Ngoại truyện 10.1
Vọng Thần Mạc Cập
2024-07-22 04:38:41
Thần Thản lãi một chiếc xe thể thao.
Đây là xe của cha cậu. Hôm nay anh mượn tạm.
Thần Thản hiện tại không có xe, bởi vì còn đang đi học - - mọi người ở nhà họ Thần đều luôn luôn giản dị như vậy: Đang đi học không cần phải có xe.
Thần Huống lúc trước cũng như vậy.
Chỉ là anh trai chưa bao giờ chạy theo vật chất, sau khi ly hôn, anh sống chủ yếu trong bộ đội.
Nơi đó so với nhà anh, so với gia đình anh mà nói, dù nó không thiếu cái gì nhưng mọi thứ rất giản dị.
Mấy năm nay, tâm tư của anh trai, để hoàn toàn vào công việc. Đối với vấn đề cá nhân, chưa bao giờ nghĩ nhiều. Vẫn một mình lẻ bóng.
Ông bà rất lo lắng nhưng anh không quan tâm, không có hứng thú tìm kiếm một gia đình mới, trong nhà sắp xếp mai mối, anh luôn né tránh.
Thần Huống chán ghét việc người thân mai mối, cuối cùng anh lại trở thành bà mối.
Nói thật, Thần Thản cũng cho rằng mình vẫn còn trẻ -chính mình cũng tự tìm được bạn gái, không cần người mai mối nhưng nếu không phải quá coi trọng anh trai, anh thật sự không muốn tiến tới.
Đối với Thần Thản mà nói, tiếp xúc với Đông Lôi, ấn tượng đầu tiên lưu lại rất tốt.
Cô gái kia, rất đơn giản, trên người không nhìn thấy được tính nuông chiều từ bé.
Chỉ là hiện tại, anh có một cảm giác thất vọng - - Đông Lôi không đặt anh trong lòng.
Giờ phút này, mặc dù cô ngồi bên cạnh anh, nhưng tinh thần như mất hồn, ngơ ngác, đầu óc đang ở nơi khác.
Anh cũng không nói gì.
Dừng xe lại đột ngột, nghĩ lại lúc đi thì vô cùng phấn khởi, khi về thì lại thất vọng.
Vì thế, anh thấy khó chịu.
"Thùng thùng thùng..."
Có người gõ cửa xe, là Thần Phương Phỉ đã đi tới.
"Chị Hai!"
Rõ ràng thấy chị đang nhìn vào Đông Lôi.
Anh biết chị nói chuyện sẽ rất khó chịu, giọng nói có chút lo lắng, khẩn trương.
"Chị cùng Đông tiểu thư nói một câu: "
Đông Lôi chăm chú nhìn, kéo cửa sổ xuống, nhẹ giọng hỏi:
"Chuyện gì!"
Thần Phương Phỉ đi đến bên cô, cân nhắc một lúc, sau mới nói:
"Đông tiểu thư, con gái có người theo đuổi, đó là chuyện rất bình thường. Quan trọng nhất là phải biết rõ trái tim mình. Từ xưa đến nay, chân đứng hai thuyền, sớm hay muộn cũng sẽ bị lật. Nên suy nghĩ cẩn thận: Cố Duy là dạng người mà khi cô cùng cậu ta, nếu không có chuyện gì đó là do cô may mắn. Nếu cô có chuyện, chắc chắn không lường hết được hậu quả mình gặp phải... Cố Duy có không ít phụ nữ bên cạnh. Mấy ngày trước, có người còn nhìn thấy cậu ta vào khách sạn cùng một cô gái... Việc này, cô có thể đi hỏi anh trai cô, xem cậu ta là người như thế nào... Loại nhân phẩm này không xứng với cô..."
Lờ nói thật này, thật sự làm cho Đông Lôi có phần không thoải mái.
Cô không thích người khác làm mất uy tín của Cố Duy, mà lại nói chuyện của hắn như vậy thật không chịu nổi...
Cô thật sự muốn cãi nhưng sau cùng lại nhịn - - Cố Duy là người như thế nào, quan hệ gì tới chị?
Thần Phương Phỉ bỏ đi.
Đông Lôi ngồi im, sắc mặt trầm xuống.
Thần Thản lấy một chai nước uống, đưa cho cô một chai:
"Bớt tức giận đi, chị của anh là như vậy. Chồng chị ấy nhiều lúc cũng rất đau đầu, nhưng thật ra chị ấy có ý tốt..."
Cô nhận lấy, nói một tiếng cám ơn, uống một ngụm, trong lòng cũng giảm đi sự bực tức.
Thêm một ngụm nữa vào bụng, cảm giác mát mẻ lướt qua, sự tức giận cũng dần dần lắng xuống, lại uống vài ngụm nữa, cuối cùng tâm trạng bình tĩnh lại, mới nói:
"Nghe thấy Văn phu nhân răng sắc lưỡi nhọn, vốn có tiếng ở Quỳnh Thành, hôm nay đã thấy rồi”.
Khi nói lời này, trong lòng Đông Lôi suy nghĩ, chị dâu của cô miệng lưỡi cũng lợi hại, nếu mà hai phụ nữ này có một ngày đụng nhau, không biết người nào sẽ thắng đây - - Thần Phương Phỉ từng là luật sư.
"Cũng phải. Nếu chị ấy còn hành nghề luật sư, chắc chắn có nhiều thành công..."
Lời nói chưa xong, bị cắt ngang, Đông Lôi không muốn nghe chuyện của Thần Phương Phỉ.
"Cố Duy thật sự như thế sao? Như thế nào ai từng biết anh ta đều nói anh ta không phải là người tốt... Còn anh, anh…
Thấy anh ta thế nào?"
Cô nhịn không được nghiêng đầu hỏi.
"Anh?"
Anh dừng một chút.
"Uh`m!"
"Anh cũng không thân thiết với anh ta."
Thần Thản uống nước, suy nghĩ một chút, mới nói:
"Chỉ nghe nói anh ta làm việc không từ thủ đoạn. Mặt người dạ sói. Sát phạt quyết đoán. Nếu là việc liên quan đến kinh doanh, có thể tận dụng mọi cơ hội... Con mắt rất tốt, đầu tư rất giỏi. Mới được ba năm mà đã có tiếng trong giới kinh doanh. Đương nhiên, với thị trường ở Bắc Kinh. So với anh trai em, thì cậu ta chưa là cái gì cả."
Tất nhiên, trên đời chỉ có một Đông Đình Phong.
Cô ngả người ra phía sau, tiếp tục uống nước.
Lại một người gọi anh ta là "Lang sói" .
"Em quen cậu ta từ khi nào?"
Thần Thản hỏi.
"Không tính thân thiết!"
Cô hồi tưởng lại, mỗi một lần gặp mặt, đều là hắn tìm đến.
Ài, không muốn nghĩ đến!
Cô thở mạnh, trên mặt hiện lên cảm giác áy náy:
" Chuyện hôm nay, thực xin lỗi... Em không phải cố ý... Chỉ là xem xong phim, đã đói bụng, bụng đói, em liền quyên hết chuyện khác..."
Quả thật như vậy, một khi cô đã đói, là có thể quyên hết mọi việc.
Thần Thản cũng gặp thấy mấy lần. Cho nên, anh biết lời này không phải là giả.
"Nên là anh xin lỗi mới đúng. Thái độ của chị anh không tốt lắm. Em nói rất đúng, chúng ta hiện tại không phải là yêu đương..."
Giọng nói của anh không vui, nhưng trên mặt vẫn mỉm cười:
"Chỉ thuần túy là bạn bè, đang tìm hiểu nhau. Kỳ thật anh hơi vội vàng, có khi cũng sẽ quên …."
"Thật sự?"
Ánh mắt Đông Lôi sáng lên, hỏi lại.
"Uh`m!"
Anh gật đầu: "Vừa nãy anh nghĩ... Quan hệ của chúng ta có phần hơi khó hiểu..."
"Mỗi lần gặp mặt, giống như đều là bị người khác thúc giục mới có thể gặp nhau. Nói ví dụ như bây giờ, cũng là anh họ anh nhắc nhở, anh mới nhớ ra là hai tuần nay không gặp em rồi..."
Không, anh nhớ rất rõ, nhưng anh cố ý nói mình quên, thứ nhất lòng tự trọng trong anh nổi lên, thứ hai anh không muốn để cô có một gánh nặng tâm lý.
Đông Lôi lẳng lặng nghe.
Nụ cười của Thần Thản sáng ngời, giống như một dòng nước thanh khiết chảy qua, làm cho người ta cảm thấy cực kỳ thoải mái. Anh nói:
"Tình yêu không nên quá thụ động, em nói đúng không? Anh đã từng hỏi qua chị anh. Hồi chị ấy yêu anh rể có cảm giác như thế nào. Chị ấy nói, xa nhau lập tức nhớ. Vài ngày không gọi điện thoại, cảm thấy cả người khó chịu. Một tháng không thấy, thật giống như có vài chục năm không gặp... Trong mạch máu luôn có sự thôi thúc..."
Kỳ thật anh cũng không có nói chuyện với chị, anh chỉ nói cảm xúc trong lòng anh đối với cô.
Anh nghĩ anh đã thích cô rồi !
Đông Lôi không nghi ngờ, nghĩ nghĩ, hình dung được cảm giác này, rất chính xác. Nhớ nhung là một cảm giác hành hạ người ta. Nó đã từng tra tấn cô...
"Rất có lý. Em cũng vẫn cảm thấy chúng ta cơ bản không phải là đang yêu nhau, chỉ đơn thuần là bạn bè."
Cô khẽ cười.
Thần Thản cũng cười lộ ra hàm răng rất trắng:
"Đúng, chúng ta thật sự là bạn bè..."
Mắt anh nháy nháy mấy cái.
Đúng, anh tạm thời trấn an nên là vị trí một người bạn, chỉ muốn cô buông lỏng cơ thể mình lại.
"Cho nên a..."
Cô cũng nháy mắt mấy cái, tâm trạng trở nên thoải mái.
"Cho nên, anh không cần phải có áp lực của một chiến binh. Không thể làm người yêu, thì có thể làm bạn bè. Anh trai em và anh trai anh đúng là những ông lão phong kiến, đem đôi ta nhét vào một chỗ, anh nói đúng không ..."
Nụ cười của người đàn ông này rất tươi, nhìn thấy nụ cười là đã khỏi bệnh, thật sự là người đàn ông tốt hiếm có.
Chính là bởi vì tốt, Anh trai cô và A Thần đại ca, mới mong cô cùng anh ấy có thể phát triển.
Đáng tiếc, người tính không bằng trời định, chuyện tình cảm, người tính không được.
Tình cảm của cô với anh rất đơn giản, anh đối với cô cũng rất đơn giản. Nhưng người nhà cứ làm cho tình cảm đơn giản lại phức tạp ra. Đem hai người kết hợp là một
"Thần Thản, cám ơn!"
Cô đột nhiên nói cảm ơn.
"Cám ơn anh cái gì!"
Anh hơi lạ, liền hỏi.
"Bị vì nghe anh nói như vậy, em cảm thấy tội mình nhẹ đi không ít... Từ khi bức ảnh quỷ quái kia phơi bày ra, em cảm thấy bi thảm... Rõ ràng không có gì, lại bị người ta tùy ý tô vẽ thành như vậy, thật sự làm em tức chết... Em đối với Cố Duy thực sự không có gì... Hôm nay, cũng chỉ là ngẫu nhiên gặp nhau... Cho nên đó chỉ là một sự trùng hợp..."
Cô vuốt vuốt mái tóc, môi cong lên huýt sáo, vẻ mặt tười cười, động tác này trông rất đáng yêu.
Thần Thản lẳng lặng nhìn, tim đập rộn lên.
Nói thật, anh gặp nhiều cô gái nhưng chưa từng muốn gặp lại. Trong thế giới của anh, quan trọng nhất là huấn luyện và học tập, mọi thứ khác đều không quan tâm. Rảnh rỗi chơi bóng rổ là sở thích duy nhất. Đáp ứng mai mối, hơn nữa lại vui vẻ đồng ý cùng Đông Lôi trở thành bạn bè, thật sự là ngoài ý muốn.
Mà sự ngoài ý muốn này anh rất mong từng bước từng bước rơi sâu vào tay giặc.
Vốn tưởng rằng, dễ dàng tìm hiểu cô gái này. Thế mà ở đâu lại hiện ra một đối thủ rất mạnh, lại muốn cùng anh cạnh tranh.
"Cố Duy thật sự rất quan tâm đến em..."
Anh đột nhiên nói.
Thái độ quyết tâm của anh ta, làm cho người ta chán ghét.
"Em không thích anh ấy!"
Quá cứng đầu, khó đối phó; quá xảo quyệt, khó thu phục.
Đồng thời trong lòng cô rất rõ ràng, bản thân cô không hề ghét anh ta - - đây là một loại cảm xúc rất mâu thuẫn.
Có lẽ sự kháng cự này, chủ yếu xuất phát từ chính người thân của cô luôn từ chối anh ta, và bản thân mình lại không đủ tự tin.
"Tại sao?"
Trong lòng anh mừng thầm, hỏi.
Cô im lặng.
Thấy thế, anh cũng không hỏi nữa, lại chuyển sang hỏi một câu khác:
"Vậy em thích anh sao?"
Đông Lôi sửng sốt, không nghĩ tới anh sẽ hỏi câu này.
"Không trả lời được?"
Anh cười, nụ cười rất vô cảm.
Thật giống như cô không trả lời được một câu hỏi thực tế như vậy.
"Anh nói thế nào là thích? Bạn bè thích nhau, đương nhiên là có; còn chuyện tình yêu nam - nữ thích nhau, thật xin lỗi, không có..."
Cô nhẹ nhàng nói.
Đó cũng là một câu trả lời, Thần Thản không ngạc nhiên, nhưng mặt anh vẫn có phần biến sắc, vẫn là hơi mỉm cười:
"A, nói rất thẳng thắn."
"Em không nghĩ muốn nói dối anh!"
Đông Lôi rất nghiêm túc.
"Không lừa gạt người tốt."
Anh gật đầu:
"Anh cũng không muốn dối em, kỳ thật anh thích em. Cùng ở chung với em nhiều lần, anh đã thích em..."
Đông Lôi: "..."
Đột nhiên như xưng tội!
Nhịp điệu này, cô thật sự không theo kịp a...
Đông Lôi nhìn nhìn, nhất thời cũng bị kích động, dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn: Chàng trai này cực kỳ đẹp trai, ánh mắt dịu dàng, chân thành, khi cười hàm răng trắng đều trông rất nghiêm túc:
"Ý anh là... Ý gì a..."
Thần Thản thật muốn nhìn lại gương mặt mình, từ nhỏ đến lớn, khuôn mặt này luôn làm các nữ sinh phát cuồng, nhiều nam sinh ghen tị, nổi tiếng như vậy nhưng trước mặt cô gái này lại không có gì đặc biệt...
Anh biết, Đông Lôi rất tôn thờ anh trai mình; đã từng si mê Kiều Sâm, cũng là một nhân vật nổi tiếng.
Đôi mắt cô gái này đúng là không giống như các cô gái bình thường khác.
Cho nên, mình trong mắt cô ấy chỉ là một người rất bình thường.
Đây đúng là điều làm anh thất vọng về mình.
Anh đã từng bước từng bước lún sâu, vậy mà cô lại vô cảm.
Ài...
Trong lòng Thần Thản chán nản, liếc nhìn cô nói:
"Trước đây em không để ý đến anh, anh nghĩ về sau này em nên suy nghĩ lại... Từ bây giờ, anh chính thức bắt đầu theo đuổi em. . .
. . . Em có chịu không?"
"Nhưng vừa nãy anh mới nói..."
Đông Lôi nháy một cái mắt, lúng ta lúng túng.
"Trước là quan hệ bạn bè, từ nay về sau, anh muốn làm bạn trai em! Nếu có thể, anh nghĩ sẽ leo lên mức độ cao hơn. Anh sẽ cố gắng để có đủ tư cách làm bạn trai em..."
Nói lời này, Thần Thản có phần khẩn trương, sợ bị từ chối.
Đông Lôi nhìn nhìn.
Thần Thản không thể không hỏi:
"Tại sao nhìn anh như vậy?"
"Em tự hỏi không biết anh thích em vì cái gì?"
Anh cười: "Đó là chuyện của anh. Em cần suy nghĩ xem có đồng ý hay không! Nếu em chấp nhận, đầu tiên chúng ta xác định tìm hiểu nhau. Sau đó là hai bên cha mẹ gặp nhau. Hoặc là sớm hơn nữa là đính hôn thì tốt..."
Đông Lôi ngẩn người ra.
Đính... Đính hôn?
Mẹ ơi?
Thần Thản có phải bị Cố Duy kích động không a?
"Hành động của anh thật sự nhanh đấy..."
Đông Lôi thở dài kêu lên.
Thần Thản cười: "Anh làm việc gì cũng rất nhanh!"
"Việc này, không nhanh được, dù sao cũng phải để cho em nghĩ đã..."
Kỳ thật cô rất muốn ngay lập tức từ chối. Nhưng làm như vậy, sợ làm tổn thương lòng tự trọng của anh.
"Được!"
Anh cười rất to: "Vài ngày?"
"Ba ngày!"
"Được!"
Anh vừa gật đầu, vừa ôm bụng, nơi đó xuất hiện tiếng kêu truyền ra:
"Đói bụng, anh còn chưa ăn cơm. Đi ăn cơm Tây cùng anh có được không! Sau đó lại đi xem phim, xem lại một lần nữa..."
Anh cao hứng xuống xe, rất lịch sự mở cửa xe, nụ cười rực rỡ, thật sự làm cho người ta không có cách nào có thể từ chối.
Một bữa cơm ăn rất vui vẻ.
Sau khi ăn xong, họ cũng lại đi xem phim, xem phim xong, đi đến nhà thờ Pháp Hoa.
Khi nhìn thấy tháp chuông , Thần Thản chỉ vào mặt trước chiếc chuông có dòng chữ, rồi nói:
"Hãy nhìn xem anh trai em, có tên trong danh sách những người nổi tiếng ở đây. Em có muốn một lần rung chuông không?"
Đông Lôi đọc xong dòng chữ trên tấm bảng đó, cười: "Anh trai em có thể gặp được chị dâu thật là có phúc lớn."
Thần Thản đã từng gặp qua Ninh Mẫn Mẫn, theo suy nghĩ anh, người phụ nữ kia đúng là không tầm thường, không chỉ có xinh đẹp, mà còn rất độ lượng, cùng Đông Đình Phong cực kỳ xứng đôi.
"Phải nói, bọn họ có thể gặp nhau đúng là một chuyện may mắn..."
"Đúng vậy!"
Họ nhìn nhau mỉm cười.
Con người khi còn sống, chồng gặp được vợ, vợ gặp được chồng đều là do số phận, đối với mỗi người đều là chuyện may mắn, tình yêu không được đáp lại sẽ luôn chỉ cảm giác cô đơn và đắng cay.
Ngày hôm đó, Đông Lôi đến nhà thờ Pháp Hoa. Nhìn xa xa thấy hoàng hôn đã xuất hiện, bỗng nhiên im lặng thật lâu, không nói gì. Cô nghĩ tới chuyện trước kia.
Năm mười sáu tuổi, cô từng cùng Kiều Sâm đã tới nơi này, cũng từng nghĩ muốn rung chuông. Nhưng Kiều Sâm không muốn. Năm năm sau, cô lại đứng ở chỗ này, bên người lại là một người đàn ông khác. Nếu cô đồng ý để anh theo đuổi, có lẽ, chàng trai có khả năng sẽ trở thành chồng cô.
"Suy nghĩ gì vậy?"
Thần Thản đứng ở bên cạnh nhìn, nhẹ nhàng hỏi một câu.
"Không!"
Cô mỉm cười: "Xuống núi thôi! Tối rồi, anh còn muốn đi chơi đâu nữa?"
Khi đi xuống chân tháp chuông, hoàng hôn đã dần dần biến mất, cả ngọn núi bị bao phủ bởi làn khói sương.
Thần Thản không trả lời, lại thấy một tiếng chuông vang lên. Đó là tiếng chuông di động của Thần Thản.
Đông Lôi thấy anh thản nhiên tắt điện thoại, nói: "Chỗ nào cũng đi không được... Phải về rồi..."
Cô gật đầu: "Là mẹ anh gọi sao?"
"Uh`m... Không có việc gì..."
Anh cười.
Nhưng cô lại cười không nổi. Mẹ Thản vốn không thích cô, nếu chị hai của anh đem chuyện hôm nay về kể, chỉ sợ lại càng coi thường cô hơn.
Lúc này, cô đột nhiên cảm thấy, cô không thể đùa giỡn chuyện này với Thần Thản được.
Đây là xe của cha cậu. Hôm nay anh mượn tạm.
Thần Thản hiện tại không có xe, bởi vì còn đang đi học - - mọi người ở nhà họ Thần đều luôn luôn giản dị như vậy: Đang đi học không cần phải có xe.
Thần Huống lúc trước cũng như vậy.
Chỉ là anh trai chưa bao giờ chạy theo vật chất, sau khi ly hôn, anh sống chủ yếu trong bộ đội.
Nơi đó so với nhà anh, so với gia đình anh mà nói, dù nó không thiếu cái gì nhưng mọi thứ rất giản dị.
Mấy năm nay, tâm tư của anh trai, để hoàn toàn vào công việc. Đối với vấn đề cá nhân, chưa bao giờ nghĩ nhiều. Vẫn một mình lẻ bóng.
Ông bà rất lo lắng nhưng anh không quan tâm, không có hứng thú tìm kiếm một gia đình mới, trong nhà sắp xếp mai mối, anh luôn né tránh.
Thần Huống chán ghét việc người thân mai mối, cuối cùng anh lại trở thành bà mối.
Nói thật, Thần Thản cũng cho rằng mình vẫn còn trẻ -chính mình cũng tự tìm được bạn gái, không cần người mai mối nhưng nếu không phải quá coi trọng anh trai, anh thật sự không muốn tiến tới.
Đối với Thần Thản mà nói, tiếp xúc với Đông Lôi, ấn tượng đầu tiên lưu lại rất tốt.
Cô gái kia, rất đơn giản, trên người không nhìn thấy được tính nuông chiều từ bé.
Chỉ là hiện tại, anh có một cảm giác thất vọng - - Đông Lôi không đặt anh trong lòng.
Giờ phút này, mặc dù cô ngồi bên cạnh anh, nhưng tinh thần như mất hồn, ngơ ngác, đầu óc đang ở nơi khác.
Anh cũng không nói gì.
Dừng xe lại đột ngột, nghĩ lại lúc đi thì vô cùng phấn khởi, khi về thì lại thất vọng.
Vì thế, anh thấy khó chịu.
"Thùng thùng thùng..."
Có người gõ cửa xe, là Thần Phương Phỉ đã đi tới.
"Chị Hai!"
Rõ ràng thấy chị đang nhìn vào Đông Lôi.
Anh biết chị nói chuyện sẽ rất khó chịu, giọng nói có chút lo lắng, khẩn trương.
"Chị cùng Đông tiểu thư nói một câu: "
Đông Lôi chăm chú nhìn, kéo cửa sổ xuống, nhẹ giọng hỏi:
"Chuyện gì!"
Thần Phương Phỉ đi đến bên cô, cân nhắc một lúc, sau mới nói:
"Đông tiểu thư, con gái có người theo đuổi, đó là chuyện rất bình thường. Quan trọng nhất là phải biết rõ trái tim mình. Từ xưa đến nay, chân đứng hai thuyền, sớm hay muộn cũng sẽ bị lật. Nên suy nghĩ cẩn thận: Cố Duy là dạng người mà khi cô cùng cậu ta, nếu không có chuyện gì đó là do cô may mắn. Nếu cô có chuyện, chắc chắn không lường hết được hậu quả mình gặp phải... Cố Duy có không ít phụ nữ bên cạnh. Mấy ngày trước, có người còn nhìn thấy cậu ta vào khách sạn cùng một cô gái... Việc này, cô có thể đi hỏi anh trai cô, xem cậu ta là người như thế nào... Loại nhân phẩm này không xứng với cô..."
Lờ nói thật này, thật sự làm cho Đông Lôi có phần không thoải mái.
Cô không thích người khác làm mất uy tín của Cố Duy, mà lại nói chuyện của hắn như vậy thật không chịu nổi...
Cô thật sự muốn cãi nhưng sau cùng lại nhịn - - Cố Duy là người như thế nào, quan hệ gì tới chị?
Thần Phương Phỉ bỏ đi.
Đông Lôi ngồi im, sắc mặt trầm xuống.
Thần Thản lấy một chai nước uống, đưa cho cô một chai:
"Bớt tức giận đi, chị của anh là như vậy. Chồng chị ấy nhiều lúc cũng rất đau đầu, nhưng thật ra chị ấy có ý tốt..."
Cô nhận lấy, nói một tiếng cám ơn, uống một ngụm, trong lòng cũng giảm đi sự bực tức.
Thêm một ngụm nữa vào bụng, cảm giác mát mẻ lướt qua, sự tức giận cũng dần dần lắng xuống, lại uống vài ngụm nữa, cuối cùng tâm trạng bình tĩnh lại, mới nói:
"Nghe thấy Văn phu nhân răng sắc lưỡi nhọn, vốn có tiếng ở Quỳnh Thành, hôm nay đã thấy rồi”.
Khi nói lời này, trong lòng Đông Lôi suy nghĩ, chị dâu của cô miệng lưỡi cũng lợi hại, nếu mà hai phụ nữ này có một ngày đụng nhau, không biết người nào sẽ thắng đây - - Thần Phương Phỉ từng là luật sư.
"Cũng phải. Nếu chị ấy còn hành nghề luật sư, chắc chắn có nhiều thành công..."
Lời nói chưa xong, bị cắt ngang, Đông Lôi không muốn nghe chuyện của Thần Phương Phỉ.
"Cố Duy thật sự như thế sao? Như thế nào ai từng biết anh ta đều nói anh ta không phải là người tốt... Còn anh, anh…
Thấy anh ta thế nào?"
Cô nhịn không được nghiêng đầu hỏi.
"Anh?"
Anh dừng một chút.
"Uh`m!"
"Anh cũng không thân thiết với anh ta."
Thần Thản uống nước, suy nghĩ một chút, mới nói:
"Chỉ nghe nói anh ta làm việc không từ thủ đoạn. Mặt người dạ sói. Sát phạt quyết đoán. Nếu là việc liên quan đến kinh doanh, có thể tận dụng mọi cơ hội... Con mắt rất tốt, đầu tư rất giỏi. Mới được ba năm mà đã có tiếng trong giới kinh doanh. Đương nhiên, với thị trường ở Bắc Kinh. So với anh trai em, thì cậu ta chưa là cái gì cả."
Tất nhiên, trên đời chỉ có một Đông Đình Phong.
Cô ngả người ra phía sau, tiếp tục uống nước.
Lại một người gọi anh ta là "Lang sói" .
"Em quen cậu ta từ khi nào?"
Thần Thản hỏi.
"Không tính thân thiết!"
Cô hồi tưởng lại, mỗi một lần gặp mặt, đều là hắn tìm đến.
Ài, không muốn nghĩ đến!
Cô thở mạnh, trên mặt hiện lên cảm giác áy náy:
" Chuyện hôm nay, thực xin lỗi... Em không phải cố ý... Chỉ là xem xong phim, đã đói bụng, bụng đói, em liền quyên hết chuyện khác..."
Quả thật như vậy, một khi cô đã đói, là có thể quyên hết mọi việc.
Thần Thản cũng gặp thấy mấy lần. Cho nên, anh biết lời này không phải là giả.
"Nên là anh xin lỗi mới đúng. Thái độ của chị anh không tốt lắm. Em nói rất đúng, chúng ta hiện tại không phải là yêu đương..."
Giọng nói của anh không vui, nhưng trên mặt vẫn mỉm cười:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Chỉ thuần túy là bạn bè, đang tìm hiểu nhau. Kỳ thật anh hơi vội vàng, có khi cũng sẽ quên …."
"Thật sự?"
Ánh mắt Đông Lôi sáng lên, hỏi lại.
"Uh`m!"
Anh gật đầu: "Vừa nãy anh nghĩ... Quan hệ của chúng ta có phần hơi khó hiểu..."
"Mỗi lần gặp mặt, giống như đều là bị người khác thúc giục mới có thể gặp nhau. Nói ví dụ như bây giờ, cũng là anh họ anh nhắc nhở, anh mới nhớ ra là hai tuần nay không gặp em rồi..."
Không, anh nhớ rất rõ, nhưng anh cố ý nói mình quên, thứ nhất lòng tự trọng trong anh nổi lên, thứ hai anh không muốn để cô có một gánh nặng tâm lý.
Đông Lôi lẳng lặng nghe.
Nụ cười của Thần Thản sáng ngời, giống như một dòng nước thanh khiết chảy qua, làm cho người ta cảm thấy cực kỳ thoải mái. Anh nói:
"Tình yêu không nên quá thụ động, em nói đúng không? Anh đã từng hỏi qua chị anh. Hồi chị ấy yêu anh rể có cảm giác như thế nào. Chị ấy nói, xa nhau lập tức nhớ. Vài ngày không gọi điện thoại, cảm thấy cả người khó chịu. Một tháng không thấy, thật giống như có vài chục năm không gặp... Trong mạch máu luôn có sự thôi thúc..."
Kỳ thật anh cũng không có nói chuyện với chị, anh chỉ nói cảm xúc trong lòng anh đối với cô.
Anh nghĩ anh đã thích cô rồi !
Đông Lôi không nghi ngờ, nghĩ nghĩ, hình dung được cảm giác này, rất chính xác. Nhớ nhung là một cảm giác hành hạ người ta. Nó đã từng tra tấn cô...
"Rất có lý. Em cũng vẫn cảm thấy chúng ta cơ bản không phải là đang yêu nhau, chỉ đơn thuần là bạn bè."
Cô khẽ cười.
Thần Thản cũng cười lộ ra hàm răng rất trắng:
"Đúng, chúng ta thật sự là bạn bè..."
Mắt anh nháy nháy mấy cái.
Đúng, anh tạm thời trấn an nên là vị trí một người bạn, chỉ muốn cô buông lỏng cơ thể mình lại.
"Cho nên a..."
Cô cũng nháy mắt mấy cái, tâm trạng trở nên thoải mái.
"Cho nên, anh không cần phải có áp lực của một chiến binh. Không thể làm người yêu, thì có thể làm bạn bè. Anh trai em và anh trai anh đúng là những ông lão phong kiến, đem đôi ta nhét vào một chỗ, anh nói đúng không ..."
Nụ cười của người đàn ông này rất tươi, nhìn thấy nụ cười là đã khỏi bệnh, thật sự là người đàn ông tốt hiếm có.
Chính là bởi vì tốt, Anh trai cô và A Thần đại ca, mới mong cô cùng anh ấy có thể phát triển.
Đáng tiếc, người tính không bằng trời định, chuyện tình cảm, người tính không được.
Tình cảm của cô với anh rất đơn giản, anh đối với cô cũng rất đơn giản. Nhưng người nhà cứ làm cho tình cảm đơn giản lại phức tạp ra. Đem hai người kết hợp là một
"Thần Thản, cám ơn!"
Cô đột nhiên nói cảm ơn.
"Cám ơn anh cái gì!"
Anh hơi lạ, liền hỏi.
"Bị vì nghe anh nói như vậy, em cảm thấy tội mình nhẹ đi không ít... Từ khi bức ảnh quỷ quái kia phơi bày ra, em cảm thấy bi thảm... Rõ ràng không có gì, lại bị người ta tùy ý tô vẽ thành như vậy, thật sự làm em tức chết... Em đối với Cố Duy thực sự không có gì... Hôm nay, cũng chỉ là ngẫu nhiên gặp nhau... Cho nên đó chỉ là một sự trùng hợp..."
Cô vuốt vuốt mái tóc, môi cong lên huýt sáo, vẻ mặt tười cười, động tác này trông rất đáng yêu.
Thần Thản lẳng lặng nhìn, tim đập rộn lên.
Nói thật, anh gặp nhiều cô gái nhưng chưa từng muốn gặp lại. Trong thế giới của anh, quan trọng nhất là huấn luyện và học tập, mọi thứ khác đều không quan tâm. Rảnh rỗi chơi bóng rổ là sở thích duy nhất. Đáp ứng mai mối, hơn nữa lại vui vẻ đồng ý cùng Đông Lôi trở thành bạn bè, thật sự là ngoài ý muốn.
Mà sự ngoài ý muốn này anh rất mong từng bước từng bước rơi sâu vào tay giặc.
Vốn tưởng rằng, dễ dàng tìm hiểu cô gái này. Thế mà ở đâu lại hiện ra một đối thủ rất mạnh, lại muốn cùng anh cạnh tranh.
"Cố Duy thật sự rất quan tâm đến em..."
Anh đột nhiên nói.
Thái độ quyết tâm của anh ta, làm cho người ta chán ghét.
"Em không thích anh ấy!"
Quá cứng đầu, khó đối phó; quá xảo quyệt, khó thu phục.
Đồng thời trong lòng cô rất rõ ràng, bản thân cô không hề ghét anh ta - - đây là một loại cảm xúc rất mâu thuẫn.
Có lẽ sự kháng cự này, chủ yếu xuất phát từ chính người thân của cô luôn từ chối anh ta, và bản thân mình lại không đủ tự tin.
"Tại sao?"
Trong lòng anh mừng thầm, hỏi.
Cô im lặng.
Thấy thế, anh cũng không hỏi nữa, lại chuyển sang hỏi một câu khác:
"Vậy em thích anh sao?"
Đông Lôi sửng sốt, không nghĩ tới anh sẽ hỏi câu này.
"Không trả lời được?"
Anh cười, nụ cười rất vô cảm.
Thật giống như cô không trả lời được một câu hỏi thực tế như vậy.
"Anh nói thế nào là thích? Bạn bè thích nhau, đương nhiên là có; còn chuyện tình yêu nam - nữ thích nhau, thật xin lỗi, không có..."
Cô nhẹ nhàng nói.
Đó cũng là một câu trả lời, Thần Thản không ngạc nhiên, nhưng mặt anh vẫn có phần biến sắc, vẫn là hơi mỉm cười:
"A, nói rất thẳng thắn."
"Em không nghĩ muốn nói dối anh!"
Đông Lôi rất nghiêm túc.
"Không lừa gạt người tốt."
Anh gật đầu:
"Anh cũng không muốn dối em, kỳ thật anh thích em. Cùng ở chung với em nhiều lần, anh đã thích em..."
Đông Lôi: "..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đột nhiên như xưng tội!
Nhịp điệu này, cô thật sự không theo kịp a...
Đông Lôi nhìn nhìn, nhất thời cũng bị kích động, dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn: Chàng trai này cực kỳ đẹp trai, ánh mắt dịu dàng, chân thành, khi cười hàm răng trắng đều trông rất nghiêm túc:
"Ý anh là... Ý gì a..."
Thần Thản thật muốn nhìn lại gương mặt mình, từ nhỏ đến lớn, khuôn mặt này luôn làm các nữ sinh phát cuồng, nhiều nam sinh ghen tị, nổi tiếng như vậy nhưng trước mặt cô gái này lại không có gì đặc biệt...
Anh biết, Đông Lôi rất tôn thờ anh trai mình; đã từng si mê Kiều Sâm, cũng là một nhân vật nổi tiếng.
Đôi mắt cô gái này đúng là không giống như các cô gái bình thường khác.
Cho nên, mình trong mắt cô ấy chỉ là một người rất bình thường.
Đây đúng là điều làm anh thất vọng về mình.
Anh đã từng bước từng bước lún sâu, vậy mà cô lại vô cảm.
Ài...
Trong lòng Thần Thản chán nản, liếc nhìn cô nói:
"Trước đây em không để ý đến anh, anh nghĩ về sau này em nên suy nghĩ lại... Từ bây giờ, anh chính thức bắt đầu theo đuổi em. . .
. . . Em có chịu không?"
"Nhưng vừa nãy anh mới nói..."
Đông Lôi nháy một cái mắt, lúng ta lúng túng.
"Trước là quan hệ bạn bè, từ nay về sau, anh muốn làm bạn trai em! Nếu có thể, anh nghĩ sẽ leo lên mức độ cao hơn. Anh sẽ cố gắng để có đủ tư cách làm bạn trai em..."
Nói lời này, Thần Thản có phần khẩn trương, sợ bị từ chối.
Đông Lôi nhìn nhìn.
Thần Thản không thể không hỏi:
"Tại sao nhìn anh như vậy?"
"Em tự hỏi không biết anh thích em vì cái gì?"
Anh cười: "Đó là chuyện của anh. Em cần suy nghĩ xem có đồng ý hay không! Nếu em chấp nhận, đầu tiên chúng ta xác định tìm hiểu nhau. Sau đó là hai bên cha mẹ gặp nhau. Hoặc là sớm hơn nữa là đính hôn thì tốt..."
Đông Lôi ngẩn người ra.
Đính... Đính hôn?
Mẹ ơi?
Thần Thản có phải bị Cố Duy kích động không a?
"Hành động của anh thật sự nhanh đấy..."
Đông Lôi thở dài kêu lên.
Thần Thản cười: "Anh làm việc gì cũng rất nhanh!"
"Việc này, không nhanh được, dù sao cũng phải để cho em nghĩ đã..."
Kỳ thật cô rất muốn ngay lập tức từ chối. Nhưng làm như vậy, sợ làm tổn thương lòng tự trọng của anh.
"Được!"
Anh cười rất to: "Vài ngày?"
"Ba ngày!"
"Được!"
Anh vừa gật đầu, vừa ôm bụng, nơi đó xuất hiện tiếng kêu truyền ra:
"Đói bụng, anh còn chưa ăn cơm. Đi ăn cơm Tây cùng anh có được không! Sau đó lại đi xem phim, xem lại một lần nữa..."
Anh cao hứng xuống xe, rất lịch sự mở cửa xe, nụ cười rực rỡ, thật sự làm cho người ta không có cách nào có thể từ chối.
Một bữa cơm ăn rất vui vẻ.
Sau khi ăn xong, họ cũng lại đi xem phim, xem phim xong, đi đến nhà thờ Pháp Hoa.
Khi nhìn thấy tháp chuông , Thần Thản chỉ vào mặt trước chiếc chuông có dòng chữ, rồi nói:
"Hãy nhìn xem anh trai em, có tên trong danh sách những người nổi tiếng ở đây. Em có muốn một lần rung chuông không?"
Đông Lôi đọc xong dòng chữ trên tấm bảng đó, cười: "Anh trai em có thể gặp được chị dâu thật là có phúc lớn."
Thần Thản đã từng gặp qua Ninh Mẫn Mẫn, theo suy nghĩ anh, người phụ nữ kia đúng là không tầm thường, không chỉ có xinh đẹp, mà còn rất độ lượng, cùng Đông Đình Phong cực kỳ xứng đôi.
"Phải nói, bọn họ có thể gặp nhau đúng là một chuyện may mắn..."
"Đúng vậy!"
Họ nhìn nhau mỉm cười.
Con người khi còn sống, chồng gặp được vợ, vợ gặp được chồng đều là do số phận, đối với mỗi người đều là chuyện may mắn, tình yêu không được đáp lại sẽ luôn chỉ cảm giác cô đơn và đắng cay.
Ngày hôm đó, Đông Lôi đến nhà thờ Pháp Hoa. Nhìn xa xa thấy hoàng hôn đã xuất hiện, bỗng nhiên im lặng thật lâu, không nói gì. Cô nghĩ tới chuyện trước kia.
Năm mười sáu tuổi, cô từng cùng Kiều Sâm đã tới nơi này, cũng từng nghĩ muốn rung chuông. Nhưng Kiều Sâm không muốn. Năm năm sau, cô lại đứng ở chỗ này, bên người lại là một người đàn ông khác. Nếu cô đồng ý để anh theo đuổi, có lẽ, chàng trai có khả năng sẽ trở thành chồng cô.
"Suy nghĩ gì vậy?"
Thần Thản đứng ở bên cạnh nhìn, nhẹ nhàng hỏi một câu.
"Không!"
Cô mỉm cười: "Xuống núi thôi! Tối rồi, anh còn muốn đi chơi đâu nữa?"
Khi đi xuống chân tháp chuông, hoàng hôn đã dần dần biến mất, cả ngọn núi bị bao phủ bởi làn khói sương.
Thần Thản không trả lời, lại thấy một tiếng chuông vang lên. Đó là tiếng chuông di động của Thần Thản.
Đông Lôi thấy anh thản nhiên tắt điện thoại, nói: "Chỗ nào cũng đi không được... Phải về rồi..."
Cô gật đầu: "Là mẹ anh gọi sao?"
"Uh`m... Không có việc gì..."
Anh cười.
Nhưng cô lại cười không nổi. Mẹ Thản vốn không thích cô, nếu chị hai của anh đem chuyện hôm nay về kể, chỉ sợ lại càng coi thường cô hơn.
Lúc này, cô đột nhiên cảm thấy, cô không thể đùa giỡn chuyện này với Thần Thản được.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro