi nhận nuôi một chị gái hay anh trai hả?”

“Bà trẻ của con nhận con nuôi?”

“Vâng! Bà trẻ thường giúp bọn họ học tập! Bà nội nói, cái này gọi là việc thiện. Một ngày làm một việc thiện, tích thiện thành đức. Đây là gia phong của Đông gia. Bà còn để con làm việc thiện. Bà nói, làm việc thiện sẽ được báo đáp… Cho nên, tiền mừng tuổi hàng năm của con đều quyên góp hết rồi…”

Ninh Mẫn nghe xong mỉm cười, Hà Cúc Hoa lương thiện, sau này Đông Kỳ chỉ cần bồi dưỡng tốt, tương lai cậu nhất định có thể như cha mình, trở thành một người thành công, là người đàn ông có tấm lòng thiện lương.

“Ý là vậy! Nhưng bà trẻ nhận nuôi, chỉ giúp đỡ vật chất, còn ý mẹ nói là nếu một ngày có một chị gái xuất hiện trong cuộc sống của chúng ta, đến lúc đó, con có thể chấp nhận không?”

“Sao ạ?”

Đông Kỳ nhăn mày.

“Thế nào, không thích sao?”

Đông Kỳ lắc đầu: “Con chưa gặp người đó, làm sao biết có thích hay không ạ?”

Cũng phải!

“Mẹ, con cũng có thể hỏi mẹ ba chuyện sao? Chỉ cần mẹ trả lời, con có thể biết con có thể chấp nhận hay không…”

“Được a! Con hỏi đi…”

“Chị gái có ngốc hay không? Cả ngày chỉ biết hỏi tại sao thì con không thích!”

“Không, nó rất thông minh, rất giỏi chơi game!”

Mắt Đông kỳ sáng ngời, nói như vậy, cậu sẽ có bạn cùng chung chí hướng.

Vậy cũng rất tốt.

“Chị gái đó có thích khóc hay không? Động một chút lại oa oa khóc rống lên?”

“Không, nó thích cười, những người gây khó dễ cho nó đều bị bé chỉnh ngược lại! Mà đặc biệt nó còn biết chút võ!”

Đáy mắt Đông kỳ bỗng nhiên có sắc khí, nói như vậy, có phải cậu cũng có bạn cùng luyện võ hay không?

Ừ, không tệ a!

“Chị gái đó có dã man hay không? Là một người không nói lý, con sẽ không thích…”

“Không, nó rất nhu thuận, là bé ngoan trong mắt người lớn.”

“Như vậy ạ…”

Đông Kỳ rất chân thành suy tư một chút:

“Thông minh, thích cười, ngoan ngoãn, những này con điều thích, nhưng sao lại lớn hơn con? Con thích làm anh trai, có thể bảo vệ bé, làm em trai, nghe đã cảm thấy yếu thế rồi… Không tốt!”

Nói xong, nhóc còn nhíu chân mày.

Ninh Mẫn nghe không khỏi cười ôm lấy đứa nhỏ đáng yêu này.

Sau này, cậu sẽ giống như ba mình, luôn muốn bảo vệ người khác.

“Nếu như là em gái, con sẽ vô cùng vui mừng, nếu như là chị gái, con cần xem xét một chút, chỉ cần không bắt con gọi là chị thì con sẽ rất hoan nghênh…”

Ninh Mẫn lần nữa bật cười, cô có thể tưởng tượng sau này, một trai một gái, vì tranh giành ai là đại ca mà bật cười mong đợi

“Mẹ, mà chị gái đó là ai vậy? Nhà của chúng ta sẽ nhận nuôi một đứa bé như vậy sao?”

“Đến lúc đó xem. Có lẽ sẽ có một bé gái ở chung nhà với chúng ta…”

Cô nói, trong lòng rất chờ mong, cũng không biết Hoắc Khải Hàng có chịu hay không …

10 phút sau, Ninh Mẫn được sự chỉ dẫn của chị Thu, A Xán cùng A La đi theo tới bãi biển.

Gió nóng mang theo chút hương vị của biển, cùng hơi thở tự do, khiến cô cảm thấy bình thản hơn bao giờ hết.

Sau 4 tháng, cô lại có thể quang minh chính đại sống tận hưởng ánh nắng mặt trời. Điều này thật đáng quý. Mặc dù cô có chút lo lắng, sợ trong lúc cô buông lỏng cảnh giác mà có kẻ đến ám sát, nhưng Đông Đình Phong từng nói với cô:

“Chúng ta ngồi trong chuyên cơ của Dĩ Hàm. Hành tung được giữ bí mật. Bọn họ sẽ không tìm thấy em đâu!”

Nói đến mới nhớ, những ngày này, cuộc sống của cô rất bình yên.

Ở chỗ này, cô tận hưởng cuộc sống không màng danh lợi.

Giờ phút này, bước chân trên bãi cát, hít thở không khí biển, tâm tình vui sướng, cuộc sống bình thường thanh thản, không có máu tươi cùng giết chóc, không có toan tính, thật tuyệt.

Ngày hôm nay, trên bờ biển xuất hiện một bộ bức tranh xinh đẹp:

Một cái cô gái xinh đẹp bước trên bờ cát màu vàng, sau lưng là bé trai đáng yêu, hai người, một trước một sau, làm theo ý mình, không có mục đích, chơi cát, nhảy sóng, nhặt lấy vỏ sò, bắt lấy ánh mặt trời…

Cô gái vô cùng mê người, một bộ váy dài, không có tay, bông hoa xinh đẹp trước ngực màu xanh biếc, mang đậm phong cách Trung Quốc, da trắng, tóc dài buộc thành đuôi ngựa, đón gió lay động, lộ ra thanh xuân dạt dào, tinh thần phấn chấn rạng rỡ, trên tay đeo chiếc vòng thủy tinh, chân mang giày búp bê, giẫm lên cát mịn.

“Tiểu thư có muốn cùng lên du thuyền hóng mát hay không?”

Có một anh chàng người Úc, cười sáng lạn, muốn mời cô.

Ninh Mẫn vừa muốn cự tuyệt, Đông Kỳ vụt chạy tới, cười tủm tỉm hỏi:

“Du thuyền của chú ở đâu?”

“Ở kia!”

“Ồ, sao nhỏ vậy, chú còn không biết xấu hổ mời mẹ cháu đi hóng má?”

“Gì, cô ấy là mẹ cháu?”

Đối phương rất giật mình.

Đông Kỳ nghiêng đầu, hai tay chống eo, trả lời bằng tiếng Anh lưu loát:

“Chẳng lẽ chú không có nhìn ra sao? Mẹ con cháu rất giống nhau sao!”

Cậu thanh niên Úc có chút không tin:

“Cô ấy còn trẻ như vậy, tại sao có thể là mẹ cháu…”

Nhìn người nhiều lắm khoảng 20 tuổi, anh ta nghĩ cô vẫn là một sinh viên.

“Còn trẻ không thể là mẹ cháu sao? Ai, ba cháu ở gần đây, chú chớ quấy rầy mẹ cháu, mẹ cháu không thích nói chuyện với người ngoài.”

Lúc trước ba có hỏi cậu: “Đang làm gì đó?”

Cậu nói: “Hóng gió trên bãi cát ạ!”

Ba nói: “Coi chừng mẹ con, đừng để người xa lạ tới gần mẹ con, có biết không? Ba lập tức về nhà.”

Được ba ủy thác, cậu đương nhiên sẽ không để cho người khác tới gần mẹ.

Ninh Mẫn mỉm cười, rất phối hợp kêu một tiếng:

“Con trai, chúng ta đi về, đi xa như vậy, ba con sẽ không tìm thấy chúng ta!”

Cô nhìn người kia gật gật đầu, nắm tay con trai đi về.

Cậu thanh niên đáng tiếc đứng tại chỗ thở dài, còn tưởng rằng đã tìm được người tình trong mộng, lại không ngờ rằng vớ phải bông hoa đã có chủ.

Ninh Mẫn cũng không biết lúc này, trong chiếc ô che nắng cách cô không xa, có một người đàn ông đang nhìn cô chằm chằm, bởi vì sự xuất hiện của cô mà ánh mắt kinh ngạc.

“Người phụ nữ này ta đã muốn! Ai cũng đừng mong đoạt được…”

Hắn vừa nói xong, ánh mắt sáng quắc lên, nắm đai lưng hoa văn hình sói, hung hăng vênh váo như vậy.

Cũng chính là ngày hôm nay, Đông Đình Phong đã được lĩnh giáo vận hoa đào của bà xã mình, một chiêu đã trêu chọc đến nhiều người…

Chạng vạng 4 giờ 30 phút, hắn tan làm, ngồi xe về nhà, suy nghĩ phải như thế nào hưởng thụ bữa ăn ngon với bà xã của mình, thì lại nhận được điện thoại của vệ sĩ A La:

“Đông tiên sinh, không tốt rồi, phu nhân đánh nhau với người ta… Người kia, người kia muốn cướp phu nhân làm tình ~ nhân…”

****

Ninh Mẫn lớn lên rất xinh đẹp. Không chỉ có xinh đẹp, còn hoạt bát, không chỉ có hoạt bát, hơn nữa thông minh hơn người, những gì đã gặp qua sẽ không quên, có thể suy một ra ba…

Lúc 3 tuổi đến 12 tuổi, khuôn mặt Ninh Mặt tròn trịa, con mắt to tròn, đôi má ửng hồng, không có một chút khuyết điểm, tựa như trứng gà lột vỏ, khi cười còn có hai má lúm đồng tiền, tròng mắt giống như thủy tinh, long lanh dưới ánh mặt trời, hơn nữa đặc biệt thích cười, cười lên, tiếng cười giòn giã kia như thể xua tan đi bụi trần.

12 tuổi, cô bắt đầu dậy thi, khuôn mặt trở nên thanh tú trái xoan, má lúm đồng tiền không còn nữa, 12 đến 16 tuổi, cô cao một mét sáu tám, hiện ra nét thanh xuân thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần. Dáng người hoàn hảo, ngũ quan tinh xảo, như loài hoa xinh đẹp của chốn trần gian.

Nét đẹp này, cũng không phải kiểu nhu nhược, mà lộ ra tư thế oai hùng.

Lúc đó, cô thích để tóc ngắn, bởi vì thích chơi đấm bốc, luôn chơi đến mức cả người ướt đẫm mồ hôi.

Khi đó, mẹ Ninh kêu cô để tóc dài, nói cho cô biết: “Con gái để tóc dài mới đẹp.”

Nhưng cô không thích, cả người như một đứa con trai.

Mặc dù như một đứa con trai, nhưng cô vẫn nhận được những ánh nhìn ngưỡng mộ của đám nam sinh.

Lúc Ninh Mẫn đi học, không chỉ lóa mắt người khác vì nhan sắc, mà còn là một thiên tài học tập, cô liên tục nhảy lớp, khiến không ít nam sinh kinh sợ, cô cũng chưa bao giờ có tâm tư gì với những người con trai khác.

Ninh Mẫn từ nhỏ đã luyện võ, có được thân thủ linh hoạt hơn người bình thường, những đứa con trai kia, đều quá non, không có ai lọt vào mắt cô.

Đây không phải cô khinh thường ai, chỉ trách cô trưởng thành quá sớm.

Con gái đều trưởng thành sớm, mà cô lại xuất thân từ gia đình quân nhân, từ nhỏ đã tiếp nhận sự giáo dục quân sự, tính cách tự chủ, rất sớm đã hiểu được nên xử trí các loại quan hệ như thế nào, phân tích các loại tình tiết vụ án.

Trong lúc các học sinh vẫn còn làm nũng với cha mẹ, hoặc là suốt đêm chơi game, hoặc là dốc sức liều mạng vượt qua các cuộc thi, thì cô đã nghiên cứu chính trị quân sự, chơi đấm bốc, luyện bắn súng, nhàn rỗi không có việc gì thì tỷ thí với cha.

16 tuổi, cô lén ghi danh vào Học viện Đặc chủng, cô muốn làm lính đặc chủng, đối với vũ khí, cô có một loại nhiệt tình tự nhiên.

Sau này, cô thi đậu với thành tích vô cùng ưu tú, cha mẹ bất đắc dĩ đành phải cho cô vào khu quân dịch lính đặc chủng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Một năm sau, ma xui quỷ khiến đẩy cô vào tổ Liệp Phong khu D.

Ngày đầu tiên, lúc đi báo danh, đội trưởng Chung Kiện còn nghĩ rằng cấp trên đang nói đùa, mới báo danh đã được vào thẳng vòng trong, liền khó chịu:

“Việc này sao có thể được? Dáng vẻ mới nhìn đã biết là con nhóc mới lớn… Trung tướng Nhuế, cô nhóc này còn cần người khác tới bảo vệ, sao có thể cho cô ta đi bảo vệ người khác, hoàn thành những nhiệm vụ đặc thù kia? Không được không được, tuyệt đối không được. Người này, tôi không nhận… Đưa đến trường quân đội đọc sách thật tốt đi!”

Đội trưởng đuổi cô ra khỏi cửa.

Trung tướng Nhuế cười nói:

“Này, đừng nhìn người như vậy? Tiểu Ninh, đến đây, nói bản lĩnh của cô cho Chung đội trưởng chúng ta biết!”

Ninh Mẫn mười bảy tuổi, dù tuổi trẻ nhưng từ nhỏ đã được giáo dục, nên bản tính cô không bao giờ kiêu ngạo.

Cô cũng không có lập nói ra bản lãnh của mình, mà cầm súng đứng thẳng theo kiểu quân nhân, nhìn về phía Chung đội trưởng chào, giọng nói sang sảng báo cáo vài câu:

“Báo cáo đội trưởng, tôi 17 tuổi, sống ở Đông Ngải Quốc, tròn 16 tuổi đã là người trưởng thành, quốc gia của tôi có quy định, đi nghĩa vụ quân sự thì phải tròn 16, học sinh sẽ được trường quân sự lựa chọn đi nghĩa vụ. Sau khi được nhập học, thành tích học tập ưu tú, có thể trở thành nhân tài được trường quân đội đào tạo; thành tích không tốt, mà phương diện thân thể ưu tú có thể trực tiếp được vào đội đặc chủng bồi dưỡng.”

“Vậy thành tích học của cô rất tốt!”

Chung đội trưởng thấy cô không giống những đứa con gái khác hay nũng nịu, bẻ tay hay nhón chân, miệng lưỡi lanh lợi, chợt cảm thấy hứng thú, hỏi một câu.

“Báo cáo, hai phương diện trên Ninh Sênh Ca đều ưu tú!”

Người bình thường sẽ khiêm tốn, nhưng cô không có, giọng nói vang dội:

“Bây giờ, tôi được lệnh đến Liệp Phong lấy đồng phục của đội, chủ yếu là muốn đề cao năng lực bản thân. Nếu như đội trưởng trông mặt mà bắt hình dong, vậy chúng ta có thể đến bãi bắn phân cao thấp. Nếu tôi thua, sẽ về nhà làm đứa con gái. Nhưng nếu tôi thắng, về sau trong đội, không ai được gọi tôi là cô nhóc. Tôi có tên, tên tôi là Ninh Sênh Ca.”

Chung đội trưởng chưa từng thấy con gái nào tự tin như vậy, cười một tiếng:

“Được, quyết định như vậy… tôi sẽ đấu với cô một trận…”

Một trận thành danh.

Kết quả của cuộc so tài, Chung đội trưởng bắn 10 phát, bắn trật một, còn Ninh Mẫn, 10 phát đều bắn trúng hồng tâm.

Sau đó, so thân thủ, Chung đội trưởng kêu Đổng Thành Phương đấu với cô, hai người đánh nhau 40 phút, Đổng Thành Phương vẫn không đánh thắng cô.

Ninh Mẫn chính là dùng cách này để trở thành nữ đội viên trẻ tuổi nhất tổ Liệp Phong, bản lãnh lớn khiến người ta phải nhìn với cặp mắt khác xưa.

Từ xưa đến nay, binh doanh là thiên hạ của đàn ông, cho dù trai gái bình đẳng, nhưng nữ đi lính rất ít, mà trong đội đặc chủng, đàn ông chiếm đa số, con gái thì vô cùng hiếm.

Hoàn cảnh huấn luyện nghiêm khắc, hơn nữa, dương thịnh âm suy, vẻn vẹn có mấy phụ nữ, được theo đuổi, tất nhiên là điều bình thường..

Khu D đội đặc chủng, là binh đoàn độc lập nhất Đông Ngải Quốc, tổng cộng có 6 tổ, mỗi tổ có 15 đến 20 người. Bình thường lúc huấn luyện sẽ có tổ khác luyện tập chiến đấu cùng. Số người không nhiều, nhưng đều rất tinh nhuệ.

Tổ Liệp Phong tổng cộng có bốn nữ đội viên, cô là nhỏ nhất, nhưng là người được theo đuổi nhiều nhất, nguyên nhân chủ yếu do trong quá trình chiến đấu cô đều thắng lão đại và lão nhị khu D, trong một đêm, thanh danh của cô đã vang dội khắp khu D.

Quân khu có quy định của quân khu, mỗi chiến sĩ trong đội huấn luyện không thể gắn thiết bị điện tử. Vào đội cũng quét hình, rời khỏi đơn vị cũng muốn quét hình.

Bên ngoài nói, bộ đội đặc chủng khu D, thân phận của mỗi người đều giữ bí mật, các đội viên không hỏi xuất thân của nhau, đa số đều lấy tên giả, trừ trung tướng ra thì không có người nào biết thân phận của họ.

Quản lý đội đặc chủng là trung tướng Nhuế, người này chỉ trung thành với Hoắc gia. Nói cách khác, đội đặc chủng khu D, là đội tinh anh thuộc Hoắc gia. Chỉ nghe lệnh của Hoắc gia. Vì vậy, người bước vào đội, cũng phải có tư tưởng tuyệt đối phục tùng. Được quản lý chặt chẽ và tuyệt đối nghiêm khắc. Người xuất ngũ, đa số sẽ trở thành quân đội nòng cốt của Hoắc gia. Rất ít người trực tiếp xuất ngũ rồi chuyển qua các nghề nghiệp khác.

Trung tướng Nhuế có con trai, là huấn luyện viên, cũng từng quý mến Ninh Mẫn, muốn cùng cô phát triển trở thành quan hệ nam nữ. Đây vốn chuyện tốt, trung tướng Nhuế và Ninh thiếu úy là cấp trên cấp dưới, nếu có thể thành, đây tuyệt đối là giai thoại trong giới quân nhân.

Nhưng cô không đồng ý. Trực tiếp cự tuyệt người ta.

Trên đời này, đàn ông tốt có rất nhiều nhưng chẳng có ai có thể khiến cô động tâm, cho đến khi gặp được Hoắc Khải Hàng, rốt cuộc cô cũng như một cô gái bình thường, cuối cùng cũng nhiệt tình một chút.

Về phần nguyên nhân, cô đã suy nghĩ rất lâu, có lẽ bởi vì lúc cô cận kề với cái chết, Hoắc Khải Hàng xuất hiện như vị thần, cứu cô.

Cứ như vậy, anh hùng cứu mỹ nhân đã xuất hiện.

Nhưng cô vẫn có cái tư tưởng chủ nghĩa anh hùng, rồi sau đó, lòng của cô mới có thể bị hấp dẫn bởi người đàn ông đó.

Sau lại rời khỏi Hoắc Khải đi Trung Quốc, sáu năm sống phương Đông, cũng từng gặp gỡ những người đàn ông ái mộ cô, nhưng cô đều từ chối. Nên trong mắt rất nhiều người cô là kẻ kì quặc.

Nhưng cô không nghĩ tới, chiều hôm nay, có nhiều người đến gần cô, nhưng lại gặp phải rất nhiều rắc rối.

Trên bờ cát, Đông Kỳ đang chạy nhảy, giống như con ngựa thoát dây cương, Ninh Mẫn đi theo phía sau, kêu vài tiếng, thì một kẻ cơ bắp xông tới, đó là con lai, gương mặt góc cạnh rất đẹp, nhưng trên mặt hung khí rất nặng, ánh mắt mang ý chiếm đoạt khiến người ta chán ghét, sáng rực.

Cô không thích loại đàn ông như vậy mặc dù anh tuấn, nhưng tuyệt đối không phải tuýt người cô thích, cứ như dã thú vậy.

Mà đối phương nói tiếng Anh lưu loát, suýt chút nữa cô đã ngã ngửa:

“Dáng người như báu vật, giọng nói như thiên sứ. Khuôn mặt xinh đẹp, vị tiểu thư này, cô thành công hấp dẫn ánh mắt tôi… Hãy làm người yêu của tôi đi! Đảm bảo sau này cô sẽ nổi tiếng, vui vẻ…!”

Khi nói chuyện, anh ta cực kì càn rờ, đưa tay kéo dây buộc trên tóc cô ra, nhất thời khiến móc tóc dài cô buông xuống tung bay trong gió.

Loại vẻ đẹp nhu mì như vậy, khiến không ít đàn ông vỗ tay khen ngợi, sợ hãi than.

“Oa, thật là xinh đẹp! Chậc chậc chậc, ba vòng cũng rất đẹp!”

Ở đây có ba loại đàn ông:

Một loại có năng lực, có thực lực, có tự chủ, người sinh chí hướng, có cảm tình, đồng thời có trách nhiệm, loại đàn ông này, tuyệt đối là đàn ông tốt, đoán rằng cũng chẳng có bao nhiêu người.

Một loại là, có năng lực, có thực lực, thích tùy tâm sở dục, tận hưởng cuộc sống, quan hệ nam nữ, loại người này đâu đâu cũng có.

Một loại là, có năng lực, có thực lực, thích tiêu xài, ỷ thế hiếp người.

Người đàn ông trước mặt, khoảng 30 tuổi, nhuộm tóc vàng, cả người ước đẫm, dáng người cường tráng, rõ ràng có luyện võ, một thân sát khí lộ ra ngoài, còn có mùi mồ hôi đậm dặc truyền tới.

Ninh Mẫn hơi nhíu mày, lui lại hai bước, nhìn kĩ người trước mắt.

Cô nhớ rõ, lúc nãy cô vừa đi qua thì người đàn ông này đang ở cưỡng hôn cô gái mặc bikini, cô gái đó thét chói tai, bạn trai cô ta tới cứu, lại bị anh ta đánh cho lảo đảo, những người bên cạnh đều vây xem, hoặc là tránh ra xa, hoặc là huýt sáo, hoặc là vỗ tay, có thể thấy được người này là nhân vật không dễ chọc.

Buồn cười là, hiện tại người đàn ông này lại theo đuổi cô.

Cô ngẩng đầu nhìn mặt trời chiều và mây xanh trên trời, cảnh tượng đẹp đẽ như vậy, toàn bộ đều bị người đàn ông này phá hủy.

Không để ý tới.

Cô đi qua bên trái, anh ta đi theo sang bên trái, cô đi qua bên phải anh ta lại qua bên phải, vì thế cô khó chịu đứng lại, liếc mắt một cái, ra một kết luận: người này, thực đáng bị đánh.

“Tiên sinh, sao lại cản đường của tôi.”

Cô nghiêm túc nói, nhìn thoáng qua hai bên, có hai người cao to khác đang đuổi những người bên cạnh đi.

Không có nổi nóng, tiên lễ hậu binh. Đây là tác phong của cô.

“Giới thiệu một chút, tôi tên là Ba Đặc Ân.”

Người đó giật mình, cười tự giới thiệu.

“Xin lỗi, tôi không quen anh!”

“Dần sẽ quen thôi.”

Ba Đặc Ân tiến lên, miệng đầy mùi rượu phả vào mặt cô, muốn chiếm tiện nghi.

Ninh Mẫn hơi bước sang bên cạnh, cũng không có kinh sợ chạy trốn, mà mỉm cười, cười vô cùng lạnh lùng, vô cùng xinh đẹp, khiến Ba Đặc Ân lại lần nữa thẫn thờ. Sống ba mươi năm, chưa từng gặp qua một người con gái nào cuời lên lại đẹp như vậy.

Có một câu châm ngôn: trên đầu chữ sắc có một cây đao a!

Dám coi thường người khác, phải chịu kết cục bị coi thường.

“A…”

Đột nhiên trong lúc đó, Ba Đặc Ân phát ra một tiếng kêu như heo bị chọc tiết.

Lúc đó, hấp dẫn không ít ánh mắt của mọi người.

Có người hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

“Ba Đặc Ân tiên sinh coi trọng cô gái này, muốn…”

“Kỳ quái là, cô gái này im lặng đứng đó cũng chưa đụng tới, Ba Đặc Ân tiên sinh sao lại kêu lên như thế?”

Có người nghi hoặc, anh ta thấy rõ toàn bộ quá trình, cũng không có nhìn thấy cô gái này ra tay như thế nào.

Lúc này, có rất nhiều người thấy, Ba Đặc Ân đột nhiên ôm hai mắt, sau đó, một tiếng rống giận tím mặt:

“Mẹ kiếp, dám đánh nén ta. Bắt lấy cô ta… Bắt cô ta cho tao…”

Lí lịch của Ba Đặc Ân không nhỏ, hét một tiếng ra lệnh, liền thấy một đám người cao to vạm vỡ vây quanh Ninh Mẫn, có hai người trao đổi ánh mắt, lập tức đuổi theo về phía Đông Kỳ.

Cách đó không xa, A Xán đang đi dạo thấy vậy liền chạy đến, một tay ôm lấy Đông Kỳ đang ngây ngốc, quát một tiếng với chị Thu:

“Mau kêu A La lái xe tới đây!”

A La vừa mới vào trong lấy nước uống.

Chị Thu vừa thấy gưong mặt của người đàn ông đến kiếm chuyện, sắc mặt liền trắng bệch, vội vàng gọi điện thoại.

Còn A Xán liên tục lui về phía sau, cách xa hơn mười mét, phu nhân bị mấy người kia vây quanh, anh ta muốn đi cứu, nhưng lại sợ không đánh lại chúng, mà tiểu thiếu gia tuyệt đối không thể có chuyện…

“Aiya, chú buông ra, nhanh đi cứu mẹ cháu đi! Nhanh đi cứu mẹ cháu đi…”

Đông Kì nóng vội kêu lên.

Lúc này tất cả đều rối loạn, trên bờ cát, mọi người cảm thấy bất an, trốn tránh, sợ mình bị liên luỵ.

Nhưng kế tiếp một màn không thể tin được lại xảy ra.

Một màn này, không riêng A Xán chấn kinh, mà khiến kẻ cao to vạm vỡ đó dừng lại.

Ninh Mẫn đá văng chiếc dép xăng-đan, nhấc chân “phanh” một tiếng, đá mạnh vào má trái Ba Đặc Ân, đánh đến mức bị văng nước miếng tứ tung, răng muốn rụng, thân thể chịu không nổi một cước mạnh mẽ từng bước lui về sau.

Ngay sau đó, cô quay đầu, lại một quyền, vững vàng đánh vào má phải của anh ta, đánh đến đầu đối phương vẹo qua một bên, giống như con gấu đần độn gục ở trên bờ cát.

Sau đó, cô cầm chiếc giày lên, lúc Ba Đặc Ân muốn chạy liền dùng đế giày hung hăng tát qua tát lại trên mặt anh ta, “ba ba ba”, tiếng kêu vang dội rõ ràng.

Giây phút đó, toàn bộ tất cả mọi người trên bờ cát đều dừng lại, thấy một màn này kinh ngạc đến ngây người, tất cả mọi người nghĩ đến cô là đứa con gái dịu dàng yếu đuối nhìn là muốn bảo vệ, ai có thể ngờ rằng, trong nháy mắt cô lại thay đổi nhanh như vậy, một cô gái hoa lệ hóa thân trở thành nữ sĩ anh hùng.

“Bắt cô ta lại, bắt cô ta lại cho ta ! A…”

Ba Đặc Ân lại lần nữa phát ra một tiếng kêu thảm thiết.

Anh ta không hề phòng bị, lúc này thân hình cao to té ngã, trong mắt đều là cát, đau đến muốn đui mù.

Vừa rồi anh ta chỉ muốn nếm thử mùi vị của cái miệng nhỏ nhắn kia, vừa chu môi gần tới thì như có đạn hạt cát bắn vào mắt của anh ta, ngay sau đó liền xảy ra tình huống bi thảm như vậy, lúc này mới lại rống lên một câu, anh ta lại gặp nạn: tay đã bị người ta bẻ xuống, đều bị trật khớp .

Mà tất cả đều xảy ra trong vòng 1 phút.

1 phút sau, người đàn ông thành con tin của Ninh Mẫn.

Cái gọi là bắt giặc phải bắt vua trước, đối phương người đông thế mạnh, bên mình quá yếu, muốn thắng phải bắt được kẻ đứng đầu.

Đây là phán đoán lúc đầu của Ninh Mẫn khi xảy ra chuyện.

“Cô gái, thân thủ không tệ, rất ngoan cố, có điều ta thích, ha ha, rất thích hợp làm người phụ nữ của ta!”

Ba Đặc Ân bị nhéo tỉnh dậy, chịu đựng đau đớn, anh ta không giận ngược lại còn cười, liều mạng chớp mắt, muốn đẩy cát trong mắt ra.

Anh ta sống mấy chục năm rồi, chưa bao giờ phải khổ sở trên tay phụ nữ như vậy nên nhất thời cảm thấy xấu hổ, nhưng phần hứng thú kia càng tăng lên.

“Không đau, không có chuyện gì, ta coi trọng cô, như thế nào? Làm phụ nữ của ta không? Ta sẽ đối xử với cô rất tốt… Loại phụ nữ như cô, từ nhỏ nên làm người phụ nữ của ta…”

Giọng nói rất khoan dung độ lượng, hơn nữa còn cuồng vọng!

Có thể anh ta nghĩ, đây là một chuyện vô cùng vinh dự.

Trong khoảng thời gian ngắn, đám vây quanh cô cũng không dám tiến lên.

Ninh Mẫn lạnh lùng cười một tiếng:

“Tôi cũng rất thích vị trí nữ hoàng Vương quốc Anh, điều này có phải là tôi cũng có thể làm nữ vương sao? Cút đi, anh nghĩ sao là như vậy à, anh nghĩ anh là ai hả? Tổng Thống Mĩ sao? Ngay cả Tổng Thống Mĩ cũng có chút kiêng kỵ quan hệ Trung Quốc – Nga đó…”

Ba Đặc Ân nhất thời cứng họng: “…”

Anh ta tự nghĩ mình đã đủ ngông cuồng, vậy mà người phụ nữ này so với anh ta còn ngông cuồng hơn.

Được rồi, có thể bản chất người ta đã cuồng vọng như vậy. Thử hỏi, trên đời này, người nào có bản lãnh đó, khi anh chưa kịp đánh trả, đã bị người bắt lại.

“Wow, mẹ thật tuyệt nha, mẹ đẹp đến ngây ngất người luôn…”

Một tràng vỗ tay và tiếng cười vui vẻ của đứa trẻ khiến sắc mặt Ba Đặc Ân đen lại. Có lẽ anh ta đã quá coi thường cô, không chỉ có thân thủ rất cao, hơn nữa, còn là phụ nữ đã có chồng. “Bắt đứa bé đang vỗ tay lại cho ta… A…”

Mới rống lên một câu, Ninh Mẫn đã đè đầu anh ta xuống mặt đất, khiến miệng anh ta lại them một nắm cát.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Aizzz, anh có phải đàn ông không hả, rảnh rỗi không có việc gì làm nên ức hiếp phụ nữ và trẻ con hả? Có biết cái gì gọi là không biết xấu hổ hay không?”

Cô có chút tức giận, hung hăng đánh vào đầu anh ta.

“Cô gái, cô âm ĩ cái gì, ngông cuồng cái gì, cô dám đánh ông đây tàn nhẫn như vậy, đợi lát nữa ông đây sẽ khiến cô nếm thử thủ đoạn của ông đây. Cô biết ông đây là ai không? Ngay cả ta mà cô cũng dám đánh, cô rất thiếu kiên nhẫn a…”

Cô cũng mặc kệ anh ta có thân phận gì, dám khiêu khích cô, vậy thì chờ bị đánh đi.

“A Xán, dẫn Tiểu Kỳ đi trước…”

Thấy bốn, năm người đi về phía A Xán, Ninh Mẫn ngẩng đầu lẳng lặng phân phó một câu, loại ân oán như thế, không thể liên luỵ đến đứa nhỏ, chuyện ẩu đả đánh nhau như vậy, không ảnh hưởng đến nó mới tốt, vừa rồi cô thật sự có chút kích động. Nhưng có người lấn tới cửa, nếu cô không đáp lễ, thì đó lại không phải là tác phong của cô?

“Nhưng…”

A Xán do dự, làm sao có thể vứt bỏ phu nhân không để ý được?

“Không có nhưng nhị gì hết… Tôi nói gì, anh làm cái gì, phục tùng, là thiên chức của quân nhân. Thói quen tốt này, anh nên giữ gìn, cho dù hôm nay được giải ngũ đi nữa!”

Ở tổ Liệp Phong, tất cả tổ viên luôn luôn nghe mệnh lệnh của cô.

A Xán đã từng là binh lính, khi nghe những lời này, anh có cảm giác giống như ở bộ đội nghe cấp trên ra chỉ lệnh.

“Rõ!”

A Xán đáp ứng, ôm Đông Kỳ chạy trở về.

Một chiếc xe đang chạy về phía này. Là A La tới.

A Xán nhét Đông Kỳ vào xe, mặc kệ cậu đang liều mạng kêu “Đừng bỏ mẹ lại, đừng bỏ mẹ lại”, kèm theo một câu: “Bảo vệ tiểu thiếu gia thật tốt, chị Thu mau lên xe, lập tức gọi điện thoại cho ông chủ!”

Cùng lúc đó, bốn người đàn ông vẻ mặt hung ác nhào tới.

A Xán đóng cửa xe lại, quay đầu lại đánh một quyền vào người kia, ngẩng đầu nhưng thấy Ninh Mẫn nắm đầu tên tóc vàng đó hai tay vung lên, giọng nói lạnh lùng vang lên:

“Miệng anh thối như vậy, tôi sẽ lấy nước biển rửa sạch giúp anh…”

Một cơn sóng ập tới, cuốn lấy Ba Đặc Ân, sóng qua đi, anh mới ngẩng đầu lên, cả người chật vật.

Lúc này, thủ hạ của anh ta đã đuổi kịp tới đây, muốn cứu anh ta.

Nhưng Ninh Mẫn có thể để họ như ý sao, cô cười lạnh một tiếng, siết chặt nắm đấm, giơ tay đánh mấy người đang chạy tới.

Năm sáu người đàn ông cao to cùng nhau lao tới, nhưng vẫn không làm được gì, hơn nữa còn bị đánh đến mức kêu cha mẹ…

Tình huống như vậy, khiến Ba Đặc Ân sửng sốt.

Giây phút này, cuối cùng anh cũng hiểu rõ một câu, người không thể nhìn bề ngoài, nước biển không thể đong được.

Người phụ nữ này cũng như anh ta, là một nhân vật không dễ chọc.

Đoàn xe của Đông Đình Phong đã tới.

Hắn mặc một chiếc sơ mi màu đen, thắt cà vạt màu bạc, dẫn theo năm sáu thủ hạ tới bãi cát, hắn thấy có hàng tram người vây quanh ở đây, líu ríu nói chuyện:

“COOL! Very cool!”

“Cô gái này, thật lợi hại!”

“Lợi hại gì? Là do bọn họ kiếm chuyện trước. Người này có thể trêu chọc sao?”

“Các ngươi không nhìn thấy sao, quần áo trên người cô ta, tấm bảng trên xe còn có giấy phép, bên cạnh còn có vệ sĩ, ha ha ha, lai lịch cũng không nhỏ a…”

Đông Đình Phong đi tới, trong lòng đang khẩn trương nhưng thấy cảnh tượng trước mặt, rốt cục cũng thả lỏng.

Trước mắt hắn là:

Hai bên đánh nhau giằng co, phía đông là mấy người đàn ông chỉ mặt quần bơi, da thịt bọn họ đã phơi thành màu đồng cổ, sắc mặt xanh mét, cả người có chút chật vật, có người khóe mắt sưng lên, có người khóe miệng tím, có người da mặt trầy sướt, hơn nữa có người xương vai bị đánh gần như cong, đáy mắt mọi người đều có vẻ sợ hãi.

Phía tây, A Xán dùng một sợi thừng trói một người đàn ông, trước mặt, tóc Ninh Mẫn bồng bềnh bay trong gió, chân trên bờ cát, xinh đẹp, trên người, sạch sẽ, nhẹ nhàng, sung sướng… Thật tốt, cô không có bị thương gì.

“Ba… ba… ba đã đến rồi, thật sự là quá tốt, mấy người kia thật sự ghê gớm, lại dám đùa giỡn với mẹ, có điều bị chỉnh thật sự rất thảm a! Ba, ba, trước kia sao ba không có nói cho con biết mẹ lại lợi hại như vậy a, thích quá đi, sau này con muốn bái mẹ làm sư phụ!”

Đông Kỳ không có rời đi, bắt A La chạy trở lại, dừng ở cách đó không xa, sau khi thấy ba dẫn theo người đến, cậu liều lĩnh nhảy xuống xe chạy thẳng tới chỗ của Đông Đình Phong.

Đông Đình Phong dáng vẻ xuất sắc khiến đàn ông phải ghen tỵ, khiến không ít cô gái thấy mặt mà say mê, lúc xe của hắn tới bờ cát, thu hút không ít ánh mắt, khi hắn từ trên xe bước xuống, khuôn mặt lạnh lẽo khí thế bất phàm, khiến cho không ít người ồ lên.

Có thể vào đây hơn phân nửa là người có tiền, người có tiền đối với người có tiền là tương đối nhạy cảm, từ quần áo đến xe, cùng với cách nói chuyện trong tiềm thức bọn họ luôn lấy mình ra so sánh.

Khi Đông Đình Phong xuất hiện, khiến không ít người ở đây có cảm giác thấp kém hơn hắn.

“A, các ngươi có cảm thấy hay không, nhìn người này có chút quen mắt!”

“Ừ đúng đó, hình như thấy trong buổi party nào đó…”

“Woah, các ngươi nghe không, người đàn ông này là chồng của cô gái kia, giờ có kịch hay xem rồi!”

Trên bờ biển nhường ra một lối đi, mọi người rối rít vừa suy đoán vừa sợ, ánh mắt kỳ lạ đánh giá hắn.

Đông Đình Phong không có đi tới, lặng lẽ quan sát, thưởng thức một mặt khác của cô.

“Muốn giải quyết chung hay là giải quyết riêng, các ngươi nói đi! Muốn giải quyết chung, chúng tôi sẽ báo cảnh sát, tôi tin tưởng Australia là một nơi tốt đế nói chuyện pháp luật, tuyệt đối sẽ cho ngươi ta một câu trả lời hợp lý, có điều ông chủ của mấy người chắc không thích vô cục cảnh sát đâu…

Hồ sơ của Ba Đặc Ân tiên sinh ở cục cảnh sát hình như không được tốt cho lắm!

A, tôi vừa nhớ ra anh là ai… Ôi, trí nhớ thật sự kém cỏi…

Lúc trước Ba Đặc Ân tiên sinh bởi vì ẩu đả đánh nhau, sau đó hình như nhờ quan hệ của cha người mới có thể nộp tiền bảo lãnh ra ngoài, đúng không!

Nếu giờ mà bị bắt vô trong đó, thời gian tạm gian này chắc phải ngâm nước nóng đi!”

Ninh Mẫn cảm thấy người đàn ông này có chút nhìn quen mắt, sau đó mới nhớ tới, buổi trưa hôm nay lúc xem báo cũ ở nhà, có thấy khuôn mặt của anh ta, hóa ra là người có xuất thân quyền quý, nhìn anh ta thì biết là một thằng khốn. Nghe nói ba Ba Đặc Ân có hai người con, anh ta không có địa vị gì, cả ngày không có việc gì, chơi bời lêu lổng, ngày ngày chơi đùa với phụ nữ, gây chuyện thị phi. Nhưng lại được ba mình rất yêu quý.

“Giải quyết riêng!”

Ba Đặc Ân trầm mặt, vô cùng buồn bực nói.

“Vậy thì lấy chút thành ý ra đi.”

“Mỹ nữ, cô muốn như thế nào? Chẳng qua tôi chỉ đùa giỡn cô một câu, đã bị cô đánh thê thảm như vậy, cô còn muốn gì nữa? Ai, nếu không như vậy đi, tôi thấy cô tướng mạo cũng xinh đẹp, hơn nữa lợi hại như vậy, thật sự là xứng đôi, cô bỏ người đàn ông kia đi, tôi cũng sẽ không xem cô như tình nhân nữa mà tôi sẽ cưới cô về nhà, thế nào? A… cô làm gì thế, sao lại đánh người?”

Nói chưa xong, anh ta lại phát ra một cái kêu thảm thiết.

Ba Đặc Ân bị đánh đến mức không còn cách nào khác, sống nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên anh ta bị người khác đánh thê thảm như vậy.

“Anh phải xin lỗi tôi! Ở chỗ này mà sám hối. Như vậy đi, anh sám hối, anh thật lòng hối hận, từ nay về sau làm người tốt, tuyệt đối không được ức hiếp người khác! Như vậy, chuyện hôm nay của chúng ta xem như không có gì. Nếu anh không đồng ý, bây giờ tôi sẽ báo cảnh sát…”

Lúc nói chuyện, Ninh Mẫn lấy điện thoại trong túi ra, bấm số giả bộ báo cảnh sát.

“Được, được!”

Ba Đặc Ân vội vàng đồng ý, sau đó lén cúi đầu nguyền rủa một tiếng “chết tiệt”, gặp người con gái này, thật đúng là xui tám đời mà, anh ta sớm muộn gì cũng sẽ cho cô ta biết tay.

Ninh Mẫn lạnh nhạt nhìn:

“Anh mắng cái gì?”

“À, không có gì, không có gì… Tôi nói xin lỗi, tôi lập tức xin lỗi…”

Ba Đặc Ân nuốt lại lời mắng đó, vẻ mặt đứng đắn nói:

“Tôi Ba Đặc Ân trịnh trọng nói lời xin lỗi… Đúng rồi, tôi cũng không biết cô tên gì. . .”

“Tôi họ Ninh…”

“Được, tôi Ba Đặc Ân coi trời bằng vung, nói năng lỗ mãng, có chút bất kính với Ninh tiểu thư, ở đây tôi trịnh trọng nói lời xin lỗi Ninh tiểu thư.”

“Hơn nữa, mọi trách nhiệm ngày hôm nay đều là do tôi chịu, ân oán xóa bỏ, Ba Đặc Ân tôi cũng sẽ không gây phiền toái cho gia đình Ninh tiểu thư. Nếu có làm trái, sẽ có kết cuộc không tốt, đều do tôi một mìnhi gánh chịu. Ninh tiểu thư và người nhà cô ấy nếu có phiền toái, tôi sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm trước pháp luật.”

Ba Đặc Ân nghe xong, trợn mắt nhìn, kêu lên:

“Điều kiện này, cũng quá hà khắc rồi! Lỡ như cô bị xe đụng chết, chẳng lẽ cũng tính lên đầu tôi?”

“Ba Đặc Ân tiên sinh, chẳng lẽ anh muốn ăn thêm mấy quyền nữa hả?”

Ninh Mẫn khẽ cười, lộ vẻ ôn nhu.

Ba Đặc Ân rung mình một cái, không thể làm gì khác hơn là oán hận nói thêm một câu.

“Nét mặt của anh có thể biểu hiện chút thành ý hay không? Vậy mới hoàn mỹ, có điều Ba Đặc Ân tiên sinh coi như thức thời. A Xán, thả anh ta ra! Chỉ mong Ba Đặc Ân tiên sinh là một kẻ giữ chữ tín. Trời cũng không còn sớm nữa, chúng ta nên trở về nhà ăn cơm tối, nháo thêm cũng không tốt.”

Cô khẽ cười, quay đầu ý bảo A Xán, thấp giọng dặn dò một tiếng.

A Xán hiểu ý, vỗ tay một cái, cao giọng kêu:

“Tất cả đã nghe rõ rồi, hôm nay, là vị Ba Đặc Ân tiên sinh này tới gây chuyện trước. Tất cả mọi người hãy cũng chúng ta chụp một tấm ảnh, đến lúc đó vị tiên sinh này muốn lén tìm chúng tôi gây phiền toái, vậy chúng tôi xin làm phiền các vị hãy làm chứng. Cười lên nào… Để cho tôi chụp đẹp một chút… Giữ lại sau này cũng còn biết tìm người làm chứng…”

A Xán vừa nói, vừa dùng di động chụp mấy tấm hình, chụp hết toàn bộ những người đang vây xem, sau đó nói:

“Tốt lắm tốt lắm, kịch hay đã kết thúc, xin mọi người trở về nhà, các quý ông hãy ôm lấy vợ mình, có điều, ngàn vạn lần đừng mò mẫm ôm vợ nhà người ta, Ba Đặc Ân tiên sinh chính là một ví dụ… Đạo đức của con người, xin đừng tùy tiện chà đạp…”

Bốn phía có người vỗ tay, có người huýt sáo, có người ở hoan hô…

Đông Đình Phong khẽ mỉm cười, người phụ nữ của hắn a, vốn có thể dễ dàng hóa giải tất cả tình huống, biến dữ thành lành.

Hắn ra nghênh đón cô, trong lòng cảm thấy cô gái tóc dài bồng bềnh, lộ ra vẻ ưu nhã động lòng người này cùng cô gái miệng lưỡi sắc bén vừa rồi, cứ như hai người hoàn toàn khác.

“Tan làm rồi sao?” Cô nhìn mặt trời, “Sớm như vậy?”

“Chuyện xử lý xong liền trở về sớm, đến cửa nhà mới biết bên này xảy ra chuyện!”

“Ngại quá, em ra ngoài đi dạo một chút liền gây phiền toái, có điều tốt rồi, em đã xử lý xong rồi.”

“Ừ, anh thấy rồi!”

“Cũng không biết có mang tới phiền toái cho anh không?”

Người hôm nay cô xử lí là một người có máu mặt.

“Có lẽ sẽ có chút.”

“Vậy làm sao bây giờ?”

“Không sao.”

Hắn mỉm cười ôm cô vào lòng.

Phía sau, hai cánh tay Ba Đặc Ân đã trở lại vị trí cũ, nhưng trong khoảng thời gian ngắn không thể cử động được, anh nhìn chằm chằm người đàn ông mặc đồ đen mới đến.

“Ninh tiểu thư, người này là chồng cô sao? Tên mặt trắng này sao, tôi đề nghị cô nên đi theo tôi! Loại đàn ông này, trên giường khẳng định không xong đâu.”

Ba Đặc Ân tùy tiện nói tiện một câu, cười khểnh.

Đây chính là cái gọi vết thương chưa lành đã quên nỗi đau rồi sao!

Vừa nói xong, anh ta thấy người đàn ông đó đi về phía anh ta, vóc dáng rất cao, lộ ra vẻ ôn văn ưu nhã, nhưng này con ngươi giống như băng, phát ra ánh sáng lạnh lẽo, loại ánh sáng này, khiến người ta sợ hãi, cho dù Ba Đặc Ân lúc bình thường hung ác cỡ nào, nhưng khi nhìn vào ánh mắt đó, vẫn nhịn không được màrun sợ.

Vũ lực, chưa chắc là có thể giải được hận, phương thức của Đông Đình Phong luôn là giết người vô hình.

“Ba Đặc Ân tiên sinh có phải hay không, làm phiền ba mình một chút, về việc hợp tác của tập đoàn tài chính Trường Nhạc và tập đoàn tài chính Ba Dặc ở khu HC chấm dứt tại đây. Đây cũng xem như là cái giá mà Ba tiên sinh mạo phạm vợ của ta.”

Nhàn nhạt nói một câu nhưng lại có lực sát thương vô cùng.

Sắc mặt Ba Đặc Ân tái đi, người đàn ông trước mắt này, có lẽ hắn không quá quen thuộc, nhưng danh tiếng của tập đoàn tài chính Trường Nhạc, tuyệt đối rất có chấn động. Tập đoàn tài chính này nổi lên trong mười năm nay, quy mô của nó mỗi năm càng lớn mạnh hơn. Nghe nói CEO thần long thấy đầu không thấy đuôi kia có quan hệ với lạnh đạo chính phủ.

Đông Đình Phong không để ý đến anh ta, xoay người muốn dẫn người phụ nữ của mình đi.

Lúc này, đột nhiên một người con trai trẻ tuổi từ trong đám người chạy ra, từ phía sau lưng ôm lấy Ninh Mẫn, một đôi tay có lực gắt gao ôm chặt hông của cô.

“Anh tìm được em, anh tìm được em rồi, vợ à, cuối cùng anh cũng tìm được em rồi. . . Lần này, em đừng nghĩ sẽ rời khỏi anh…”

Cái ôm này khiến Ninh Mẫn cả kinh, vốn mọi người đang dần tản ra, tất cả đều quay đầu lại, nhìn chằm chăm.

Mọi người thấy: Ba tiên sinh trừng thẳng mắt, người đàn ông mặc áo sơ mi đen dừng bước, nhướng mày nhìn anh ta, lạnh lùng hét lên một tiếng:

“Buông cô ấy ra!”

“Cô ấy là vợ của tôi, tôi sẽ không buông ra. Tôi ôm vợ của mình, mắc mớ gì tới anh!”

Đây là tình huống gì đây?

Tất cả mọi người đều ngạc nhiên!

Về phần Ninh Mẫn, cô cuống lên, chỉ muốn thoải mái một ngày, sao cứ hết chuyện này tới chuyện khác vậy, biết thế cô sẽ không ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí

Số ký tự: 0