Một đêm bảy năm trước.
Vọng Thần Mạc Cập
2024-07-22 04:38:41
Đông viên, thư phòng.
An Na đã được đưa vào, đã thay đổi một bộ y phục khác, áo len màu trắng, quần bó đen, chân đi giày bệt, sắc mặt nơm nớp lo sợ, ánh mắt nhìn chăm chú cẩn thận nhìn chung quanh một vòng, sắc mặt trắng bệch đứng ở đó, không ầm ĩ không náo loạn, cũng không có hướng về phía Hà Cúc Hoa khóc nữa.
Hiện tại cô đã hiểu dược một chuyện, không ai thông cảm cùng giải quyết chuyện với cô, cũng không ai bảo vệ tốt cho cô. Quá nhiều nước mắt đã phải rơi, trước đó cô còn nghĩ rằng nó quá ngây thơ...
Cô nhìn thấy Ninh Mẫn lặng lẽ ngồi bên cạnh Đông Đình Phong, thực sự rất xinh đẹp, làn da sáng bóng, hồng hào trắng nõn, khí sắc thật sự rất tốt.
Bởi phụ nữ khi được người đàn ông yêu luôn luôn là đẹp nhất!
Trái lại đối với chính mình, tâm trí không yên, sắc mặt tái nhợt tiều tụy.
Buổi sáng cô nhìn thấy mình trong gương, một người phụ nữ 25 tuổi, cũng đang tuổi những bông hoa đang nở rộ, nhưng cô lại giống như người phụ nữ 52, trầm lặng không một chút sức sống. Một chút tinh thần phấn chấn cũng không có.
Cô hận họ, cô ghét họ.
Không thể không hận, không thể không ghét.
Ninh Mẫn vẫn lẳng lặng ngồi, gương mặt cơ bản đã không một chút biểu cảm, vẻ mặt bình tĩnh như không thể bình tĩnh hơn. Cô cho tới bây giờ cô đã không để ý tới An Na, trước kia sẽ không, về sau sẽ lại càng không.
Nhưng An Na lúc này lại gây náo loạn, rắc rối đủ lớn, cô đương nhiên nghe một chút An Na này diễn trò như thế nào. Đối với mục đích gì? Mà đợi sau những chuyện này, nha đầu không biết trời cao đất rộng này, không chừng sẽ cùng Cẩn Chi chung sống suốt cuộc đời.
Ngay sau đó, lục thúc Đông Diệu Kì bước vào.
Người này là bị Đông Đình Phong cho người bắt giam lại đẩy vào.
Đầu tóc bù xù, trên bộ quần áo màu trắng thấm đẫm máu và rượu cùng với nhiều vết bẩn khác, vẻ mặt hơi có phần chật vật.
Thất thúc Đông Diệu Tuấn nhìn thấy cảnh này đứng lên, nhíu mày hỏi:
“Cẩn Chi, làm cái gì vậy? Vì sao ngươi đem Diệu Kì giam giữ lại ...” (cái chỗ cấp bang này em cũng chả hiểu nên em viết nguyên văn nha)
Đông Diệu Kì vẻ mặt thẹn qua hóa giận nhìn, xem xét đánh giá một vòng, ánh mắt lóe lên tia sáng, kêu một tiếng: “Như thế nào đều ở nơi này?” , sau đó cũng đúng Đông Đình Phong kêu lên:
“Đông Cẩn Chi, êm đẹp như thế này tại sao lại đem ta giam giữ lại? Nhưng lại giam giữ ta một đêm? Ngươi đem theo ra ra sân bay đến nơi đây làm gì? Nhưng hôm nay ta phải đi Hongkong để nói về thỏa thuận... Hạng mục kia, là ta để ý gần nửa năm, nếu để mất, ngươi bảo ta làm sai giải thích với gia gia? Điều này ngươi phải xem xét lại. Tiểu tử này thật sự là ngày càng ngang ngược không coi ai ra gì mà...”
“Lục thúc, người nói là Thông Thiên Quốc tế kia ra đúng không... Tối hôm qua, ta đã cùng lão tổng của bọn họ nói chuyện, đến lúc đó ta sẽ tự mình đi ký, hơn nữa sẽ hợp tác hạng mục này, tập đoàn của chúng ta sẽ họp sau, cũng không nhọc đến ngài phải lo lắng.”
Đông Đình Phong đi tới, nhưng không có buông thả cho hắn, chỉ cho hắn sửa lại một chút cổ áo, tươi cười, cổ quái, làm cho lòng người kinh hãi, nói:
“Lục thúc, đừng lấy chuyện làm ăn ra nói làm cái cớ, cháu đều hiểu biết rõ ràng rồi, người cùng Thông Thiên Quốc tế thời gian định ước là xế chiều hôm nay. Nhưng tối hôm qua, người lại không đợi tiệc tối chấm dứt, ngay cả lễ phục cũng chưa đổi, liền vội vàng đi ra sân bay. Quả nhiên là xuất phát từ sợ hãi, vẫn là vì muốn chạy trốn, điều này trong lòng người chắc hẳn sẽ rõ hơn ai hết.”
Hắn thản nhiên nhìn, đem hai từ “chạy trốn” nói lên đặc biệt có thâm ý, lạnh lùng quan sát. Người này nhìn hắn từ nhỏ lớn lên, từng cùng hắn ở gần nhau. Tuy rằng chỉ là quan hệ chú cháu nhưng đối với nhau tình cảm rất sâu nặng. Nhưng mà, càng gần gũi sâu nặng với nhau bao nhiêu, lúc tính kế với nhau, lại càng làm cho người ta khó lòng àm phòng bị bấy nhiêu.
Đông Diệu Kì sắc mặt khẽ biến đổi nhưng ngược lại khôi phục thần sắc:
“Ta làm gì? Muốn chạy trốn?”
Một thanh âm khác vang lên, là Đông Diệu Tuấn, nghi hoặc hỏi:
“Cẩn Chi, Diệu Kì lại gây ra họa gì?”
Đối với cháu trai của ông, ông hiểu rất rõ ràng, nếu không chạm đến giới hạn cuối cùng, hắn tuyệt đối sẽ không làm chuyện gì đó ở trên pháp luật.
Ví dụ như, đem một mình người nhốt lại.
Việc này không lớn cũng không nhỏ.
Nhưng Đông Diệu Kì và Đông Diệu Tuấn là hai loại người hoàn toàn khác nhau.
Đông Diệu Tuấn là một bác sĩ làm trong khoa chỉnh hình, tính tình rất nhã nhặn lịch sự, bình thường trong cuộc sống hàng ngày hay công việc cũng rất đơn giản, tan làm liền về nhà nghỉ ngơi thư giãn, cũng không có thói quen xấu. Trái lại, Đông Diệu Kì từ nhỏ đã có rắc rối trong chuyện tình yêu, lớn lên có thể hội tụ cùng Đông gia, về điểm này không thể thử một lần dáng vẻ kiêu ngạo ấy, mà dù sao cuối cùng cũng khó lòng tránh nổi. Có giã tâm nhưng không phải cùng giã tâm mà ngang tài trí.
Trong cuộc sống của mình, hắn là lão đại, hắn có thể ra khỏi cuộc sống của mình, vô luận là tài hay lực thì đó cũng vẫn là năng lực, nhưng hắn vẫn không phải nhân tài số một.
Hơn nữa hắn còn thường xuyên gây chuyện sinh họa.
“Tốt, chúng ta trước tiên không đề cập tới chuyện vì sao thúc thúc muốn chạy trốn. Hiện tại cháu muốn cùng lục thúc thảo luận một chút về thu nhập và chi phí của thúc trong những năm gần đây ra sao?”
Đông Đình Phong không trả lợi thẳng vấn đề mà bọn họ hỏi, mà nói vòng vo đề tài, hai tay đút túi, cằm khẽ nâng lên:
“Lục thúc, vài năm này người vẫn đi Macao chơi bài bạc, thua nhiều thắng ít, đây là sự thật! Nghe nói bên kia còn nuôi một nữ nhân, thường thường vung tiền như rác... Cháu rất muốn hỏi một câu, ngài như vậy sao duy trì được tình trạng cho tới bây giờ? Những đồng tiền để ngài ném vào cái hố không đáy vì sao mà có?”
“Như thế nào đột nhiên đề cập đến việc này?”
Đông Diệu Kì mặt không đổi sắc , nói:
“Bài bạc thì sao, có thua có thắng, tóm lại chi tiêu của ta vẫn đủ dùng. Về phần ta có nuôi một nữ nhân, thì đây cũng là một chuyện rất đỗi bình thường, nhưng ngươi nói vung tiền như rác, việc này có điểm quá, ta chưa bao giờ vì nữ nhân này mà tan hết tiền tài... Chuyện này truyền đến trong lời nói của ngươi có thể tin sao? Bên ngoài còn nói người nuôi một tá nữ minh tinh, kết quả ra sao? Còn không phải bọn họ vì đoán mò mà làm loạn hết chuyện này đến chuyện khác?...’’
Đông Đình Phong cười nhẹ, dùng đầu ngón tay nhẹ xoa trán, cười lạnh tiếng cười không giống như tiếng cười thân mật thông thường như giữa các thành viên trong gia đình:
“Lục thúc thật đúng là thích đem cháu ra như một đứa trẻ ba tuổi đùa giỡn, có phải hay không rất thú vị?”
Đông Diệu Kì lập tức nói:
“Ta như thế nào chơi đùa cùng ngươi?”
Đông Đình Phong hờ hững:
“Các phương tiện truyền thông bịa đặt tung tin đồn nhảm, không đủ chứng cớ đáng tin cậy. Vậy kết quả điều tra báo cáo của thám tử tư đâu? Nếu không có bằng chứng, cháu có thể đem ngài đi theo sao?”
Tất cả mọi người đều quay ra nhìn Đông Diệu Kì, ánh mắt lóe lên mấy lần, rõ ràng tâm lý phòng bị của ông đã bị chèn ép.
“Mấy ngày nay, cháu là vì tìm chứng cớ màn kịch của thúc, nên mới không có nói toạc ra. Hiện tại đã có được đầy đủ tư liệu, thật xin lỗi, cháu không muốn cùng thúc tiếp tục chơi.’’
Đông Đình Phong nghiêng đầu, nhìn về phía Trần Túy vẫn canh giữ:
“Tiểu Trần, đem biên lai nhận đồ này, mua nhà ở mua đồ trang sức mua một chiếc xe với một thương hiệu duy nhẩt, đều lấy ra cho gia gia xem xét xem. Một lỗ hổng lớn như vậy, rốt cuộc là cháu bịa đặt hay đã hình thành thật sự trong vài năm gần đây?”
Trần Túy lên tiêng, lấy công văn trong bao ra một tá thật dày tất cả đều là bằng chứng sao chép văn kiện đưa cho Đông Diệu Tuấn.
Đông Diệu Tuấn vừa nhìn thấy, sắc mặt trầm xuống một chút một, vừa kinh vừa sợ, tay run càng lúc càng nhanh:
“Đông Diệu Kì, ngươi... ngươi, ngươi, ngươi tại sao lại thua nhiều tiền như vậy?”
Tất cả đem cộng lại, ra một con số lên đến hàng trăm triệu, thật sự là rất lớn.
Điều này làm cho Đông Lục Phúc hít thở không thông.
“Đưa đây, ta xem xem...”
Được Đông Lục Phúc phân phó, Đông Diệu Tuấn lập tức đem bản tư kiệu kia giao tới.
Vừa nhìn thấy, lão gia đã hoảng loạn, hướng cái ghế của mình ngã ngồi xuống:
“Gia gia, ngài đừng nóng vội, số tiền này, phần lớn lục thúc đã bù lại, cũng may mà trả được, nếu không người ta đax đến Đông gia náo loạn rồi.”
Đông Đình Phong nhìn thấy ông đã rất tức giận, đến khuyên một câu, ngược lại còn nói:
“Mượn tiền của Hắc bang, lãi đơn lãi kép, có thể sẽ đem cổ phần công ty của lục thúc lấy đi sạch sẽ.”
“Chờ một chút, nợ nhiều tiền như vậy, Diệu Kì như thế nào lại vẫn còn tiền?”
Tam thúc tiến lên cũng liếc mắt xem xét một cái, vẻ mặt kinh hãi hỏi:
Đông Diệu Kì là lấy tiền lương và lợi nhuận chia hoa hồng hàng năm.
Thật ra, tiền lời cũng đủ nhiều, vài trăm vạn, nếu chẳng phải hắn xài tiền như nước thì hắn làm sao có thể diện trên giới thượng lưu. Mười mấy năm trước nếu đầu tư thỏa đáng, hắn đã có hẳn một khoản tiền riêng.nhưng trên phương diện quản lý tài chính, hắn thực không phải là khôn khéo, đã vậy còn phá hoại rất nhiều tiền bạc, phung phí vào nhiều chuyện ăn chơi. Tiền như vậy thế nào giữ lại được? Hắn căn bản là không thể chống lại cái hố không đáy kia.
“Gia gia, lục thúc đem chúng ta đi bán hai lần. Hai lần này buôn bán trong sạch lãi vài triệu Dolar . nhưng đáng tiếc vẫn không thể nào đem lỗ thủng này lấp bỏ...”
Lời này làm tất cả mọi người ở đây đều ngạc nhiên.
Ninh Mẫn nhìn người đàn ông của mình thực đau lòng thay cho hắn.
Người đàn ông này ở trong phương diện tình cảm, cực kì nghiêm túc, đặc biệt chăm chú thân tình, cũng đặc biệt để ý thân nhân. Bị thân nhân của chính mình tính kế, một lần là bất đắc dĩ, lầm thư hai sẽ không cách nào có thể tha thứ.
Đông Đình Phong đi xuống tiếp tục nói:
“Sáu năm trước, không, hiện tại phải nói là bảy năm trước, lục thúc bày mưu tính kế ta, ở ngoài mặt là nghe lời dạy bảo của gia gia, một lần thúc lôi kéo thất thúc để cho cháu buông xuống cảnh giác. Kết quả cuối cùng là, lục thúc được gia gia đáp ứng cho chức vị ở trung tâm. Chức vị này đủ để lục thúc vơ vét không dưới ba trăm vạn một năm tiền hoa hồng. Mặt khác còn làm cho lục thúc thua rớt cờ bạc hơn phân nửa số tiền...”
“Mấy năm nay cháu vẫn nghĩ đến một việc, chính là gia gia bị lục thúc cắn không tha, bị gia gia ép vào đường cùng, kết quả, hắn cũng là đem gia gia ra bán với một cái giá trên trời. Lục thúc này,buuon bán làm ăn, một mũi tên trúng hai đích, ngài thật đúng là giỏi giang.”
Nói ra câu cuối cùng này, thanh âm hắn lạnh như băng, không giấu được vẻ châm chọc.
An Na đã được đưa vào, đã thay đổi một bộ y phục khác, áo len màu trắng, quần bó đen, chân đi giày bệt, sắc mặt nơm nớp lo sợ, ánh mắt nhìn chăm chú cẩn thận nhìn chung quanh một vòng, sắc mặt trắng bệch đứng ở đó, không ầm ĩ không náo loạn, cũng không có hướng về phía Hà Cúc Hoa khóc nữa.
Hiện tại cô đã hiểu dược một chuyện, không ai thông cảm cùng giải quyết chuyện với cô, cũng không ai bảo vệ tốt cho cô. Quá nhiều nước mắt đã phải rơi, trước đó cô còn nghĩ rằng nó quá ngây thơ...
Cô nhìn thấy Ninh Mẫn lặng lẽ ngồi bên cạnh Đông Đình Phong, thực sự rất xinh đẹp, làn da sáng bóng, hồng hào trắng nõn, khí sắc thật sự rất tốt.
Bởi phụ nữ khi được người đàn ông yêu luôn luôn là đẹp nhất!
Trái lại đối với chính mình, tâm trí không yên, sắc mặt tái nhợt tiều tụy.
Buổi sáng cô nhìn thấy mình trong gương, một người phụ nữ 25 tuổi, cũng đang tuổi những bông hoa đang nở rộ, nhưng cô lại giống như người phụ nữ 52, trầm lặng không một chút sức sống. Một chút tinh thần phấn chấn cũng không có.
Cô hận họ, cô ghét họ.
Không thể không hận, không thể không ghét.
Ninh Mẫn vẫn lẳng lặng ngồi, gương mặt cơ bản đã không một chút biểu cảm, vẻ mặt bình tĩnh như không thể bình tĩnh hơn. Cô cho tới bây giờ cô đã không để ý tới An Na, trước kia sẽ không, về sau sẽ lại càng không.
Nhưng An Na lúc này lại gây náo loạn, rắc rối đủ lớn, cô đương nhiên nghe một chút An Na này diễn trò như thế nào. Đối với mục đích gì? Mà đợi sau những chuyện này, nha đầu không biết trời cao đất rộng này, không chừng sẽ cùng Cẩn Chi chung sống suốt cuộc đời.
Ngay sau đó, lục thúc Đông Diệu Kì bước vào.
Người này là bị Đông Đình Phong cho người bắt giam lại đẩy vào.
Đầu tóc bù xù, trên bộ quần áo màu trắng thấm đẫm máu và rượu cùng với nhiều vết bẩn khác, vẻ mặt hơi có phần chật vật.
Thất thúc Đông Diệu Tuấn nhìn thấy cảnh này đứng lên, nhíu mày hỏi:
“Cẩn Chi, làm cái gì vậy? Vì sao ngươi đem Diệu Kì giam giữ lại ...” (cái chỗ cấp bang này em cũng chả hiểu nên em viết nguyên văn nha)
Đông Diệu Kì vẻ mặt thẹn qua hóa giận nhìn, xem xét đánh giá một vòng, ánh mắt lóe lên tia sáng, kêu một tiếng: “Như thế nào đều ở nơi này?” , sau đó cũng đúng Đông Đình Phong kêu lên:
“Đông Cẩn Chi, êm đẹp như thế này tại sao lại đem ta giam giữ lại? Nhưng lại giam giữ ta một đêm? Ngươi đem theo ra ra sân bay đến nơi đây làm gì? Nhưng hôm nay ta phải đi Hongkong để nói về thỏa thuận... Hạng mục kia, là ta để ý gần nửa năm, nếu để mất, ngươi bảo ta làm sai giải thích với gia gia? Điều này ngươi phải xem xét lại. Tiểu tử này thật sự là ngày càng ngang ngược không coi ai ra gì mà...”
“Lục thúc, người nói là Thông Thiên Quốc tế kia ra đúng không... Tối hôm qua, ta đã cùng lão tổng của bọn họ nói chuyện, đến lúc đó ta sẽ tự mình đi ký, hơn nữa sẽ hợp tác hạng mục này, tập đoàn của chúng ta sẽ họp sau, cũng không nhọc đến ngài phải lo lắng.”
Đông Đình Phong đi tới, nhưng không có buông thả cho hắn, chỉ cho hắn sửa lại một chút cổ áo, tươi cười, cổ quái, làm cho lòng người kinh hãi, nói:
“Lục thúc, đừng lấy chuyện làm ăn ra nói làm cái cớ, cháu đều hiểu biết rõ ràng rồi, người cùng Thông Thiên Quốc tế thời gian định ước là xế chiều hôm nay. Nhưng tối hôm qua, người lại không đợi tiệc tối chấm dứt, ngay cả lễ phục cũng chưa đổi, liền vội vàng đi ra sân bay. Quả nhiên là xuất phát từ sợ hãi, vẫn là vì muốn chạy trốn, điều này trong lòng người chắc hẳn sẽ rõ hơn ai hết.”
Hắn thản nhiên nhìn, đem hai từ “chạy trốn” nói lên đặc biệt có thâm ý, lạnh lùng quan sát. Người này nhìn hắn từ nhỏ lớn lên, từng cùng hắn ở gần nhau. Tuy rằng chỉ là quan hệ chú cháu nhưng đối với nhau tình cảm rất sâu nặng. Nhưng mà, càng gần gũi sâu nặng với nhau bao nhiêu, lúc tính kế với nhau, lại càng làm cho người ta khó lòng àm phòng bị bấy nhiêu.
Đông Diệu Kì sắc mặt khẽ biến đổi nhưng ngược lại khôi phục thần sắc:
“Ta làm gì? Muốn chạy trốn?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một thanh âm khác vang lên, là Đông Diệu Tuấn, nghi hoặc hỏi:
“Cẩn Chi, Diệu Kì lại gây ra họa gì?”
Đối với cháu trai của ông, ông hiểu rất rõ ràng, nếu không chạm đến giới hạn cuối cùng, hắn tuyệt đối sẽ không làm chuyện gì đó ở trên pháp luật.
Ví dụ như, đem một mình người nhốt lại.
Việc này không lớn cũng không nhỏ.
Nhưng Đông Diệu Kì và Đông Diệu Tuấn là hai loại người hoàn toàn khác nhau.
Đông Diệu Tuấn là một bác sĩ làm trong khoa chỉnh hình, tính tình rất nhã nhặn lịch sự, bình thường trong cuộc sống hàng ngày hay công việc cũng rất đơn giản, tan làm liền về nhà nghỉ ngơi thư giãn, cũng không có thói quen xấu. Trái lại, Đông Diệu Kì từ nhỏ đã có rắc rối trong chuyện tình yêu, lớn lên có thể hội tụ cùng Đông gia, về điểm này không thể thử một lần dáng vẻ kiêu ngạo ấy, mà dù sao cuối cùng cũng khó lòng tránh nổi. Có giã tâm nhưng không phải cùng giã tâm mà ngang tài trí.
Trong cuộc sống của mình, hắn là lão đại, hắn có thể ra khỏi cuộc sống của mình, vô luận là tài hay lực thì đó cũng vẫn là năng lực, nhưng hắn vẫn không phải nhân tài số một.
Hơn nữa hắn còn thường xuyên gây chuyện sinh họa.
“Tốt, chúng ta trước tiên không đề cập tới chuyện vì sao thúc thúc muốn chạy trốn. Hiện tại cháu muốn cùng lục thúc thảo luận một chút về thu nhập và chi phí của thúc trong những năm gần đây ra sao?”
Đông Đình Phong không trả lợi thẳng vấn đề mà bọn họ hỏi, mà nói vòng vo đề tài, hai tay đút túi, cằm khẽ nâng lên:
“Lục thúc, vài năm này người vẫn đi Macao chơi bài bạc, thua nhiều thắng ít, đây là sự thật! Nghe nói bên kia còn nuôi một nữ nhân, thường thường vung tiền như rác... Cháu rất muốn hỏi một câu, ngài như vậy sao duy trì được tình trạng cho tới bây giờ? Những đồng tiền để ngài ném vào cái hố không đáy vì sao mà có?”
“Như thế nào đột nhiên đề cập đến việc này?”
Đông Diệu Kì mặt không đổi sắc , nói:
“Bài bạc thì sao, có thua có thắng, tóm lại chi tiêu của ta vẫn đủ dùng. Về phần ta có nuôi một nữ nhân, thì đây cũng là một chuyện rất đỗi bình thường, nhưng ngươi nói vung tiền như rác, việc này có điểm quá, ta chưa bao giờ vì nữ nhân này mà tan hết tiền tài... Chuyện này truyền đến trong lời nói của ngươi có thể tin sao? Bên ngoài còn nói người nuôi một tá nữ minh tinh, kết quả ra sao? Còn không phải bọn họ vì đoán mò mà làm loạn hết chuyện này đến chuyện khác?...’’
Đông Đình Phong cười nhẹ, dùng đầu ngón tay nhẹ xoa trán, cười lạnh tiếng cười không giống như tiếng cười thân mật thông thường như giữa các thành viên trong gia đình:
“Lục thúc thật đúng là thích đem cháu ra như một đứa trẻ ba tuổi đùa giỡn, có phải hay không rất thú vị?”
Đông Diệu Kì lập tức nói:
“Ta như thế nào chơi đùa cùng ngươi?”
Đông Đình Phong hờ hững:
“Các phương tiện truyền thông bịa đặt tung tin đồn nhảm, không đủ chứng cớ đáng tin cậy. Vậy kết quả điều tra báo cáo của thám tử tư đâu? Nếu không có bằng chứng, cháu có thể đem ngài đi theo sao?”
Tất cả mọi người đều quay ra nhìn Đông Diệu Kì, ánh mắt lóe lên mấy lần, rõ ràng tâm lý phòng bị của ông đã bị chèn ép.
“Mấy ngày nay, cháu là vì tìm chứng cớ màn kịch của thúc, nên mới không có nói toạc ra. Hiện tại đã có được đầy đủ tư liệu, thật xin lỗi, cháu không muốn cùng thúc tiếp tục chơi.’’
Đông Đình Phong nghiêng đầu, nhìn về phía Trần Túy vẫn canh giữ:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tiểu Trần, đem biên lai nhận đồ này, mua nhà ở mua đồ trang sức mua một chiếc xe với một thương hiệu duy nhẩt, đều lấy ra cho gia gia xem xét xem. Một lỗ hổng lớn như vậy, rốt cuộc là cháu bịa đặt hay đã hình thành thật sự trong vài năm gần đây?”
Trần Túy lên tiêng, lấy công văn trong bao ra một tá thật dày tất cả đều là bằng chứng sao chép văn kiện đưa cho Đông Diệu Tuấn.
Đông Diệu Tuấn vừa nhìn thấy, sắc mặt trầm xuống một chút một, vừa kinh vừa sợ, tay run càng lúc càng nhanh:
“Đông Diệu Kì, ngươi... ngươi, ngươi, ngươi tại sao lại thua nhiều tiền như vậy?”
Tất cả đem cộng lại, ra một con số lên đến hàng trăm triệu, thật sự là rất lớn.
Điều này làm cho Đông Lục Phúc hít thở không thông.
“Đưa đây, ta xem xem...”
Được Đông Lục Phúc phân phó, Đông Diệu Tuấn lập tức đem bản tư kiệu kia giao tới.
Vừa nhìn thấy, lão gia đã hoảng loạn, hướng cái ghế của mình ngã ngồi xuống:
“Gia gia, ngài đừng nóng vội, số tiền này, phần lớn lục thúc đã bù lại, cũng may mà trả được, nếu không người ta đax đến Đông gia náo loạn rồi.”
Đông Đình Phong nhìn thấy ông đã rất tức giận, đến khuyên một câu, ngược lại còn nói:
“Mượn tiền của Hắc bang, lãi đơn lãi kép, có thể sẽ đem cổ phần công ty của lục thúc lấy đi sạch sẽ.”
“Chờ một chút, nợ nhiều tiền như vậy, Diệu Kì như thế nào lại vẫn còn tiền?”
Tam thúc tiến lên cũng liếc mắt xem xét một cái, vẻ mặt kinh hãi hỏi:
Đông Diệu Kì là lấy tiền lương và lợi nhuận chia hoa hồng hàng năm.
Thật ra, tiền lời cũng đủ nhiều, vài trăm vạn, nếu chẳng phải hắn xài tiền như nước thì hắn làm sao có thể diện trên giới thượng lưu. Mười mấy năm trước nếu đầu tư thỏa đáng, hắn đã có hẳn một khoản tiền riêng.nhưng trên phương diện quản lý tài chính, hắn thực không phải là khôn khéo, đã vậy còn phá hoại rất nhiều tiền bạc, phung phí vào nhiều chuyện ăn chơi. Tiền như vậy thế nào giữ lại được? Hắn căn bản là không thể chống lại cái hố không đáy kia.
“Gia gia, lục thúc đem chúng ta đi bán hai lần. Hai lần này buôn bán trong sạch lãi vài triệu Dolar . nhưng đáng tiếc vẫn không thể nào đem lỗ thủng này lấp bỏ...”
Lời này làm tất cả mọi người ở đây đều ngạc nhiên.
Ninh Mẫn nhìn người đàn ông của mình thực đau lòng thay cho hắn.
Người đàn ông này ở trong phương diện tình cảm, cực kì nghiêm túc, đặc biệt chăm chú thân tình, cũng đặc biệt để ý thân nhân. Bị thân nhân của chính mình tính kế, một lần là bất đắc dĩ, lầm thư hai sẽ không cách nào có thể tha thứ.
Đông Đình Phong đi xuống tiếp tục nói:
“Sáu năm trước, không, hiện tại phải nói là bảy năm trước, lục thúc bày mưu tính kế ta, ở ngoài mặt là nghe lời dạy bảo của gia gia, một lần thúc lôi kéo thất thúc để cho cháu buông xuống cảnh giác. Kết quả cuối cùng là, lục thúc được gia gia đáp ứng cho chức vị ở trung tâm. Chức vị này đủ để lục thúc vơ vét không dưới ba trăm vạn một năm tiền hoa hồng. Mặt khác còn làm cho lục thúc thua rớt cờ bạc hơn phân nửa số tiền...”
“Mấy năm nay cháu vẫn nghĩ đến một việc, chính là gia gia bị lục thúc cắn không tha, bị gia gia ép vào đường cùng, kết quả, hắn cũng là đem gia gia ra bán với một cái giá trên trời. Lục thúc này,buuon bán làm ăn, một mũi tên trúng hai đích, ngài thật đúng là giỏi giang.”
Nói ra câu cuối cùng này, thanh âm hắn lạnh như băng, không giấu được vẻ châm chọc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro