Chương 307
Vọng Thần Mạc Cập
2024-07-22 04:38:41
Đông Đình Phong cúi đầu nhìn cô, vẻ mặt thản nhiên, bàn tay xoa xoa sau gáy cô, nhẹ nhàng nói:
“Đừng nghĩ nhiều, việc này, anh sẽ xử lý, đừng lo lắng... Em ah, chỉ cần dưỡng thai là được... Uh`m...”
Câu cuối cùng là “Uh`m”, mang theo hương vị cưng chiều.
Người này thật sự lúc nào cũng có một loại ma lực như vậy, dù đối mặt bất cứ vấn đề khó khăn gì cũng đều rất tự tin. Khuôn mặt anh lúc nào cũng lạnh lùng, nhưng đối với cô lúc nào cũng nhẹ nhàng, quyến rũ.
Cô đưa tay ôm chặt eo của anh, ngơ ngác theo dõi anh, không hiểu anh sẽ xử lý chuyện này như thế nào - -
Anh bảo cô không cần lo lắng, làm sao mà không lo lắng được, thật sự không thể không lo lắng.
“Nếu như Hàn Tịnh không chịu ly hôn, tội này, chúng ta không thể trốn tránh ... Đến lúc đó, em chẳng phải là kẻ thứ ba ...”
Kiểu xưng hô như thế này thật sự cô cảm thấy chán ghét.
“Lại nghĩ nhiều rồi!”
Anh nhéo mặt cô một cái:
“Anh bảo để anh giải quyết mà!”
“Anh tính có thể giải quyết, nhưng em cũng phải đích thân gặp Hàn Tịnh mới được.”
Cô đột nhiên ngồi dậy:
“Người này vô cùng có khả năng là em gái em! Trước em đã từng nói chuyện này với anh rồi, mẹ em đã từng sinh ra một cặp sinh đôi. Lúc ấy xảy ra chuyện, ba mẹ không cẩn thận đã làm thất lạc em gái em...”
Ánh mắt Đông Đình Phong lóe lên một cái, nhìn chằm chằm vào máy tính xách tay:
“A, anh nghĩ có cách tìm được cô ta...”
Vào những ngày này, Tất cả mọi người ở Đông Ngải đều chú ý đến chuyện trùng hôn của Đông thiếu gia.
Đông Ngải rất tôn sung chế độ một vợ một chồng.
Chuyện trùng hôn nhất định phải chịu trừng phạt trước pháp luật.
Trùng hôn, dùng để chỉ chồng hoặc vợ đã kết hôn với một người, mà lại đăng ký và chung sống với người khác như vợ chồng. Hay cố tình kết hôn và sống cùng với cả hai người.
Hình thức trùng hôn bao gồm: Kết hôn với người trước chưa ly hôn, lại cùng người sau đăng ký kết hôn.
Điều 233 luật hôn nhân ở Đông Ngải quy định rằng: Nếu vi phạm chế độ trùng hôn thì cuộc hôn nhân sau không hợp lệ và có thể sẽ bị kết án năm năm.
Điều 255 của bộ luật hôn nhân cả nước quy định: Người vợ thứ hai trong mối quan hệ trùng hôn không có quyền lợi về tài sản. Và trên danh nghĩa cũng không có giá trị.
Hôm nay, Hoắc Khải Hàng đang ngủ trưa tại phủ Thủ tướng, sau khi tỉnh dậy, thấy mẩu tin tức này,liền gọi cho Đông Đình Phong:
“Đã bảo anh phải làm việc cẩn thận, chuyện kết hôn này như thế nào mà để mọi người biết hết vậy. Lại còn ầm ĩ lên nữa chứ, chỉ sợ anh sẽ rất khó có thể tham gia vào cuộc bầu cử dành ghế dự bị cho các ứng cử viên.”
Trùng hôn, ở trong mắt người dân tại Đông Ngải là tội nặng nhất, sẽ để lại ấn tượng rất xấu cho công chúng.
Chuyện này so với nuôi dưỡng tình nhân vẫn còn ác liệt.
Những năm gần đây, Đông Ngải Quốc có rất nhiều người giàu có, quyền quý. Chuyện nuôi dưỡng tình nhân rất phổ biến nhưng chuyện trùng hôn rất hiếm gặp.
Đây là một loại tội phạm.
Trong thời gian này, Đông Đình Phong ngồi ở thư phòng của Đông viên, nhàn nhạt mỉm cười, nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn vợ cùng hai con đang chơi ghi ta, ca hát, nhảy nhót trên thảm cỏ trong vườn, nhẹ nhàng trả lời:
“Không có việc gì. Tôi có thể giải quyết được.”
Hoắc Khải Hàng nghi ngờ hỏi:
“Anh xác định không để cho Mẫn Mẫn chịu bất cứ lời buộc tội và làm tổn thương cô ấy chứ?”
“Uh`m! Tôi xác định! Tôi sẽ bảo vệ tốt cô ấy.”
“Vậy là tốt rồi!”
Đông Đình Phong hỏi lại: “Hoắc Khải Hàng, gần đây anh khỏe không?”
“Vẫn bình thường!”
Sau khi bỏ đi một quả thận, lại gặp phải nhiều như vậy chuyện, cơ thể Hoắc Khải Hàng vẫn chưa hồi phục lại như trước, cơ thể vẫn yếu.
Lúc trước, khi đi đến nhà Cố Gia, anh đã từng ngất tại Cố phủ. Và được đưa đến bệnh viện, bác sĩ nói do làm việc quá sức dẫn đến kiệt sức, lại thêm cơ thể yếu nên gây thiếu máu. Sau đó, bác sĩ yêu cầu, không được làm việc nữa, anh liền về quay về phủ thủ tướng nghỉ ngơi. Gần đây, anh cũng đã không để ý đến bất cứ việc gì, chỉ đơn thuần tĩnh dưỡng.
“Cố Đan a?”
“Vẫn đang điều trị! Cám ơn quan tâm!”
Một lần, Hoắc lão phu nhân cùng Hoắc Khải Hàng đến Cố Gia. Sau đó, nghe nói là cùng Cố Chấn đã đồng ý Cố Đan sẽ mang họ Hoắc.
Đến việc của Cố Hiểu, Cố Chấn nói: “Hiểu Hiểu đã gả cho Na Dĩnh. Nếu chỉ là đơn thuần vì muốn cho Cố Đan một gia đình bình thường, mà bắt tiểu Hoắc cưới Hiểu Hiểu nhà tôi thì cũng không có nhiều ý nghĩa. Lại giống bi kịch của Hoắc Trường An, tôi không muốn chuyện như thế xảy ra với con gái của tôi.”
Cố Chấn nói: “Tôi tôn trọng quyết định của Hiểu Hiểu.”
Cố Hiểu quyết định muốn ly hôn với Na Dĩnh, lý do không yêu Na Dĩnh. Cô muốn hai mẹ con có cuộc sống bình thường bên nhau và cũng không muốn lấy Hoắc Khải Hàng.
Tất nhiên Cố Chấn không can thiệp vào chuyện này.
Hiện tại Cố Đan đang điều trị tại bệnh viện trung tâm ở Quỳnh Thành, Cố Hiểu chăm sóc ở bên cạnh. Đương nhiên, Hoắc Khải Hàng sẽ ở cùng hai mẹ con cô ấy.
Đối với Cố Đan, Hoắc Khải Hàng rất muốn bù đắp lại thời gian qua không ở ở bên cạnh con.
Chỉ là quan hệ bố con, anh thật sự chưa thể thích ứng được.
Cố Đan cũng vậy.
Tình cảm cha - con chưa thật sự tự nhiên, vẫn còn chút khó khăn.
Hoắc Khải Hàng nghĩ đến chuyện này cảm thấy hơi phức tạp.
Anh vốn không phải là người dễ gần, Cố Đan lại không dễ biểu lộ cảm xúc. Tình cảm cha –con, khi còn bé rất dễ dàng tồn tại, chỉ cần có nhiều thời gian bên cạnh chúng là được. Nhưng lúc này Cố Đan đã có suy nghĩ riêng, có quan điểm riêng, nhiều năm không có liên hệ một chút gì, chắc chắn sẽ có khoảng cách. Việc này, cũng không phải một sớm một chiều có khả năng thân mật hơn.
Quan trọng hơn là đứa nhỏ sinh ra ngoài ý muốn, không phải đứa bé được sinh ra xuất phát từ tình yêu giữa Hoắc Khải Hàng và mẹ đứa bé. Mà do lúc đó hai người bọn họ đều có tâm sự.
Gần đây, quan hệ giữa Đông Đình Phong và Hoắc Khải Hàng có phần thân thiện hơn. Dù công việc rất bận rộn nhưng thỉnh thoảng hai người đàn ông này có gọi điện thoại, tán gẫu với nhau và cũng hay nhắc tới việc này.
Đông Đình Phong không lạc quan lắm về tương lai của Hoắc Khải Hàng và Cố Hiểu.
Hoắc Khải Hàng không những là người lãnh đạm mà còn rất nghiêm túc, tuổi thơ của Cố Hiểu đã rất vất vả, sống thiếu thốn tình cảm.
Hoàn cảnh sống đã tạo nên tính cách của họ. Đều thiếu sự ấm áp. Đều là băng giá.
Hai người đều giá lạnh, chỉ có thể cảm thấy ấm áp nếu hai người dựa vào nhau, lúc đó sẽ sinh ra phản ứng hoá học, mỗi người sẽ tạo ra hơi ấm cho đối phương.
Không có tình yêu, đó là một bi kịch.
“Tôi có một dự cảm xấu!”
Đông Đình Phong nói một câu trong điện thoại.
“Cái gì?”
“Tôi là người bị tấn công đầu tiên! Người thứ hai sẽ là anh!”
Hoắc Khải Hàng hồi hộp: “Tôi chỉ hy vọng anh có thể vượt qua cửa ải khó khăn này! Còn đối với tôi, không sao cả!”
Đông Đình Phong nghe thấy câu nói này, cảm thấy hiện tại Hoắc Khải Hàng đã không còn hứng thú với mấy chuyện quyền lực như thế này nữa rồi.
Và anh, trên thực tế cũng không thích chuyện này.
Lý do đồng ý tham gia chính trị cũng chỉ vì một nguyên nhân: Muốn cá nhân mình lật lại vụ án của cha anh và cũng muốn thực hiện tâm nguyện của ông ấy khi còn sống.
Là người thừa kế, muốn hoàn thành tâm nguyện của người cha đã mất, để an ủi linh hồn của ông dưới suối vàng. Lại thêm có sự động viên của vợ, cuối cùng anh cũng đồng ý với việc tiến cử tham gia cuộc bỏ phiếu ứng cử viên dự bị chức vụ Thủ Tướng .
Sau cuộc điện thoại của Hoắc Khải Hàng kết thúc. Đông Đình Phong lại nhận được điện thoại của Hoắc Trường An:
“Sao lại để chuyện này xảy ra như vậy?”
Đông Đình Phong trả lời:
“Rõ ràng, đây là một âm mưu chính trị!”
“Cậu có thể thu xếp được sao?”
“Không thành vấn đề!”
“Vậy là tốt rồi!”
Hoắc Trường An rất tin tưởng năng lực của Đông Đình Phong , ông nói sang việc khác:
“Cô của cậu gần đây có khỏe không?”
“Vẫn bình thường! Hiện tại đã đi làm bình thường!”
“Uh`m, sau khi cuộc tổng tuyển cử xong, ta muốn mời bà ấy ra ngoài thư giãn...”
“Việc này, ông nên nói với Cô Cô!”
“Ta biết. Ta chỉ là muốn hỏi một chút... bà ấy cùng Kim Hàm...”
“Họ là bạn bè! Cũng chỉ là bạn bè...”
“A..., ta biết rõ...”
Đối với cái câu trả lời này, Hoắc Trường An đã hài lòng. Ông chỉ sợ vì tới ông mà tùy tiện kết hôn.
“Nghe nói gần đây cậu thường xuyên liên lạc với Khải Hàng?”
“Uh`m!”
“Tốt, Tốt... Có cơ hội, cậu hãy để Chung Đề gặp Khải Hàng nhiều hơn ... Tình cảm mẹ con, cố gắng cải thiện hơn...”
Hoắc Trường An đời này, vẫn luôn là người đàn ông tự cao, vì do hoàn cảnh sinh hoạt từ nhỏ của ông như vậy. Nhưng hôm nay, ông nói ra lời này tức là buông bỏ nguên tắc của mình, mang theo một loại thỉnh cầu. Nếu không là vì quá mức quan tâm, hẳn ông cũng sẽ không làm như vậy.
Đông Đình Phong đồng ý, trò chuyện một lúc rồi ngắt điện thoại.
Đời này, anh cũng mong Tiểu Cô Cô nửa đời sau có một người có thể dựa vào, về sau sống thoải mái, hạnh phúc.
Vừa tắt điện thoại được một lúc, lại thấy Tiểu Cô Cô hấp tấp chạy lên, nói ầm ầm về chuyện của Hàn Tịnh trước mọi người.
Anh lại phải một phen giải thích để mọi người an tâm.
Ngày hôm sau, Đông Đình Phong đã biết được vị trí của Hàn Tịnh: Đó là khách sạn Tinh Quang, nhưng muốn ra khỏi cửa, đó là việc rất khó.
Trước cửa Đông viên chật ních phóng viên - -
Hôm nay mỗi một trang báo lớn, tất cả đều giật tít trên trang đầu là tin tức trùng hôn của Đông Đình Phong, thậm chí một số tờ báo bắt đầu khai thác đến người vợ trùng hôn này, như muốn đem người phụ nữ bí mật đó phơi bày ra dưới ánh mặt trời.
“Đừng nghĩ nhiều, việc này, anh sẽ xử lý, đừng lo lắng... Em ah, chỉ cần dưỡng thai là được... Uh`m...”
Câu cuối cùng là “Uh`m”, mang theo hương vị cưng chiều.
Người này thật sự lúc nào cũng có một loại ma lực như vậy, dù đối mặt bất cứ vấn đề khó khăn gì cũng đều rất tự tin. Khuôn mặt anh lúc nào cũng lạnh lùng, nhưng đối với cô lúc nào cũng nhẹ nhàng, quyến rũ.
Cô đưa tay ôm chặt eo của anh, ngơ ngác theo dõi anh, không hiểu anh sẽ xử lý chuyện này như thế nào - -
Anh bảo cô không cần lo lắng, làm sao mà không lo lắng được, thật sự không thể không lo lắng.
“Nếu như Hàn Tịnh không chịu ly hôn, tội này, chúng ta không thể trốn tránh ... Đến lúc đó, em chẳng phải là kẻ thứ ba ...”
Kiểu xưng hô như thế này thật sự cô cảm thấy chán ghét.
“Lại nghĩ nhiều rồi!”
Anh nhéo mặt cô một cái:
“Anh bảo để anh giải quyết mà!”
“Anh tính có thể giải quyết, nhưng em cũng phải đích thân gặp Hàn Tịnh mới được.”
Cô đột nhiên ngồi dậy:
“Người này vô cùng có khả năng là em gái em! Trước em đã từng nói chuyện này với anh rồi, mẹ em đã từng sinh ra một cặp sinh đôi. Lúc ấy xảy ra chuyện, ba mẹ không cẩn thận đã làm thất lạc em gái em...”
Ánh mắt Đông Đình Phong lóe lên một cái, nhìn chằm chằm vào máy tính xách tay:
“A, anh nghĩ có cách tìm được cô ta...”
Vào những ngày này, Tất cả mọi người ở Đông Ngải đều chú ý đến chuyện trùng hôn của Đông thiếu gia.
Đông Ngải rất tôn sung chế độ một vợ một chồng.
Chuyện trùng hôn nhất định phải chịu trừng phạt trước pháp luật.
Trùng hôn, dùng để chỉ chồng hoặc vợ đã kết hôn với một người, mà lại đăng ký và chung sống với người khác như vợ chồng. Hay cố tình kết hôn và sống cùng với cả hai người.
Hình thức trùng hôn bao gồm: Kết hôn với người trước chưa ly hôn, lại cùng người sau đăng ký kết hôn.
Điều 233 luật hôn nhân ở Đông Ngải quy định rằng: Nếu vi phạm chế độ trùng hôn thì cuộc hôn nhân sau không hợp lệ và có thể sẽ bị kết án năm năm.
Điều 255 của bộ luật hôn nhân cả nước quy định: Người vợ thứ hai trong mối quan hệ trùng hôn không có quyền lợi về tài sản. Và trên danh nghĩa cũng không có giá trị.
Hôm nay, Hoắc Khải Hàng đang ngủ trưa tại phủ Thủ tướng, sau khi tỉnh dậy, thấy mẩu tin tức này,liền gọi cho Đông Đình Phong:
“Đã bảo anh phải làm việc cẩn thận, chuyện kết hôn này như thế nào mà để mọi người biết hết vậy. Lại còn ầm ĩ lên nữa chứ, chỉ sợ anh sẽ rất khó có thể tham gia vào cuộc bầu cử dành ghế dự bị cho các ứng cử viên.”
Trùng hôn, ở trong mắt người dân tại Đông Ngải là tội nặng nhất, sẽ để lại ấn tượng rất xấu cho công chúng.
Chuyện này so với nuôi dưỡng tình nhân vẫn còn ác liệt.
Những năm gần đây, Đông Ngải Quốc có rất nhiều người giàu có, quyền quý. Chuyện nuôi dưỡng tình nhân rất phổ biến nhưng chuyện trùng hôn rất hiếm gặp.
Đây là một loại tội phạm.
Trong thời gian này, Đông Đình Phong ngồi ở thư phòng của Đông viên, nhàn nhạt mỉm cười, nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn vợ cùng hai con đang chơi ghi ta, ca hát, nhảy nhót trên thảm cỏ trong vườn, nhẹ nhàng trả lời:
“Không có việc gì. Tôi có thể giải quyết được.”
Hoắc Khải Hàng nghi ngờ hỏi:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Anh xác định không để cho Mẫn Mẫn chịu bất cứ lời buộc tội và làm tổn thương cô ấy chứ?”
“Uh`m! Tôi xác định! Tôi sẽ bảo vệ tốt cô ấy.”
“Vậy là tốt rồi!”
Đông Đình Phong hỏi lại: “Hoắc Khải Hàng, gần đây anh khỏe không?”
“Vẫn bình thường!”
Sau khi bỏ đi một quả thận, lại gặp phải nhiều như vậy chuyện, cơ thể Hoắc Khải Hàng vẫn chưa hồi phục lại như trước, cơ thể vẫn yếu.
Lúc trước, khi đi đến nhà Cố Gia, anh đã từng ngất tại Cố phủ. Và được đưa đến bệnh viện, bác sĩ nói do làm việc quá sức dẫn đến kiệt sức, lại thêm cơ thể yếu nên gây thiếu máu. Sau đó, bác sĩ yêu cầu, không được làm việc nữa, anh liền về quay về phủ thủ tướng nghỉ ngơi. Gần đây, anh cũng đã không để ý đến bất cứ việc gì, chỉ đơn thuần tĩnh dưỡng.
“Cố Đan a?”
“Vẫn đang điều trị! Cám ơn quan tâm!”
Một lần, Hoắc lão phu nhân cùng Hoắc Khải Hàng đến Cố Gia. Sau đó, nghe nói là cùng Cố Chấn đã đồng ý Cố Đan sẽ mang họ Hoắc.
Đến việc của Cố Hiểu, Cố Chấn nói: “Hiểu Hiểu đã gả cho Na Dĩnh. Nếu chỉ là đơn thuần vì muốn cho Cố Đan một gia đình bình thường, mà bắt tiểu Hoắc cưới Hiểu Hiểu nhà tôi thì cũng không có nhiều ý nghĩa. Lại giống bi kịch của Hoắc Trường An, tôi không muốn chuyện như thế xảy ra với con gái của tôi.”
Cố Chấn nói: “Tôi tôn trọng quyết định của Hiểu Hiểu.”
Cố Hiểu quyết định muốn ly hôn với Na Dĩnh, lý do không yêu Na Dĩnh. Cô muốn hai mẹ con có cuộc sống bình thường bên nhau và cũng không muốn lấy Hoắc Khải Hàng.
Tất nhiên Cố Chấn không can thiệp vào chuyện này.
Hiện tại Cố Đan đang điều trị tại bệnh viện trung tâm ở Quỳnh Thành, Cố Hiểu chăm sóc ở bên cạnh. Đương nhiên, Hoắc Khải Hàng sẽ ở cùng hai mẹ con cô ấy.
Đối với Cố Đan, Hoắc Khải Hàng rất muốn bù đắp lại thời gian qua không ở ở bên cạnh con.
Chỉ là quan hệ bố con, anh thật sự chưa thể thích ứng được.
Cố Đan cũng vậy.
Tình cảm cha - con chưa thật sự tự nhiên, vẫn còn chút khó khăn.
Hoắc Khải Hàng nghĩ đến chuyện này cảm thấy hơi phức tạp.
Anh vốn không phải là người dễ gần, Cố Đan lại không dễ biểu lộ cảm xúc. Tình cảm cha –con, khi còn bé rất dễ dàng tồn tại, chỉ cần có nhiều thời gian bên cạnh chúng là được. Nhưng lúc này Cố Đan đã có suy nghĩ riêng, có quan điểm riêng, nhiều năm không có liên hệ một chút gì, chắc chắn sẽ có khoảng cách. Việc này, cũng không phải một sớm một chiều có khả năng thân mật hơn.
Quan trọng hơn là đứa nhỏ sinh ra ngoài ý muốn, không phải đứa bé được sinh ra xuất phát từ tình yêu giữa Hoắc Khải Hàng và mẹ đứa bé. Mà do lúc đó hai người bọn họ đều có tâm sự.
Gần đây, quan hệ giữa Đông Đình Phong và Hoắc Khải Hàng có phần thân thiện hơn. Dù công việc rất bận rộn nhưng thỉnh thoảng hai người đàn ông này có gọi điện thoại, tán gẫu với nhau và cũng hay nhắc tới việc này.
Đông Đình Phong không lạc quan lắm về tương lai của Hoắc Khải Hàng và Cố Hiểu.
Hoắc Khải Hàng không những là người lãnh đạm mà còn rất nghiêm túc, tuổi thơ của Cố Hiểu đã rất vất vả, sống thiếu thốn tình cảm.
Hoàn cảnh sống đã tạo nên tính cách của họ. Đều thiếu sự ấm áp. Đều là băng giá.
Hai người đều giá lạnh, chỉ có thể cảm thấy ấm áp nếu hai người dựa vào nhau, lúc đó sẽ sinh ra phản ứng hoá học, mỗi người sẽ tạo ra hơi ấm cho đối phương.
Không có tình yêu, đó là một bi kịch.
“Tôi có một dự cảm xấu!”
Đông Đình Phong nói một câu trong điện thoại.
“Cái gì?”
“Tôi là người bị tấn công đầu tiên! Người thứ hai sẽ là anh!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hoắc Khải Hàng hồi hộp: “Tôi chỉ hy vọng anh có thể vượt qua cửa ải khó khăn này! Còn đối với tôi, không sao cả!”
Đông Đình Phong nghe thấy câu nói này, cảm thấy hiện tại Hoắc Khải Hàng đã không còn hứng thú với mấy chuyện quyền lực như thế này nữa rồi.
Và anh, trên thực tế cũng không thích chuyện này.
Lý do đồng ý tham gia chính trị cũng chỉ vì một nguyên nhân: Muốn cá nhân mình lật lại vụ án của cha anh và cũng muốn thực hiện tâm nguyện của ông ấy khi còn sống.
Là người thừa kế, muốn hoàn thành tâm nguyện của người cha đã mất, để an ủi linh hồn của ông dưới suối vàng. Lại thêm có sự động viên của vợ, cuối cùng anh cũng đồng ý với việc tiến cử tham gia cuộc bỏ phiếu ứng cử viên dự bị chức vụ Thủ Tướng .
Sau cuộc điện thoại của Hoắc Khải Hàng kết thúc. Đông Đình Phong lại nhận được điện thoại của Hoắc Trường An:
“Sao lại để chuyện này xảy ra như vậy?”
Đông Đình Phong trả lời:
“Rõ ràng, đây là một âm mưu chính trị!”
“Cậu có thể thu xếp được sao?”
“Không thành vấn đề!”
“Vậy là tốt rồi!”
Hoắc Trường An rất tin tưởng năng lực của Đông Đình Phong , ông nói sang việc khác:
“Cô của cậu gần đây có khỏe không?”
“Vẫn bình thường! Hiện tại đã đi làm bình thường!”
“Uh`m, sau khi cuộc tổng tuyển cử xong, ta muốn mời bà ấy ra ngoài thư giãn...”
“Việc này, ông nên nói với Cô Cô!”
“Ta biết. Ta chỉ là muốn hỏi một chút... bà ấy cùng Kim Hàm...”
“Họ là bạn bè! Cũng chỉ là bạn bè...”
“A..., ta biết rõ...”
Đối với cái câu trả lời này, Hoắc Trường An đã hài lòng. Ông chỉ sợ vì tới ông mà tùy tiện kết hôn.
“Nghe nói gần đây cậu thường xuyên liên lạc với Khải Hàng?”
“Uh`m!”
“Tốt, Tốt... Có cơ hội, cậu hãy để Chung Đề gặp Khải Hàng nhiều hơn ... Tình cảm mẹ con, cố gắng cải thiện hơn...”
Hoắc Trường An đời này, vẫn luôn là người đàn ông tự cao, vì do hoàn cảnh sinh hoạt từ nhỏ của ông như vậy. Nhưng hôm nay, ông nói ra lời này tức là buông bỏ nguên tắc của mình, mang theo một loại thỉnh cầu. Nếu không là vì quá mức quan tâm, hẳn ông cũng sẽ không làm như vậy.
Đông Đình Phong đồng ý, trò chuyện một lúc rồi ngắt điện thoại.
Đời này, anh cũng mong Tiểu Cô Cô nửa đời sau có một người có thể dựa vào, về sau sống thoải mái, hạnh phúc.
Vừa tắt điện thoại được một lúc, lại thấy Tiểu Cô Cô hấp tấp chạy lên, nói ầm ầm về chuyện của Hàn Tịnh trước mọi người.
Anh lại phải một phen giải thích để mọi người an tâm.
Ngày hôm sau, Đông Đình Phong đã biết được vị trí của Hàn Tịnh: Đó là khách sạn Tinh Quang, nhưng muốn ra khỏi cửa, đó là việc rất khó.
Trước cửa Đông viên chật ních phóng viên - -
Hôm nay mỗi một trang báo lớn, tất cả đều giật tít trên trang đầu là tin tức trùng hôn của Đông Đình Phong, thậm chí một số tờ báo bắt đầu khai thác đến người vợ trùng hôn này, như muốn đem người phụ nữ bí mật đó phơi bày ra dưới ánh mặt trời.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro