Chương 258
Vọng Thần Mạc Cập
2024-07-22 04:38:41
Hoắc Trường An nhìn thấy kết quả như vậy, liền đứng lên, hai tay cầm tờ báo cáo, lặp đi lặp lại một vấn đề:
Là ai sinh ra Hoắc Khải Hàng?
Rốt cuộ là ai sinh?
Bỗng nhiên có một tia sáng vụt qua: Chẳng lẽ là con của Chung Đề?
Trừ lần đó ra, ông không còn biết cách giải thích nào khác.
chuyện ba mươi năm trước, đã rất lâu rồi, lúc đó xảy ra rất nhiều chuyện, ông đều nhớ nhưng mà: Khi ông cùng Chung Đề xảy ra quan hệ, sau đó ông say rượu nằm ngủ trên giường của Quý Như Tịch, xuất phát từ tâm lý trả thù, nên ông ôm Quý Nhiw Tịch ngủ, sau đó lại muốn làm hòa với A Đễ, ăn nói khép nép, mặt dày, nhưng A Đề không để ý tới ông, trốn xa, quan hệ của bọn họ từ đó tan vỡ.
Sau đó có một cái ý niệm xuất hiện trong đầu ông, ông liền hỏi thư ký: “ Tổng giám tài vụ còn ở Quỳnh Thành Không?”
“ Ngài đang nói Đông Dạng?”
“ Ừ!”
“ Ở công ty tại Quỳnh Thành!”
“ Giúp tôi hẹn bà ấy!”
Ông nhìn đồng hồ một chút: “ Hẹn vào giờ ăn cơm trưa!”
Thư ký có chút chần chờ: “ Thưa ngài, Đông Dạng, trừ bỏ tiệc xã giao, không thể hẹn được với bà ấy... tính tình bà ấy có chút cổ quái...”
Hoắc Trường An nghĩ, hình như là, Đông Dạng rất được nhiều người mến mộ, nhưng bà ấy hay lui tới với mấy bạn nữ, rất ít trở thành bạn nhảy với con trai trong các tiệc xã giao.
Trước kia, ông nghĩ bà không quên được Trường Nhạc, hiện tại nghĩ lại không phải như vậy.
Ông nghĩ đến một khả năng khác, tim ông đập dữ dội.
“ Nếu không, gọi điện cho Đông Đình Phong, buổi chiều không phải có hẹn với cậu ta sao, kêu Đông Đình Phong ra mặt...”
“ Đông Đình Phong nói chắc bà ấy sẽ đến lúc đó tôi sẽ nói chuyện!”
“ Đúng rồi, bà ấy có quan hệ rất tốt với bên nhà thờ, hoặc là thông qua họ để có thể hẹn được!” Hoắc Trường An nói.
“ Được, tôi sẽ đi thử...” Thư ký đi ra ngoài.
Hoắc Trường An ngồi xuống, nhìn bản báo cáo, tâm ông rất kinh hoành, trong đầu hiện lên ánh mắt chán ghét của Đông Dạng.
Nếu ông đoán đúng, vậy ông có thể biết được ánh mắt chán ghét đó là như thế nào?
Trong một lát, thư ký báo lại: “ Bên nhà thờ đã hẹn được Đông tiểu thư, ăn cơm lúc 12 giờ trưa nay tại quán Kim Đỉnh.”
“ Được! Làm phiền cậu rồi! Chuẩn bị xe cho tôi để tôi đi!”
“ Vâng!”
Văn phòng lại chỉ còn ông. Rất im lặng.
Hoắc Trường An cúi đầu, không có tâm tư xem tài liệu, tay vẫn vuốt ve cái bút máy.
Ba mươi năm nay, ông đã dùng nó để ký rất nhiều tài liệu, ông cũng không thích lầm, cái bút này vô cùng tốt, là do A Đề đưa.
Khi bà đưa đã nói với ông: mượn hoa hiến Phật.
Bây giờ ông có rất nhiều tiền nhưng có một vài thứ tiền không thể mua được.
Ông thích nó , ông vẫn luôn dùng nó, dùng để ký tên.
Khi mất đi Chung Đề, mấy năm nay ông nửa người nửa quỷ.
Ban ngày, ông là người, rất tỉnh táo, làm nhiều chuyện lớn, dùng công việc để giết thời gian.
Buổi tối, không ai có thể thay thế được bà ấy.
Ông cảm giác mỗi đêm rất là dài, vô cùng dài, sau đó ông uống rượu, để có thể say, đem bà quên đi, nhưng không thể quên được, các bà ấy nói ông là một người vô tâm, nhưng mà đúng, ông rất vô tâm.
Mở cái bóp da ra, bên trong có một tấm hình, xhupj vào ba mươi năm trước, khi mà ông vẫn trong tuổi thanh xuân, hai người ôm nhau mà hôn, ông nhiệt tình, bà ngượng ngùng, lúc đó mọi thứ đều trở nên tươi đẹp.
Nhìn chằm chằm vào bức hình, ôngtrong đầu ông hiện lên hình ảnh bà vẫn ăn mặc như xưa, hai má núm đồng tiền, đang đứng trước mặt ông, mê hoặc ông.
“ A Đề, nếu ông trời cho anh cơ hội nữa, anh sẽ làm hết mình, anh chỉ cần em!”
“ Cuộc dời trăm năm, anh đã sống uổng phí một nửa, mọi thứ đều bỏ anh. Không có ai bầu bạn, thật sự rất đáng buồn.”
“ mọi người đều nói vợ chồng có thể sống với nhau đến già. A Đề, anh là người đàn ông duy nhất của em, em là người phụ nữ đầu tiên của anh, kết tóc se tơ, chúng ta là vợ chồng. Đunys rồi, em còn nhớ kết cục của chúng ta không? Trong lòng anh, em mới là vợ của anh. ”
“ Anh càng ngày càng già, nhưng vẫn nướ nhứng chuyện đã qua, anh muốn nhớ kỹ em ở đâu! Em muốn hận anh đến bao giờ? Anh nghĩ anh muốn chết đi, thì coa thể gặp được em.”
“ Có khi anh hy vọng trên đời này coa linh hồn, có quỷ. Ít nhất như vậy, anh coa cơ hội gặp em, sau đó nói với em: Cuộc đời được sống bao lâu, giang sơn không bằng em.”
“ A Đề, anh còn có thể gặp em sao?”
Cho đến nay, ông nghĩ Đông Dạng vẫn là Đông Dạng, bà hận, ông nhượng bộ, bà là em dâu, ông là anh rể...
Về sau, Đông Dạng không xòn là Đông Dạng, bà có thể là ai?
Ông cũng phải tìm ra lý do bà hận ông...
Cuộc sống cô độc lâu lắm rồi, linh hốn đã già đi, đã không còn sợ hãi.
Tại vì sai, giờ khác này, tim của ông lại rung động?
10 giờ rưỡi, tại sân vận động bóng rổ.
Cis người đang đi đến.
Trường trung học số 1 Quỳnh Thành, có một huấn luyện viên, cùng một đám trẻ đang chạy qua chạy lại, hé ra khuôn mặt đầy mồ hôi, tuổi trẻ tràn đầy sức mạnh,nys chí chiến đấu sôi sục.
Có một người mặc đồng phục màu trắng của trường, có một ngươi khác thì mặc màu đen với thân hình dễ nhìn.
Tốc độ cậu ta cực nhanh, hành động nhanh nhẹn, làm chủ tình hế, trái bóng rơi vào trên rổ, cậu ta nhảy lên, hất đầu một cái, rất xinh đẹp...
Trái cầu rơi xuống đất, mọi người nhảy lên, lao vào ôm nhau.
Ninh Mẫn đứng xem, hơi cười vỗ tay.
thật lâu không thấy chơi bóng rổ, hôm nay mới thấy, cảm thấy bóng rổ nước mình có hy vọng.
Đúng vậy, cô đến được một lúc, luôn quan sát Cố Đan, trong đội có người bị thương nên cậu ta thế vào chỗ.
Có vấn đề là, tại sao cậu ta lại làm được?
Rốt cuộc ai dậy cậu?
Cô nghĩ vậy.
Có người huýt còi, nhìn qua là huấn luyện viên, đi đến Cố Đan, rất thích cậu, hỏi bé rất nhiều chuyện.
Câun bé có thể rất thích, nhưng lại rất lễ phép đáp lại. Quay đầu, thấy cô, nói một câu, quay người vẫy tay với cô, trên trán lấm tấm mồ hôi, ỏa ra khí thế thiếu niên bừng bừng chấn chấn.
Huấn luyện viên kia, nhìn nhìn bọn cô, muốn nói gì đó.
“ sao lại không gọi cháu?” Cố Đan mặc đồ màu đen.
“ Đánh rât tốt. Xem rất mê, nên cô quên gọi.”
“ Có người dạy cháu! Bình thường đều vậy cả!”
“ Xem ra là một cao thủ!” cô hơi cười.
“ Cô nói ai? Người dạy cháu sao? Vâng, giỏi hơn cháu!” Giọng nói nhẹ nhàng, đi qua bên kia đến gần cái ba lô, cầm cái bình nước lên uống một hơi.
Tiếng bóng đập bên trong sân, rất ồn ào, sau một trận, tiếng kêu quát, tiếng chạy bộ, tiếng huýt sáo, đều hợp vào nhau.
“ Có thể trong năm giây nhớ số điện thoại của cô. Tiểu Đơn, trí nhớ của cháu rất tốt...”
“ Luyện từ nhỏ!” Cậu ngồi trên ghế, rất bình tĩnh, cũng không cảm thấy có cái gì đáng khoe, xem trận đấu, nói: “ Đội áo trắng kí, phối hợp không tốt. Nếu không điều chỉnh, khi gặp phải đội mạnh. Loại môn này, phải phối hợp với nhau. Nếu mà thắng thì phải dựa vào đồng đội.”
Cô cũng ngồi xuống, nhìn đám trẻ đang cạnh tranh nhau, cũng giống cô hồi trẻ.
Cô cũng từng thích bóng rổ... Nhớ lại nếu không có những ân oán phức tạp, có lẽ là chuyện rất tốt đẹp.
Nhìn một lát cô hỏi: “ Tiểu Đan, con hẹn cô ra đây có chuyện gì sao?”
“ Không!” Cố Đan lắc đầu, không nhìn cô, tiếp tục uống nước.
Ninh Mẫn nở nụ cười, đứa nhỏ này, thật biết điều: Đây là cố ý hành hạ cô?
“ Đến lượt cháu hỏi cô được không? Hôm qua cháu hỏi cô mấy chuyện, cô chưa có trả lời?”
Cố Đan dùng áo lau miệng, nhìn Ninh Mẫn, thấy cô đang nhìn di động, cậu bé nói: “ Dì Mẫn, con hỏi dì quyền lợi, dì lại nói con là quyền lực...”
Phanh, cậu bé ném trái banh vào rổ.
Trong sân này, có ít nhất mười mét, vậy mà cậu bé ném như không, cậu bé sử dụng nhiều lực mới có thể làm được như vậy.
Ninh Mẫn lẳng lặng phiêu một chút.
Cố Đan là một đứa trẻ thiên tài, đợi một thời gian nữa, khi cậu bé lớn lên, thân thủ cành tốt, mà tâm tư cũng rất khó dò, rất giống với Hoắc Khải Hàng, làm cho người ta không thể suy đoán. Con cháu của nhà họ Hoắc đều rất đặc biệt.
Là ai sinh ra Hoắc Khải Hàng?
Rốt cuộ là ai sinh?
Bỗng nhiên có một tia sáng vụt qua: Chẳng lẽ là con của Chung Đề?
Trừ lần đó ra, ông không còn biết cách giải thích nào khác.
chuyện ba mươi năm trước, đã rất lâu rồi, lúc đó xảy ra rất nhiều chuyện, ông đều nhớ nhưng mà: Khi ông cùng Chung Đề xảy ra quan hệ, sau đó ông say rượu nằm ngủ trên giường của Quý Như Tịch, xuất phát từ tâm lý trả thù, nên ông ôm Quý Nhiw Tịch ngủ, sau đó lại muốn làm hòa với A Đễ, ăn nói khép nép, mặt dày, nhưng A Đề không để ý tới ông, trốn xa, quan hệ của bọn họ từ đó tan vỡ.
Sau đó có một cái ý niệm xuất hiện trong đầu ông, ông liền hỏi thư ký: “ Tổng giám tài vụ còn ở Quỳnh Thành Không?”
“ Ngài đang nói Đông Dạng?”
“ Ừ!”
“ Ở công ty tại Quỳnh Thành!”
“ Giúp tôi hẹn bà ấy!”
Ông nhìn đồng hồ một chút: “ Hẹn vào giờ ăn cơm trưa!”
Thư ký có chút chần chờ: “ Thưa ngài, Đông Dạng, trừ bỏ tiệc xã giao, không thể hẹn được với bà ấy... tính tình bà ấy có chút cổ quái...”
Hoắc Trường An nghĩ, hình như là, Đông Dạng rất được nhiều người mến mộ, nhưng bà ấy hay lui tới với mấy bạn nữ, rất ít trở thành bạn nhảy với con trai trong các tiệc xã giao.
Trước kia, ông nghĩ bà không quên được Trường Nhạc, hiện tại nghĩ lại không phải như vậy.
Ông nghĩ đến một khả năng khác, tim ông đập dữ dội.
“ Nếu không, gọi điện cho Đông Đình Phong, buổi chiều không phải có hẹn với cậu ta sao, kêu Đông Đình Phong ra mặt...”
“ Đông Đình Phong nói chắc bà ấy sẽ đến lúc đó tôi sẽ nói chuyện!”
“ Đúng rồi, bà ấy có quan hệ rất tốt với bên nhà thờ, hoặc là thông qua họ để có thể hẹn được!” Hoắc Trường An nói.
“ Được, tôi sẽ đi thử...” Thư ký đi ra ngoài.
Hoắc Trường An ngồi xuống, nhìn bản báo cáo, tâm ông rất kinh hoành, trong đầu hiện lên ánh mắt chán ghét của Đông Dạng.
Nếu ông đoán đúng, vậy ông có thể biết được ánh mắt chán ghét đó là như thế nào?
Trong một lát, thư ký báo lại: “ Bên nhà thờ đã hẹn được Đông tiểu thư, ăn cơm lúc 12 giờ trưa nay tại quán Kim Đỉnh.”
“ Được! Làm phiền cậu rồi! Chuẩn bị xe cho tôi để tôi đi!”
“ Vâng!”
Văn phòng lại chỉ còn ông. Rất im lặng.
Hoắc Trường An cúi đầu, không có tâm tư xem tài liệu, tay vẫn vuốt ve cái bút máy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ba mươi năm nay, ông đã dùng nó để ký rất nhiều tài liệu, ông cũng không thích lầm, cái bút này vô cùng tốt, là do A Đề đưa.
Khi bà đưa đã nói với ông: mượn hoa hiến Phật.
Bây giờ ông có rất nhiều tiền nhưng có một vài thứ tiền không thể mua được.
Ông thích nó , ông vẫn luôn dùng nó, dùng để ký tên.
Khi mất đi Chung Đề, mấy năm nay ông nửa người nửa quỷ.
Ban ngày, ông là người, rất tỉnh táo, làm nhiều chuyện lớn, dùng công việc để giết thời gian.
Buổi tối, không ai có thể thay thế được bà ấy.
Ông cảm giác mỗi đêm rất là dài, vô cùng dài, sau đó ông uống rượu, để có thể say, đem bà quên đi, nhưng không thể quên được, các bà ấy nói ông là một người vô tâm, nhưng mà đúng, ông rất vô tâm.
Mở cái bóp da ra, bên trong có một tấm hình, xhupj vào ba mươi năm trước, khi mà ông vẫn trong tuổi thanh xuân, hai người ôm nhau mà hôn, ông nhiệt tình, bà ngượng ngùng, lúc đó mọi thứ đều trở nên tươi đẹp.
Nhìn chằm chằm vào bức hình, ôngtrong đầu ông hiện lên hình ảnh bà vẫn ăn mặc như xưa, hai má núm đồng tiền, đang đứng trước mặt ông, mê hoặc ông.
“ A Đề, nếu ông trời cho anh cơ hội nữa, anh sẽ làm hết mình, anh chỉ cần em!”
“ Cuộc dời trăm năm, anh đã sống uổng phí một nửa, mọi thứ đều bỏ anh. Không có ai bầu bạn, thật sự rất đáng buồn.”
“ mọi người đều nói vợ chồng có thể sống với nhau đến già. A Đề, anh là người đàn ông duy nhất của em, em là người phụ nữ đầu tiên của anh, kết tóc se tơ, chúng ta là vợ chồng. Đunys rồi, em còn nhớ kết cục của chúng ta không? Trong lòng anh, em mới là vợ của anh. ”
“ Anh càng ngày càng già, nhưng vẫn nướ nhứng chuyện đã qua, anh muốn nhớ kỹ em ở đâu! Em muốn hận anh đến bao giờ? Anh nghĩ anh muốn chết đi, thì coa thể gặp được em.”
“ Có khi anh hy vọng trên đời này coa linh hồn, có quỷ. Ít nhất như vậy, anh coa cơ hội gặp em, sau đó nói với em: Cuộc đời được sống bao lâu, giang sơn không bằng em.”
“ A Đề, anh còn có thể gặp em sao?”
Cho đến nay, ông nghĩ Đông Dạng vẫn là Đông Dạng, bà hận, ông nhượng bộ, bà là em dâu, ông là anh rể...
Về sau, Đông Dạng không xòn là Đông Dạng, bà có thể là ai?
Ông cũng phải tìm ra lý do bà hận ông...
Cuộc sống cô độc lâu lắm rồi, linh hốn đã già đi, đã không còn sợ hãi.
Tại vì sai, giờ khác này, tim của ông lại rung động?
10 giờ rưỡi, tại sân vận động bóng rổ.
Cis người đang đi đến.
Trường trung học số 1 Quỳnh Thành, có một huấn luyện viên, cùng một đám trẻ đang chạy qua chạy lại, hé ra khuôn mặt đầy mồ hôi, tuổi trẻ tràn đầy sức mạnh,nys chí chiến đấu sôi sục.
Có một người mặc đồng phục màu trắng của trường, có một ngươi khác thì mặc màu đen với thân hình dễ nhìn.
Tốc độ cậu ta cực nhanh, hành động nhanh nhẹn, làm chủ tình hế, trái bóng rơi vào trên rổ, cậu ta nhảy lên, hất đầu một cái, rất xinh đẹp...
Trái cầu rơi xuống đất, mọi người nhảy lên, lao vào ôm nhau.
Ninh Mẫn đứng xem, hơi cười vỗ tay.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
thật lâu không thấy chơi bóng rổ, hôm nay mới thấy, cảm thấy bóng rổ nước mình có hy vọng.
Đúng vậy, cô đến được một lúc, luôn quan sát Cố Đan, trong đội có người bị thương nên cậu ta thế vào chỗ.
Có vấn đề là, tại sao cậu ta lại làm được?
Rốt cuộc ai dậy cậu?
Cô nghĩ vậy.
Có người huýt còi, nhìn qua là huấn luyện viên, đi đến Cố Đan, rất thích cậu, hỏi bé rất nhiều chuyện.
Câun bé có thể rất thích, nhưng lại rất lễ phép đáp lại. Quay đầu, thấy cô, nói một câu, quay người vẫy tay với cô, trên trán lấm tấm mồ hôi, ỏa ra khí thế thiếu niên bừng bừng chấn chấn.
Huấn luyện viên kia, nhìn nhìn bọn cô, muốn nói gì đó.
“ sao lại không gọi cháu?” Cố Đan mặc đồ màu đen.
“ Đánh rât tốt. Xem rất mê, nên cô quên gọi.”
“ Có người dạy cháu! Bình thường đều vậy cả!”
“ Xem ra là một cao thủ!” cô hơi cười.
“ Cô nói ai? Người dạy cháu sao? Vâng, giỏi hơn cháu!” Giọng nói nhẹ nhàng, đi qua bên kia đến gần cái ba lô, cầm cái bình nước lên uống một hơi.
Tiếng bóng đập bên trong sân, rất ồn ào, sau một trận, tiếng kêu quát, tiếng chạy bộ, tiếng huýt sáo, đều hợp vào nhau.
“ Có thể trong năm giây nhớ số điện thoại của cô. Tiểu Đơn, trí nhớ của cháu rất tốt...”
“ Luyện từ nhỏ!” Cậu ngồi trên ghế, rất bình tĩnh, cũng không cảm thấy có cái gì đáng khoe, xem trận đấu, nói: “ Đội áo trắng kí, phối hợp không tốt. Nếu không điều chỉnh, khi gặp phải đội mạnh. Loại môn này, phải phối hợp với nhau. Nếu mà thắng thì phải dựa vào đồng đội.”
Cô cũng ngồi xuống, nhìn đám trẻ đang cạnh tranh nhau, cũng giống cô hồi trẻ.
Cô cũng từng thích bóng rổ... Nhớ lại nếu không có những ân oán phức tạp, có lẽ là chuyện rất tốt đẹp.
Nhìn một lát cô hỏi: “ Tiểu Đan, con hẹn cô ra đây có chuyện gì sao?”
“ Không!” Cố Đan lắc đầu, không nhìn cô, tiếp tục uống nước.
Ninh Mẫn nở nụ cười, đứa nhỏ này, thật biết điều: Đây là cố ý hành hạ cô?
“ Đến lượt cháu hỏi cô được không? Hôm qua cháu hỏi cô mấy chuyện, cô chưa có trả lời?”
Cố Đan dùng áo lau miệng, nhìn Ninh Mẫn, thấy cô đang nhìn di động, cậu bé nói: “ Dì Mẫn, con hỏi dì quyền lợi, dì lại nói con là quyền lực...”
Phanh, cậu bé ném trái banh vào rổ.
Trong sân này, có ít nhất mười mét, vậy mà cậu bé ném như không, cậu bé sử dụng nhiều lực mới có thể làm được như vậy.
Ninh Mẫn lẳng lặng phiêu một chút.
Cố Đan là một đứa trẻ thiên tài, đợi một thời gian nữa, khi cậu bé lớn lên, thân thủ cành tốt, mà tâm tư cũng rất khó dò, rất giống với Hoắc Khải Hàng, làm cho người ta không thể suy đoán. Con cháu của nhà họ Hoắc đều rất đặc biệt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro