Chương 228
Vọng Thần Mạc Cập
2024-07-22 04:38:41
Cô cảm thấy có một đôi tay mạnh mẽ đỡ lấy mình kèm theo đó một giọng nói ôn hòa hiền hậu và trầm tĩnh vang lên:
"Đừng lo lắng. Thả lỏng người ra. . . . . . Đến bệnh viện rồi, bác sĩ sẽ kiểm tra cho em. Không sao đâu. . . . . ."
Cô gật đầu dựa vào lồng ngực của hắn.
Trong giây phút khó khăn này, may mắn có hắn bên cạnh.
Cô vịn vào hắn, cảm xúc hỗn loạn, ánh mắt bối rối phiêu đãng, không biết làm thế nào, liền cúi đầu, nhìn cánh tay đang đặt tại thắt lưng mình, cả cánh tay đẫm máu, mùi máu tươi giống như mùi thuốc sát trùng xộc vào làm cô gay mũi, cảm giác ghê tởm trào lên khiến cô không thể chịu nổi.
Cô giãy mạnh ra khỏi vòng tay hắn, hỏi y tá toilet ở đâu, liền chạy thẳng vào.
Đông Đình Phong ngẩn ra, kinh hãi, vội đuổi theo, nhìn thấy cảnh cô chạy nhanh đến nhà vệ sinh nữ, vịn vào bồn rửa tay xả nước như điên.
Hắn sốt ruột muốn đi vào, nhưng bên trong lại có nhiều phụ nữ đang ra vào "hoạt động". . . . . .
Hắn không thể đi vào, chỉ có thể đứng ở nơi gần nhất, lo lắng khi nghe từng đợt âm thanh ói mửa của cô.
Trước kia, tham gia các tiệc rượu, hắn thường thấy có mấy người con gái vì nghề nghiệp, vì muốn kiếm được tiền, hoặc hạng mục nào đó, sẽ liều mạng uống rượu,--uống rất nhiều, khó tránh sẽ bị ói. Hắn gặp không ít người: ở ven đường, phòng rửa tay, ở trong góc nào đó, ói tới xanh ruột. Lúc ấy, hắn cũng không quan tâm lắm, nhưng hôm nay, hắn chính mắt nhìn thấy nàng ói, tâm can phát lạnh, trái tim vọt lên trên yết hầu.
Hắn đứng tại chỗ hồi hộp, không nhịn được hỏi:
"A Ninh, em có sao không?. . . . . . A Ninh. . . . . ."
Ninh Mẫn không trả lời, chỉ cảm thấy cả người mềm nhũn như bùn nhão, cô liều mạng lấy nước hất lên mặt, muốn cho chính mình tỉnh táo lại.
Lúc này, có một nữ bác sĩ từ bên trong đi ra, không nhịn được chăm chú nhìn hắn, cảm thấy người đàn ông này rất đẹp, rất có khí chất, hơn nữa trông rất quen, nhưng không biết đã gặp ở đâu.
Cô ta không ngừng suy đoán, liếc nhìn cảnh tượng bên trong WC, đến gần hỏi:
"Người phụ nữ đang ói đến xanh mặt kia là bà xã của anh?"
Đông Đình Phong không kiên nhẫn đáp một câu:
"Đúng!"
Nữ bác sĩ mỉm cười, khi thấy hắn có vẻ rất nóng vội, lên tiếng an ủi một câu:
"Không cần lo lắng quá, phụ nữ mang thai đều bị như vậy. . . . . . Lúc đầu có thai sẽ bị như thế này, không có việc gì. . . . . . Á, tại sao trên tay anh lại có nhiều máu đến vậy?"
Đông Đình Phong đột nhiên xoay người lại, nhìn chằm chằm nữ bác sĩ, ban đầu định giữ nữ bác sĩ này lại cẩn thận hỏi bệnh tình của bà xã, ai mà ngờ một câu nói của cô nàng làm hắn cứng người, hắn đành miễn cưỡng thu hồi cánh tay, hít một hơi sâu, hỏi lại:
"Cô nói cái gì? Mang thai?"
"Ói dữ dội thế kia? Không phải mang thai thì là gì?"
Đông Đình Phong giật mình kinh hãi!
Không, đó là kinh ngạc đến ngây người, hoàn hoàn toàn toàn là bộ dáng bị kinh ngạc đến ngây người, hoàn hoàn toàn toàn không có phản ứng.
Đúng vậy, một tích tắc kia, đại não hắn trở nên trống rỗng, biểu tình dại ra. . . . .
Nữ bác sĩ kia xem xét một hồi, thấy người đàn ông anh tuấn kia nghẹn họng nhìn mình trân trối, bộ dáng khiếp sợ, nở nụ cười:
"Ơ, đừng nói là chưa biết nhé! Chúc mừng, có người ba chuẩn như anh, có gen tốt như vậy, nhất định có thể sinh ra một đứa bé rất xinh đẹp".
Rốt cục ba hồn bảy vía của Đông Đình Phong cũng nhập xác, hít sâu một hơi, trái tim nhảy lên mừng như điên, tuy hắn nghe rõ tiếng cười cùng lời chúc mừng của nữ bác sĩ, nhưng vẫn hỏi:
"Thật sao? Thật sao? Cô ấy thật sự mang thai ?"
Lời vừa nói ra không che dấu nổi sự vui mừng trong thanh âm, hai mắt hắn tỏa sáng như như hai ngọn đuốc, rất chói mắt, nữ bác sĩ đột nhiên cảm thấy được ánh mắt này rất có thể giết người trong vòng một nốt nhạc, quên mất phải trả lời.
Đông Đình Phong lại nở nụ cười, cảm thấy chỉ số thông minh của mình bị thoái hóa thành ngu ngốc mất thôi, vấn đề này, tại sao hắn lại đi hỏi một người phụ nữ xa lạ về vấn đề này?
Cô ta không phải bác sĩ riêng của bà xã hắn, lại càng không phải bà xã hắn, cô ta làm sao có thể biết?
Đầu óc hắn xoay mòng.
Vì quá hồi hộp, cho nên hắn bất chấp tất cả xông vào, dọa phụ nữ bên trong hoảng sợ thét chói tai:
"Người này bị làm sao thế? Sao có thể tùy tiện xông vào WC nữ như vậy?"
Nữ bác sĩ kia thấy thế thì kinh hãi, miệng mở to đến nỗi có thể nhét vừa quả trứng gà, vội vàng chạy theo kêu lên:
"Ấy, đây là nhà vệ sinh nữ, anh đừng cao hứng quá như thế, về nhà đi ăn mừng sau. . . . . ."
Đông Đình Phong không biết Ninh Mẫn đang ở đâu, khẩn trương tới cực độ, hắn không thèm để ý tới người khác nghĩ như thế nào, xem hắn như kẻ điên cũng không sao, bây giờ hắn chỉ nghĩ tới bà xã của hắn, cõi lòng tràn đầy kinh hỉ xem kỹ nơi bụng vẫn còn bằng phẳng của bà xã, không nghĩ nhiều, lẳng lặng mở miệng nói một câu:
"Tôi thuộc nhóm máu AB - RH âm tính. Trần Tụy, thay tôi chăm sóc bà xã thật tốt, tôi cùng bác sĩ đi truyền máu, chỉ có nhóm máu của tôi mới phù hợp."
Hắn không thèm để ý những người đó có phản ứng gì, cúi đầu ôm lấy mặt của bà xã, nở nụ cười cổ vũ:
"Không có việc gì đâu! Chờ anh."
"Cám ơn!"
Cô nắm lấy vạt áo hắn, cúi đầu nói một câu cảm kích.
"Muốn cảm ơn anh, vậy thừa dịp lúc này suy nghĩ lại, em đã làm sai những gì? Rồi thành khẩn khai báo."
Hắn cúi đầu đặt một nụ hôn lên trán cô, đỡ cô ngồi xuống, bước nhanh vào phòng cấp cứu.
Chốc lát sau, y tá chạy đến báo cho cô biết: "Đã tìm được nhóm máu thích hợp. . . . . . Đang truyền máu, anh ta không có việc gì!"
Đến tận bây giờ, Ninh Mẫn mới có thể thở dài nhẹ nhõm một hơi, mặt khác, trong đầu mới có khoảng trống để suy nghĩ chuyện khác, bắt đầu tự hỏi, câu nói của Đông Đình Phong trước khi đi là có ý tứ gì.
Sau hai ba lần chữa trị, Hoắc Khải Hàng ngồi yên tại chỗ, trên trán băng một dải lụa trắng, chăm chú nhìn Ninh Mẫn, tuy gần trong gang tấc, nhưng lại xa nghìn trùng, cảm giác này làm lòng hắn tràn từng đợt chua sót.
Khi xác định Vãn Vãn không có việc gì, hắn mới có tâm tư xử lý những việc khác.
Hắn cúi đầu hỏi Khởi Hác Quân:
"Chiếc xe kia sao lại bị thế này?"
"Xe không thắng được. . . . . . Theo cửa hông tiến vào chuyển giao hàng hóa. Phía đông hiểu rõ chủ phòng họp biết sửa chữa, trong xe được trang bị rất nhiều máy tính và thiết bị, vì mới đem đi tân trang, nên tất cả thiết bị cũ đều được thay thế bằng thiết bị máy móc mới. . . . . ."
"Về việc tự dưng thắng xe lại không hoạt động. . . . . . Tôi đã điều tra xong. . . . . ."
"Tôi đã biết!"
Hoắc Khải Hàng gật đầu.
Hai mươi phút sau, Đông Đình Phong mặc áo lông từ phòng cấp cứu đi ra, một tay ấn bông khử trùng lên tay kia.
Khi lướt qua Hoắc Khải Hàng, hắn đứng lên, thấp giọng nói một câu:
"Cám ơn!"
Đông Đình Phong dừng một chút, thản nhiên nói:
"Tôi không phải làm vì cậu."
Hắn chỉ vì bà xã hắn, dù biết không nên cho người ngoài biết nhóm máu của mình, hắn vẫn làm.
"Mặc kệ thế nào, tóm lại vẫn phải cảm ơn anh!"
"Không cần!"
Ninh Mẫn đứng lên, phức tạp nhìn hai người đàn ông trong chốc lát, cuối cùng, khó kìm lòng nổi đi lên ôm cổ Đông Đình Phong, cẩn thận xem kỹ một chút, nhẹ giọng nói:
"Sắc mặt anh hơi xanh xao, chờ trở về, em sẽ hầm chút thức ăn bổ sung dinh dưỡng cho anh!"
Đông Đình Phong nở nụ cười, ôm lấy gương mặt trắng bệch của cô:
"Cái này so với hiến máu cũng chẳng khác nhau là mấy! Anh hàng năm đều hiến máu. Nhìn lại mới thấy, hiện tại sắc mặt kém chính là em kìa..... ."
Cô sờ sờ mặt.
Hắn đỡ cô cùng ngồi xuống, để cô dựa vào hắn, cùng nhau chờ kết quả.
Đột nhiên Hoắc Khải Hàng cảm thấy rất đau lòng, trái tim tựa như phát nổ mạnh, đỡ tường đứng lên, kéo lê chân đau, hướng thang lầu bên kia mà đi. . . . . . Trong lòng một mảnh khổ sở.
Hắn cảm thấy chính mình rất vô dụng: trơ mắt nhìn thấy đứa nhỏ bị trọng thương, đến mức khó cứu được, khi đứa nhỏ bị sốc vì thiếu máu, hắn cũng không giúp được gì. . . . . .
"Hoắc thiểu, anh có khỏe không?"
Hác Quân đi theo ra ngoài, vẻ mặt tràn ngập lo lắng.
Làm sao mà khỏe cho được, phải nhìn người con gái mình yêu dựa vào ngực một người đàn ông khác, chẳng khác nào lấy dao xẻ thịt lóc xương hắn.
Hoắc Khải Hàng trưng ra bộ mặt cười so với khóc còn khó coi hơn, không nói gì.
Đồng thời, hắn nảy ra nghi hoặc:
Đông Đình Phong sao lại nhóm máu AB - RH âm tính?
Hắn nhớ rõ trong hồ sơ của hắn ghi nhóm máu là: AB
Việc này, rất kỳ quái !
Sau đó, tin tức được truyền đến tai người nào đó.
Người này sau khi nghe xong, thản nhiên nói một câu:
"Là do việc lấy DNA của Đông Đình Phong cùng ghép đôi với Hoắc Ninh Vãn nên mới vậy!"
Nếu thật sự là do nhóm máu của Hoắc Ninh Vãn, thì đó chắc chắn là tai họa, tuyệt đối phải diệt trừ.
"Đừng lo lắng. Thả lỏng người ra. . . . . . Đến bệnh viện rồi, bác sĩ sẽ kiểm tra cho em. Không sao đâu. . . . . ."
Cô gật đầu dựa vào lồng ngực của hắn.
Trong giây phút khó khăn này, may mắn có hắn bên cạnh.
Cô vịn vào hắn, cảm xúc hỗn loạn, ánh mắt bối rối phiêu đãng, không biết làm thế nào, liền cúi đầu, nhìn cánh tay đang đặt tại thắt lưng mình, cả cánh tay đẫm máu, mùi máu tươi giống như mùi thuốc sát trùng xộc vào làm cô gay mũi, cảm giác ghê tởm trào lên khiến cô không thể chịu nổi.
Cô giãy mạnh ra khỏi vòng tay hắn, hỏi y tá toilet ở đâu, liền chạy thẳng vào.
Đông Đình Phong ngẩn ra, kinh hãi, vội đuổi theo, nhìn thấy cảnh cô chạy nhanh đến nhà vệ sinh nữ, vịn vào bồn rửa tay xả nước như điên.
Hắn sốt ruột muốn đi vào, nhưng bên trong lại có nhiều phụ nữ đang ra vào "hoạt động". . . . . .
Hắn không thể đi vào, chỉ có thể đứng ở nơi gần nhất, lo lắng khi nghe từng đợt âm thanh ói mửa của cô.
Trước kia, tham gia các tiệc rượu, hắn thường thấy có mấy người con gái vì nghề nghiệp, vì muốn kiếm được tiền, hoặc hạng mục nào đó, sẽ liều mạng uống rượu,--uống rất nhiều, khó tránh sẽ bị ói. Hắn gặp không ít người: ở ven đường, phòng rửa tay, ở trong góc nào đó, ói tới xanh ruột. Lúc ấy, hắn cũng không quan tâm lắm, nhưng hôm nay, hắn chính mắt nhìn thấy nàng ói, tâm can phát lạnh, trái tim vọt lên trên yết hầu.
Hắn đứng tại chỗ hồi hộp, không nhịn được hỏi:
"A Ninh, em có sao không?. . . . . . A Ninh. . . . . ."
Ninh Mẫn không trả lời, chỉ cảm thấy cả người mềm nhũn như bùn nhão, cô liều mạng lấy nước hất lên mặt, muốn cho chính mình tỉnh táo lại.
Lúc này, có một nữ bác sĩ từ bên trong đi ra, không nhịn được chăm chú nhìn hắn, cảm thấy người đàn ông này rất đẹp, rất có khí chất, hơn nữa trông rất quen, nhưng không biết đã gặp ở đâu.
Cô ta không ngừng suy đoán, liếc nhìn cảnh tượng bên trong WC, đến gần hỏi:
"Người phụ nữ đang ói đến xanh mặt kia là bà xã của anh?"
Đông Đình Phong không kiên nhẫn đáp một câu:
"Đúng!"
Nữ bác sĩ mỉm cười, khi thấy hắn có vẻ rất nóng vội, lên tiếng an ủi một câu:
"Không cần lo lắng quá, phụ nữ mang thai đều bị như vậy. . . . . . Lúc đầu có thai sẽ bị như thế này, không có việc gì. . . . . . Á, tại sao trên tay anh lại có nhiều máu đến vậy?"
Đông Đình Phong đột nhiên xoay người lại, nhìn chằm chằm nữ bác sĩ, ban đầu định giữ nữ bác sĩ này lại cẩn thận hỏi bệnh tình của bà xã, ai mà ngờ một câu nói của cô nàng làm hắn cứng người, hắn đành miễn cưỡng thu hồi cánh tay, hít một hơi sâu, hỏi lại:
"Cô nói cái gì? Mang thai?"
"Ói dữ dội thế kia? Không phải mang thai thì là gì?"
Đông Đình Phong giật mình kinh hãi!
Không, đó là kinh ngạc đến ngây người, hoàn hoàn toàn toàn là bộ dáng bị kinh ngạc đến ngây người, hoàn hoàn toàn toàn không có phản ứng.
Đúng vậy, một tích tắc kia, đại não hắn trở nên trống rỗng, biểu tình dại ra. . . . .
Nữ bác sĩ kia xem xét một hồi, thấy người đàn ông anh tuấn kia nghẹn họng nhìn mình trân trối, bộ dáng khiếp sợ, nở nụ cười:
"Ơ, đừng nói là chưa biết nhé! Chúc mừng, có người ba chuẩn như anh, có gen tốt như vậy, nhất định có thể sinh ra một đứa bé rất xinh đẹp".
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Rốt cục ba hồn bảy vía của Đông Đình Phong cũng nhập xác, hít sâu một hơi, trái tim nhảy lên mừng như điên, tuy hắn nghe rõ tiếng cười cùng lời chúc mừng của nữ bác sĩ, nhưng vẫn hỏi:
"Thật sao? Thật sao? Cô ấy thật sự mang thai ?"
Lời vừa nói ra không che dấu nổi sự vui mừng trong thanh âm, hai mắt hắn tỏa sáng như như hai ngọn đuốc, rất chói mắt, nữ bác sĩ đột nhiên cảm thấy được ánh mắt này rất có thể giết người trong vòng một nốt nhạc, quên mất phải trả lời.
Đông Đình Phong lại nở nụ cười, cảm thấy chỉ số thông minh của mình bị thoái hóa thành ngu ngốc mất thôi, vấn đề này, tại sao hắn lại đi hỏi một người phụ nữ xa lạ về vấn đề này?
Cô ta không phải bác sĩ riêng của bà xã hắn, lại càng không phải bà xã hắn, cô ta làm sao có thể biết?
Đầu óc hắn xoay mòng.
Vì quá hồi hộp, cho nên hắn bất chấp tất cả xông vào, dọa phụ nữ bên trong hoảng sợ thét chói tai:
"Người này bị làm sao thế? Sao có thể tùy tiện xông vào WC nữ như vậy?"
Nữ bác sĩ kia thấy thế thì kinh hãi, miệng mở to đến nỗi có thể nhét vừa quả trứng gà, vội vàng chạy theo kêu lên:
"Ấy, đây là nhà vệ sinh nữ, anh đừng cao hứng quá như thế, về nhà đi ăn mừng sau. . . . . ."
Đông Đình Phong không biết Ninh Mẫn đang ở đâu, khẩn trương tới cực độ, hắn không thèm để ý tới người khác nghĩ như thế nào, xem hắn như kẻ điên cũng không sao, bây giờ hắn chỉ nghĩ tới bà xã của hắn, cõi lòng tràn đầy kinh hỉ xem kỹ nơi bụng vẫn còn bằng phẳng của bà xã, không nghĩ nhiều, lẳng lặng mở miệng nói một câu:
"Tôi thuộc nhóm máu AB - RH âm tính. Trần Tụy, thay tôi chăm sóc bà xã thật tốt, tôi cùng bác sĩ đi truyền máu, chỉ có nhóm máu của tôi mới phù hợp."
Hắn không thèm để ý những người đó có phản ứng gì, cúi đầu ôm lấy mặt của bà xã, nở nụ cười cổ vũ:
"Không có việc gì đâu! Chờ anh."
"Cám ơn!"
Cô nắm lấy vạt áo hắn, cúi đầu nói một câu cảm kích.
"Muốn cảm ơn anh, vậy thừa dịp lúc này suy nghĩ lại, em đã làm sai những gì? Rồi thành khẩn khai báo."
Hắn cúi đầu đặt một nụ hôn lên trán cô, đỡ cô ngồi xuống, bước nhanh vào phòng cấp cứu.
Chốc lát sau, y tá chạy đến báo cho cô biết: "Đã tìm được nhóm máu thích hợp. . . . . . Đang truyền máu, anh ta không có việc gì!"
Đến tận bây giờ, Ninh Mẫn mới có thể thở dài nhẹ nhõm một hơi, mặt khác, trong đầu mới có khoảng trống để suy nghĩ chuyện khác, bắt đầu tự hỏi, câu nói của Đông Đình Phong trước khi đi là có ý tứ gì.
Sau hai ba lần chữa trị, Hoắc Khải Hàng ngồi yên tại chỗ, trên trán băng một dải lụa trắng, chăm chú nhìn Ninh Mẫn, tuy gần trong gang tấc, nhưng lại xa nghìn trùng, cảm giác này làm lòng hắn tràn từng đợt chua sót.
Khi xác định Vãn Vãn không có việc gì, hắn mới có tâm tư xử lý những việc khác.
Hắn cúi đầu hỏi Khởi Hác Quân:
"Chiếc xe kia sao lại bị thế này?"
"Xe không thắng được. . . . . . Theo cửa hông tiến vào chuyển giao hàng hóa. Phía đông hiểu rõ chủ phòng họp biết sửa chữa, trong xe được trang bị rất nhiều máy tính và thiết bị, vì mới đem đi tân trang, nên tất cả thiết bị cũ đều được thay thế bằng thiết bị máy móc mới. . . . . ."
"Về việc tự dưng thắng xe lại không hoạt động. . . . . . Tôi đã điều tra xong. . . . . ."
"Tôi đã biết!"
Hoắc Khải Hàng gật đầu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai mươi phút sau, Đông Đình Phong mặc áo lông từ phòng cấp cứu đi ra, một tay ấn bông khử trùng lên tay kia.
Khi lướt qua Hoắc Khải Hàng, hắn đứng lên, thấp giọng nói một câu:
"Cám ơn!"
Đông Đình Phong dừng một chút, thản nhiên nói:
"Tôi không phải làm vì cậu."
Hắn chỉ vì bà xã hắn, dù biết không nên cho người ngoài biết nhóm máu của mình, hắn vẫn làm.
"Mặc kệ thế nào, tóm lại vẫn phải cảm ơn anh!"
"Không cần!"
Ninh Mẫn đứng lên, phức tạp nhìn hai người đàn ông trong chốc lát, cuối cùng, khó kìm lòng nổi đi lên ôm cổ Đông Đình Phong, cẩn thận xem kỹ một chút, nhẹ giọng nói:
"Sắc mặt anh hơi xanh xao, chờ trở về, em sẽ hầm chút thức ăn bổ sung dinh dưỡng cho anh!"
Đông Đình Phong nở nụ cười, ôm lấy gương mặt trắng bệch của cô:
"Cái này so với hiến máu cũng chẳng khác nhau là mấy! Anh hàng năm đều hiến máu. Nhìn lại mới thấy, hiện tại sắc mặt kém chính là em kìa..... ."
Cô sờ sờ mặt.
Hắn đỡ cô cùng ngồi xuống, để cô dựa vào hắn, cùng nhau chờ kết quả.
Đột nhiên Hoắc Khải Hàng cảm thấy rất đau lòng, trái tim tựa như phát nổ mạnh, đỡ tường đứng lên, kéo lê chân đau, hướng thang lầu bên kia mà đi. . . . . . Trong lòng một mảnh khổ sở.
Hắn cảm thấy chính mình rất vô dụng: trơ mắt nhìn thấy đứa nhỏ bị trọng thương, đến mức khó cứu được, khi đứa nhỏ bị sốc vì thiếu máu, hắn cũng không giúp được gì. . . . . .
"Hoắc thiểu, anh có khỏe không?"
Hác Quân đi theo ra ngoài, vẻ mặt tràn ngập lo lắng.
Làm sao mà khỏe cho được, phải nhìn người con gái mình yêu dựa vào ngực một người đàn ông khác, chẳng khác nào lấy dao xẻ thịt lóc xương hắn.
Hoắc Khải Hàng trưng ra bộ mặt cười so với khóc còn khó coi hơn, không nói gì.
Đồng thời, hắn nảy ra nghi hoặc:
Đông Đình Phong sao lại nhóm máu AB - RH âm tính?
Hắn nhớ rõ trong hồ sơ của hắn ghi nhóm máu là: AB
Việc này, rất kỳ quái !
Sau đó, tin tức được truyền đến tai người nào đó.
Người này sau khi nghe xong, thản nhiên nói một câu:
"Là do việc lấy DNA của Đông Đình Phong cùng ghép đôi với Hoắc Ninh Vãn nên mới vậy!"
Nếu thật sự là do nhóm máu của Hoắc Ninh Vãn, thì đó chắc chắn là tai họa, tuyệt đối phải diệt trừ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro