Chương 292
Vọng Thần Mạc Cập
2024-07-22 04:38:41
“Nên nghĩ tới, nhưng đoạn kí ức kia, vẫn là quá khứ hổ thẹn của cô ấy,
tôi sở dĩ có thể thành công để cô ấy quên đi, nguyên nhân chủ yếu nhất
là bản thân cô ấy cũng muốn quên đi chuyện đã trải qua, đem nó gột sạch, cho nên cô ấy mới có thể tự nhiên mà tiếp nhận tôi đi vào tiềm thức cô
ấy. Bằng không dựa vào cô ấy người được huấn luyện có sức chịu đựng mạnh mẽ như thế, mạnh mẽ tiếp nhận như vậy, đó là chuyện không thể.....Đông
tiên sinh, Hoắc tiên sinh, bây giờ hai người phải cho cô ấy không gian
để cô ấy điều chỉnh bản thân, cô ấy phải đối mặt với quá khứ, mới có thể tiếp nhận những thay đổi của hiện tại”
Trịnh tiên sinh nói, Đông Đình Phong gật đầu, nói
“Cảm ơn bác sĩ Trịnh đã nhắc nhở”
“Không phải khách khí”
Bác sĩ Trịnh nhìn về phía Hoắc Khải Hàng “Hoắc thiếu, mọi chuyện đã ổn, tôi còn có việc, xin đi trước...”
“Được”
Hoắc Khải Hàng gật đầu, nhìn bác sĩ Trịnh rời đi, quay đầu liếc nhìn căn phòng kia, im lặng không tiếng động.
“Tôi cũng nên rời đi” đột nhiên anh cúi đầu nói một câu.
Từ nay về sau, cô sẽ có người đàn ông khác chăm sóc, anh tin Đông Đình Phong sẽ trân trọng cô, mà khúc mắc trong lòng cô có thể mở ra được hay không, đã không còn là chuyện anh có thể quản.
“Quay về Quỳnh Thành sao?” Đông Đình Phong nhìn.
“Ừ, tôi không cần thiết phải ở lại đây, anh cũng nhìn thấy, tôi vẫn còn cục diện hỗn loạn của mình cần phải thu dọn...”
Hoắc Khải Hàng quay người, nhớ tới cái gì đó, nói “Còn đề nghị của cha tôi, anh tốt nhất nên suy nghĩ một chút”
“Phía cô út anh không muốn đi gặp sao?”Đông Đình Phong không trả lời, chỉ hỏi
Hoắc Khải Hàng trầm mặc “Bà ấy chỉ sợ là không muốn gặp mặt chúng tôi, để ổn định chút đã......tạm biệt”
Anh đưa tay ra, Đông Đình Phong nhìn thoáng qua cũng đưa tay ra bắt lấy. Cái bắt tay này chính là cái bắt tay bạn tốt của bọn họ. Đông Đình Phong nhìn bóng anh biến mất ở cuối cầu thang. Trước kia không thích anh ta, bây giờ vẫn không thích như trước, nhưng lại có một loại cảm giác thưởng thức, lại được tạo thành trong im lặng___Phẩm chất tính cách của người này không tệ, A Ninh yêu thích, thật tinh mắt.
Anh đứng ở cửa một hồi, lặng lẽ đi vào, đẩy cửa phòng, nhìn thấy vợ mình, đang ôm đầu gối, đang ngồi trên chiếc giường của bọn họ, ngơ ngẩn đưa lưng về phía anh, nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ đến ngẩn người,....... bóng dáng mông lung mờ mịt.....
Không có đi vào, anh đóng cửa lại, lặng lẽ đi xuống lầu, nhìn thấy ông nội đang ngồi trên sô pha ở phòng khách, nhắm hai mắt, cô không ở đây, Kim Hàm cũng không có.
“Ông nội, cô đâu rồi?”
“Cùng Kim Hàm nói chuyện rồi”
“Ồ”
“Lại đây ngồi, chúng ta cùng nói chuyện...”
Đông Lục Phúc vỗ vỗ vị trí bên cạnh.
“Nói chuyện gì ?” Đông Đình Phong đi qua.
“Đề nghị của Hoắc Trường An, con cảm thấy thế nào, ông cảm thấy, có thể thử một lần...”
Đông Lục Phúc châm điếu xì gà, vẻ mặt tính toán. Đông Đình Phong nhíu mày ngồi xuống, rất lâu không nói lời nào.
Ninh Mẫn mất tích.
Lúc trời lờ mờ sáng, Đông Đình Phong đi ra khỏi phòng điều trị dưới tầng hầm của mẹ, gần đây vì Ninh Mẫn, anh không thường xuyên chú ý đến mẹ. Đêm hôm qua anh để Ninh Mẫn một mình yên lặng suy nghĩ, tự mình đi đến trước giường của mẹ, cùng mẹ tỉ mỉ kể những chuyện đã xảy ra gần đây, cho dù mẹ vô tri vô giác, nhưng anh vẫn muốn cho mẹ biết.
Anh nói cho mẹ biết, anh yêu một người con gái, người con gái này sinh cho anh một đôi long phụng đáng yêu, vì thế anh rất rất vui. Anh còn nhắc tới Hoắc Trường An, cảm thấy ông cũng không xấu xa như anh tưởng, cái chết của cha không có quan hệ tới ông ấy.
Còn nói về Chung Đề, 32 năm qua, bà vẫn chưa gả, trong lòng vẫn không thể bước ra khỏi chuyện đó, cô út trong lòng cũng chỉ yêu Hoắc Trường An, mà trong lòng Hoắc Trường An cũng chỉ có cô út, anh hỏi mẹ: loại tình cảm như vậy có thể tiếp tục sao?
Đặc biệt là, con của bọn họ vẫn sống tốt...
Anh ở trước mặt mẹ xúc động một phen, không biết Hoắc Trường An còn có cơ hội cùng với Chung Đề có tương lai nữa hay không, thân phận của ông còn ở đó, muốn li hôn, là một chuyện rất khó khăn, cho dù li hôn, phần tình cảm đó, trải qua 32 năm, lại một lần nữa ở cùng chung một chỗ, liệu có thật sự thích hợp, cũng chưa biết được.
Cuối cùng nói đến Hoắc Khải Hàng, người đàn ông này, cùng anh có quan hệ con chú con bác, bọn họ cùng yêu một người con gái, nếu không phải bởi vì chuyện xấu không thể tưởng tượng được xảy ra bảy năm trước, cô ấy thiếu chút nữa sẽ thành chị dâu của anh.
Anh nói rất nhiều, cuối cùng lại ở đầu giường mẹ ngủ một giấc.
Trời vừa hừng sáng, đồng hồ báo thức đánh thức anh, đắp chăn lại cho mẹ, anh rời khỏi phòng bệnh, anh đi lên lầu, đẩy cửa phòng mình.
Cho là cô đang ngủ, thời gian vẫn còn sớm, mới có sáu giờ, kết quả giường trống trơn không người. Anh kinh ngạc nhìn thoáng qua, gọi một tiếng không ai trả lời, đi tới sờ sờ giường, lạnh như băng, cũng không có dấu vết đã ngủ qua. Lần này anh vội vàn đứng dậy.
“A Ninh A Ninh..” Đông Đình Phong gọi, tìm từ trên lầu xuống dưới.
“Ninh Ninh làm sao vậy?”
Đông lục Phúc đang xem báo, nâng kính lão lên hỏi.
“Trong phòng không có người”
Quan trọng là giường cũng không ngủ qua.
“Có thể là đi vào nhà kính trồng hoa hay không?”
Đông Đình Phong đi về nhà kính trồng hoa tìm một vòng, không tìm thấy bóng dáng của cô, bởi vì xuống lầu vội không cầm theo điện thoại, anh đi thẳng ra cửa bảo vệ.
Vệ Lãm nói: “Sáng sớm, đại thiếu phu nhân đã đi một chiếc xe việt dã ra ngoài”
Anh điều tra máy giám sát thì thấy được, khoảng chừng 5h sáng, Ninh Mẫn từ gara lái một chiếc xe chạy rất nhanh ra ngoài, có một người tên Dương Lâm đuổi theo.
“Đại thiếu phu nhân trông tinh thần không ổn, tôi còn hỏi cô ấy có cần lái xe không?”
Lúc Dương Lâm bị gọi, nhớ lại tình hình Ninh Mẫn rời đi. Đông Đình Phong vừa nghe mí mắt giật giật, trực tiếp lấy máy điện thoại của phòng bảo vệ gọi cho Ninh Mẫn. Reo một hồi lâu cô mới nhận, nhẹ nhàng hỏi
“Ai vậy?”
Âm thanh có chút vô lực, anh nghe sốt ruột
“A Ninh..” Anh vội vàng gọi. Cô một chút âm thanh cũng không có.
“A Ninh...” anh gọi hai tiếng cô mới trả lời
“À...” ngữ khí vẫn rất bình tĩnh, cũng không có cúp điện thoại của anh. Anh thở một hơi dài nhẹ nhõm, ổn định lại âm điệu mới hỏi
“Em sao đi ra ngoài cũng không nói với anh một tiếng?”
“Em muốn yên tĩnh suy nghĩ một chút”
Cô nói rất nhỏ, bốn phía rất yên tĩnh.
“Em là đang giận anh sao?” anh nhẹ nhàng hỏi, cô không nói
“Bây giờ đang ở đâu”
“Không biết, em không quen đường xá ở đây, chỉ tùy tiện đi,...cũng không biết đi tới chỗ nào...à, phía trước mặt em có một tòa nhà cao....bên trên có màn hình TV .....rất lớn,... em đang đợi đèn xanh đèn đỏ...xe ngày càng nhiều rồi”
Đông Đình Phong nghĩ nghĩ một chút, đó hẳn là chợ trung tâm. Anh thấy cô vẫn chịu nói với anh, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, không trách cứ chỉ nhẹ nhàng hỏi
“Em đang mang bảo bảo, tâm tình không được quá kích động, ngoan ngoãn về nhà được không.... hay là em về vườn Tử Kinh đi, em muốn yên tĩnh anh bảo đảm sẽ không làm ầm ĩ tới em....em muốn suy nghĩ bao lâu anh cũng sẽ chờ em”
Ninh Mẫn trầm mặc một lúc mới nói.
“Đông Đình Phong, em có thể chăm sóc tốt bản thân”
Ngay cả xưng hô cũng mang cả họ anh ra, khiến trái tim anh căng thẳng___ có cảm giác xa cách.
“Nhưng anh sẽ lo lắng” cô lại không nói lời nào.
“Trong lòng em khó chịu có phải không? Nếu không muốn về nhà, vậy chúng ta nói chuyện một lúc được không? Một người kìm nén trong lòng thật sự rất khó chịu, sẽ suy nghĩ linh tinh...nói chuyện giao tiếp mới có thể giải tỏa hiểu lầm của chúng ta..”
“Không được” cô liền cự tuyệt
Khiến Đông Đình Phong trong lòng căng thẳng, vội kêu lên
“A Ninh ...”
“Đèn xanh rồi... đằng sau có xe dục, em cúp máy đây,.... có việc em sẽ tìm anh....yên tâm, em không sao...em...em chỉ cần thời gian”
Cô cúp máy, hơn nữa còn tắt máy. Bên trong di động truyền đến tiếng tút tút.
Ninh Mẫn ngồi trong xe nhìn ra bên ngoài cửa từng dòng người, từng người vội vã đi qua. Mỗi người bọn họ đều vì cuộc sống của họ bôn ba vất vả.
Nhìn lên đèn xanh, cô một lần nữa khởi động xe. Trong lòng hỗn loạn.
Cảm xúc, quá mâu thuẫn, ở lại vườn Tử Kinh, cô cảm giác trái tim mình, kiềm nén không thể thở nổi. Cô có yêu Hoắc Khải Hàng, tình yêu rất nóng bỏng, trong những năm tháng phơi phới của tuổi thanh xuân, cô toàn tâm toàn ý yêu thương anh.
Nhưng đồng thời, cô cũng có một chuyện không hiểu rõ: mặc kệ có phải lúc đầu chuyện kia anh bị lập kế hay không, cô và Hoắc Khải Hàng đều đến bước đường chia tay này. Tình hình chính trị lúc đó chi phối vận mệnh tình yêu của bọn họ, khiến cho tình yêu này không thể có được một kết thúc hoàn mỹ, anh muốn giải cứu Hoắc gia phải có lựa chọn như vậy.
Trịnh tiên sinh nói, Đông Đình Phong gật đầu, nói
“Cảm ơn bác sĩ Trịnh đã nhắc nhở”
“Không phải khách khí”
Bác sĩ Trịnh nhìn về phía Hoắc Khải Hàng “Hoắc thiếu, mọi chuyện đã ổn, tôi còn có việc, xin đi trước...”
“Được”
Hoắc Khải Hàng gật đầu, nhìn bác sĩ Trịnh rời đi, quay đầu liếc nhìn căn phòng kia, im lặng không tiếng động.
“Tôi cũng nên rời đi” đột nhiên anh cúi đầu nói một câu.
Từ nay về sau, cô sẽ có người đàn ông khác chăm sóc, anh tin Đông Đình Phong sẽ trân trọng cô, mà khúc mắc trong lòng cô có thể mở ra được hay không, đã không còn là chuyện anh có thể quản.
“Quay về Quỳnh Thành sao?” Đông Đình Phong nhìn.
“Ừ, tôi không cần thiết phải ở lại đây, anh cũng nhìn thấy, tôi vẫn còn cục diện hỗn loạn của mình cần phải thu dọn...”
Hoắc Khải Hàng quay người, nhớ tới cái gì đó, nói “Còn đề nghị của cha tôi, anh tốt nhất nên suy nghĩ một chút”
“Phía cô út anh không muốn đi gặp sao?”Đông Đình Phong không trả lời, chỉ hỏi
Hoắc Khải Hàng trầm mặc “Bà ấy chỉ sợ là không muốn gặp mặt chúng tôi, để ổn định chút đã......tạm biệt”
Anh đưa tay ra, Đông Đình Phong nhìn thoáng qua cũng đưa tay ra bắt lấy. Cái bắt tay này chính là cái bắt tay bạn tốt của bọn họ. Đông Đình Phong nhìn bóng anh biến mất ở cuối cầu thang. Trước kia không thích anh ta, bây giờ vẫn không thích như trước, nhưng lại có một loại cảm giác thưởng thức, lại được tạo thành trong im lặng___Phẩm chất tính cách của người này không tệ, A Ninh yêu thích, thật tinh mắt.
Anh đứng ở cửa một hồi, lặng lẽ đi vào, đẩy cửa phòng, nhìn thấy vợ mình, đang ôm đầu gối, đang ngồi trên chiếc giường của bọn họ, ngơ ngẩn đưa lưng về phía anh, nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ đến ngẩn người,....... bóng dáng mông lung mờ mịt.....
Không có đi vào, anh đóng cửa lại, lặng lẽ đi xuống lầu, nhìn thấy ông nội đang ngồi trên sô pha ở phòng khách, nhắm hai mắt, cô không ở đây, Kim Hàm cũng không có.
“Ông nội, cô đâu rồi?”
“Cùng Kim Hàm nói chuyện rồi”
“Ồ”
“Lại đây ngồi, chúng ta cùng nói chuyện...”
Đông Lục Phúc vỗ vỗ vị trí bên cạnh.
“Nói chuyện gì ?” Đông Đình Phong đi qua.
“Đề nghị của Hoắc Trường An, con cảm thấy thế nào, ông cảm thấy, có thể thử một lần...”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đông Lục Phúc châm điếu xì gà, vẻ mặt tính toán. Đông Đình Phong nhíu mày ngồi xuống, rất lâu không nói lời nào.
Ninh Mẫn mất tích.
Lúc trời lờ mờ sáng, Đông Đình Phong đi ra khỏi phòng điều trị dưới tầng hầm của mẹ, gần đây vì Ninh Mẫn, anh không thường xuyên chú ý đến mẹ. Đêm hôm qua anh để Ninh Mẫn một mình yên lặng suy nghĩ, tự mình đi đến trước giường của mẹ, cùng mẹ tỉ mỉ kể những chuyện đã xảy ra gần đây, cho dù mẹ vô tri vô giác, nhưng anh vẫn muốn cho mẹ biết.
Anh nói cho mẹ biết, anh yêu một người con gái, người con gái này sinh cho anh một đôi long phụng đáng yêu, vì thế anh rất rất vui. Anh còn nhắc tới Hoắc Trường An, cảm thấy ông cũng không xấu xa như anh tưởng, cái chết của cha không có quan hệ tới ông ấy.
Còn nói về Chung Đề, 32 năm qua, bà vẫn chưa gả, trong lòng vẫn không thể bước ra khỏi chuyện đó, cô út trong lòng cũng chỉ yêu Hoắc Trường An, mà trong lòng Hoắc Trường An cũng chỉ có cô út, anh hỏi mẹ: loại tình cảm như vậy có thể tiếp tục sao?
Đặc biệt là, con của bọn họ vẫn sống tốt...
Anh ở trước mặt mẹ xúc động một phen, không biết Hoắc Trường An còn có cơ hội cùng với Chung Đề có tương lai nữa hay không, thân phận của ông còn ở đó, muốn li hôn, là một chuyện rất khó khăn, cho dù li hôn, phần tình cảm đó, trải qua 32 năm, lại một lần nữa ở cùng chung một chỗ, liệu có thật sự thích hợp, cũng chưa biết được.
Cuối cùng nói đến Hoắc Khải Hàng, người đàn ông này, cùng anh có quan hệ con chú con bác, bọn họ cùng yêu một người con gái, nếu không phải bởi vì chuyện xấu không thể tưởng tượng được xảy ra bảy năm trước, cô ấy thiếu chút nữa sẽ thành chị dâu của anh.
Anh nói rất nhiều, cuối cùng lại ở đầu giường mẹ ngủ một giấc.
Trời vừa hừng sáng, đồng hồ báo thức đánh thức anh, đắp chăn lại cho mẹ, anh rời khỏi phòng bệnh, anh đi lên lầu, đẩy cửa phòng mình.
Cho là cô đang ngủ, thời gian vẫn còn sớm, mới có sáu giờ, kết quả giường trống trơn không người. Anh kinh ngạc nhìn thoáng qua, gọi một tiếng không ai trả lời, đi tới sờ sờ giường, lạnh như băng, cũng không có dấu vết đã ngủ qua. Lần này anh vội vàn đứng dậy.
“A Ninh A Ninh..” Đông Đình Phong gọi, tìm từ trên lầu xuống dưới.
“Ninh Ninh làm sao vậy?”
Đông lục Phúc đang xem báo, nâng kính lão lên hỏi.
“Trong phòng không có người”
Quan trọng là giường cũng không ngủ qua.
“Có thể là đi vào nhà kính trồng hoa hay không?”
Đông Đình Phong đi về nhà kính trồng hoa tìm một vòng, không tìm thấy bóng dáng của cô, bởi vì xuống lầu vội không cầm theo điện thoại, anh đi thẳng ra cửa bảo vệ.
Vệ Lãm nói: “Sáng sớm, đại thiếu phu nhân đã đi một chiếc xe việt dã ra ngoài”
Anh điều tra máy giám sát thì thấy được, khoảng chừng 5h sáng, Ninh Mẫn từ gara lái một chiếc xe chạy rất nhanh ra ngoài, có một người tên Dương Lâm đuổi theo.
“Đại thiếu phu nhân trông tinh thần không ổn, tôi còn hỏi cô ấy có cần lái xe không?”
Lúc Dương Lâm bị gọi, nhớ lại tình hình Ninh Mẫn rời đi. Đông Đình Phong vừa nghe mí mắt giật giật, trực tiếp lấy máy điện thoại của phòng bảo vệ gọi cho Ninh Mẫn. Reo một hồi lâu cô mới nhận, nhẹ nhàng hỏi
“Ai vậy?”
Âm thanh có chút vô lực, anh nghe sốt ruột
“A Ninh..” Anh vội vàng gọi. Cô một chút âm thanh cũng không có.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“A Ninh...” anh gọi hai tiếng cô mới trả lời
“À...” ngữ khí vẫn rất bình tĩnh, cũng không có cúp điện thoại của anh. Anh thở một hơi dài nhẹ nhõm, ổn định lại âm điệu mới hỏi
“Em sao đi ra ngoài cũng không nói với anh một tiếng?”
“Em muốn yên tĩnh suy nghĩ một chút”
Cô nói rất nhỏ, bốn phía rất yên tĩnh.
“Em là đang giận anh sao?” anh nhẹ nhàng hỏi, cô không nói
“Bây giờ đang ở đâu”
“Không biết, em không quen đường xá ở đây, chỉ tùy tiện đi,...cũng không biết đi tới chỗ nào...à, phía trước mặt em có một tòa nhà cao....bên trên có màn hình TV .....rất lớn,... em đang đợi đèn xanh đèn đỏ...xe ngày càng nhiều rồi”
Đông Đình Phong nghĩ nghĩ một chút, đó hẳn là chợ trung tâm. Anh thấy cô vẫn chịu nói với anh, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, không trách cứ chỉ nhẹ nhàng hỏi
“Em đang mang bảo bảo, tâm tình không được quá kích động, ngoan ngoãn về nhà được không.... hay là em về vườn Tử Kinh đi, em muốn yên tĩnh anh bảo đảm sẽ không làm ầm ĩ tới em....em muốn suy nghĩ bao lâu anh cũng sẽ chờ em”
Ninh Mẫn trầm mặc một lúc mới nói.
“Đông Đình Phong, em có thể chăm sóc tốt bản thân”
Ngay cả xưng hô cũng mang cả họ anh ra, khiến trái tim anh căng thẳng___ có cảm giác xa cách.
“Nhưng anh sẽ lo lắng” cô lại không nói lời nào.
“Trong lòng em khó chịu có phải không? Nếu không muốn về nhà, vậy chúng ta nói chuyện một lúc được không? Một người kìm nén trong lòng thật sự rất khó chịu, sẽ suy nghĩ linh tinh...nói chuyện giao tiếp mới có thể giải tỏa hiểu lầm của chúng ta..”
“Không được” cô liền cự tuyệt
Khiến Đông Đình Phong trong lòng căng thẳng, vội kêu lên
“A Ninh ...”
“Đèn xanh rồi... đằng sau có xe dục, em cúp máy đây,.... có việc em sẽ tìm anh....yên tâm, em không sao...em...em chỉ cần thời gian”
Cô cúp máy, hơn nữa còn tắt máy. Bên trong di động truyền đến tiếng tút tút.
Ninh Mẫn ngồi trong xe nhìn ra bên ngoài cửa từng dòng người, từng người vội vã đi qua. Mỗi người bọn họ đều vì cuộc sống của họ bôn ba vất vả.
Nhìn lên đèn xanh, cô một lần nữa khởi động xe. Trong lòng hỗn loạn.
Cảm xúc, quá mâu thuẫn, ở lại vườn Tử Kinh, cô cảm giác trái tim mình, kiềm nén không thể thở nổi. Cô có yêu Hoắc Khải Hàng, tình yêu rất nóng bỏng, trong những năm tháng phơi phới của tuổi thanh xuân, cô toàn tâm toàn ý yêu thương anh.
Nhưng đồng thời, cô cũng có một chuyện không hiểu rõ: mặc kệ có phải lúc đầu chuyện kia anh bị lập kế hay không, cô và Hoắc Khải Hàng đều đến bước đường chia tay này. Tình hình chính trị lúc đó chi phối vận mệnh tình yêu của bọn họ, khiến cho tình yêu này không thể có được một kết thúc hoàn mỹ, anh muốn giải cứu Hoắc gia phải có lựa chọn như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro