Ngoại truyện 59
Vọng Thần Mạc Cập
2024-07-22 04:38:41
Từ từ đạp xe trên đường, đột nhiên Tổ Anh Nam từ một góc tường bật ra,
ngăn cản đường đi của cô, cô vội vàng thắng gấp, thấy khuôn mặt Tổ Anh
Nam nặng nề, giăng đầy mây đen.
"Sao vậy, Tiểu Tổ?"
"Tôi muốn gặp Thủ tướng. Đông Lôi, cậu dẫn tôi vào nhà trọ Hoàng gia được hay không..."
Đông Lôi lập tức trừng lớn mắt, giật mình:
"Cậu..cậu...cậu biết tôi là..."
Chẳng lẽ là Trương Hộc nói?
Rất có khả năng!
"Tôi đến để bảo vệ cậu!"
Tổ Anh Nam trực tiếp nói, thật sự bởi vì chuyện này rất nguy cấp, cô không thể giấu diếm thân phận được nữa.
"Bảo vệ tôi?"
Cô vừa sợ vừa nghi hoặc.
"Đúng!"
Đông Lôi hỏi:
"Lệnh của ai?"
"Cố Duy!"
Hai chữ này, như bom nổ tung, làm toàn thân cô chấn động.
"Tôi là người Tứ Hải Bang!"
Cô còn nói.
Đông Lôi: "..."
Tin tức quá lớn, nhất thời cô tiêu hóa không kịp.
"Nghe này, Đông Lôi!"
Tổ Anh Nam đỡ vai của cô, thái độ vô cùng nghiêm túc nói với cô:
"Hiện tại tôi cần gặp Thủ tướng báo cáo một chuyện. Tình huống rất căng thẳng, cậu nhất định phải giúp tôi..."
Đông Lôi híp mắt nhìn, đè nén kinh hoảng trong lòng: nhà trọ Hoàng gia cũng không thể tùy tiện cho người đi vào, anh hai cũng không phải tùy tiện có thể gặp được.
Cô suy nghĩ một chút, nói:
"Cậu có lời gì, tôi có thể truyền lời giúp. Có muốn gặp hay không, phải xem ý của anh hai tôi.Trước khi chưa được cho phép, tôi không thể mang bất cứ ai đi vào nhà trọ Hoàng gia. Nó không phù hợp với điều lệ của biệt thự Đặc Lâm."
"Không còn kịp rồi... Tôi phải lập tức gặp. Đến lúc đó sẽ có người chết... Nếu như cậu không muốn chồng cậu gặp chuyện không may, nếu như cậu không muốn làm cho Hoắc Khải Hàng gặp chuyện không may, tốt nhất nghe lời của tôi... Nếu không, cậu sẽ hối hận..."
Khuôn mặt Tổ Anh Nam trầm tĩnh như nước bộ dáng, nhưng giọng nói vô cùng ngưng trọng.
Loại ngưng trọng này ảnh hưởng đến cô, tâm của cô, trở nên bất an.
Điều lệ dù sao cũng là chết, tình huống thường thường là sống, cứ tuân theo điều lệ, mà không biết tùy cơ ứng biến, chỉ tạo thành thương tổn không cần có, Đông Lôi không phải người cổ hủ, trái lo phải nghĩ, thì cầm điện thoại di động gọi cho anh hai Đông Đình Phong.
Trong chốc lát, điện thoại chuyển được, giọng nói anh hai truyền tới:
"Lôi Lôi, về nhà chưa?"
"Còn chưa về! Anh, anh đang ở đâu?"
"Sở quốc vụ!"
"Bạn học em muốn gặp anh... cô ấy nói cô ấy là người Tứ Hải bang. Có việc phải báo cáo, bằng không Tử Tuần bọn họ sẽ xảy ra chuyện... Anh, Đồng Lăng bên kia xảy ra chuyện gì?"
Bất an yên lặng không một tiếng động tràn ra trong lòng.
Bên kia một trận lặng im, giống như đang suy nghĩ, trong chốc lát, truyền đến giọng nói của Đông Đình Phong trả:
"Lái xe đã ở cửa trường học, em dẫn cô ta cùng nhau tới đây đi..."
Bốn mươi phút sau, Đông Lôi dẫn theo Tổ Anh Nam xuất hiện ở nhà trọ Hoàng gia, đi vào thư phòng thuộc về Đông Đình Phong.
"Cô là... Tổ Anh Nam!"
Tư liệu ở trên mặt bàn Đông Đình Phong chính là như vậy, nhưng bây giờ xem ra, những tài liệu này, có một chút nhất định là bị động tay động chân.
"Đúng, tôi là Tổ Anh Nam. Những tài liệu này, phần lớn đều là thật."
Cô liếc những tài liệu kia, hai người bắt tay.
"Ở trong Tứ Hải bang cô có chức vụ gì!"
Đông Đình Phong hỏi.
Tổ Anh Nam đáp:
"Người phụ trách Tứ hải xã ở Quỳnh Thành!"
Tứ hải bang bên ngoài được gọi là Tứ hải xã, là một công ty đã bị tẩy trắng chính quy, dưới trướng có không ít sản nghiệp. Ở thương giới cũng có chút thành quả. Tất cả mọi người biết rõ, đời trước Tứ Hải bang là hắc bang.
"Ngồi đi! Cô muốn nói chuyện gì?"
Tổ Anh Nam không có nói ngay, mà nhìn về phía Đông Lôi:
"Đông Thủ tướng, có một số việc, Thần phu nhân không nên nghe. Tôi muốn mời cô ấy tránh một chút!"
Đông Đình Phong hơi hất mày:
"Lôi Lôi, em giúp mẹ chuẩn bị bữa tối đi... giữ bạn học này lại cùng nhau ăn bữa cơm.."
"Không... Em muốn nghe... Em lại không con nít, huống chi việc này, sự tình liên quan tới Tử Tuần, em nhất định phải biết rõ..."
Đông Lôi đâu chịu đi.
Nhưng Tổ Anh Nam không muốn thấy cô ở đây, lại nói thêm một câu:
"Sự tình liên quan Ôn Nhu Yến, Thủ tướng, ngài tốt nhất nghĩ thông suốt..."
Một câu này, làm cho khuôn mặt Đông Đình Phong hơi đổi.
Đông Lôi càng hiếu kỳ: Vì sao chuyện Ôn Nhu Yến thì không thể để cho cô biết rõ?
"Lôi Lôi, đi ra ngoài."
"Không!"
Hai anh em giằng co.
Lúc này, Trần Tụy đã đi tới, đi theo khuyên một câu:
"Sự tình quan hệ đến an toàn quốc gia, Lôi Lôi, em đừng làm khó Thủ tướng..."
Bị nói nghẹn lại, Đông Lôi cảm giác mình không thể gây rối hoài, suy nghĩ một chút, từ trên ghế salon đứng lên, yên lặng đi ra ngoài...
Đông Lôi bước chậm vào vườn, ngồi xuống ghế dưới cây hoa quế, ngơ ngác nhìn bầu trời, nhìn xem nó trong đáy mắt mình từng chút từng chút ảm đạm xuống, tâm tình vô cùng hỗn loạn, vẫn nghĩ tới nghĩ lui, nhưng vẫn không đoán được rốt cuộc anh hai đang dấu diếm mình chuyện gì?
Hơn nữa, chuyện này, ngay cả Tử Tuần cũng biết, chỉ có cô là không được biết.
Cô nghĩ tới, cuối cùng, không ý thức đã ngủ.
Cơn ác mộng lại lần nữa lặng lẽ đột kích.
Cuối cùng, cô hétto từ trong mộng bừng tỉnh, ôm đầu nhìn qua bầu trời xanh thẩm bao la, thở gấp như trâu...
Bốn phía một mảnh yên ắng, ngẫu nhiên có tiếng chim hót ngâm nga.
Cô bước nhanh chạy về phía thư phòng của anh hai, trong phòng đã không có người.
"Mẹ, anh hai đâu!"
Đông Lôi chạy xuống lầu, thấy mẹ của mình đi tới, vội hỏi.
"Dẫn bạn học của con đi sở quốc vụ rồi... Nói buổi tối không cần chờ nó.. Xem ra, chuyện rất gấp... Cũng không biết là có chuyện gì?"
Hà Cúc Hoa nói xong, nghĩ tới điều gì, thích thú nói:
"A, có thể vì mấy chuyện ở Đồng Lăng đi..."
"Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?"
Nếu không anh hai sẽ không khẩn trương như vậy!
"Cẩn Chi chưa nói! Chúng ta ăn cơm trước đi..."
"A!"
Đông Lôi lung tung đáp ứng: "Mẹ, mẹ đi trước, con đến thư phòng anh hai tìm quyển sách..."
"Vậy con nhanh lên xuống ăn cơm!"
"Dạ"
Trong phòng anh hai làm gì có sách cô cần, cô muốn lấy là điện thoại di động của clo. Vừa rồi lúc rời đi, cô để điện thoại di động rơi vào trong kẽ sofa rồi.
Đương nhiên là cố ý...
Cô sớm đoán được Tổ Anh Nam muốn nói chuyện, chắc chắn sẽ không để cho cô biết, cho nên, cô bật điện thoại ở chế độ ghi âm, đi vào trước tiên thì nhét nó vào dưới ghế sô pha...
Ăn xong cơm tối, Đông Lôi lấy cớ mệt mỏi vội vã trở về phòng, sau khi khóa cửa phòng lại, cô vội vàng sạc điện, sau đó, mở máy, mở đoạn nói chuyện của hai người kia.
Chỉ chốc lát sau, cùng với một cái tiếng đóng cửa, giọng nói Đông Đình Phong, từ trong điện thoại di động truyền ra:
"Nói đi! Cô biết chuyện gì?"
"Chuyện không nên biết, tôi đã điều tra rõ ràng!"
Tổ Anh Nam nhàn nhạt đáp trả: "Đông Thủ tướng, tôi biết rõ tình cảm ngài dành cho em gái, tôi cũng biết Thần Huống cũng như ngài, đều muốn bảo vệ Lôi Lôi..."
"Cho nên?" Đông Đình Phong hỏi.
"Tôi muốn hai người nhất định phải bảo đảm Cố Duy an toàn..."
Dám đàm phán với một Thủ tướng quốc gia, đây tuyệt đối phải có cam đảm.
Đông Lôi nghe đến đó, đột nhiên có vài phần kính ý với Tổ Anh Nam.
Đông Đình Phong cười nhạt một tiếng:
"Tôi càng không hi vọng hắn gặp chuyện không may hơn cô!"
"Phải không?"
Tổ Anh Nam hỏi ngược lại: "Tôu cho là ngài hận không thể để hắn chết... Như vậy, chuyện mấy người muốn hiấu, có thể vĩnh viễn chôn sâu xuống..."
"Chuyện chúng tôi muốn giấu? Cô nói là gì?"
Lúc này Tổ Anh Nam nở nụ cười:
"Làm bộ làm tịch... Đương nhiên là chuyện Ôn Nhu Yến... Ảnh chụp kia là tôi chụp..."
"Cô chụp?"
Đông Đình Phong giọng nói toát ra một tia ngạc nhiên nghi ngờ.
"Đúng tôi chụp, tôu cũng từng là người bị hại trong Ôn Nhu Yến. Một lần đó, được Cố Duy cứu, tôi mới có cơ hội trốn ra được... Tôi đã thấy bộ dạng của cô gái được Cố Duy cứu, cũng chỉ có tôi thấy. Hơn nữa còn biết trên mông cô ấy có một vể bớt hình bươm bướm."
Tổ Anh Nam nhẹ nhàng cười, phun ra những lời này, làm cho đầu óc Đông Lôi biến thành trống rỗng.
Một tay khác không tự chủ được sờ về phía mông của mình, chỗ kia, có một vết bớt hình bươm bướm, ngoại trừ người nhà, cơ hồ không ai biết.
Tổ Anh Nam lại biết.
Chẳng lẽ, rất nhiều năm trước cô và cô ấy đã gặp nhau?
Chẳng lẽ, cô chính là cô bé được Cố Duy cứu?
Giờ khắc này, trong lòng cô vô cùng bối rối...
Trong phòng yên tĩnh, Tổ Anh Nam nhẹ nhàng cười âm thanh từ bên trong truyền tới:
"Vếy bớt kia nhìn vào cứ như hình xăm, vô cùng xinh đẹp
"Đúng. Tôi nhớ cô gái kia vô cùng yếu ớt, đầu tóc như tơ, chất lượng tốt, việc bình thường bảo dưỡng không thoát khỏi liên quan, da thịt trắng như tuyết, mười ngón tay không dính nước, mềm mại cực kỳ. Là cô bé yếu ớt nhất mà tôi từng gặp qua, trên người cô bé có một khí chất mà không phải ai cũng có.
"Lúc ấy, tôi nghĩ: Tiểu thư nhà có tiền sao cũng bị bọn họ kéo ra rồi? Hậu trường của Ôn Nhu Yến, thật sự lợi hại quá đáng sợ.
"Bất quá bọn họ lợi hại thế nào, rốt cuộc không sánh bằng cổ tay Đông gia Đại thiếu: Dễ dàng khiến người ta sụp đổ...
"Khi đó tôi rất buồn bực, Đông đại thiếu sao nhàn rỗi không chuyện gì quản lại đến làm việc này, rõ ràng đám người Ôn Nhu Yến ki, hoặc là nhốt vào tù, hoặc là bức ra nước ngoài, khiến chó nhà có tang... Cho đến khi gần nhất tôi mới phát hiện thì ra trong chuyện này còn có một tim tức khác..."
Bốn chữ cuối, ý tứ sâu xa, Đông Lôi nghe được cũng là một phen sợ hết hồn hết vía, cô không khỏi sít sao níu lấy quần áo trước ngực.
"Cô muốn như thế nào?"
Giọng nói Đông Đình Phong bình thản không gợn sóng.
"Tôi không muốn làm gì, chỉ muốn bảo vệ Cố Duy..."
Giọng của cô vô cùng bình tĩnh, nói: "Tôi vừa mới nhận được tin tức, Cố Duy bị người ép buộc, hơn nữa thân trúng đạn bị thương, đối phương yêu cầu chính là dẫn Diệp Chính Vũ đến đổi. Đông Thủ tướng, tôi không muốn biết mấy người dự định như thế nào, tôi chỉ có một ý nghĩ duy nhất là: Hắn nhất định phải am toàn không tổn hao gì trở lại cho tôi. Sau đó, vô tội phóng thích. Nếu hắn bởi vì chuyện này, bị tàn phế hay chết rồi... Những chuyện mà em ngài đã quên kia, tôi sẽ đưa ra ngoài ánh sáng. Thủ tướng, ngài cần phải vô cùng rõ ràng, Cố Duy đã cứu em gái ngài Đông Lôi, là một sự thật không cần bàn cãi..."
"Tổ tiểu thư, tôi Đông Đình Phong từ trước đến nay không thích nhất là bị người uy hiếp!"
Giọng nói của Đông Đình Phonh lạnh như băng, lạnh làm cho hàm răng người ta run cầm cập.
Đông Lôi cảm thấy, từ nhỏ đến lớn, lần đầu tiên coi nghe được anh hai dùng giọng nói như vậy nói chuyện với người ta, nghĩ đến lúc anh nói, tâm tình nhất định vô cùng tức giận.
"Tôi cũng không thích uy hiếp người khác. Tốt nhất chính là nước giếng không phạm nước sông!"
Giọng nói vô cùng bình thản.
Giờ khắc này, không khí bỗng nhiên lạnh như băng.
Một hồi lâu, Đông Đình Phong lại mở miệng, cũng đã chuyển đổi đề tài:
"Tổ tiểu thư, cô vừa nói, Tử Tuần và Khởi Hàng đều gặp nguy hiểm là có ý gì?"
Tổ Anh Nam nói tiếp:
"Ý tứ trên mặt chữ"
"Xin nói rõ!"
"Nói như thế nào đây, chỉ cần ngài đưa tôi đi Đồng Lăng, chỉ cần ngài hạ lệnh để đặc công ở Đồng Lăng phối hợp hành động với tôi, tôi có thể giải quyết rất nhiều vấn đề. Nếu không, Thần Tử Tuần và Hoắc Khải Hàng sẽ nguy hiểm tính mạng, lời này của tôi cũng không phải hù dọa ngài..."
"Có gì để tôi tin tưởng cô?"
"Tôi không có gì có thể làm cho ngài tin tôi. Duy nhất có thể nói cho ngài biết chính là: Người cướp đi Cố Duy, tôi nhận ra. Hắn có thù với Cố gia và Hoắc gia. Mà tôi từng cứu hắn một lần... Người kia thân thủ vô cùng tốt. Có thể đánh Thần Huống bị thương, thì ngài có thể tưởng tượng năng lực của hắn... Có lẽ tôi có thể thuyết phục hắn bỏ tà theo chính.. Ngài phải hiểu, nếu Cố Duy có chuyện gì không hay xảy ra, Đông Ngải Quốc chỉ sợ sẽ nỗi loạn... Đối với ngài mà nói, cũng không phải là một chuyện tốt..."
Lại một trận trầm mặc.
"Được tôi đi cùng với cô"
Đông Đình Phong đáp ứng.
Do đó đã không còn âm thanh
Một khắc kia, Đông Lôi cảm giác mình không biết phải hô hấp như thế nào...
Hai giờ sau, khi Đông phu nhân bưng bữa ăn khuya đến gõ cửa phòng con gái, không có mở cửa, bà cho rằng cô ngủ, xoay người đi, trước khi đi đụng trúng tay cầm cửa, lại phát hiện không có khóa lại.
Đứa nhỏ này luôn có thói quen khóa cửa khi ngủ
Bà ngẩn ra, đi vào, phát hiện trong trống rỗng ngay cả túi xách thường dùng cũng không thấy đâu.
Bà vôi vàng gọi điện thoại, kết quả phát hiện điện thoại di động ở trạng thái tắt máy, ngay sau đó, bà lại gõ cửa phòng trực của vệ sĩ:
"Lôi tiểu thư vừa mới lái xe đi ra ngoài..."
Đã trễ thế này, Đông Lôi có thể đi nơi nào?
Đông phu nhân làm sao có thể đoán được, một chuyến bay mười giờ tối, con gái bà đã bay đến Đồng Lăng.
Giữa khuya mười hai giờ, Đông Lôi xuất hiện ở trung tâm thành phố bệnh viện Đồng Lăng, thấy được một màn làm cho người ta nhói lòng...
Bệnh viện trung tâm thành phố Đồng Lăng, cả khu bệnh viện được canh giữ nghiêm ngặc, đuọc trang bị võ trang đầy đủ. Khoảng cách cách bệnh viện 20m, mười bước sẽ có người qua lại tuần tra.
Phòng bị vô cùng nghiêm ngặt, Đông Lôi miễn cưỡng đến gần, thì bị hai người đặc công dáng vẻ khôi ngô ngăn cản.
"Làm gì đó? Không thấy bố cáo phía trước sao? Chung quanh đây, nghiêm cấm bất cứ ai đi vào!"
Dưới ánh đèn, hai người đàn ông, một cao một béo, khuôn mặt vô cùng xa lạ, cô xem xét, một người cũng không biết. Bọn họ tự nhiên cũng không thể nhận ra cô.
"Thấy được!"
Cô nhẹ nhàng nói, giọng nói có chút lơ lửng, có chút hờ hừng đầy mệt mỏi.
"Thấy được còn dám xông loạn?"
"Tôi tìm người!"
"Tìm người?"
Người mập mạp quan sát cô, một người ăn mặc dáng vê học sinh, nhìn vào vô cùng nhu thuận, cau mày nói:
"Cô bé nhà ai, đêm hôm khuya khoắt, không ở nhà đợi, chạy đến nơi này làm càn? Đi đi đi, về nhà ngủ đi... Nơi này không phải nơi cô có thể tới chơi..."
Đông Lôi ngẩng đầu liếc xéo một phòng trên lầu đèn đuốc sáng trưng, mơ hồ còn có bóng dáng ẩn hiện.
"Tiểu thư, nếu cô còn như vậy hết nhìn đông tới nhìn tây, đừng trách chúng tôi mời cô đi cục cảnh sát uống trà..."
Người cao to ngăn cản ánh mắt của Đông Lôi, cả người đều là vẻ đề phòng, dọa cô như cô bé chưa từng trải việc đời.
Đông Lôi thở dài một hơi, thu ánh mắt lại:
"Thần phó Thủ tướng có phải ở đây hay không? Thôi.. Hỏi anh cũng như không...."
Cô lấy điện thoại ra, muốn gọi điện thoại cho Thần Huống, hoặc là anh hai cũng được, bây giờ cô thật sự mệt mỏi lại lo lắng...
Ai ngờ mới mở màn hình, điện thoại di động đã bị người mập mạp đoạt đi.
"Này anh làm gì đó?"
Đông Lôi không khỏi kêu lên:
"Trả điện thoại tôi!"
"Nơi này nghiêm cấm chụp hình!"
"Tôi không muốn chụp hình! Tôi chỉ muốn gọi điện thoại, tìm người quen trong đó thôu... Trả điện thoại tôi..."
Hai đặc công lại quan sát cô một phen, cân nhắc có muốn trả điện thoại cho cô hay không, dường như sợ cô là gian tế...
"Thẻ căn cước đâu lấy ra đưa tôi nhìn xem, sau đó mới có thể trả điện thoại cô!"
Đông Lôi trợn mắt, đành phải cắn răng từ trong túi lấy thẻ căn cước ra, đưa tới...
"Đông... Lôi..."
Béo đặc công đọc ra chữ trên thẻ căn cước.
Người cao to bất ngờ nghiêng đầu: "Cái gì? Đông Lôi?"
Một tay đoạt lấy thẻ căn cước, vừa nhìn lại, vẻ mặt kinh ngạc, lập tức điềy chỉnh thế đứng, vẻ mặt vô cùng mất tự nhiên nuốt từng ngụm nước::
"Thì ra ngài... ngài là phó Thủ tướng phu nhân..."
"A, cái gì?... Phó Thủ tướng... Phu... Phu nhân..."
Một người khác trừng mắt, há to miệng, sờ trán, giọng lắp bắp nói.
Đông Lôi cong môi, cười một tiếng, cười gượng ép, thật sự mệt chết đi, nhưng cô không thể làm mất vẻ mặt cứng rắn, đi dọa hai người ày, mà làm mất mặt Đông gia, Thần gia.
"Có thể trả thẻ căn cước và điện thoại di động cho tôi được chưa!"
Một giây sau, thẻ căn cước và điện thoại di động được vpoij vàng đưa tới.
Đông Lôi nhận lấy cất kỹ.
"Tôi có thể vào chưa?"
Hai người đặc công liếc nhau một cái, vẫn lắc đầu: "Báo cáo phu nhân, không có được chỉ thị, chúng tôi không thể để ai đi vào. Đây là quân lệnh."
Đông Lôi nở nụ cười, lúc này đây, là cười tức giận.
Nhìn đi, muốn gặp chồng của mình một chút, lại khó khăn ngư vậy?
Cô không nói thêm gì, mà bấm gọi cho Thần Huống, điện thoại điện được, nhưng không ai nghe máy- - chẳng lẽ đã ngủ?
Bìn thường anh ngủ rất trễ, sao hôm nay lại như thế, nếu thân thể anh không có vấn đề, không thể nào ngủ sớm như vậy, nhất định sẽ làm việc đến nửa đêm mới có thể nghỉ ngơi...
Chẳng lẽ, anh bị thương rất nghiêm trọng?
Đông Lôi sốt ruột, nóng nảy ngược lại gọi điện thoại cho Lô Hà, nghe máy, không đợi anh ta lên tiếng, cô đã thật nhanh ném ra một câu:
"Lô Hà, tôi ở khu nội trú trung tâm bệnh viện Đồng Lăng. ở dưới lầu, anh xuống đây một chút!"
Nói xong, thì cúp máy.
Giờ khắc này Lô Hà vẫn đang ngủ gà ngủ gật, vừa nghe lời này, cả người lập tức rung lên, mang giày vào, giống như bay chạy vội xuống.
Không được một lát, quả nhiên thấy được phu nhân nhà mình đang đứng chung một chỗ với hai người đặc công.
Anh ta xoa con mắt, trời ơi, không phải là nằm mơ.
Anh ta không khỏi trừng lớn mắt như hạt châu.
"Phu nhân, sao ngài lại đến đây?"
Anh ta bước lên nghênh đón.
Hai người đặc công thấy Lô Hà, cả đám vội vàng bước lên chào bằng quân lễ, rồi thối lui đến bên cạnh.
"Tôi không yên lòng, tới xem một chút. Tử Tuần đâu... Tôi gọi điện thoại cho anh ấy mà không ai nghe máy..."
Đông Lôi lại nhìn về phía phòng trên lầu bệnh viện.
"Ách..."
Lô Hà ánh mắt đảo hai cái, cười nói: "Điện thoại di động đang sạc! Phó Thủ tướng có thể là ngủ say, không nghe..."
"Tôu có thể vào tìm anh ấy sao?"
Phải không?
Cô cảm thấy có chút gì đó là lạ.
"Ách... Hiện tại sao?"
Lô Hà không có sảng khoái đồng ý, làm cho Đông Lôi nổi lên chút hoài nghi:
"Có phải anh ấy bị thương rất nghiêm trọng hay không..."
Cho nên, cô kêu anh ấy chụp hình, anh ấy cũng không chịu, có phải sợ cô lo lắng hay không?
"A... A, không có gì.... Đối với phó Thủ tướng mà nói, quả thật chỉ là vết thương nhẹ."
Lô Hà cười.
"Vậy anh còn ngây ngô ở đây làm gì?"
Có quỷ!
Bên trong này nhất định có quỷ!
"Sao vậy, Tiểu Tổ?"
"Tôi muốn gặp Thủ tướng. Đông Lôi, cậu dẫn tôi vào nhà trọ Hoàng gia được hay không..."
Đông Lôi lập tức trừng lớn mắt, giật mình:
"Cậu..cậu...cậu biết tôi là..."
Chẳng lẽ là Trương Hộc nói?
Rất có khả năng!
"Tôi đến để bảo vệ cậu!"
Tổ Anh Nam trực tiếp nói, thật sự bởi vì chuyện này rất nguy cấp, cô không thể giấu diếm thân phận được nữa.
"Bảo vệ tôi?"
Cô vừa sợ vừa nghi hoặc.
"Đúng!"
Đông Lôi hỏi:
"Lệnh của ai?"
"Cố Duy!"
Hai chữ này, như bom nổ tung, làm toàn thân cô chấn động.
"Tôi là người Tứ Hải Bang!"
Cô còn nói.
Đông Lôi: "..."
Tin tức quá lớn, nhất thời cô tiêu hóa không kịp.
"Nghe này, Đông Lôi!"
Tổ Anh Nam đỡ vai của cô, thái độ vô cùng nghiêm túc nói với cô:
"Hiện tại tôi cần gặp Thủ tướng báo cáo một chuyện. Tình huống rất căng thẳng, cậu nhất định phải giúp tôi..."
Đông Lôi híp mắt nhìn, đè nén kinh hoảng trong lòng: nhà trọ Hoàng gia cũng không thể tùy tiện cho người đi vào, anh hai cũng không phải tùy tiện có thể gặp được.
Cô suy nghĩ một chút, nói:
"Cậu có lời gì, tôi có thể truyền lời giúp. Có muốn gặp hay không, phải xem ý của anh hai tôi.Trước khi chưa được cho phép, tôi không thể mang bất cứ ai đi vào nhà trọ Hoàng gia. Nó không phù hợp với điều lệ của biệt thự Đặc Lâm."
"Không còn kịp rồi... Tôi phải lập tức gặp. Đến lúc đó sẽ có người chết... Nếu như cậu không muốn chồng cậu gặp chuyện không may, nếu như cậu không muốn làm cho Hoắc Khải Hàng gặp chuyện không may, tốt nhất nghe lời của tôi... Nếu không, cậu sẽ hối hận..."
Khuôn mặt Tổ Anh Nam trầm tĩnh như nước bộ dáng, nhưng giọng nói vô cùng ngưng trọng.
Loại ngưng trọng này ảnh hưởng đến cô, tâm của cô, trở nên bất an.
Điều lệ dù sao cũng là chết, tình huống thường thường là sống, cứ tuân theo điều lệ, mà không biết tùy cơ ứng biến, chỉ tạo thành thương tổn không cần có, Đông Lôi không phải người cổ hủ, trái lo phải nghĩ, thì cầm điện thoại di động gọi cho anh hai Đông Đình Phong.
Trong chốc lát, điện thoại chuyển được, giọng nói anh hai truyền tới:
"Lôi Lôi, về nhà chưa?"
"Còn chưa về! Anh, anh đang ở đâu?"
"Sở quốc vụ!"
"Bạn học em muốn gặp anh... cô ấy nói cô ấy là người Tứ Hải bang. Có việc phải báo cáo, bằng không Tử Tuần bọn họ sẽ xảy ra chuyện... Anh, Đồng Lăng bên kia xảy ra chuyện gì?"
Bất an yên lặng không một tiếng động tràn ra trong lòng.
Bên kia một trận lặng im, giống như đang suy nghĩ, trong chốc lát, truyền đến giọng nói của Đông Đình Phong trả:
"Lái xe đã ở cửa trường học, em dẫn cô ta cùng nhau tới đây đi..."
Bốn mươi phút sau, Đông Lôi dẫn theo Tổ Anh Nam xuất hiện ở nhà trọ Hoàng gia, đi vào thư phòng thuộc về Đông Đình Phong.
"Cô là... Tổ Anh Nam!"
Tư liệu ở trên mặt bàn Đông Đình Phong chính là như vậy, nhưng bây giờ xem ra, những tài liệu này, có một chút nhất định là bị động tay động chân.
"Đúng, tôi là Tổ Anh Nam. Những tài liệu này, phần lớn đều là thật."
Cô liếc những tài liệu kia, hai người bắt tay.
"Ở trong Tứ Hải bang cô có chức vụ gì!"
Đông Đình Phong hỏi.
Tổ Anh Nam đáp:
"Người phụ trách Tứ hải xã ở Quỳnh Thành!"
Tứ hải bang bên ngoài được gọi là Tứ hải xã, là một công ty đã bị tẩy trắng chính quy, dưới trướng có không ít sản nghiệp. Ở thương giới cũng có chút thành quả. Tất cả mọi người biết rõ, đời trước Tứ Hải bang là hắc bang.
"Ngồi đi! Cô muốn nói chuyện gì?"
Tổ Anh Nam không có nói ngay, mà nhìn về phía Đông Lôi:
"Đông Thủ tướng, có một số việc, Thần phu nhân không nên nghe. Tôi muốn mời cô ấy tránh một chút!"
Đông Đình Phong hơi hất mày:
"Lôi Lôi, em giúp mẹ chuẩn bị bữa tối đi... giữ bạn học này lại cùng nhau ăn bữa cơm.."
"Không... Em muốn nghe... Em lại không con nít, huống chi việc này, sự tình liên quan tới Tử Tuần, em nhất định phải biết rõ..."
Đông Lôi đâu chịu đi.
Nhưng Tổ Anh Nam không muốn thấy cô ở đây, lại nói thêm một câu:
"Sự tình liên quan Ôn Nhu Yến, Thủ tướng, ngài tốt nhất nghĩ thông suốt..."
Một câu này, làm cho khuôn mặt Đông Đình Phong hơi đổi.
Đông Lôi càng hiếu kỳ: Vì sao chuyện Ôn Nhu Yến thì không thể để cho cô biết rõ?
"Lôi Lôi, đi ra ngoài."
"Không!"
Hai anh em giằng co.
Lúc này, Trần Tụy đã đi tới, đi theo khuyên một câu:
"Sự tình quan hệ đến an toàn quốc gia, Lôi Lôi, em đừng làm khó Thủ tướng..."
Bị nói nghẹn lại, Đông Lôi cảm giác mình không thể gây rối hoài, suy nghĩ một chút, từ trên ghế salon đứng lên, yên lặng đi ra ngoài...
Đông Lôi bước chậm vào vườn, ngồi xuống ghế dưới cây hoa quế, ngơ ngác nhìn bầu trời, nhìn xem nó trong đáy mắt mình từng chút từng chút ảm đạm xuống, tâm tình vô cùng hỗn loạn, vẫn nghĩ tới nghĩ lui, nhưng vẫn không đoán được rốt cuộc anh hai đang dấu diếm mình chuyện gì?
Hơn nữa, chuyện này, ngay cả Tử Tuần cũng biết, chỉ có cô là không được biết.
Cô nghĩ tới, cuối cùng, không ý thức đã ngủ.
Cơn ác mộng lại lần nữa lặng lẽ đột kích.
Cuối cùng, cô hétto từ trong mộng bừng tỉnh, ôm đầu nhìn qua bầu trời xanh thẩm bao la, thở gấp như trâu...
Bốn phía một mảnh yên ắng, ngẫu nhiên có tiếng chim hót ngâm nga.
Cô bước nhanh chạy về phía thư phòng của anh hai, trong phòng đã không có người.
"Mẹ, anh hai đâu!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đông Lôi chạy xuống lầu, thấy mẹ của mình đi tới, vội hỏi.
"Dẫn bạn học của con đi sở quốc vụ rồi... Nói buổi tối không cần chờ nó.. Xem ra, chuyện rất gấp... Cũng không biết là có chuyện gì?"
Hà Cúc Hoa nói xong, nghĩ tới điều gì, thích thú nói:
"A, có thể vì mấy chuyện ở Đồng Lăng đi..."
"Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?"
Nếu không anh hai sẽ không khẩn trương như vậy!
"Cẩn Chi chưa nói! Chúng ta ăn cơm trước đi..."
"A!"
Đông Lôi lung tung đáp ứng: "Mẹ, mẹ đi trước, con đến thư phòng anh hai tìm quyển sách..."
"Vậy con nhanh lên xuống ăn cơm!"
"Dạ"
Trong phòng anh hai làm gì có sách cô cần, cô muốn lấy là điện thoại di động của clo. Vừa rồi lúc rời đi, cô để điện thoại di động rơi vào trong kẽ sofa rồi.
Đương nhiên là cố ý...
Cô sớm đoán được Tổ Anh Nam muốn nói chuyện, chắc chắn sẽ không để cho cô biết, cho nên, cô bật điện thoại ở chế độ ghi âm, đi vào trước tiên thì nhét nó vào dưới ghế sô pha...
Ăn xong cơm tối, Đông Lôi lấy cớ mệt mỏi vội vã trở về phòng, sau khi khóa cửa phòng lại, cô vội vàng sạc điện, sau đó, mở máy, mở đoạn nói chuyện của hai người kia.
Chỉ chốc lát sau, cùng với một cái tiếng đóng cửa, giọng nói Đông Đình Phong, từ trong điện thoại di động truyền ra:
"Nói đi! Cô biết chuyện gì?"
"Chuyện không nên biết, tôi đã điều tra rõ ràng!"
Tổ Anh Nam nhàn nhạt đáp trả: "Đông Thủ tướng, tôi biết rõ tình cảm ngài dành cho em gái, tôi cũng biết Thần Huống cũng như ngài, đều muốn bảo vệ Lôi Lôi..."
"Cho nên?" Đông Đình Phong hỏi.
"Tôi muốn hai người nhất định phải bảo đảm Cố Duy an toàn..."
Dám đàm phán với một Thủ tướng quốc gia, đây tuyệt đối phải có cam đảm.
Đông Lôi nghe đến đó, đột nhiên có vài phần kính ý với Tổ Anh Nam.
Đông Đình Phong cười nhạt một tiếng:
"Tôi càng không hi vọng hắn gặp chuyện không may hơn cô!"
"Phải không?"
Tổ Anh Nam hỏi ngược lại: "Tôu cho là ngài hận không thể để hắn chết... Như vậy, chuyện mấy người muốn hiấu, có thể vĩnh viễn chôn sâu xuống..."
"Chuyện chúng tôi muốn giấu? Cô nói là gì?"
Lúc này Tổ Anh Nam nở nụ cười:
"Làm bộ làm tịch... Đương nhiên là chuyện Ôn Nhu Yến... Ảnh chụp kia là tôi chụp..."
"Cô chụp?"
Đông Đình Phong giọng nói toát ra một tia ngạc nhiên nghi ngờ.
"Đúng tôi chụp, tôu cũng từng là người bị hại trong Ôn Nhu Yến. Một lần đó, được Cố Duy cứu, tôi mới có cơ hội trốn ra được... Tôi đã thấy bộ dạng của cô gái được Cố Duy cứu, cũng chỉ có tôi thấy. Hơn nữa còn biết trên mông cô ấy có một vể bớt hình bươm bướm."
Tổ Anh Nam nhẹ nhàng cười, phun ra những lời này, làm cho đầu óc Đông Lôi biến thành trống rỗng.
Một tay khác không tự chủ được sờ về phía mông của mình, chỗ kia, có một vết bớt hình bươm bướm, ngoại trừ người nhà, cơ hồ không ai biết.
Tổ Anh Nam lại biết.
Chẳng lẽ, rất nhiều năm trước cô và cô ấy đã gặp nhau?
Chẳng lẽ, cô chính là cô bé được Cố Duy cứu?
Giờ khắc này, trong lòng cô vô cùng bối rối...
Trong phòng yên tĩnh, Tổ Anh Nam nhẹ nhàng cười âm thanh từ bên trong truyền tới:
"Vếy bớt kia nhìn vào cứ như hình xăm, vô cùng xinh đẹp
"Đúng. Tôi nhớ cô gái kia vô cùng yếu ớt, đầu tóc như tơ, chất lượng tốt, việc bình thường bảo dưỡng không thoát khỏi liên quan, da thịt trắng như tuyết, mười ngón tay không dính nước, mềm mại cực kỳ. Là cô bé yếu ớt nhất mà tôi từng gặp qua, trên người cô bé có một khí chất mà không phải ai cũng có.
"Lúc ấy, tôi nghĩ: Tiểu thư nhà có tiền sao cũng bị bọn họ kéo ra rồi? Hậu trường của Ôn Nhu Yến, thật sự lợi hại quá đáng sợ.
"Bất quá bọn họ lợi hại thế nào, rốt cuộc không sánh bằng cổ tay Đông gia Đại thiếu: Dễ dàng khiến người ta sụp đổ...
"Khi đó tôi rất buồn bực, Đông đại thiếu sao nhàn rỗi không chuyện gì quản lại đến làm việc này, rõ ràng đám người Ôn Nhu Yến ki, hoặc là nhốt vào tù, hoặc là bức ra nước ngoài, khiến chó nhà có tang... Cho đến khi gần nhất tôi mới phát hiện thì ra trong chuyện này còn có một tim tức khác..."
Bốn chữ cuối, ý tứ sâu xa, Đông Lôi nghe được cũng là một phen sợ hết hồn hết vía, cô không khỏi sít sao níu lấy quần áo trước ngực.
"Cô muốn như thế nào?"
Giọng nói Đông Đình Phong bình thản không gợn sóng.
"Tôi không muốn làm gì, chỉ muốn bảo vệ Cố Duy..."
Giọng của cô vô cùng bình tĩnh, nói: "Tôi vừa mới nhận được tin tức, Cố Duy bị người ép buộc, hơn nữa thân trúng đạn bị thương, đối phương yêu cầu chính là dẫn Diệp Chính Vũ đến đổi. Đông Thủ tướng, tôi không muốn biết mấy người dự định như thế nào, tôi chỉ có một ý nghĩ duy nhất là: Hắn nhất định phải am toàn không tổn hao gì trở lại cho tôi. Sau đó, vô tội phóng thích. Nếu hắn bởi vì chuyện này, bị tàn phế hay chết rồi... Những chuyện mà em ngài đã quên kia, tôi sẽ đưa ra ngoài ánh sáng. Thủ tướng, ngài cần phải vô cùng rõ ràng, Cố Duy đã cứu em gái ngài Đông Lôi, là một sự thật không cần bàn cãi..."
"Tổ tiểu thư, tôi Đông Đình Phong từ trước đến nay không thích nhất là bị người uy hiếp!"
Giọng nói của Đông Đình Phonh lạnh như băng, lạnh làm cho hàm răng người ta run cầm cập.
Đông Lôi cảm thấy, từ nhỏ đến lớn, lần đầu tiên coi nghe được anh hai dùng giọng nói như vậy nói chuyện với người ta, nghĩ đến lúc anh nói, tâm tình nhất định vô cùng tức giận.
"Tôi cũng không thích uy hiếp người khác. Tốt nhất chính là nước giếng không phạm nước sông!"
Giọng nói vô cùng bình thản.
Giờ khắc này, không khí bỗng nhiên lạnh như băng.
Một hồi lâu, Đông Đình Phong lại mở miệng, cũng đã chuyển đổi đề tài:
"Tổ tiểu thư, cô vừa nói, Tử Tuần và Khởi Hàng đều gặp nguy hiểm là có ý gì?"
Tổ Anh Nam nói tiếp:
"Ý tứ trên mặt chữ"
"Xin nói rõ!"
"Nói như thế nào đây, chỉ cần ngài đưa tôi đi Đồng Lăng, chỉ cần ngài hạ lệnh để đặc công ở Đồng Lăng phối hợp hành động với tôi, tôi có thể giải quyết rất nhiều vấn đề. Nếu không, Thần Tử Tuần và Hoắc Khải Hàng sẽ nguy hiểm tính mạng, lời này của tôi cũng không phải hù dọa ngài..."
"Có gì để tôi tin tưởng cô?"
"Tôi không có gì có thể làm cho ngài tin tôi. Duy nhất có thể nói cho ngài biết chính là: Người cướp đi Cố Duy, tôi nhận ra. Hắn có thù với Cố gia và Hoắc gia. Mà tôi từng cứu hắn một lần... Người kia thân thủ vô cùng tốt. Có thể đánh Thần Huống bị thương, thì ngài có thể tưởng tượng năng lực của hắn... Có lẽ tôi có thể thuyết phục hắn bỏ tà theo chính.. Ngài phải hiểu, nếu Cố Duy có chuyện gì không hay xảy ra, Đông Ngải Quốc chỉ sợ sẽ nỗi loạn... Đối với ngài mà nói, cũng không phải là một chuyện tốt..."
Lại một trận trầm mặc.
"Được tôi đi cùng với cô"
Đông Đình Phong đáp ứng.
Do đó đã không còn âm thanh
Một khắc kia, Đông Lôi cảm giác mình không biết phải hô hấp như thế nào...
Hai giờ sau, khi Đông phu nhân bưng bữa ăn khuya đến gõ cửa phòng con gái, không có mở cửa, bà cho rằng cô ngủ, xoay người đi, trước khi đi đụng trúng tay cầm cửa, lại phát hiện không có khóa lại.
Đứa nhỏ này luôn có thói quen khóa cửa khi ngủ
Bà ngẩn ra, đi vào, phát hiện trong trống rỗng ngay cả túi xách thường dùng cũng không thấy đâu.
Bà vôi vàng gọi điện thoại, kết quả phát hiện điện thoại di động ở trạng thái tắt máy, ngay sau đó, bà lại gõ cửa phòng trực của vệ sĩ:
"Lôi tiểu thư vừa mới lái xe đi ra ngoài..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đã trễ thế này, Đông Lôi có thể đi nơi nào?
Đông phu nhân làm sao có thể đoán được, một chuyến bay mười giờ tối, con gái bà đã bay đến Đồng Lăng.
Giữa khuya mười hai giờ, Đông Lôi xuất hiện ở trung tâm thành phố bệnh viện Đồng Lăng, thấy được một màn làm cho người ta nhói lòng...
Bệnh viện trung tâm thành phố Đồng Lăng, cả khu bệnh viện được canh giữ nghiêm ngặc, đuọc trang bị võ trang đầy đủ. Khoảng cách cách bệnh viện 20m, mười bước sẽ có người qua lại tuần tra.
Phòng bị vô cùng nghiêm ngặt, Đông Lôi miễn cưỡng đến gần, thì bị hai người đặc công dáng vẻ khôi ngô ngăn cản.
"Làm gì đó? Không thấy bố cáo phía trước sao? Chung quanh đây, nghiêm cấm bất cứ ai đi vào!"
Dưới ánh đèn, hai người đàn ông, một cao một béo, khuôn mặt vô cùng xa lạ, cô xem xét, một người cũng không biết. Bọn họ tự nhiên cũng không thể nhận ra cô.
"Thấy được!"
Cô nhẹ nhàng nói, giọng nói có chút lơ lửng, có chút hờ hừng đầy mệt mỏi.
"Thấy được còn dám xông loạn?"
"Tôi tìm người!"
"Tìm người?"
Người mập mạp quan sát cô, một người ăn mặc dáng vê học sinh, nhìn vào vô cùng nhu thuận, cau mày nói:
"Cô bé nhà ai, đêm hôm khuya khoắt, không ở nhà đợi, chạy đến nơi này làm càn? Đi đi đi, về nhà ngủ đi... Nơi này không phải nơi cô có thể tới chơi..."
Đông Lôi ngẩng đầu liếc xéo một phòng trên lầu đèn đuốc sáng trưng, mơ hồ còn có bóng dáng ẩn hiện.
"Tiểu thư, nếu cô còn như vậy hết nhìn đông tới nhìn tây, đừng trách chúng tôi mời cô đi cục cảnh sát uống trà..."
Người cao to ngăn cản ánh mắt của Đông Lôi, cả người đều là vẻ đề phòng, dọa cô như cô bé chưa từng trải việc đời.
Đông Lôi thở dài một hơi, thu ánh mắt lại:
"Thần phó Thủ tướng có phải ở đây hay không? Thôi.. Hỏi anh cũng như không...."
Cô lấy điện thoại ra, muốn gọi điện thoại cho Thần Huống, hoặc là anh hai cũng được, bây giờ cô thật sự mệt mỏi lại lo lắng...
Ai ngờ mới mở màn hình, điện thoại di động đã bị người mập mạp đoạt đi.
"Này anh làm gì đó?"
Đông Lôi không khỏi kêu lên:
"Trả điện thoại tôi!"
"Nơi này nghiêm cấm chụp hình!"
"Tôi không muốn chụp hình! Tôi chỉ muốn gọi điện thoại, tìm người quen trong đó thôu... Trả điện thoại tôi..."
Hai đặc công lại quan sát cô một phen, cân nhắc có muốn trả điện thoại cho cô hay không, dường như sợ cô là gian tế...
"Thẻ căn cước đâu lấy ra đưa tôi nhìn xem, sau đó mới có thể trả điện thoại cô!"
Đông Lôi trợn mắt, đành phải cắn răng từ trong túi lấy thẻ căn cước ra, đưa tới...
"Đông... Lôi..."
Béo đặc công đọc ra chữ trên thẻ căn cước.
Người cao to bất ngờ nghiêng đầu: "Cái gì? Đông Lôi?"
Một tay đoạt lấy thẻ căn cước, vừa nhìn lại, vẻ mặt kinh ngạc, lập tức điềy chỉnh thế đứng, vẻ mặt vô cùng mất tự nhiên nuốt từng ngụm nước::
"Thì ra ngài... ngài là phó Thủ tướng phu nhân..."
"A, cái gì?... Phó Thủ tướng... Phu... Phu nhân..."
Một người khác trừng mắt, há to miệng, sờ trán, giọng lắp bắp nói.
Đông Lôi cong môi, cười một tiếng, cười gượng ép, thật sự mệt chết đi, nhưng cô không thể làm mất vẻ mặt cứng rắn, đi dọa hai người ày, mà làm mất mặt Đông gia, Thần gia.
"Có thể trả thẻ căn cước và điện thoại di động cho tôi được chưa!"
Một giây sau, thẻ căn cước và điện thoại di động được vpoij vàng đưa tới.
Đông Lôi nhận lấy cất kỹ.
"Tôi có thể vào chưa?"
Hai người đặc công liếc nhau một cái, vẫn lắc đầu: "Báo cáo phu nhân, không có được chỉ thị, chúng tôi không thể để ai đi vào. Đây là quân lệnh."
Đông Lôi nở nụ cười, lúc này đây, là cười tức giận.
Nhìn đi, muốn gặp chồng của mình một chút, lại khó khăn ngư vậy?
Cô không nói thêm gì, mà bấm gọi cho Thần Huống, điện thoại điện được, nhưng không ai nghe máy- - chẳng lẽ đã ngủ?
Bìn thường anh ngủ rất trễ, sao hôm nay lại như thế, nếu thân thể anh không có vấn đề, không thể nào ngủ sớm như vậy, nhất định sẽ làm việc đến nửa đêm mới có thể nghỉ ngơi...
Chẳng lẽ, anh bị thương rất nghiêm trọng?
Đông Lôi sốt ruột, nóng nảy ngược lại gọi điện thoại cho Lô Hà, nghe máy, không đợi anh ta lên tiếng, cô đã thật nhanh ném ra một câu:
"Lô Hà, tôi ở khu nội trú trung tâm bệnh viện Đồng Lăng. ở dưới lầu, anh xuống đây một chút!"
Nói xong, thì cúp máy.
Giờ khắc này Lô Hà vẫn đang ngủ gà ngủ gật, vừa nghe lời này, cả người lập tức rung lên, mang giày vào, giống như bay chạy vội xuống.
Không được một lát, quả nhiên thấy được phu nhân nhà mình đang đứng chung một chỗ với hai người đặc công.
Anh ta xoa con mắt, trời ơi, không phải là nằm mơ.
Anh ta không khỏi trừng lớn mắt như hạt châu.
"Phu nhân, sao ngài lại đến đây?"
Anh ta bước lên nghênh đón.
Hai người đặc công thấy Lô Hà, cả đám vội vàng bước lên chào bằng quân lễ, rồi thối lui đến bên cạnh.
"Tôi không yên lòng, tới xem một chút. Tử Tuần đâu... Tôi gọi điện thoại cho anh ấy mà không ai nghe máy..."
Đông Lôi lại nhìn về phía phòng trên lầu bệnh viện.
"Ách..."
Lô Hà ánh mắt đảo hai cái, cười nói: "Điện thoại di động đang sạc! Phó Thủ tướng có thể là ngủ say, không nghe..."
"Tôu có thể vào tìm anh ấy sao?"
Phải không?
Cô cảm thấy có chút gì đó là lạ.
"Ách... Hiện tại sao?"
Lô Hà không có sảng khoái đồng ý, làm cho Đông Lôi nổi lên chút hoài nghi:
"Có phải anh ấy bị thương rất nghiêm trọng hay không..."
Cho nên, cô kêu anh ấy chụp hình, anh ấy cũng không chịu, có phải sợ cô lo lắng hay không?
"A... A, không có gì.... Đối với phó Thủ tướng mà nói, quả thật chỉ là vết thương nhẹ."
Lô Hà cười.
"Vậy anh còn ngây ngô ở đây làm gì?"
Có quỷ!
Bên trong này nhất định có quỷ!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro