Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí

Ngoại truyện 56

Vọng Thần Mạc Cập

2024-07-22 04:38:41

Có lẽ vậy.

"Không đi sao?"

"Không, đau đầu quá, đứng lên không nổi!"

Cô híp mắt nói.

"Vậy em ngủ một lát đi!"

Thần Huống sờ đầu cô, không nóng, sức khỏe của cô luôn tốt, không giống như dáng vẻ ngã bệnh:

"Không có nóng."

"Em chỉ nhức đầu à!"

"Đi bệnh viện một chút!"

"Đừng! Ngủ không ngon tôi, nhất định do tối hôm qua ngủ trễ rồi, anh để em ngủ một giấc thì tốt rồi!"

"Vậy em ngủ đi!"

Thần Huống chạy bộ một vòng rồi trở lại, thấy cô còn đang ngủ, bộ dáng rất say, lại sờ sờ trán của cô, cũng không có gì khác thường.

Anh cũng không gọi cô dậy, xuống dưới lầu dặn dò chị Ngôn nói:

"Trong người Lôi Lôi có chút không thoải mái, còn đang ngủ, một lát chị lên xem cô ấy, nếu có vấn đề gì thì đi tới bệnh viện, nhớ gọi điện thoại cho tôi!"

Hôm nay ngày 16, chủ nhật, nhưng công việc của anh vẫn bận rộn như trước, buổi sáng phải đi thị sát, buổi chiều còn có một hội nghị quan trọng đang chờ...

Sau khi Thần Huống rời đi không bao lâu, Đông Lôi tỉnh lại, cô nhìn thời gian thấy đã trễ, vội vàng chạy xuống lầu, vừa vặn đụng vào chị Ngôn.

"Xong đời xong đời, tôi ngủ quên, sao Tử Tuần không kêu tôi dậy?"

Cô vò đầu nó.

"A Huống đi làm rồi. Cậu ấy dặn nếu em vẫn cảm thấy không khỏe thì phải đi bệnh viện... Không cho em đi học..."

Đông Lôi cảm thấy tinh thần không tốt lắm, nhưng nghĩ tới hôm nay và hôm qua, cũng thời gian này thi cuối kỳ đã gần bắt đầu rồi cô cần phải củng cố kiến thức, việc học của cô vô cùng khẩn trương, cho nên, trường học nhất định phải đi.

Một tiếng sau, lái xe chở cô đến cửa đại học, cô bước vào.

Học hết một khóa, cái trán đã nóng hổi, cả người chống đỡ không đứng dậy nổi, quá khó chịu.

Chờ hết giờ học, Trương Hộc đi tới, ngồi cạnh cô hỏi:

"Sao sắc mặt của cậu kém như vậy?"

"Ừm, có chút khó chịu!"

Cô nằm sấp ở trên mặt bàn nói, vẻ mặt không có tinh thần, buổi chiều còn có tiết học, nhưng bây giờ, cô rất muốn nằm ngủ.

Lúc này, người đàn ông này, đưa tay phủ lên trán cô.

Cảm giác hơi lạnh truyền tới.

Cô ngẩn ngơ, cảm thấy hành động này có chút vượt qua giới hạn bạn học.

Cậu lại kêu lên:

"Trời ơi, cậu nóng quá rồi! Không được, phải đi gặp bác sĩ!"

Có sao?

Cô không biết là nóng a...

Ngược lại, là từng đợt rét run.

"Không có chuyện gì. Tôi có uống thuốc, nhất định là bị cảm!"

"Nóng như vậy dù uống thuốc bao nhiêu cũng không hết. Sốt cao không lùi, sẽ làm hỏng đầu óc, mau đi bệnh viện."

Cậu giúp cô thu dọn lại ba lô, đơn giản kéo cô đi tới bệnh viện gần đại học Quỳnh Thành.

Theo Đông Lôi, Trương Hộc là một người đàn ông rất biết săn sóc người, tươi cười dịu dàng, như người thân, một bác sĩ nên có thái độ như vậy, sẽ làm cho người ta cảm thấy thoải mái.

Lúc này gần giữa trưa.

Trương Hộc giúp cô đăng ký, tìm đến bác sĩ nam khoảng chừng bốn mươi tuổi, vừa thấy Trương Hộc, hai người bắt đầu chào hỏi, nhìn dáng vẻ đó thì có lẽ hai người quen biết nhau, để ông đo nhiệt độ cho cô, rồi cộng thuốc.

"Nhất định phải truyền dịch giảm nhiệt độ xuống, đã tới bốn mươi độ rồi."

Đo nhiệt độ cơ thể xong, Trương Hộc nói.

"Vậy cậu định cho cô ấy uống thuốc gì?" Bác sĩ kia cười hỏi hắn.

Trương Hộc đọc tên thuốc, bác sĩ cười, nói:

"Không tệ không tệ, cũng có thể hốt thuốc xem bệnh."

Bác sĩ dựa vào Trương Hộc chẩn đoán bệnh kê đơn thuốc.

Đông Lôi mượn cơ hội này, nhỏ giọng hỏi cậu: "Ai vậy? Cậu biết hả?"

Trương Hộc nhe răng cười một tiếng: "Bác tôi!"

Thì ra như vậy!

Trương Hộc đỡ cô đi, bác đã kéo cậu qua bên cạnh, dùng ánh mắt quan sát đánh giá nhìn cô, thấp giọng hỏi:

"Tiểu Hộc, cô bé này là bạn gái cháu hả?"

Trương Hộc cười mà không nói.

"Học ngành gì?"

"Cũng là y khoa!"

"Không tệ không tệ, dẫn về nhà sớm một chút giới thiệu với ông bà nội... Thằng nhóc này, rốt cụôc cũng thông suốt rồi..."

Đông Lôi nâng mắt kính, dựa vào bên cạnh, trong người rất khó chịu, nhưng trong tai vẫn nghe loáng thoáng vài câu, không khỏi nhăn mày lại:

Trời ơi, người này thật sự xem cô là bạn gái mà theo đuổi...

Cô không khỏi sờ sờ ngón tay, không xong, đã quên đeo nhẫn.

Trong chốc lát, Trương Hộc đi ra, đi lấy thuốc, dịch truyền cho cô

Lúc truyền dịch cô đã mệt mỏi đi ngủ, nam sinh này vẫn luôn canh giữ ở bên cạnh cô.

Lúc ấy, trong mơ mơ màng màng, giống như nghe được những nam sinh khác đang hỏi Trương Hộc:

"Còn chưa thổ lộ với nữ thần của cậu hả?"

Trương Hộc cười nhẹ: "Từ từ sẽ đến. Không vội!"

"Xem ra, người ta còn tính trước tính sau... Biểu hiện của cậu rõ ràng như vậy mà cô ấy còn mơ mơ màng màng! Nữ sinh này cũng có ý tứ..."

"Mơ hồ mới tốt nhất... Cô ấy rất nghiêm túc học!"

"Cũng đúng, bạn học này đi học quả thật rất liều mạng. Hộc tử, thu phục sớm một chút, người ta cũng không cần ngày ngày đeo mắt kính xấu đó phu xướng phụ tùy, nhất định sẽ trở thành một giai thoại hệ y học!"

Trương Hộc cười, liếc nhìn nữ sinh đang ngủ say, trong lòng một mảnh dịu dàng.

Trương Hộc được sinh ra trong một gia đình không tầm thường, cha mẹ đều là bác sĩ, bởi vì tai nạn giao thông, hai người đều mất, cậu cũng vì vậy mà ngừng học mấy năm, cho nên hai mươi hai tuổi mới học chương trình năm nhất đại học.

Nhắc tới người này, hệ y học không ai không biết, đều nói người này, sẽ là người đổi mới giới y học, thông minh nhạy bén, có giải thích, lý giải độc đáo, và vô cùng có thiên phú trong y học.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Còn tính cách thuộc kiểu nam thần ấm áp, nữ sinh theo đuổi cậu không ít, cùng hệ khác hệ, nguyên một đám tóc dài mắt to, một người cậu cũng không nhìn trúng, cho tới nay vẫn giữ hình tượng trong sạch, lúc này lại nhìn trúng Đông Tuyết.

Cậu cảm thấy cô bé này, xinh đẹp nhưng không giả tạo, chăm học mà không lỗ mãng, nghiêm túc lại có chút mơ hồ, như ánh mặt trời tích cực hướng lên. Là cô gái làm cho anh thưởng thức. Càng đến gần, càng dễ dàng bị hấp dẫn.

Một giờ sau.

Trương Hộc nghe tiếng chuông trong balo của cô, có lẽ có người điện thoại kiếm cô. Nhưng cô ngủ rất sâu, không có nghe được.

Điện thoại di động vang lên trong chốc lát, dừng lại rồi vang lên, trong chốc lát sau dừng lại, trong chốc lát lại vang lên, xem ra, đối phương rất vội vàng tìm cô.

Cậu suy nghĩ một chút, tìm lấy điện thoại của cô ra, hiển thị hai chữ: Tử Tuần.

Nhìn qua là tên của một người đàn ông, hơn nữa còn rất có ý nghĩa.

Anh nhấn nghe, thấp giọng trả lời:

"Alo, xin chào!"

Lúc đó, trong lầu Quốc Vụ, Thần Huống nhăn mày lại, sao là người đàn ông nghe điện thoại?

Lôi Lôi đâu?

Một chút ghen tuông không hiểu dâng lên.

Điện thoại di động trên tay người khác, có hai nguyên nhân: Một, cô đã xảy ra chuyện, nhưng vệ sĩ không có báo lại, có thể thấy được nguyên nhân này không thể thành lập; thứ hai, người này có quan hệ rất thân mật với cô, mới giúp cô nghe điện thoại.

"Cậu là..ai?"

Giọng nói của anh trầm thấp đầy uy nghiêm.

"Tôi là bạn học của Đông Tuyết, Trương Hộc."

Trương Hộc trả lời.

Nghe giọng nói uy nghiêm này, sẽ khiến người ta cảm thấy người đó đóng vai ác lắm...

Sao Đông Tuyết lại có bạn như thế?

Ừm, có lẽ là người nhà...

Bên kia, Thần Huống im lặng một chút, thì ra là Trương Hộc.

Anh nhăn mi lại, một hồi lâu, nhẹ nhàng "A" một tiếng, ngược lại hỏi:

"Cô ấy đâu? Sao là cậu nghe điện thoại!"

Giọng nói kia rất giống trưởng bối đang ra đề nghi vấn hỏi vãn bối.

Lần này, Trương Hộc có thể xác định người này nhất định là người nhà Đông Tuyết..

"Bạn ấy phát sốt, đang truyền dịch ở bệnh viện gần trường, ngủ thiếp đi, nên không thể nghe điện thoại!"

"Phát sốt?"

Ba chữ, giọng nói rõ ràng kéo cao.

"Yên tâm, không có việc gì, có thể là bị cảm lạnh. Truyền dịch một chút là có thể hạ sốt. Anh là ai?"

Trương Hộc nho nhã lễ độ hỏi.

"Tôi là... Người nhà của cô ấy!"

Rốt cuộc không có nói là chồng.

"Anh là anh trai của Đông Tuyết..."

Trương Hộc cảm thấy người nhà này nói quá sơ lược. Tiếng nói nghe không quá già, nghĩ đến hẳn là anh trai.

Thần Huống không có đáp lại, mà mạnh mẽ chặn lại lời nói:

"Bạn học Trương vậy làm phiền cậu trông chừng cô ấy một chút... Một lát nữa tôi sẽ đến đón cô ấy..."

Trò chuyện do đó bị bỏ dở.

Trên lầu Quốc vụ, Thần Huống từ trên chỗ ngồi đứng lên, hỏi trợ lý Nhạc bên cạnh:

"Hành trình tiếp theo là gì?"

"Có một hội nghị video cần mở!"

"Hội nghị để cho Tiết Kỷ chủ trì. Tôi có việc đi ra ngoài một chuyến. Đến lúc đó, để cậu ấy báo cáo với tôi. Đúng rồi, làm bản sao của quá trình hội nghị, khi về tôi sẽ xem lại một lần..."

Hội nghị này chủ yếu là định phương án, phương án cụ thể trước đó đã thảo luận qua, đã có sẵn phương hướng chỉ chờ bỏ phiếu biểu quyết thôi...

"Vâng."

Trợ lý gật đầu, lập tức lại hỏi: "Ngài định đi đâu?"

"Bệnh viện gần đại học Quỳnh Thành! Lô Hà, chuẩn bị xe..."

Sắp xếp xong mọi việc, anh bước nhanh đi ra ngoài.

Sao anh có thể để cho người đàn ông khác, thừa dịp hư không mà vào, ở bên cạnh bà xã bị cảm lạnh mà xoát độ ấm chứ?

Khi Đông Lôi tỉnh lại, thì nhìn thấy người bạn học nam đang ngồi cầm bút chì, đột nhiên đầu óc nghĩ đến trước đoạn đối thoại cô nghe được, cảm thấy trở nên bất an, thực sự nên nói rõ ràng với cậu mới được...

"Tỉnh?"

Trương Hộc chú ý tới cô đang nhìn cậu, thoáng cái nở nụ cười, nụ cười sáng ngời, rất chói mắt, vô cùng ấm áp:

"Còn nửa bình nước muối. Hôm nay cơ thể cậu không tốt, chờ truyền hết nước thì về nhà nghỉ ngơi đi..."

Đông Lôi nhìn đồng hồ, một giờ rưỡi chiều: "Không được, còn có tiết học. Tôi còn có nhiều vấn đề muốn hỏi giáo sư."

"Là mấy vấn đề cậu ghi trên đó sao?"

Cậu đắc ý giơ cuốn vở mỏng lên.

"Ừm!"

"Rất dễ dàng, tôi đã giải ra cho cậu rồi..."

Qủa thật là một nam sinh có tài, vấn đề mà cô cảm thấy khó khăn vậy mà dễ dàng đưa ra đáp án cho cô, hơn nữa còn đơn giản dễ hiểu hơn giáo sư.

Vừa nói như vậy, cô lại quên chuyện vừa rồi muốn nói.

Chờ truyền hết nước muối, cô lại nhớ tới hiểu lầm lúc trước, muốn nói, nhưng lại không thể nói được.

Đi ra đại sảnh, cô gọi cậu lại:

"Trương Hộc, đưa hóa đơn cho ta? Để tôi trả tiền thuốc cho cậu..."

Cô không thích nợ tiền người khác.

"Không có nhiều... Không cần..."

"Không có nhiều cũng phải trả. Tôi không thể chiếm tiện nghi của cậu..."

Cô cầm hóa đơn, đơn giản chỉ nhét tiền vào trong tay cậu.

Cậu nhìn cô một cái, bất đắc dĩ, đành phải nhận lấy.

Lúc đi ra bệnh viện, cậu nói muốn đưa cô về:

"Cậu đang bị bệnh như vậy tôi không yên tâm. Nếu là nửa đường choáng váng ngã trên đường, vậy tội của rôi sẽ rát lớn..."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Thật không sao, người nhà của sẽ qua đón tôi..."

"Tôi thường thấy cậu lên xe người nhà cậu hả! A, đúng rồi, vừa mới người trong nhà cậu có gọi điện thoại đến, hình như là anh trai cậu, tên gọi... Tử Tuần... anh ấy nói là sẽ đến đón cậu, nếu không cậu gọi điện thoại hỏi đi? Xe của anh ấy có đến chưa?"

Đông Lôi vừa nghe, lập tức trừng to mắt:

"Cái gì? Tử Tuần? Cậu nghe điện thoại của Tử Tuần?"

"Ừm, làm sao vậy?"

Vẻ mặt của cô làm cho cậu cảm thấy mình vừa làm chuyện xấu:

"Thật sự điện hoài, tôi mới nghe điện thoại... Có vấn đề sao?"

Có vấn đề hay không quả thật không tốt trả lời.

Cô gượng cười một cái:

"Thật ra… Không có việc gì!"

Có điều cô vội vàng lấy điện thoại ra, đang muốn gọi đi, nó vang lên, đúng là Thần Huống gọi tới.

Cô vội nghe máy, bên trong truyền đến giọng nói của Thần Huống:

"Em ở đâu? Sao không có trong phòng truyền dịch?"

Cô lại trừng to mắt lần nữa, không thể nào, anh thật sự chạy đến đây sao?

Lập tức, da đầu cô tê dại đến chân...

"Này, Lôi Lôi, cậu có khỏe không?"

"Tôi, bây giờ tôi tốt hơn nhiều rồi... Tôi có thể tự mình trở về..."

Nhưng bên kia truyền đến một câu:

"Anh nhìn thấy em rồi..."

Giọng nói vừa dứt, Đông Lôi cũng nhìn thấy, cứng họng nhìn người đàn ông đeo kính râm đứng cách đó khoảng mười mét, từng bước từng bước đi về phía mình, điện thoại cũng đã tắt máy...

Trương Hộc phát hiện cô gái bên cạnh, vẻ mặt rất lúng túng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào một chỗ, cậu nhìn theo ánh mắt cô: Một người đàn ông cao lớn rắn chắc xuất hiện ở trong tầm mắt của cậu, đeo kính râm, mặc áo sơ mi, quần tây, bộ dáng rất khôi ngô, ánh nhìn đầu tiên,có chút nhìn quen mắt... Giống như đã gặp qua ở đâu...

Thần Huống đến gần, nhìn Trương Hộc gật đầu nhẹ:

"Bạn học Trương phải không?"

"Phải, anh là anh trai Đông Tuyết à?"

Trương Hộc mỉm cười chào hỏi.

Đông Lôi há to miệng, khi nào anh đã trở thành anh trai của cô rồi?

Thần Huống không lên tiếng, nhìn về phía cô gái nhỏ giờ có chút luống cuống, vẻ mặt kia, vô cùng chột dạ, cắn cắn môi, đang muốn nói chuyện, anh trước một bước hỏi một câu, duổi tay tới:

"Bớt nóng chưa?"

Trong miệng lại nuốt xuống, Đông Lôi gật đầu: "Bớt!"

"Trong người còn khó chịu không?"

"Vừa rồi ngủ một giấc, khá hơn nhiều... Bây giờ về nhà sao... Hôm nay anh tan tầm sớm vậy?"

"Vốn có mở một hội nghị, nhưng anh để người khác thay anh rồi... Đi thôi, anh đưa em về nhà ngủ một giấc cho ngon, có một số việc, anh có thể ở nhà xử lý..."

"Như vậy, không ổn đâu... Em có thể tự mình trở về... Về đến nhà gọi điện thoại cho anh là tốt rồi..."

"Anh không yên tâm..."

"Được rồi!"

Đông Lôi đành phải gật đầu, người đàn ông này không thích có người làm trái ý anh, nói chuyện, thường thường mang theo mệnh lệnh.

"Bạn học Trương, đưa balo cho tôi đi... Cám ơn cậu đã chăm sóc cô ấy..."

Thần Huống vươn tay về phía Trương Hộc, hào phóng bày tỏ cảm tạ.

Mang theo đầy bụng nghi hoặc, Trương Hộc đưa tay ra, nắm chặt tay với anh, đồng thời đưa balo tới: Người đàn ông tên Tử Tuần này khi nói chuyện với Đông Lôi, làm cho người ta cảm giác quan hệ của bọn họ không giống như anh em...

Hơn nữa, người này thật kỳ quái!

Không, phải nói, giống như có chút không quá lễ phép, gặp mặt một chút nhưng vẫn không có tháo kính râm ra... Giọng nói lại khiêm tốn nhã nhặn...

Đây là chuyện gì xảy ra?

Thần Huống dắt tay Đông Lôi, balo để trên lưng, đi ra cửa bệnh viện.

Trương Hộc ở sau lưng càng nhìn càng không biết cảm giác gì - - hai anh em, đã lớn đến như vậy còn dắt tay đi...

Chỉ có người yêu mới thân mật như vậy - -

Chẳng lẽ là người yêu?

Cậu trừng lớn mắt, chợt cảm thấy không thoải mái.

Chờ ra cửa chính, Đông Lôi xoay người hỏi Trương Hộc: "Sách của cậu hình như là còn ở chỗ bạn học trỏng trường... Nếu không, cậu đi chung xe với tôi về trường học lấy sách đi..”

Kỳ thật, cô mời mọc là có mục đích.

"Không cần, rất gần, tôi có thể đi tới..."

Trương Hộc lắc đầu.

Lúc này, một chiếc xe việt dã màu đen ngừng ở trước mặt bọn họ, Thần Huống đã mở cửa tay lái phụ:

"Lên đi... Đi tới đó cũng có một đoạn đường. Ngồi xe đến nhanh hơn..."

Trương Hộc thật tình không thể chối từ.

Chờ khi cậu vào ngồi, bên trong có một người đàn ông vẻ ngoài chất phác gật gật đầu với cậu.

Cậu cũng gật đầu nhẹ.

"Tiểu Lô, đưa bạn học này trở về trường..."

Thần Huống đỡ Đông Lôi, thì ra lệnh, khí thế trong giọng nói kia, khiến Trương Hộc chưa phát giác ra ngẩn ngơ, cảm giác người ta giống như xuất thân từ quan gia, không khỏi xuyên thấu qua kính chiếu hậu nhìn về phía sau.

Vừa nhìn, cậu lại ngẩn ngơ, giờ khắc này, Thần Huống đã tháo kính mát xuống, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, cho cậu một cảm giác quen thuộc vô cùng mãnh liệt, trong miệng không khỏi thất thanh gọi:

"Anh, anh..anh là..."

Trên ghế lái, Lô Hà vừa lúc đó nhếch miệng cười một tiếng:

"Phó Thủ tướng, thì ra ngài còn không có nói cho bạn học Trương ngài là ai? Bất quá bạn học Trương, có phải cậu ít xem thời sự không, phó Thủ tướng chúng ta gần đây luôn xuất hiện trên TV, vậy mà cậu không nhận ra được."

Trương Hộc trừng lớn mắt quay đầu nhìn, vẻ mặt giật mình, khó có thể che dấu, thẳng tắp rơi vào trên người Đông Lôi:

Tử Tuần là Thần Huống, vậy Đông Tuyết là ai, đáp án không cần nói cũng đã có rồi.

"Anh là phó Thủ tướng phu nhân Đông Lôi..."

Đông Lôi sờ sờ mũi, khô khốc cười một tiếng, kiên trì gật đầu:

"Ừ, tôi vốn tên là Đông Lôi, chữ Tuyết!"

Trương Hộc lập tức ngây ra như phỗng, cả người không được tự nhiên - -

Dựa vào, cậu rõ ràng yêu một phụ nữ đã kết hôn..

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí

Số ký tự: 0