Chương 192
Vọng Thần Mạc Cập
2024-07-22 04:38:41
Một khắc đó , anh khó tránh có chút ứ đọng, sự rạn nứt bủa vây khuôn mặt cô, trong ánh mắt là sự thống khổ, nhịn không thể không hỏi một câu .
“ anh không thể chạm , nhưng Đông Đình Phong có thể chạm vào em ?”
Câu nói của anh ,chứa đầy vị ghen tức ,chỉ cần nghĩ tới bọn họ thường ngày trên giường điên loan đảo phụng làm những việc thân mật nhất giữa nam và nữ, anh thật muốn đòi mạng cô, tâm nhẫn nhịn đến khi dày vò đau khổ vô cùng tận, bọn họ đã trở thành vợ chồng. Khó tránh anh đau khổ .
Đôi mắt cô phức tạp , đột nhiên nói .
“không giống nhau”
“như thế nào không giống?”
“anh ấy khiến em không có gánh nặng. Nhưng anh , không nhìn thấy anh thực rất tốt ,nhìn thấy anh ,em không có cách nào để giải thích ....em cần thời gian làm phai nhạt đi những hình tượng đó khắc trong tim ...em sợ ở đâu đó sự sai trái của em....có thể là bóng ma chốc lát đã tạo thành, nó không phải là việc lí trí có thể vứt bỏ,... Khải Hàng, anh có hay không từng nghĩ qua , chúng ta đã không thể quay trở về như lúc đầu rồi .”
“ thời gian có thể giúp chúng ta tìm lại thế giới đã mất”
Anh cố chấp nói .Cô trầm mặc không nói ,nhẹ nhàng đẩy anh ra.Anh nhìn mà trong lòng rất đau buồn
Một khắc đó anh cảm thấy có vết nứt rất lớn đang kéo khoảng cách hai người họ ra xa , anh muốn kéo cô ở lại, giữ cô ở lại trong thế giới của anh , nhưng cô đang hối hận, chỉ có thể mở to mắt nhìn khoảng cách giữa bọn họ càng ngày càng lớn
Nhưng vẫn may giữa bọn họ còn có – cây cầu kết nối – đó chính là Vãn Vãn.
“đúng , chúng ta đã có liên quan đến Hoành Vi, hôm nay em cũng đã nói đến”
Anh kéo lại tâm tư tình cảm ,nói với cô đây là tin tức vừa có được.
“ồ”
Lông mày Ninh Mẫn , nhăn thành chữ xuyên , vì Hoành Vi mà nghĩ đến Mạc gia, trong tâm có một loại đau xót rời rạc....“ Mẫn mẫn đừng để vì Hoành Vi có thành kiến.”
Anh biết trong tim cô đầu đang đau cái gì.: “ mỗi người đều cho bản thân sự lựa chọn khác nhau. Hoành Vi và Mạc Nghiêu Chi cũng không phải là trong bốn tháng mới quen biết, quan hệ của bọn họ rất phức tạp. Chuyện Mạc Thần Chi , đừng để sự phẫn nộ tới Mạc Nghiêu Chi. Quan hệ em và Hoành Vi tốt như thế, đừng vì một Mạc Thần Chi chen giữa mà náo động không tốt....”
Ninh Mẫn hít hơi đứng dậy, mặt trắng: “ Đừng ở trước mặt em nhắc tới Mạc gia. Mạc gia không có gì tốt đẹp hết!”
Nếu không phải sự trù tính của Mạc Trường Lâm, sự ép buộc này, tình hình xấu cuối cùng lại đi đến tình cảnh như vậy.
Cô bước vội ra ngoài, đợi lúc ra tới cửa , thì gặp Hách Quân.
Hách Quân quan sát ,vừa muốn chào hỏi, Ninh Mẫn đã vội bước qua , anh chỉ có thể chuyển đầu nhìn hướng Hoắc Khải Hàng : “ làm gì vậy ? tính khí quá lớn ”
Hoắc Khải Hàng không nói lời nào .
“ ay, tôi cùng anh nói chuyện, nữ nhân, đau lại về đau , nhưng , đừng quá nuông chiều, để cô ấy trèo lên đầu anh, anh sau nay không có quả mà ăn!”
Ngồi lại vị trí của mình, Hoắc Khải Hàng thở dài một hơi, anh đến hy vọng cô có thể trèo lên đầu anh, cùng anh không biết lớn nhỏ, không có ngăn cách, nhưng cô của hiện tại .... haizzz....
Anh vê đôi lông mày có chút lo lắng, xoa nhẹ bên eo ,vẫn còn đau.Một đao này , khiến anh được nghỉ ngơi một trận rồi.
Có lẽ đợi mọi việc được xử lý xong, anh nên đưa mẹ con họ đi nơi nào đó thư giãn, suy ngẫm thật kỹ càng một chút về những tháng ngày đã trải qua, hoặc có thể tìm lại hồi ức đã qua khiến cô không còn thấy mới lạ nữa.
“ Hoắc thiếu, thân thể có chịu được không?”
Hách Quân nhìn trạng thái , hỏi luôn vấn đề, sắc mặt của anh nhìn không được tốt.
Theo lý mà nói ,thì hiện tại anh nên ở nhà dưỡng thương, nhưng chuyện này, anh khăng khăng đích thân làm. Ai cũng không lay chuyển được anh.
“một lúc nữa , hãy dùng xe lăn đi , bác sĩ nói , anh hiện tại chỉ có thể đi lại nhẹ nhàng ,nếu đứng quá lâu sẽ mệt. Thân thể là của mình, cứng rắn chống đỡ cũng không có ý nghĩa, anh muốn thuận lợi cùng Ninh tiểu thư chủ trì xong chuyến nghi lễ giao nhận , tốt nhất nên nghe lời tôi.”
Hoắc Khải Hàng không có cự tuyệt . 8 giờ 40 phút , Hoắc Khải Hàng ngồi trên xe đi đến phi trường Quỳnh Thành, Ninh Mẫn và anh ngồi cùng một xe , dọc đường có xe cảnh sát mở đường.
Trên đường, cô một lời cũng không nói , cả người trầm mặc mà bi thương.Trên đường đi cùng còn có Hoắc Trường An , cha con nhà Hoắc gia và người nhà – thể hiện thăm hỏi , Ninh Mẫn đứng ở một bên, đáy mắt là từng dòng nước mắt khuôn mặt ẩm ướt .
10 giờ , Trúc Quốc- quân đội trên chuyên cơ chuẩn giờ chuẩn điểm xuất hiện trên bầu trời Quỳnh Thành, lúc từng quan tài mang dụng cụ quần áo di hài được khiêng xuống, cô nghe đến mà khóc long trời lở đất.
Cha mẹ già đứng đầu ,cũng ngất xỉu, những người con ưu tú của họ , khi ra đi khỏe mạnh là vậy, khi đón về chỉ còn là tro cốt, mảnh giấy báo tử. Được tập hợp trong quan tài ....
Đổng Thành Phương anh rể người chị gái duy nhất, khi nhìn thấy em mình chỉ như củi khô cũng khóc đến tư tâm liệt phế.
Trương Gia Nghị người vợ mới kết hôn của anh ấy ôm đứa con vừa mới sinh có vài ngày ,nước mắt tuôn rơi bên quan tài, còn có cả tiếng khóc của đứa nhỏ ,song thân kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, khóc đến thương tâm , tình cảnh ấy là bất kỳ ai cũng cực kỳ bi thảm . xác người chết bên trong quan tài, là do người khâu lại mà thành .
Hoàn chỉnh thể xác của Châu Dã, một đường dây ngấn, hiện lên ngay trên cổ của anh ấy,trước khi nhận xác đứa em gái duy nhất của anh ấy đi cùng với mẹ ngồi trên xe lăn . hai mẹ con khóc thành một đoàn.
Lúc Ninh Mẫn đi đến quan tài cuối cùng, thì dừng lại, mở nắp kính, để lộ ra cái xác màu trắng như tuyết, mà bốn tháng trước cô tự tay mình chôn vùi ,nước mắt không ngừng rơi.
Đây là cái vòng nhỏ của cô, là nam nhân lớn lên cùng cô ở tiểu khu, lúc cô dẫn dắt các anh em trong tổ Liệp Phong, lúc đó thích cô, mà chàng trai trẻ không dám biểu lộ tình cảm, trong nhà đã là trẻ mồ côi không người thân thích, hiện tại cuối cùng cũng quay trở về nhà rồi.
Cô chìa tay, xoa nhẹ lên xác nam nhân những vết bớt dài, cảm thấy cứng nhắc lạnh lẽo là anh ấy người duy nhất cho cô cảm giác này , anh lại không thể đối diện với cô mà cười to được nữa .
“ nếu như không có Hòa Bình che chắn , thì người chết ở đây là em”
Ninh Mẫn đứng bên người nam nhân nói, nghẹn ngào: “ số vết súng trên người anh ấy, lại từng chút một lạnh lẽo đến vậy chết ở trên tay của em. Mà em không thể làm gì..... anh biết không nhóm của mình từng người một ra đi, không có hơi thở, không có độ ấm, không tim đập ,âm thanh cũng không có là loại cảm giác như thế nào chứ?”
Cô sụt sịt nước mũi, tiếng nói nghẹn lại, đau một chút, nhìn đã thấy mặt trên lên đỉnh đầu, thời tiết hôm nay thật tốt, nhưng thanh âm của cô lúc ẩn lúc hiện như linh hồn người chết.
“ toàn bộ bầu trời, đều yên rồi”
Trong lòng Hoắc Khải Hàng có chút lo lắng, đi xe lăn qua chỗ cô , thay cô lau nước mắt, nửa lời cũng không nói ra .
“ Ninh”
Âm thanh của một người con gái hướng tới gọi .
Trong làn nước mắt mơ hồ, Ninh Mẫn ngẩng đầu nhìn thấy Hoành Vi trang điểm một thân quý phu nhân , đứng thẳng trước mặt cô , trên mặt đều là ưu sầu nặng trĩu. Đứng bên cạnh chính là tam công tử nhà Mạc gia Mạc Nghiêu Chi – lần tiễn tử thi này là do vị tam thiếu gia tôn kim này .Cô lau nước mắt , trước cái quét nhìn đầy lạnh lùng của Mạc Nghiêu Chi, tầm nhìn rơi trên mặt Hoành Vi.
“chúng tôi có thể nói chuyện không ?”
Hoành Vi nhỏ giọng đáp . “ sau lễ truy điệu”
Cô ném lại một câu
“ được “
“ A Vi , cô thấy lấy thân là phu nhân họ Mạc lại tới tham gia lẽ truy điệu của Châu Dã, có phù hợp không ?nếu tôi là cô , tôi sẽ không đến !”
Lời nói của Ninh Mẫn ,rất sắc bén
“ không quản hợp hay không hợp , tôi đều đến tiễn anh ấy về nơi an nghỉ cuối cùng !”
Hoành Vi nhỏ giọng nói “ đây là việc duy nhất tôi có thể làm vì anh ấy . bất kỳ ai cũng không thể ngăn cản tôi làm điều này.”
Ánh mặt trời rực rỡ ,chiếu sáng khóe mắt sáng long lanh của Hoành Vi.
Giọt lệ này, cuối cùng Ninh Mẫn cũng mền lòng, không có nói thêm lời gì, chỉ lặng lẽ đứng bên cạnh, gió thổi lạnh trong lòng , nhìn thấy không xa, bằng hữu Cố Hiểu, đi qua đường lớn chân nam đá chân xiêu , mãi kêu một tiếng
“ Ninh , Ninh...”
Nghe thấy rất gần, cô hoảng hốt mà ôm lấy mình,nước mắt không ngừng rơi, hơn nữa sự kìm nén đẩy lên vai cô, khóc : “ tôi có thể nhìn thấy xác của anh. Tôi có thể lại được anh... Ninh Ninh, còn Hoành Vi, bọn họ còn sống,thật là ông trời có mắt, thật quá tốt rồi ...”
Tốt không ?
Tại sao Ninh Mẫn một chút cũng không cảm thấy may mắn?
Trong tâm cô có bao nhiêu là gánh nặng.
Đau lòng, rơi nước mắt, hình như đã thành một nỗi buồn dai dẳng, thấy các chiến hữu chết mà đau xót, thấy chiến hữu không chết cũng đau lòng, nhìn thấy những người bạn cũ, cũng cùng dạng là đau xót .
Trường hợp như vậy, không có cách nào nói chuyện cũ, thời khắc như vậy, chỉ có tưởng niệm vô tận.
Sau lễ truy điệu, rất long trọng, báo dẫn ùn ùn kéo đến, đều là anh dũng liết sĩ, không có ai biết, bọn họ đều là bị bỏ rơi mà chỉ Ninh Mẫn đối với họ đau lòng .
Sáng sớm ba ngày hôm sau, năm chàng thanh niên , thiêu thành tro cốt ,được an táng trong nghĩa trang liệt sĩ .
Hai ngày sau đó, Ninh Mẫn nhận được điều tra một loạt , ban ngày quá bận rộn , bận đến không gặp Hoắc Khải Hàng , không có thời gian gặp Hoành Vi và Cố Hiểu
Ngày thứ 3 , cô trình đơn tận tay báo cáo từ chức—lúc ở Trung Quốc ,chức vụ thư ký đại sứ quán do cô đảm nhiệm, sau đó lại bị chuyển công tác, Rudalinte Palace là phó sở trưởng đặc chủng quân giới .do khi cô mất tích, vị trí này đến nay vẫn còn trống .
Ngày 14 tháng Giêng, ngày đầu tiên đi làm, cơ trưởng muốn đưa cô đi làm quen với cấp dưới, nhưng cô liền từ chối bức thư này .
Cơ trưởng rất khó xử : “ việc này, tôi không có cách nào phê duyệt , lên cấp trên báo cáo”
“ anh đi báo cáo đi”
Cô vẫy vẫy tay ,rời khỏi chức quan béo bở như vậy--- chỉ lưu lại ánh mắt ngơ ngẩn của đại nam nhân trong phòng....
Sau 10 giờ , cô nhận điện thoại của Hoắc Khải Hàng , cô biết anh sẽ gọi tới cuộc điện thoại này, liên giành lời hỏi trước .
“anh đang ở đâu ?”
“nhà”
Nhà trong miệng anh chính là phủ thủ tướng
“em qua đó, có lời muốn nói với anh, anh đợi đó!”
“ừ !”
Sau một vài phút , cô đã xuất hiện tại phủ thủ tướng . đây không phải lần đầu tiên cô tới ,cánh cửa quen thuộc con đường quen thuộc,cô tìm đến cái lầu nhỏ nơi anh ở.
Hoắc Khải Hàng vừa mới tình dậy, mặc trên mình chiếc áo lông, ngồi trong phòng chỗ có ánh mặt trời đợi, lúc cô đẩy cửa tiến vào, người đàn ông bất phàm nổi bật đi lên chào đón, nhăn đôi lông mày, trực tiếp liền hỏi :
“ Tại sao lại từ chức?”
Ninh Mẫn đi vào nói ra một câu qua loa sơ sài :
“em có thai rồi, của Đông Đình Phong, tình hình thân thể không thể em lại làm việc, tôi buộc phải dưỡng thai thật tốt, còn tổ chức hôn lễ của em”
Một khắc đó cô nhìn sắc mặt Hoắc Khải Hàng ,trong chớp mắt sắc mặt nhợt nhạt, đáy mắt tràn đầy vẻ kinh sợ, sau đó, trong cơn giận có cả nỗi đau khổ , từng tầng từng tầng tập trung như vậy hướng về cô tập kích, tim cô thắt chặt , có chút không quá nhẫn tâm đối mặt với biểu tình như vậy.
Nhưng cô cắn chặt răng , cái gì cũng không nói , chính cái nhìn lặng lẽ như vậy, tàn nhẫn muốn đem hai người yêu thương nhau đã trải qua như thế, kéo trở lại đường thẳng song song.
“ anh không thể chạm , nhưng Đông Đình Phong có thể chạm vào em ?”
Câu nói của anh ,chứa đầy vị ghen tức ,chỉ cần nghĩ tới bọn họ thường ngày trên giường điên loan đảo phụng làm những việc thân mật nhất giữa nam và nữ, anh thật muốn đòi mạng cô, tâm nhẫn nhịn đến khi dày vò đau khổ vô cùng tận, bọn họ đã trở thành vợ chồng. Khó tránh anh đau khổ .
Đôi mắt cô phức tạp , đột nhiên nói .
“không giống nhau”
“như thế nào không giống?”
“anh ấy khiến em không có gánh nặng. Nhưng anh , không nhìn thấy anh thực rất tốt ,nhìn thấy anh ,em không có cách nào để giải thích ....em cần thời gian làm phai nhạt đi những hình tượng đó khắc trong tim ...em sợ ở đâu đó sự sai trái của em....có thể là bóng ma chốc lát đã tạo thành, nó không phải là việc lí trí có thể vứt bỏ,... Khải Hàng, anh có hay không từng nghĩ qua , chúng ta đã không thể quay trở về như lúc đầu rồi .”
“ thời gian có thể giúp chúng ta tìm lại thế giới đã mất”
Anh cố chấp nói .Cô trầm mặc không nói ,nhẹ nhàng đẩy anh ra.Anh nhìn mà trong lòng rất đau buồn
Một khắc đó anh cảm thấy có vết nứt rất lớn đang kéo khoảng cách hai người họ ra xa , anh muốn kéo cô ở lại, giữ cô ở lại trong thế giới của anh , nhưng cô đang hối hận, chỉ có thể mở to mắt nhìn khoảng cách giữa bọn họ càng ngày càng lớn
Nhưng vẫn may giữa bọn họ còn có – cây cầu kết nối – đó chính là Vãn Vãn.
“đúng , chúng ta đã có liên quan đến Hoành Vi, hôm nay em cũng đã nói đến”
Anh kéo lại tâm tư tình cảm ,nói với cô đây là tin tức vừa có được.
“ồ”
Lông mày Ninh Mẫn , nhăn thành chữ xuyên , vì Hoành Vi mà nghĩ đến Mạc gia, trong tâm có một loại đau xót rời rạc....“ Mẫn mẫn đừng để vì Hoành Vi có thành kiến.”
Anh biết trong tim cô đầu đang đau cái gì.: “ mỗi người đều cho bản thân sự lựa chọn khác nhau. Hoành Vi và Mạc Nghiêu Chi cũng không phải là trong bốn tháng mới quen biết, quan hệ của bọn họ rất phức tạp. Chuyện Mạc Thần Chi , đừng để sự phẫn nộ tới Mạc Nghiêu Chi. Quan hệ em và Hoành Vi tốt như thế, đừng vì một Mạc Thần Chi chen giữa mà náo động không tốt....”
Ninh Mẫn hít hơi đứng dậy, mặt trắng: “ Đừng ở trước mặt em nhắc tới Mạc gia. Mạc gia không có gì tốt đẹp hết!”
Nếu không phải sự trù tính của Mạc Trường Lâm, sự ép buộc này, tình hình xấu cuối cùng lại đi đến tình cảnh như vậy.
Cô bước vội ra ngoài, đợi lúc ra tới cửa , thì gặp Hách Quân.
Hách Quân quan sát ,vừa muốn chào hỏi, Ninh Mẫn đã vội bước qua , anh chỉ có thể chuyển đầu nhìn hướng Hoắc Khải Hàng : “ làm gì vậy ? tính khí quá lớn ”
Hoắc Khải Hàng không nói lời nào .
“ ay, tôi cùng anh nói chuyện, nữ nhân, đau lại về đau , nhưng , đừng quá nuông chiều, để cô ấy trèo lên đầu anh, anh sau nay không có quả mà ăn!”
Ngồi lại vị trí của mình, Hoắc Khải Hàng thở dài một hơi, anh đến hy vọng cô có thể trèo lên đầu anh, cùng anh không biết lớn nhỏ, không có ngăn cách, nhưng cô của hiện tại .... haizzz....
Anh vê đôi lông mày có chút lo lắng, xoa nhẹ bên eo ,vẫn còn đau.Một đao này , khiến anh được nghỉ ngơi một trận rồi.
Có lẽ đợi mọi việc được xử lý xong, anh nên đưa mẹ con họ đi nơi nào đó thư giãn, suy ngẫm thật kỹ càng một chút về những tháng ngày đã trải qua, hoặc có thể tìm lại hồi ức đã qua khiến cô không còn thấy mới lạ nữa.
“ Hoắc thiếu, thân thể có chịu được không?”
Hách Quân nhìn trạng thái , hỏi luôn vấn đề, sắc mặt của anh nhìn không được tốt.
Theo lý mà nói ,thì hiện tại anh nên ở nhà dưỡng thương, nhưng chuyện này, anh khăng khăng đích thân làm. Ai cũng không lay chuyển được anh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“một lúc nữa , hãy dùng xe lăn đi , bác sĩ nói , anh hiện tại chỉ có thể đi lại nhẹ nhàng ,nếu đứng quá lâu sẽ mệt. Thân thể là của mình, cứng rắn chống đỡ cũng không có ý nghĩa, anh muốn thuận lợi cùng Ninh tiểu thư chủ trì xong chuyến nghi lễ giao nhận , tốt nhất nên nghe lời tôi.”
Hoắc Khải Hàng không có cự tuyệt . 8 giờ 40 phút , Hoắc Khải Hàng ngồi trên xe đi đến phi trường Quỳnh Thành, Ninh Mẫn và anh ngồi cùng một xe , dọc đường có xe cảnh sát mở đường.
Trên đường, cô một lời cũng không nói , cả người trầm mặc mà bi thương.Trên đường đi cùng còn có Hoắc Trường An , cha con nhà Hoắc gia và người nhà – thể hiện thăm hỏi , Ninh Mẫn đứng ở một bên, đáy mắt là từng dòng nước mắt khuôn mặt ẩm ướt .
10 giờ , Trúc Quốc- quân đội trên chuyên cơ chuẩn giờ chuẩn điểm xuất hiện trên bầu trời Quỳnh Thành, lúc từng quan tài mang dụng cụ quần áo di hài được khiêng xuống, cô nghe đến mà khóc long trời lở đất.
Cha mẹ già đứng đầu ,cũng ngất xỉu, những người con ưu tú của họ , khi ra đi khỏe mạnh là vậy, khi đón về chỉ còn là tro cốt, mảnh giấy báo tử. Được tập hợp trong quan tài ....
Đổng Thành Phương anh rể người chị gái duy nhất, khi nhìn thấy em mình chỉ như củi khô cũng khóc đến tư tâm liệt phế.
Trương Gia Nghị người vợ mới kết hôn của anh ấy ôm đứa con vừa mới sinh có vài ngày ,nước mắt tuôn rơi bên quan tài, còn có cả tiếng khóc của đứa nhỏ ,song thân kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, khóc đến thương tâm , tình cảnh ấy là bất kỳ ai cũng cực kỳ bi thảm . xác người chết bên trong quan tài, là do người khâu lại mà thành .
Hoàn chỉnh thể xác của Châu Dã, một đường dây ngấn, hiện lên ngay trên cổ của anh ấy,trước khi nhận xác đứa em gái duy nhất của anh ấy đi cùng với mẹ ngồi trên xe lăn . hai mẹ con khóc thành một đoàn.
Lúc Ninh Mẫn đi đến quan tài cuối cùng, thì dừng lại, mở nắp kính, để lộ ra cái xác màu trắng như tuyết, mà bốn tháng trước cô tự tay mình chôn vùi ,nước mắt không ngừng rơi.
Đây là cái vòng nhỏ của cô, là nam nhân lớn lên cùng cô ở tiểu khu, lúc cô dẫn dắt các anh em trong tổ Liệp Phong, lúc đó thích cô, mà chàng trai trẻ không dám biểu lộ tình cảm, trong nhà đã là trẻ mồ côi không người thân thích, hiện tại cuối cùng cũng quay trở về nhà rồi.
Cô chìa tay, xoa nhẹ lên xác nam nhân những vết bớt dài, cảm thấy cứng nhắc lạnh lẽo là anh ấy người duy nhất cho cô cảm giác này , anh lại không thể đối diện với cô mà cười to được nữa .
“ nếu như không có Hòa Bình che chắn , thì người chết ở đây là em”
Ninh Mẫn đứng bên người nam nhân nói, nghẹn ngào: “ số vết súng trên người anh ấy, lại từng chút một lạnh lẽo đến vậy chết ở trên tay của em. Mà em không thể làm gì..... anh biết không nhóm của mình từng người một ra đi, không có hơi thở, không có độ ấm, không tim đập ,âm thanh cũng không có là loại cảm giác như thế nào chứ?”
Cô sụt sịt nước mũi, tiếng nói nghẹn lại, đau một chút, nhìn đã thấy mặt trên lên đỉnh đầu, thời tiết hôm nay thật tốt, nhưng thanh âm của cô lúc ẩn lúc hiện như linh hồn người chết.
“ toàn bộ bầu trời, đều yên rồi”
Trong lòng Hoắc Khải Hàng có chút lo lắng, đi xe lăn qua chỗ cô , thay cô lau nước mắt, nửa lời cũng không nói ra .
“ Ninh”
Âm thanh của một người con gái hướng tới gọi .
Trong làn nước mắt mơ hồ, Ninh Mẫn ngẩng đầu nhìn thấy Hoành Vi trang điểm một thân quý phu nhân , đứng thẳng trước mặt cô , trên mặt đều là ưu sầu nặng trĩu. Đứng bên cạnh chính là tam công tử nhà Mạc gia Mạc Nghiêu Chi – lần tiễn tử thi này là do vị tam thiếu gia tôn kim này .Cô lau nước mắt , trước cái quét nhìn đầy lạnh lùng của Mạc Nghiêu Chi, tầm nhìn rơi trên mặt Hoành Vi.
“chúng tôi có thể nói chuyện không ?”
Hoành Vi nhỏ giọng đáp . “ sau lễ truy điệu”
Cô ném lại một câu
“ được “
“ A Vi , cô thấy lấy thân là phu nhân họ Mạc lại tới tham gia lẽ truy điệu của Châu Dã, có phù hợp không ?nếu tôi là cô , tôi sẽ không đến !”
Lời nói của Ninh Mẫn ,rất sắc bén
“ không quản hợp hay không hợp , tôi đều đến tiễn anh ấy về nơi an nghỉ cuối cùng !”
Hoành Vi nhỏ giọng nói “ đây là việc duy nhất tôi có thể làm vì anh ấy . bất kỳ ai cũng không thể ngăn cản tôi làm điều này.”
Ánh mặt trời rực rỡ ,chiếu sáng khóe mắt sáng long lanh của Hoành Vi.
Giọt lệ này, cuối cùng Ninh Mẫn cũng mền lòng, không có nói thêm lời gì, chỉ lặng lẽ đứng bên cạnh, gió thổi lạnh trong lòng , nhìn thấy không xa, bằng hữu Cố Hiểu, đi qua đường lớn chân nam đá chân xiêu , mãi kêu một tiếng
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“ Ninh , Ninh...”
Nghe thấy rất gần, cô hoảng hốt mà ôm lấy mình,nước mắt không ngừng rơi, hơn nữa sự kìm nén đẩy lên vai cô, khóc : “ tôi có thể nhìn thấy xác của anh. Tôi có thể lại được anh... Ninh Ninh, còn Hoành Vi, bọn họ còn sống,thật là ông trời có mắt, thật quá tốt rồi ...”
Tốt không ?
Tại sao Ninh Mẫn một chút cũng không cảm thấy may mắn?
Trong tâm cô có bao nhiêu là gánh nặng.
Đau lòng, rơi nước mắt, hình như đã thành một nỗi buồn dai dẳng, thấy các chiến hữu chết mà đau xót, thấy chiến hữu không chết cũng đau lòng, nhìn thấy những người bạn cũ, cũng cùng dạng là đau xót .
Trường hợp như vậy, không có cách nào nói chuyện cũ, thời khắc như vậy, chỉ có tưởng niệm vô tận.
Sau lễ truy điệu, rất long trọng, báo dẫn ùn ùn kéo đến, đều là anh dũng liết sĩ, không có ai biết, bọn họ đều là bị bỏ rơi mà chỉ Ninh Mẫn đối với họ đau lòng .
Sáng sớm ba ngày hôm sau, năm chàng thanh niên , thiêu thành tro cốt ,được an táng trong nghĩa trang liệt sĩ .
Hai ngày sau đó, Ninh Mẫn nhận được điều tra một loạt , ban ngày quá bận rộn , bận đến không gặp Hoắc Khải Hàng , không có thời gian gặp Hoành Vi và Cố Hiểu
Ngày thứ 3 , cô trình đơn tận tay báo cáo từ chức—lúc ở Trung Quốc ,chức vụ thư ký đại sứ quán do cô đảm nhiệm, sau đó lại bị chuyển công tác, Rudalinte Palace là phó sở trưởng đặc chủng quân giới .do khi cô mất tích, vị trí này đến nay vẫn còn trống .
Ngày 14 tháng Giêng, ngày đầu tiên đi làm, cơ trưởng muốn đưa cô đi làm quen với cấp dưới, nhưng cô liền từ chối bức thư này .
Cơ trưởng rất khó xử : “ việc này, tôi không có cách nào phê duyệt , lên cấp trên báo cáo”
“ anh đi báo cáo đi”
Cô vẫy vẫy tay ,rời khỏi chức quan béo bở như vậy--- chỉ lưu lại ánh mắt ngơ ngẩn của đại nam nhân trong phòng....
Sau 10 giờ , cô nhận điện thoại của Hoắc Khải Hàng , cô biết anh sẽ gọi tới cuộc điện thoại này, liên giành lời hỏi trước .
“anh đang ở đâu ?”
“nhà”
Nhà trong miệng anh chính là phủ thủ tướng
“em qua đó, có lời muốn nói với anh, anh đợi đó!”
“ừ !”
Sau một vài phút , cô đã xuất hiện tại phủ thủ tướng . đây không phải lần đầu tiên cô tới ,cánh cửa quen thuộc con đường quen thuộc,cô tìm đến cái lầu nhỏ nơi anh ở.
Hoắc Khải Hàng vừa mới tình dậy, mặc trên mình chiếc áo lông, ngồi trong phòng chỗ có ánh mặt trời đợi, lúc cô đẩy cửa tiến vào, người đàn ông bất phàm nổi bật đi lên chào đón, nhăn đôi lông mày, trực tiếp liền hỏi :
“ Tại sao lại từ chức?”
Ninh Mẫn đi vào nói ra một câu qua loa sơ sài :
“em có thai rồi, của Đông Đình Phong, tình hình thân thể không thể em lại làm việc, tôi buộc phải dưỡng thai thật tốt, còn tổ chức hôn lễ của em”
Một khắc đó cô nhìn sắc mặt Hoắc Khải Hàng ,trong chớp mắt sắc mặt nhợt nhạt, đáy mắt tràn đầy vẻ kinh sợ, sau đó, trong cơn giận có cả nỗi đau khổ , từng tầng từng tầng tập trung như vậy hướng về cô tập kích, tim cô thắt chặt , có chút không quá nhẫn tâm đối mặt với biểu tình như vậy.
Nhưng cô cắn chặt răng , cái gì cũng không nói , chính cái nhìn lặng lẽ như vậy, tàn nhẫn muốn đem hai người yêu thương nhau đã trải qua như thế, kéo trở lại đường thẳng song song.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro