Ngoại truyện 34.1
Vọng Thần Mạc Cập
2024-07-22 04:38:41
Đông Lôi cảm thấy không có nền móng tình cảm, cùng động vật cấp thấp giao hợp là không vui vẻ.
Người sở dĩ là động vật bậc cao, chính là vì người có tư tưởng, có cảm giác vui vẻ, có tình cảm, người có thêm nhiều đời sau, có những gửi gắm trong cảm tình, giữa vợ chồng vui vẻ với nhau, cũng không phải vẻn vẹn xuất phát từ bản năng của động vật.
Nhưng mà thực tế thì tình huống bây giờ là sao đây?
Nó có rất nhiều tính phức tạp.
Có người bởi vì thích nhau, có người vì lợi ích, có người chỉ vì tham lam khoái cảm trên thân thể, cũng có người vẻn vẹn vì sinh dục, không có cảm tình vốn nên có.
Đông Lôi phản cảm với những điều đó, cứ cho là người có tâm lý bài xích, nhưng cô lại không thể lấy ý kiến phản đối—— trong đêm tân hôn, nếu là không có tình cảm, kia giống như là một chuyện không thể tin được.
Khi cô bị anh ném tới trên giường, khi thân thể to lớn của anh đè lên người cô, ngọn đèn ái muội, chiếu sáng đáy mắt ánh sáng âm u của người đàn ông này, cách tầng vải mỏng, cô có thể cảm nhận được nhiệt độ da thịt bên trong, giống như cây sắt bị đốt cháy, đơn giản xuyên qua tới, hại tâm cô loạn như ma.
Giờ phút này, đôi tay đầy lực kia bưng lấy đầu của cô, ngón tay thô ráp, nhẹ nhàng vuốt vành tai tóc mai của cô, ở trên da thịt của cô nổi lên từng đợt cảm giác như điện giật.
Loại cảm giác khác thường này, làm cô vội vàng muốn chạy trốn.
Một nụ hôn rơi vào trên trán cô, để ý cẩn thận như vậy, dường như một loại đụng chạm, chỉ đang thăm dò.
Cô sợ hãi hít vào, có thể cảm nhận được cảm giác áp bách trên người anh bắn ra sáng rực như thế, làm cả người cô đều căng thẳng, trở nên chân tay luống cuống. Từng đợt nóng như thiêu đốt quấn đầy quanh thân.
Quả nhiên, ngay sau đó nụ hôn thứ hai rơi xuống trên sống mũi cô, nụ hôn thứu ba áp vào môi cô. . .
Giống như chuồn chuồn lướt nước, khuấy nhẹ mặt hồ tĩnh lặng, tầng tầng rung động, thay nhau đẩy đến trên người cô. . .
"Anh Thần. . ."
Giọng nói hơi run run trong phòng nhẹ nhàng vang lên.
Cô đáng thương nhìn qua anh, kêu lên. Giọng nói kia hoàn toàn không giống là của mình.
"Làm sao vậy?"
Anh trầm thấp hỏi, thanh âm khàn khàn, giống như đè nén thứ gì đó đang dâng lên.
"Em..em. . ."
Cô liếm liếm môi khô khốc, đây là một loại biểu hiện sợ hãi trong lòng cô.
Nhưng rơi vào trong mắt người đàn ông phía trên, là mị hoặc đã nói không nên, ánh mắt của anh u ám...mà bắt đầu.
"Em còn chưa chuẩn bị tốt! Có thể hay không. . . Có thể hay không. . ."
Lời nói càng nói càng nhỏ.
Bởi vì yêu cầu này, thật sự có chút cố tình gây sự.
"Nói hết câu!"
Anh biết rõ cô có ý gì, lại cố ý bức cô như vậy.
Có thể từ trong ánh mắt của anh nhìn ra được.
Đúng vậy, đột nhiên Đông Lôi phát hiện mình giống như có thể đọc hiểu vẻ mặt người đàn ông này rồi.
Có chút tức giận kêu gào!
Người này, thật là xấu.
"Anh cũng biết."
Cô nhẹ nhàng nói, chống đỡ lấy bộ ngực anh trong lòng bàn tay, một mảnh triều ý.
"Muốn đêm động phòng hoa chúc này để sau đúng không. . ."
Anh bắt tay cắm vào trong tóc của cô, thơm như vậy, như tơ lụa, mềm mại xoã tung, làm cho người ta yêu thích không buông tay.
"Ừ!"
Cô lên tiếng.
"Cho kỳ hạn!"
Ánh mắt Thần Huống, sâu như biển lớn mênh mông, ngọn đèn chiếu đến ánh mắt nặng nề của anh, ngưng tụ thành điểm, chăm chú vào trên người cô, cho cô một cảm giác bị ghìm chết hít thở không thông.
Anh dùng giọng nói bình tĩnh đàm phán nói:
"Cũng không thể đem chuyện này vô kỳ hạn!"
Đông Lôi có chút buồn rầu.
Cái kỳ hạn này không tốt cho lắm!
Dài quá, anh sẽ không vui, ngắn, cô không có cách nào khác tiếp nhận.
"Có thể thong thả một chút hay không?"
Cô cò kè mặc cả.
"Thong thả như thế nào?"
"Trong vòng hai năm, chúng ta nỗ lực thích ứng đối phương. . . Những chuyện kia, chờ tự nhiên như đường nước chảy thành kênh mương."
Hoàn toàn chính xác đủ thong thả.
Nếu cô cảm thấy không thích ứng được, hai năm cũngg không cần đến ứng phó sinh lý của anh, nếu cô thích ứng, tùy chỗ tùy chỗ đều được. . .
Chẳng qua, anh cảm thấy cô bé này là tận lực muốn đem đem chuyện này kéo dài về sau.
"Nếu anh không đáp ứng, em định làm gì?"
Anh hỏi nghiêm túc.
Cô không tiếp lời.
Một bàn tay, dọc theo đường cong thân thể của cô đi xuống, cầm eo thon của cô.
Bên kia, chẳng biết lúc nào váy ngủ bị vén lên, lộ ra da thịt thắng tuyết, trong khoảng cách tiếp xúc, ngược lại làm cô hít một hơi.
Tay của anh thuận thế thăm dò vào, phủ chiếm hữu xương sườn của cô, lấy ngón tay vuốt phẳng.
Cô vội gọi một tiếng: "Anh Thần!"
"Hả? Xưng hô này thích hợp sao?"
Anh nhẹ véo nhẹ da thịt cô một cái.
Bóp không tính là đau, nhưng làm cho trong lòng cô sợ hãi, cảm giác to lớn nóng bỏng giữa hai đùi, rõ ràng truyền tới như vậy.
Tay của anh càng là không chút do dự đi trở lên, rất nhanh liền phủ đến trước ngực cô. . .
"Đừng mà!"
Cô run rẩy kêu, thanh âm gần như muốn khóc lên rồi, tay bắt được anh, còn gọi một tiếng:
"Đừng. . ."
Có ý cầu khẩn.
Thần Huống nhìn rất muốn thở dài, quang cảnh này, thật giống như anh đang phạm tội. . .
Nhưng anh cũng không có tính toán dừng tay, ngón tay của anh ở trên da thịt tinh tế của cô tỉ mỉ lượn vòng vòng, nghe tiếng kêu gấp mà mềm kia, rất êm tai, nói:
"Anh đáp ứng em, anh có thể được cái gì khác đền bù tổn thất sao?"
"Anh muốn lấy gì đề đền bù tổn thất!"
Cô bị anh vuốt trong lòng loạn.
"Anh không bước qua một bước cuối cùng, cũng chỉ thế thôi. Những thứ khác, em phải chậm rãi quen thôi. . ."
Đầu óc của cô mơ hồ:
"Ý anh là sao?"
"Nói ví dụ như. . ."
Anh cắn môi của cô, buông ra sau phun ra nửa câu sau:
"Hôn môi. . ."
Sau đó một câu, anh lại nói:
"Lại nói ví dụ như. . ."
Nụ hôn của anh lại rơi xuống trên xương quai xanh của cô:
" tiếp xúc chỗ khác trên thân thể. . ."
Cô khó tiếp nhận, nhưng mà, cô phải tiếp nhận.
"Được!"
Chỉ cần hiện tại không cần gắn kết thân thể với anh, cái khác cô có thể dễ dàng tha thứ.
Anh biểu hiện thoả mãn, hôn một cái ở môi cô, lại một cái, lại một lần nữa. . . Cô chỉ có thể nhìn khuôn mặt này từng chút in dấu đến trong lồng cô, không thể nói chán ghét, cũng không thể nói thích.
Loại tâm tình rất phức tạp.
Đêm hôm đó, bọn họ thân mật với nhau nhưng anh không có buông tha cô, đơn giản chỉ cần cô quen thuộc thân thể lẫn nhau.
Tay của anh, phủ khắp nơi trên toàn thân cô, cũng dẫn dắt cô, nhận thức anh. . .
Tân hôn ngày hôm sau, khi tỉnh ngủ, cô gối lên trên cánh tay của anh, mặtcooan cô dán trên thân thể cường tráng của anh—— gương mặt ngủ say in vào mắt cô.
Cô kinh ngạc nhìn, nghĩ đến những chuyện thân mật trong đêm qua, liền không ngăn được mặt đỏ tai nóng.
Lúc này, môi của cô lại lần nữa bị cắn, nước bọt giao xoa.
Vốn anh đã tỉnh dậy, hơn nữa đem cô kéo lên trên người, luôn giữ ót của cô, một nụ hôn, hôn đến cô không thở nổi, lúc này anh mới hài lòng buông tha cô, làm cho cô gối lên bộ ngực anh.
"Rời giường, hôm nay anh nghỉ ngơi! Dẫn em đi ra ngoài một chút! Buổi tối chúng ta trở về Quỳnh Thành! Ngày mai anh phải xuất ngoại. . . Trong bảy ngày. Lôi Lôi, em có muốn đi cùng anh hay không. . ."
Thần Huống vuốt lưng của cô, nhẹ nhàng nói.
Những chuyện này đã được an bài tốt.
Theo lý thuyết, anh nên cùng cô hưởng tuần trăng mật. Nhưng quốc sự không đợi người.
"Anh đi làm? Em đi làm gì?"
Cô dựa vào đó, thân thể cứng ngắc.
Ài, có lẽ không có biện pháp thói quen đụng chạm với anh!
Anh suy nghĩ một chút: "Vậy em trở về nhà mẹ em đợi mấy ngày. . . Chờ anh trở lại sau đi đón em. . ."
"Ừ!"
Cô nghĩ như vậy tốt nhất, có thể thở ra một hơi, mỗi ngày ở cùng một chỗ với anh, thần kinh của cô sớm muộn có một ngày sẽ sụp đổ mất.
Cô cảm thấy tất cả có lẽ từ từ sẽ tốt hơn.
Rời giường mới phát hiện hơn mười giờ, đi vào tiền viện, thật xa chợt nghe đến tiếng Thần Phương Phỉ đọc báo cho bà nội nghe, Thần Huống cùng Đông Lôi chào hỏi Thần lão gia tử Thần lão thái thái trong phòng khách.
Thần Phương Phỉ tươi cười,, cao thấp dò xét nói:
"Anh Tử Kiện, em biết anh ba mươi hai năm, hôm nay coi như là kiến thức, thì ra anh ngủ dậy trễ cũng là rất lợi hại đó. . . Nhìn một chút, nhìn một chút, mặt trời đều chiếu tới mông rồi. . ."
Ngoài miệng giễu cợt chính là Thần Huống, ánh mắt rồi lại toàn bộ rơi vào trên người Đông Lôi—— hại cô dâu nhỏ xấu hổ lên. . .
Lão thái thái híp mắt cười cười, cùng theo ứng với một câu: "Người mới cưới, ngủ nướng rất bình thường. Cháu nha, thật nhiều chuyện. . ."
Trong mắt hai người, khẳng định cho rằng bọn họ là một ~ gió đêm ~ chảy, quá mức tham vui mừng mới dậy trễ.
Thần Huống nghiêng người liếc, bình tĩnh nhàn đáp lễ một câu: "Anh nghe nói em cùng Văn Hạo ba ngày tuần trăng mật lúc đó không có ra khỏi cửa chính đâu, so với hai người, vợ chồng anh chỉ có thể cam bái hạ phong rồi. . ."
Nhanh mồm nhanh miệng Thần Phương Phỉ bị lấp kín trở về.
Đông Lôi nghe, bộ dạng phục tùng, kìm nén nụ cười.
Sau cơm trưa, Đông Lôi trở về phòng mới, hiện nay bọn họ ở viện số 5.
Đây là một sân nhỏ rất đẹp và tĩnh mịch, một người tên là chị Ngôn được an bài tới đây chịu trách nhiệm quét dọn nơi đây.
Mấy chỗ phòng viện số 5 đều bị trát vôi một lần, có chút mùi.
Trong vườn sắc màu rực rỡ nhìn rất đẹp.
Đặc biệt là bàn đu dây ấy, đặt tại chính giữa hai gốc cây liễu, bên cạnh có một cái ao cá con, bên trong nuôi các loại cá vàng năm màu lục sắc trông rất đẹp mắt.
Phòng mới đâu rồi, thu xếp cũng ấm áp, là phong cách cô thích, khắp nơi phụ trợ lấy một loại ôn nhu, một mùi vị gia đình.
Cô trở về viện, sau khi cẩn thận nghiên cứu phòng mới bọn họ, ngồi vào trên bàn đu dây, không muốn cử động rồi. . .
Cô ngồi ở đó, đung đưa đung đưa, cảm thấy một loại yên lặng cùng an bình.
Người sở dĩ là động vật bậc cao, chính là vì người có tư tưởng, có cảm giác vui vẻ, có tình cảm, người có thêm nhiều đời sau, có những gửi gắm trong cảm tình, giữa vợ chồng vui vẻ với nhau, cũng không phải vẻn vẹn xuất phát từ bản năng của động vật.
Nhưng mà thực tế thì tình huống bây giờ là sao đây?
Nó có rất nhiều tính phức tạp.
Có người bởi vì thích nhau, có người vì lợi ích, có người chỉ vì tham lam khoái cảm trên thân thể, cũng có người vẻn vẹn vì sinh dục, không có cảm tình vốn nên có.
Đông Lôi phản cảm với những điều đó, cứ cho là người có tâm lý bài xích, nhưng cô lại không thể lấy ý kiến phản đối—— trong đêm tân hôn, nếu là không có tình cảm, kia giống như là một chuyện không thể tin được.
Khi cô bị anh ném tới trên giường, khi thân thể to lớn của anh đè lên người cô, ngọn đèn ái muội, chiếu sáng đáy mắt ánh sáng âm u của người đàn ông này, cách tầng vải mỏng, cô có thể cảm nhận được nhiệt độ da thịt bên trong, giống như cây sắt bị đốt cháy, đơn giản xuyên qua tới, hại tâm cô loạn như ma.
Giờ phút này, đôi tay đầy lực kia bưng lấy đầu của cô, ngón tay thô ráp, nhẹ nhàng vuốt vành tai tóc mai của cô, ở trên da thịt của cô nổi lên từng đợt cảm giác như điện giật.
Loại cảm giác khác thường này, làm cô vội vàng muốn chạy trốn.
Một nụ hôn rơi vào trên trán cô, để ý cẩn thận như vậy, dường như một loại đụng chạm, chỉ đang thăm dò.
Cô sợ hãi hít vào, có thể cảm nhận được cảm giác áp bách trên người anh bắn ra sáng rực như thế, làm cả người cô đều căng thẳng, trở nên chân tay luống cuống. Từng đợt nóng như thiêu đốt quấn đầy quanh thân.
Quả nhiên, ngay sau đó nụ hôn thứ hai rơi xuống trên sống mũi cô, nụ hôn thứu ba áp vào môi cô. . .
Giống như chuồn chuồn lướt nước, khuấy nhẹ mặt hồ tĩnh lặng, tầng tầng rung động, thay nhau đẩy đến trên người cô. . .
"Anh Thần. . ."
Giọng nói hơi run run trong phòng nhẹ nhàng vang lên.
Cô đáng thương nhìn qua anh, kêu lên. Giọng nói kia hoàn toàn không giống là của mình.
"Làm sao vậy?"
Anh trầm thấp hỏi, thanh âm khàn khàn, giống như đè nén thứ gì đó đang dâng lên.
"Em..em. . ."
Cô liếm liếm môi khô khốc, đây là một loại biểu hiện sợ hãi trong lòng cô.
Nhưng rơi vào trong mắt người đàn ông phía trên, là mị hoặc đã nói không nên, ánh mắt của anh u ám...mà bắt đầu.
"Em còn chưa chuẩn bị tốt! Có thể hay không. . . Có thể hay không. . ."
Lời nói càng nói càng nhỏ.
Bởi vì yêu cầu này, thật sự có chút cố tình gây sự.
"Nói hết câu!"
Anh biết rõ cô có ý gì, lại cố ý bức cô như vậy.
Có thể từ trong ánh mắt của anh nhìn ra được.
Đúng vậy, đột nhiên Đông Lôi phát hiện mình giống như có thể đọc hiểu vẻ mặt người đàn ông này rồi.
Có chút tức giận kêu gào!
Người này, thật là xấu.
"Anh cũng biết."
Cô nhẹ nhàng nói, chống đỡ lấy bộ ngực anh trong lòng bàn tay, một mảnh triều ý.
"Muốn đêm động phòng hoa chúc này để sau đúng không. . ."
Anh bắt tay cắm vào trong tóc của cô, thơm như vậy, như tơ lụa, mềm mại xoã tung, làm cho người ta yêu thích không buông tay.
"Ừ!"
Cô lên tiếng.
"Cho kỳ hạn!"
Ánh mắt Thần Huống, sâu như biển lớn mênh mông, ngọn đèn chiếu đến ánh mắt nặng nề của anh, ngưng tụ thành điểm, chăm chú vào trên người cô, cho cô một cảm giác bị ghìm chết hít thở không thông.
Anh dùng giọng nói bình tĩnh đàm phán nói:
"Cũng không thể đem chuyện này vô kỳ hạn!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đông Lôi có chút buồn rầu.
Cái kỳ hạn này không tốt cho lắm!
Dài quá, anh sẽ không vui, ngắn, cô không có cách nào khác tiếp nhận.
"Có thể thong thả một chút hay không?"
Cô cò kè mặc cả.
"Thong thả như thế nào?"
"Trong vòng hai năm, chúng ta nỗ lực thích ứng đối phương. . . Những chuyện kia, chờ tự nhiên như đường nước chảy thành kênh mương."
Hoàn toàn chính xác đủ thong thả.
Nếu cô cảm thấy không thích ứng được, hai năm cũngg không cần đến ứng phó sinh lý của anh, nếu cô thích ứng, tùy chỗ tùy chỗ đều được. . .
Chẳng qua, anh cảm thấy cô bé này là tận lực muốn đem đem chuyện này kéo dài về sau.
"Nếu anh không đáp ứng, em định làm gì?"
Anh hỏi nghiêm túc.
Cô không tiếp lời.
Một bàn tay, dọc theo đường cong thân thể của cô đi xuống, cầm eo thon của cô.
Bên kia, chẳng biết lúc nào váy ngủ bị vén lên, lộ ra da thịt thắng tuyết, trong khoảng cách tiếp xúc, ngược lại làm cô hít một hơi.
Tay của anh thuận thế thăm dò vào, phủ chiếm hữu xương sườn của cô, lấy ngón tay vuốt phẳng.
Cô vội gọi một tiếng: "Anh Thần!"
"Hả? Xưng hô này thích hợp sao?"
Anh nhẹ véo nhẹ da thịt cô một cái.
Bóp không tính là đau, nhưng làm cho trong lòng cô sợ hãi, cảm giác to lớn nóng bỏng giữa hai đùi, rõ ràng truyền tới như vậy.
Tay của anh càng là không chút do dự đi trở lên, rất nhanh liền phủ đến trước ngực cô. . .
"Đừng mà!"
Cô run rẩy kêu, thanh âm gần như muốn khóc lên rồi, tay bắt được anh, còn gọi một tiếng:
"Đừng. . ."
Có ý cầu khẩn.
Thần Huống nhìn rất muốn thở dài, quang cảnh này, thật giống như anh đang phạm tội. . .
Nhưng anh cũng không có tính toán dừng tay, ngón tay của anh ở trên da thịt tinh tế của cô tỉ mỉ lượn vòng vòng, nghe tiếng kêu gấp mà mềm kia, rất êm tai, nói:
"Anh đáp ứng em, anh có thể được cái gì khác đền bù tổn thất sao?"
"Anh muốn lấy gì đề đền bù tổn thất!"
Cô bị anh vuốt trong lòng loạn.
"Anh không bước qua một bước cuối cùng, cũng chỉ thế thôi. Những thứ khác, em phải chậm rãi quen thôi. . ."
Đầu óc của cô mơ hồ:
"Ý anh là sao?"
"Nói ví dụ như. . ."
Anh cắn môi của cô, buông ra sau phun ra nửa câu sau:
"Hôn môi. . ."
Sau đó một câu, anh lại nói:
"Lại nói ví dụ như. . ."
Nụ hôn của anh lại rơi xuống trên xương quai xanh của cô:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
" tiếp xúc chỗ khác trên thân thể. . ."
Cô khó tiếp nhận, nhưng mà, cô phải tiếp nhận.
"Được!"
Chỉ cần hiện tại không cần gắn kết thân thể với anh, cái khác cô có thể dễ dàng tha thứ.
Anh biểu hiện thoả mãn, hôn một cái ở môi cô, lại một cái, lại một lần nữa. . . Cô chỉ có thể nhìn khuôn mặt này từng chút in dấu đến trong lồng cô, không thể nói chán ghét, cũng không thể nói thích.
Loại tâm tình rất phức tạp.
Đêm hôm đó, bọn họ thân mật với nhau nhưng anh không có buông tha cô, đơn giản chỉ cần cô quen thuộc thân thể lẫn nhau.
Tay của anh, phủ khắp nơi trên toàn thân cô, cũng dẫn dắt cô, nhận thức anh. . .
Tân hôn ngày hôm sau, khi tỉnh ngủ, cô gối lên trên cánh tay của anh, mặtcooan cô dán trên thân thể cường tráng của anh—— gương mặt ngủ say in vào mắt cô.
Cô kinh ngạc nhìn, nghĩ đến những chuyện thân mật trong đêm qua, liền không ngăn được mặt đỏ tai nóng.
Lúc này, môi của cô lại lần nữa bị cắn, nước bọt giao xoa.
Vốn anh đã tỉnh dậy, hơn nữa đem cô kéo lên trên người, luôn giữ ót của cô, một nụ hôn, hôn đến cô không thở nổi, lúc này anh mới hài lòng buông tha cô, làm cho cô gối lên bộ ngực anh.
"Rời giường, hôm nay anh nghỉ ngơi! Dẫn em đi ra ngoài một chút! Buổi tối chúng ta trở về Quỳnh Thành! Ngày mai anh phải xuất ngoại. . . Trong bảy ngày. Lôi Lôi, em có muốn đi cùng anh hay không. . ."
Thần Huống vuốt lưng của cô, nhẹ nhàng nói.
Những chuyện này đã được an bài tốt.
Theo lý thuyết, anh nên cùng cô hưởng tuần trăng mật. Nhưng quốc sự không đợi người.
"Anh đi làm? Em đi làm gì?"
Cô dựa vào đó, thân thể cứng ngắc.
Ài, có lẽ không có biện pháp thói quen đụng chạm với anh!
Anh suy nghĩ một chút: "Vậy em trở về nhà mẹ em đợi mấy ngày. . . Chờ anh trở lại sau đi đón em. . ."
"Ừ!"
Cô nghĩ như vậy tốt nhất, có thể thở ra một hơi, mỗi ngày ở cùng một chỗ với anh, thần kinh của cô sớm muộn có một ngày sẽ sụp đổ mất.
Cô cảm thấy tất cả có lẽ từ từ sẽ tốt hơn.
Rời giường mới phát hiện hơn mười giờ, đi vào tiền viện, thật xa chợt nghe đến tiếng Thần Phương Phỉ đọc báo cho bà nội nghe, Thần Huống cùng Đông Lôi chào hỏi Thần lão gia tử Thần lão thái thái trong phòng khách.
Thần Phương Phỉ tươi cười,, cao thấp dò xét nói:
"Anh Tử Kiện, em biết anh ba mươi hai năm, hôm nay coi như là kiến thức, thì ra anh ngủ dậy trễ cũng là rất lợi hại đó. . . Nhìn một chút, nhìn một chút, mặt trời đều chiếu tới mông rồi. . ."
Ngoài miệng giễu cợt chính là Thần Huống, ánh mắt rồi lại toàn bộ rơi vào trên người Đông Lôi—— hại cô dâu nhỏ xấu hổ lên. . .
Lão thái thái híp mắt cười cười, cùng theo ứng với một câu: "Người mới cưới, ngủ nướng rất bình thường. Cháu nha, thật nhiều chuyện. . ."
Trong mắt hai người, khẳng định cho rằng bọn họ là một ~ gió đêm ~ chảy, quá mức tham vui mừng mới dậy trễ.
Thần Huống nghiêng người liếc, bình tĩnh nhàn đáp lễ một câu: "Anh nghe nói em cùng Văn Hạo ba ngày tuần trăng mật lúc đó không có ra khỏi cửa chính đâu, so với hai người, vợ chồng anh chỉ có thể cam bái hạ phong rồi. . ."
Nhanh mồm nhanh miệng Thần Phương Phỉ bị lấp kín trở về.
Đông Lôi nghe, bộ dạng phục tùng, kìm nén nụ cười.
Sau cơm trưa, Đông Lôi trở về phòng mới, hiện nay bọn họ ở viện số 5.
Đây là một sân nhỏ rất đẹp và tĩnh mịch, một người tên là chị Ngôn được an bài tới đây chịu trách nhiệm quét dọn nơi đây.
Mấy chỗ phòng viện số 5 đều bị trát vôi một lần, có chút mùi.
Trong vườn sắc màu rực rỡ nhìn rất đẹp.
Đặc biệt là bàn đu dây ấy, đặt tại chính giữa hai gốc cây liễu, bên cạnh có một cái ao cá con, bên trong nuôi các loại cá vàng năm màu lục sắc trông rất đẹp mắt.
Phòng mới đâu rồi, thu xếp cũng ấm áp, là phong cách cô thích, khắp nơi phụ trợ lấy một loại ôn nhu, một mùi vị gia đình.
Cô trở về viện, sau khi cẩn thận nghiên cứu phòng mới bọn họ, ngồi vào trên bàn đu dây, không muốn cử động rồi. . .
Cô ngồi ở đó, đung đưa đung đưa, cảm thấy một loại yên lặng cùng an bình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro