Ngoại truyện 4.2
Vọng Thần Mạc Cập
2024-07-22 04:38:41
Nửa giờ sau, Ninh Mẫn Mẫn từ văn phòng tổng giám đốc đi ra –nhẹ
nhàng như một cơn gió bay ra ngoài, với hai gò má và đôi môi ửng đỏ, mái tóc buông xuống giống như dải lụa khoác trên vai.
Ngoài cửa, có một vài trưởng phòng đến gặp tổng giám đốc để báo cáo, đều bị Trần Túy ngăn lại:
“Buổi chiều quay lại, tổng giám đốc đang cùng nhân viện phòng thông tin thảo luận vấn đề kỹ thuật rất quan trọng. Nửa giờ nữa không thể gặp bất cứ ai.”
Khi Ninh Mẫn Mẫn rời khỏi đó, mọi người đang làm việc nên không ai để ý đến cô.
Khi gặp Trần Túy, anh ta liếc nhìn cô một cái, mỉm cười...
Cảnh này, tạo ra cho người nhiều suy nghĩ kỳ quái a...
Vừa nãy, không biết ông chủ đã làm gì?
Uh`m, không nên suy nghĩ lung tung...
Họ là vợ chồng hợp pháp.
Khi anh ta bước vào văn phòng, nhìn thấy ông chủ không có mặc áo khoác, trên người đã mặc một áo sơmi mới, đang thắt cà- vạt, tinh thần sảng khoái, với bộ dáng này xem ra hẳn là đã được ăn uống no nê - - ai mà không biết vẻ mặt thoải mái kia do đâu mà có…
“Chuẩn bị đi, buổi chiều hai giờ họp.”
Vốn, Đông Đình Phong muốn buổi chiều về nhà.
Hiện tại không cần - -
Bởi vì, đã được nạp năng lượng rồi.
Trần Túy mỉm cười, không lên tiếng, đang muốn ra ngoài:
“Chờ một chút, tiểu Trần, đi điều tra thêm A Ninh thường nói chuyện với những người nào?”
Là một người chồng, anh phải đảm bảo, không có bất cứ phần tử nguy hiểm nào vây xung quanh vợ mình.
Mặc dù, khả năng của bà xã anh chưa bao giờ phải lo lắng. Nhưng anh vẫn cảm thấy mình nên đề phòng sẽ tốt hơn.
“Vâng!”
Ninh Mẫn Mẫn hay nói chuyện với ba nhân viên nữ, một người tên là Quảng Cúc, phó phòng tầng 14; một người tên là Hạ Mỹ, nhân viên phòng thông tin tầng 12; một người tên là Ngô lệ, nhân viên tiêu biểu của phòng kinh doanh tầng 9. Tất cả đều có lý lịch rất rõ ràng. Ninh Mẫn Mẫn cùng ba người đó ở một chỗ rất thoải mái.
Quảng cúc, Ngô lệ, cùng Hạ Mỹ chơi thân với nhau, khi Ninh Mẫn Mẫn quen Hạ Mỹ, đã tiếp xúc với hai người kia. Cuối cùng bốn người chơi thân với nhau.
Đông Đình Phong thông qua camera của công ty, nhìn thấy chính xác vị trí của bà xã mình, thậm chí còn có thể nhìn bà xã cùng ba người kia chuyện trò rất vui vẻ.
Ninh Mẫn Mẫn không bạn thân, đến đây với môi trường làm việc đơn giản, cô không cảm thấy có gánh nặng. Nói chung cô thích làm công việc này.
Cái gì cô thích, đương nhiên anh sẽ ủng hộ. Có thể nhìn thấy bà xã ở trong công ty của mình, lại quan hệ rất tốt với đồng ngiệp như vậy, coi như đó là một điều đáng mừng.
Việc duy nhất làm anh khó chịu, vì muốn che dấu thân phận của mình, mấy ngày này cô luôn về nhà bằng xe buýt. Mà cứ đến giờ ăn tối mới về đến nhà.
Việc này, sau khi Đông Đình Phong trở về Tử Kinh viên, nghe dì Quý nhắc tới.
Dì Quý nói: “Đông phu nhân đi làm cái gì? Sao hôm nào cũng về trễ vậy?”
Giọng nói rất đau lòng.
Theo bà, thật sự với thân phân Đông phu nhân thì không cần thiết phải ra ngoài làm việc.
Buổi tối, khi nằm ở trên giường, anh hỏi:
“Vì cái gì mà không đi bằng oto?”
Cô nói:
“Thôi nào, mỗi xe trong gara đều trị giá gần trăm vạn, đắt như vậy. Anh thấy tiền lương của em được bao nhiêu, tự nhiên đi xe đắt như vậy đến công ty, chắc chắn bị mọi người lại suy đoán là em được bao dưỡng,…Anh xem, da mặt em có thể dày đến mức nào mà không để ý đến những câu nói đó?
Nghĩ đến điều đó, Ninh Mẫn Mẫn ngồi dậy, đưa mặt ghé sát vào anh.
Hai tay Đông Đình Phong ôm lấy khuôn mặt của cô nhìn ngắm một lúc - - nhìn thấy gương mặt của vợ ửng đỏ rất đáng yêu.
Anh cười, gõ lên trán cô, không nói gì - -
Ngày hôm sau, Đông Đình Phong muốn lái xe trở bà xã đi làm:
“Anh đưa em đi?”
Ninh Mẫn Mẫn vừa lắc đầu vừa cười:
“Anh muốn tạo scandal sao? Em không muốn bị người ta nói: Em được Đông tổng giám đốc bao dưỡng... Chuyện này gây tiếng xấu cho danh dự của tổng giám đốc...”
Chỉ nghĩ đến vẻ mặt của Chung Hạc Nhiên trưa hôm qua, khi nhìn thấy cô từ phòng tổng giám đốc về, cô cảm thấy toàn thân run lên - - lúc ấy, môi của cô đỏ ửng do bị hôn. Quá dễ dàng để cho người ta suy luận nhiều điều. Cũng không biết Chung Hạc Niên có hiểu sai?
“Biết kiểu gì em cũng nói như vậy!”
Đông Đình Phong ném một chùm chìa khóa xe cho cô:
“Đây là xe mới... Không tới 20 vạn, phù hợp với nhân viên!”
Ninh Mẫn Mẫn cảm thấy thật sự có phần lãng phí a, không chừng ngày mai cô có khả năng không dùng đến...
Nhưng nếu là ông xã đưa, đành phải nhận - - xe màu trắng, chỉ có những tính năng cơ bản thôi, đương nhiên không thể so sánh với các xe khác trong gara, nhưng như thế là hài lòng.
Hôm nay, cô lái xe mới đi làm, rốt cục không cần phải chen lấn trên xe buýt rồi.
Uh`m, trên thực tế chen lấn trên xe buýt, cũng là một điều thú vị ......
Cuộc sống có nhiều hương vị, lại càng hấp dẫn.
Ninh Mẫn Mẫn làm việc tại Vạn Thế được tròn một tháng, giữa trưa, Ninh Mẫn Mẫn cùng ba người bạn từ bên ngoài trở về, vừa lúc gặp Đông Đình Phong đi cùng trợ lý ra ngoài.
Lướt qua nhau, uh`m, phải nói, anh cách xa cô khoảng hơn mười mét.
Ba nhân viên nữ nhìn thấy sếp mình xuất hiện, liền không dám đi về phía trước, đều đứng lại, nhìn trộm: Người đàn ông này tư thế oai phong, khí thế làm người khác nhìn thấy phải khiếp sợ.
Đông Đình Phong , hướng Ninh Mẫn Mẫn mỉn cười.
Nụ cười này làm cho vẻ nam tính của anh càng có nhiều ma lực...
Quảng Cúc là phụ nữ đã li dị, thấy thế cũng không khỏi than thở một câu:
“Sếp của chúng ta là một người đàn ông nhất trong tất cả thế giới đàn ông này. Các cô nghe có đúng không?”
Hạ Mỹ gật đầu: “Một chữ đẹp trai, hai chữ đẹp trai, ba chữ đẹp trai chết thôi...”
Ngô Lệ đáp lại: “Quan trọng là ..., người đàn ông như vậy, không biết đối với bà xã thì sao... Tôi rất muốn một lần nhìn thấy Đông phu nhân –để xem người như thế nào mà lại nắm trong tay người đàn ông xuất chúng như thế chứ. Về sau có cơ hội nhất định phải học hỏi cô ấy.”
Ninh Mẫn Mẫn sờ sờ mũi, lấy tay che miệng - - vợ của ai đó ở liền bên cạnh đây!
“A, Chị Ninh, chị là người duy nhất trong bốn chị em mình là đã lập gia đình, chị nói cho mọi người biết làm thế nào để phụ nữ kiếm được người chồng như vậy...”
Hạ Mỹ kéo tay cô hỏi.
“Ách, cái này ah, không có bí quyết, người ta đối xử với bạn tốt, mình đối với người ta cũng rất tốt, thế là OK thôi!”
Ninh Mẫn Mẫn suy nghĩ đơn giản như vậy.
“A Ninh, chồng chị đối với chị thật tốt. Lại mua xe cho chị. Đúng rồi, chồng chị làm việc ở đâu a... Chưa bao giờ thấy tới đón chị...”
Ngô Lệ tò mò hỏi.
Ninh Mẫn Mẫn trả lời: “Anh ấy a, bận rộn lắm. Đi sớm về muộn. Làm gì có thời gian đến đón tôi...”
Lúc này, Khâu Chân vừa đi tới, nghe được lời này, dừng lại lạnh lùng cười:
“Không dám tới đón vợ, chỉ có hai tình huống: Một, không có chồng; hai là vợ chồng đã tan vỡ. Nếu là vế sau, khẳng định không bao giờ chồng mua cho vợ, như vậy, chắc chắn có người bao dưỡng rồi, đó mới là sự thật...”
Nghe cô ta nói, Ngô Lệ tức giận:
“Người này làm sao nói chuyện đó?”
“Chẳng lẽ không đúng sao?”
Giọng nói của Khâu Chân có phần khinh bỉ, định đi đến thang máy.
Ninh Mẫn Mẫn mỉm cười, không tức giận, nói:
“Chỉ có những người không đứng đắn mới có tư tưởng quan hệ nam nữ bất chính. Phó phòng Ngô, nghe nói tổ trưởng Trương là một người đàn ông đã có vợ. Tập đoàn Vạn Thế không hề hạn chế nhân viên cùng công ty tìm hiểu nhau. Nhưng ngoại tình là chuyện tuyệt đối cấm... Một khi phát hiện ra, cho dù là chức vị cao thế nào, đều bị cách chức. Chị làm ở đây sớm hơn tôi, một thời gian dài như thế. Vì vậy, biết rõ quy định cơ bản của công ty chứ...”
“Bốp”, gót giầy nhọn hoắt vỡ ra.
Người nào đó thiếu chút nữa ngã sấp xuống.
Quảng Cúc thấy thế, cắn môi mỉm cười: Ninh Vũ là người không nên trêu chọc, cô ấy là phụ nữ tốt nhưng nếu làm cô ấy tức giận, sẽ tuyệt đối không bỏ qua. Vì đó là một phụ nữ cá tính.
Sau khi Khâu Chân đi khỏi, Hạ Mỹ rất ngạc nhiên hỏi Ninh Mẫn Mẫn: “Chị Ninh làm sao biết cô ta cùng tổ trưởng Trương quan hệ với nhau?”
“Vô tình một lần nhìn thấy!”
Hạ Mỹ giơ ngón tay cái lên.
Từ nay về sau, Khâu Chân chắc không dám trêu chọc Ninh Mẫn Mẫn.
Ninh Mẫn Mẫn, cũng không phải là người thù dai. Những vấn đề trong sinh hoạt cá nhân của người khác, chỉ cần không ảnh hưởng công việc, cô thật sự không muốn xen vào.
Đông Lục Phúc nghe nói cháu dâu làm tại tầng 12 của công ty, chỉ là một kỹ sư máy tính, nhìn thấy cháu trai trừng mắt:
“Quá hồ đồ, đường đường tổng giám đốc phu nhận lại hạ mình làm ở vị trí ấy.”
Đông Cẩn Chi cười: “Hãy để cô ấy thoải mái chơi đùa đi! Thoái mái chơi đùa có thể nhận ra mục đích muốn hướng đến...”
Cứ như vậy, Đông phu nhân làm tại tầng 12 đã được sáu tháng, cô cũng không muốn thay đổi công việc, đối với cô làm công việc khác cũng không gì hấp dẫn cả.
Tháng chín – mùa thu.
Một buổi trưa, Ninh Mẫn Mẫn đi cùng mấy cô đến cửa hàng bán đá quý, bởi vì Ninh Mẫn Mẫn nói ông xã cô có thẻ hội viên ở cửa hàng đá quý này, nên sẽ được chiết khấu.
Ba cô kiavội vàng kéo cô đi mua.
Hạ Mỹ mua một đôi bông tai, Quảng Cúc mua một sợi dây chuyền, Ngô Lệ mua bông tai, nhẫn, lắc tay, dây chuyền.
Khi trả tiền, Ninh Mẫn Mẫn đưa thẻ VIP cho người bán hàng.
Khi người bán hàng quét thẻ xong, im lặng một hồi, rất kinh ngạc khi nhìn thấy chủ thẻ hiện ra là: Đông Đình Phong, còn có cả số điện thoại liên hệ.
Người bán hàng không khỏi tò mò, làm sao thẻ VIP của Đông Đình Phong lại ở trong tay người phụ nữ này, không biết có quan hệ gì?
Đang lúc các cô muốn ra về, ngoài cửa lớn đột nhiên vọt vào hai tên đeo mặt nạ đen, trên người cũng mặc quần áo đen, trên tay cầm súng, một tên cao, một tên vừa thấp vừa gầy, khi vào đến cửa, liền nổ súng quét lên trần nhà, miệng kêu:
“Tất cả nằm sấp xuống! Đưa tất tiền cho ta, nếu không có tiền, đem toàn bộ đồ trang sức ra đây.”
Các cô hôm nay đã gặp phải bọn cướp...
Ngoài cửa, có một vài trưởng phòng đến gặp tổng giám đốc để báo cáo, đều bị Trần Túy ngăn lại:
“Buổi chiều quay lại, tổng giám đốc đang cùng nhân viện phòng thông tin thảo luận vấn đề kỹ thuật rất quan trọng. Nửa giờ nữa không thể gặp bất cứ ai.”
Khi Ninh Mẫn Mẫn rời khỏi đó, mọi người đang làm việc nên không ai để ý đến cô.
Khi gặp Trần Túy, anh ta liếc nhìn cô một cái, mỉm cười...
Cảnh này, tạo ra cho người nhiều suy nghĩ kỳ quái a...
Vừa nãy, không biết ông chủ đã làm gì?
Uh`m, không nên suy nghĩ lung tung...
Họ là vợ chồng hợp pháp.
Khi anh ta bước vào văn phòng, nhìn thấy ông chủ không có mặc áo khoác, trên người đã mặc một áo sơmi mới, đang thắt cà- vạt, tinh thần sảng khoái, với bộ dáng này xem ra hẳn là đã được ăn uống no nê - - ai mà không biết vẻ mặt thoải mái kia do đâu mà có…
“Chuẩn bị đi, buổi chiều hai giờ họp.”
Vốn, Đông Đình Phong muốn buổi chiều về nhà.
Hiện tại không cần - -
Bởi vì, đã được nạp năng lượng rồi.
Trần Túy mỉm cười, không lên tiếng, đang muốn ra ngoài:
“Chờ một chút, tiểu Trần, đi điều tra thêm A Ninh thường nói chuyện với những người nào?”
Là một người chồng, anh phải đảm bảo, không có bất cứ phần tử nguy hiểm nào vây xung quanh vợ mình.
Mặc dù, khả năng của bà xã anh chưa bao giờ phải lo lắng. Nhưng anh vẫn cảm thấy mình nên đề phòng sẽ tốt hơn.
“Vâng!”
Ninh Mẫn Mẫn hay nói chuyện với ba nhân viên nữ, một người tên là Quảng Cúc, phó phòng tầng 14; một người tên là Hạ Mỹ, nhân viên phòng thông tin tầng 12; một người tên là Ngô lệ, nhân viên tiêu biểu của phòng kinh doanh tầng 9. Tất cả đều có lý lịch rất rõ ràng. Ninh Mẫn Mẫn cùng ba người đó ở một chỗ rất thoải mái.
Quảng cúc, Ngô lệ, cùng Hạ Mỹ chơi thân với nhau, khi Ninh Mẫn Mẫn quen Hạ Mỹ, đã tiếp xúc với hai người kia. Cuối cùng bốn người chơi thân với nhau.
Đông Đình Phong thông qua camera của công ty, nhìn thấy chính xác vị trí của bà xã mình, thậm chí còn có thể nhìn bà xã cùng ba người kia chuyện trò rất vui vẻ.
Ninh Mẫn Mẫn không bạn thân, đến đây với môi trường làm việc đơn giản, cô không cảm thấy có gánh nặng. Nói chung cô thích làm công việc này.
Cái gì cô thích, đương nhiên anh sẽ ủng hộ. Có thể nhìn thấy bà xã ở trong công ty của mình, lại quan hệ rất tốt với đồng ngiệp như vậy, coi như đó là một điều đáng mừng.
Việc duy nhất làm anh khó chịu, vì muốn che dấu thân phận của mình, mấy ngày này cô luôn về nhà bằng xe buýt. Mà cứ đến giờ ăn tối mới về đến nhà.
Việc này, sau khi Đông Đình Phong trở về Tử Kinh viên, nghe dì Quý nhắc tới.
Dì Quý nói: “Đông phu nhân đi làm cái gì? Sao hôm nào cũng về trễ vậy?”
Giọng nói rất đau lòng.
Theo bà, thật sự với thân phân Đông phu nhân thì không cần thiết phải ra ngoài làm việc.
Buổi tối, khi nằm ở trên giường, anh hỏi:
“Vì cái gì mà không đi bằng oto?”
Cô nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Thôi nào, mỗi xe trong gara đều trị giá gần trăm vạn, đắt như vậy. Anh thấy tiền lương của em được bao nhiêu, tự nhiên đi xe đắt như vậy đến công ty, chắc chắn bị mọi người lại suy đoán là em được bao dưỡng,…Anh xem, da mặt em có thể dày đến mức nào mà không để ý đến những câu nói đó?
Nghĩ đến điều đó, Ninh Mẫn Mẫn ngồi dậy, đưa mặt ghé sát vào anh.
Hai tay Đông Đình Phong ôm lấy khuôn mặt của cô nhìn ngắm một lúc - - nhìn thấy gương mặt của vợ ửng đỏ rất đáng yêu.
Anh cười, gõ lên trán cô, không nói gì - -
Ngày hôm sau, Đông Đình Phong muốn lái xe trở bà xã đi làm:
“Anh đưa em đi?”
Ninh Mẫn Mẫn vừa lắc đầu vừa cười:
“Anh muốn tạo scandal sao? Em không muốn bị người ta nói: Em được Đông tổng giám đốc bao dưỡng... Chuyện này gây tiếng xấu cho danh dự của tổng giám đốc...”
Chỉ nghĩ đến vẻ mặt của Chung Hạc Nhiên trưa hôm qua, khi nhìn thấy cô từ phòng tổng giám đốc về, cô cảm thấy toàn thân run lên - - lúc ấy, môi của cô đỏ ửng do bị hôn. Quá dễ dàng để cho người ta suy luận nhiều điều. Cũng không biết Chung Hạc Niên có hiểu sai?
“Biết kiểu gì em cũng nói như vậy!”
Đông Đình Phong ném một chùm chìa khóa xe cho cô:
“Đây là xe mới... Không tới 20 vạn, phù hợp với nhân viên!”
Ninh Mẫn Mẫn cảm thấy thật sự có phần lãng phí a, không chừng ngày mai cô có khả năng không dùng đến...
Nhưng nếu là ông xã đưa, đành phải nhận - - xe màu trắng, chỉ có những tính năng cơ bản thôi, đương nhiên không thể so sánh với các xe khác trong gara, nhưng như thế là hài lòng.
Hôm nay, cô lái xe mới đi làm, rốt cục không cần phải chen lấn trên xe buýt rồi.
Uh`m, trên thực tế chen lấn trên xe buýt, cũng là một điều thú vị ......
Cuộc sống có nhiều hương vị, lại càng hấp dẫn.
Ninh Mẫn Mẫn làm việc tại Vạn Thế được tròn một tháng, giữa trưa, Ninh Mẫn Mẫn cùng ba người bạn từ bên ngoài trở về, vừa lúc gặp Đông Đình Phong đi cùng trợ lý ra ngoài.
Lướt qua nhau, uh`m, phải nói, anh cách xa cô khoảng hơn mười mét.
Ba nhân viên nữ nhìn thấy sếp mình xuất hiện, liền không dám đi về phía trước, đều đứng lại, nhìn trộm: Người đàn ông này tư thế oai phong, khí thế làm người khác nhìn thấy phải khiếp sợ.
Đông Đình Phong , hướng Ninh Mẫn Mẫn mỉn cười.
Nụ cười này làm cho vẻ nam tính của anh càng có nhiều ma lực...
Quảng Cúc là phụ nữ đã li dị, thấy thế cũng không khỏi than thở một câu:
“Sếp của chúng ta là một người đàn ông nhất trong tất cả thế giới đàn ông này. Các cô nghe có đúng không?”
Hạ Mỹ gật đầu: “Một chữ đẹp trai, hai chữ đẹp trai, ba chữ đẹp trai chết thôi...”
Ngô Lệ đáp lại: “Quan trọng là ..., người đàn ông như vậy, không biết đối với bà xã thì sao... Tôi rất muốn một lần nhìn thấy Đông phu nhân –để xem người như thế nào mà lại nắm trong tay người đàn ông xuất chúng như thế chứ. Về sau có cơ hội nhất định phải học hỏi cô ấy.”
Ninh Mẫn Mẫn sờ sờ mũi, lấy tay che miệng - - vợ của ai đó ở liền bên cạnh đây!
“A, Chị Ninh, chị là người duy nhất trong bốn chị em mình là đã lập gia đình, chị nói cho mọi người biết làm thế nào để phụ nữ kiếm được người chồng như vậy...”
Hạ Mỹ kéo tay cô hỏi.
“Ách, cái này ah, không có bí quyết, người ta đối xử với bạn tốt, mình đối với người ta cũng rất tốt, thế là OK thôi!”
Ninh Mẫn Mẫn suy nghĩ đơn giản như vậy.
“A Ninh, chồng chị đối với chị thật tốt. Lại mua xe cho chị. Đúng rồi, chồng chị làm việc ở đâu a... Chưa bao giờ thấy tới đón chị...”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngô Lệ tò mò hỏi.
Ninh Mẫn Mẫn trả lời: “Anh ấy a, bận rộn lắm. Đi sớm về muộn. Làm gì có thời gian đến đón tôi...”
Lúc này, Khâu Chân vừa đi tới, nghe được lời này, dừng lại lạnh lùng cười:
“Không dám tới đón vợ, chỉ có hai tình huống: Một, không có chồng; hai là vợ chồng đã tan vỡ. Nếu là vế sau, khẳng định không bao giờ chồng mua cho vợ, như vậy, chắc chắn có người bao dưỡng rồi, đó mới là sự thật...”
Nghe cô ta nói, Ngô Lệ tức giận:
“Người này làm sao nói chuyện đó?”
“Chẳng lẽ không đúng sao?”
Giọng nói của Khâu Chân có phần khinh bỉ, định đi đến thang máy.
Ninh Mẫn Mẫn mỉm cười, không tức giận, nói:
“Chỉ có những người không đứng đắn mới có tư tưởng quan hệ nam nữ bất chính. Phó phòng Ngô, nghe nói tổ trưởng Trương là một người đàn ông đã có vợ. Tập đoàn Vạn Thế không hề hạn chế nhân viên cùng công ty tìm hiểu nhau. Nhưng ngoại tình là chuyện tuyệt đối cấm... Một khi phát hiện ra, cho dù là chức vị cao thế nào, đều bị cách chức. Chị làm ở đây sớm hơn tôi, một thời gian dài như thế. Vì vậy, biết rõ quy định cơ bản của công ty chứ...”
“Bốp”, gót giầy nhọn hoắt vỡ ra.
Người nào đó thiếu chút nữa ngã sấp xuống.
Quảng Cúc thấy thế, cắn môi mỉm cười: Ninh Vũ là người không nên trêu chọc, cô ấy là phụ nữ tốt nhưng nếu làm cô ấy tức giận, sẽ tuyệt đối không bỏ qua. Vì đó là một phụ nữ cá tính.
Sau khi Khâu Chân đi khỏi, Hạ Mỹ rất ngạc nhiên hỏi Ninh Mẫn Mẫn: “Chị Ninh làm sao biết cô ta cùng tổ trưởng Trương quan hệ với nhau?”
“Vô tình một lần nhìn thấy!”
Hạ Mỹ giơ ngón tay cái lên.
Từ nay về sau, Khâu Chân chắc không dám trêu chọc Ninh Mẫn Mẫn.
Ninh Mẫn Mẫn, cũng không phải là người thù dai. Những vấn đề trong sinh hoạt cá nhân của người khác, chỉ cần không ảnh hưởng công việc, cô thật sự không muốn xen vào.
Đông Lục Phúc nghe nói cháu dâu làm tại tầng 12 của công ty, chỉ là một kỹ sư máy tính, nhìn thấy cháu trai trừng mắt:
“Quá hồ đồ, đường đường tổng giám đốc phu nhận lại hạ mình làm ở vị trí ấy.”
Đông Cẩn Chi cười: “Hãy để cô ấy thoải mái chơi đùa đi! Thoái mái chơi đùa có thể nhận ra mục đích muốn hướng đến...”
Cứ như vậy, Đông phu nhân làm tại tầng 12 đã được sáu tháng, cô cũng không muốn thay đổi công việc, đối với cô làm công việc khác cũng không gì hấp dẫn cả.
Tháng chín – mùa thu.
Một buổi trưa, Ninh Mẫn Mẫn đi cùng mấy cô đến cửa hàng bán đá quý, bởi vì Ninh Mẫn Mẫn nói ông xã cô có thẻ hội viên ở cửa hàng đá quý này, nên sẽ được chiết khấu.
Ba cô kiavội vàng kéo cô đi mua.
Hạ Mỹ mua một đôi bông tai, Quảng Cúc mua một sợi dây chuyền, Ngô Lệ mua bông tai, nhẫn, lắc tay, dây chuyền.
Khi trả tiền, Ninh Mẫn Mẫn đưa thẻ VIP cho người bán hàng.
Khi người bán hàng quét thẻ xong, im lặng một hồi, rất kinh ngạc khi nhìn thấy chủ thẻ hiện ra là: Đông Đình Phong, còn có cả số điện thoại liên hệ.
Người bán hàng không khỏi tò mò, làm sao thẻ VIP của Đông Đình Phong lại ở trong tay người phụ nữ này, không biết có quan hệ gì?
Đang lúc các cô muốn ra về, ngoài cửa lớn đột nhiên vọt vào hai tên đeo mặt nạ đen, trên người cũng mặc quần áo đen, trên tay cầm súng, một tên cao, một tên vừa thấp vừa gầy, khi vào đến cửa, liền nổ súng quét lên trần nhà, miệng kêu:
“Tất cả nằm sấp xuống! Đưa tất tiền cho ta, nếu không có tiền, đem toàn bộ đồ trang sức ra đây.”
Các cô hôm nay đã gặp phải bọn cướp...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro