. 1: Chủ Động L...
Diệp Thất
2024-11-08 22:17:40
Mạt Mạt gật đầu, công việc hôm nay kết thúc nhưng cô vẫn không yên tâm. Nên cô mới ở lại công ty chờ giám đốc.
"Giám đốc, chúc mừng sinh nhật chị!"
Nói xong, Mạt Mạt nhét chiếc vòng tay handmade cô tự đan vào tay Thi Hạ.
Thi Hạ sững sờ.
"Giám đốc, em chỉ mới học cách làm cái này, nên chị đừng chê xấu nhé!" Cô gái ngại ngùng, còn cả chút bối rối.
Thi Hạ mỉm cười, rất xúc động.
"Cảm ơn Mạt Mạt, chị rất thích!"
Khi Mạt Mạt đi rồi, Thi Hạ nằm dài trên ghế salon trong văn phòng. Cô thả lỏng thần kinh cũng như cả cơ thể.
Nhìn chiếc vòng trên tay, cô mỉm cười, một cô gái dễ thương với một trái tim dịu dàng như thế, chắc chắn sau này, cô ấy sẽ rất hạnh phúc.
Ít nhất, cô ấy hạnh phúc hơn cô. Hiện giờ, cô liều mạng như một chiến binh trên chiến trường.
Đôi khi cô không hiểu, cô cố gắng nhiều như thế để làm gì?
Tại sao cô không được sống như những cô gái bình thường.
CÔ nghĩ về những chuyện vừa xảy ra, cảm giác sợ hãi vẫn len lỏi trong con người cô.
Cô mệt rồi! Giờ cô chỉ muốn nằm xuống, ngủ một giấc dài mà không muốn làm gì khác.
Vừa rồi khi Khương Ngự Thừa hỏi cô đã kết hôn chưa. Cô thấy thê lương vô hạn. Cô lấy chồng rồi nhưng có khác gì sao?
Trước khi kết hôn, cô chỉ có một mình. Sau khi kết hôn, cô cũng cô đơn một mình.
Có khác là có thêm một cuốn sổ màu đỏ. Ngoài ra thì không còn sự khác biệt nào lớn cả.
Lệ Thanh Diễn có lẽ đang ở công ty. Anh ta là anh ta, Thi Hạ là Thi Hạ.
Dù họ là một cặp vợ chồng được pháp luật công nhận, nhưng thực tế họ chỉ như hai đường thẳng song song không giao nhau.
Tiếng tích tắc vang lên, đồng hồ trên tường phát ra tiếng báo hiệu đến chín giờ.
Thi Hạ lười biếng duỗi lưng rồi đứng dậy khỏi ghế salon, cô nheo mắt vào chiếc đồng hồ lớn trước mặt.
Cô luôn tự nhủ với bản thân, ngày mai sẽ ổn thôi. Những chuyện nguy hiểm như đêm nay, rồi cũng sẽ qua thôi vì cuối cùng cũng thoát khỏi rồi đấy thôi !
Thế nên cô vẫn còn rất may mắn. Cô nên có hy vọng vào tương lai.
Rót cho mình một ly vang đỏ, cô đứng trướng cửa sổ sát đất, nhìn đường xá phía dưới, nhìn những ánh đèn tỏa sáng lấp lánh.
Trong thành phố rộng lớn thế này, cô vẫn cô độc, vẫn cô đơn một mình.
Những năm qua cô chưa từng tìm kiếm cũng như chưa từng lưỡng lự.
Hình như có một chiếc ô tô đi ngang công ty. Ánh sáng đèn xe chói thẳng vào mắt. Có lẽ là xe của nhân viên công ty tan ca.
Nhưng có lẽ không phải, nếu không là đi từ bên này qua.
Thi Hạ không suy nghĩ nữa. Tối nay cô muốn ngủ một giấc, không làm gì cả.
Hôm nay là sinh nhật cô, cô muốn thưởng cho mình nghỉ.
"Giám đốc, chúc mừng sinh nhật chị!"
Nói xong, Mạt Mạt nhét chiếc vòng tay handmade cô tự đan vào tay Thi Hạ.
Thi Hạ sững sờ.
"Giám đốc, em chỉ mới học cách làm cái này, nên chị đừng chê xấu nhé!" Cô gái ngại ngùng, còn cả chút bối rối.
Thi Hạ mỉm cười, rất xúc động.
"Cảm ơn Mạt Mạt, chị rất thích!"
Khi Mạt Mạt đi rồi, Thi Hạ nằm dài trên ghế salon trong văn phòng. Cô thả lỏng thần kinh cũng như cả cơ thể.
Nhìn chiếc vòng trên tay, cô mỉm cười, một cô gái dễ thương với một trái tim dịu dàng như thế, chắc chắn sau này, cô ấy sẽ rất hạnh phúc.
Ít nhất, cô ấy hạnh phúc hơn cô. Hiện giờ, cô liều mạng như một chiến binh trên chiến trường.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đôi khi cô không hiểu, cô cố gắng nhiều như thế để làm gì?
Tại sao cô không được sống như những cô gái bình thường.
CÔ nghĩ về những chuyện vừa xảy ra, cảm giác sợ hãi vẫn len lỏi trong con người cô.
Cô mệt rồi! Giờ cô chỉ muốn nằm xuống, ngủ một giấc dài mà không muốn làm gì khác.
Vừa rồi khi Khương Ngự Thừa hỏi cô đã kết hôn chưa. Cô thấy thê lương vô hạn. Cô lấy chồng rồi nhưng có khác gì sao?
Trước khi kết hôn, cô chỉ có một mình. Sau khi kết hôn, cô cũng cô đơn một mình.
Có khác là có thêm một cuốn sổ màu đỏ. Ngoài ra thì không còn sự khác biệt nào lớn cả.
Lệ Thanh Diễn có lẽ đang ở công ty. Anh ta là anh ta, Thi Hạ là Thi Hạ.
Dù họ là một cặp vợ chồng được pháp luật công nhận, nhưng thực tế họ chỉ như hai đường thẳng song song không giao nhau.
Tiếng tích tắc vang lên, đồng hồ trên tường phát ra tiếng báo hiệu đến chín giờ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thi Hạ lười biếng duỗi lưng rồi đứng dậy khỏi ghế salon, cô nheo mắt vào chiếc đồng hồ lớn trước mặt.
Cô luôn tự nhủ với bản thân, ngày mai sẽ ổn thôi. Những chuyện nguy hiểm như đêm nay, rồi cũng sẽ qua thôi vì cuối cùng cũng thoát khỏi rồi đấy thôi !
Thế nên cô vẫn còn rất may mắn. Cô nên có hy vọng vào tương lai.
Rót cho mình một ly vang đỏ, cô đứng trướng cửa sổ sát đất, nhìn đường xá phía dưới, nhìn những ánh đèn tỏa sáng lấp lánh.
Trong thành phố rộng lớn thế này, cô vẫn cô độc, vẫn cô đơn một mình.
Những năm qua cô chưa từng tìm kiếm cũng như chưa từng lưỡng lự.
Hình như có một chiếc ô tô đi ngang công ty. Ánh sáng đèn xe chói thẳng vào mắt. Có lẽ là xe của nhân viên công ty tan ca.
Nhưng có lẽ không phải, nếu không là đi từ bên này qua.
Thi Hạ không suy nghĩ nữa. Tối nay cô muốn ngủ một giấc, không làm gì cả.
Hôm nay là sinh nhật cô, cô muốn thưởng cho mình nghỉ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro