. 1: Lệ Cảnh Di...
Diệp Thất
2024-11-08 22:17:40
"Thế nhưng mà, Thi Hạ, cô phải biết, cô chính là sự tiếp nối trong sinh mệnh của mẹ cô, có thể sinh ra đứa con gái là cô, trong lòng dì ấy nhất định là rất hạnh phúc đấy." Lệ Cảnh Diễn khuyên nhủ.
Anh thật sự rất muốn nói cho Thi Hạ, cô rất ưu tú.
Nếu như mẹ của cô còn sống, nhìn thấy con gái của mình ưu tú như vậy, còn biết cố gắng vươn lên như vậy chắc là sẽ rất đau lòng.
Thi Hạ ngẩng đầu, nhìn Lệ Cảnh Diễn, đôi mắt tràn đầy nước mắt vẫn lộ ra có chút chật vật.
"Lệ Cảnh Diễn, anh không có lừa tôi đúng không?"
Bởi vì Lệ Cảnh Diễn trước đây đều là xuất hiện trước mặt Thi Hạ với bộ mặt của một hỗn thế ma vương, cho nên, Thi Hạ thật sự có chút không dám tin tưởng những gì anh nói.
Lệ Cảnh Diễn cười cười, ánh mắt dịu dàng, như là một hồ nước tĩnh lặng vậy.
"Đồ ngốc, đương nhiên tôi sẽ không lừa cô rồi."
Thấy Thi Hạ nhìn mình với anh mắt không tin tưởng, Lệ Cảnh Diễn chỉ có thể tiếp tục an ủi Thi Hạ.
"Mẹ của tôi nói, sau khi một người nào đó chết đi sẽ biến thành một ngôi sao trên bầu trời, từ trên cao dõi theo người mà họ yêu thương, cho nên, Thi Hạ, bây giờ mẹ của côvẫn đang âm thầm dõi theo và bảo vệ cô."
Lệ Cảnh Diễn nói xong, ngửa đầu nhìn lên bầu trời tràn đầy ánh sao sáng, anh nghĩ, nếu mẹ vợ của mình quả thật là một ngôi sao trên bầu trời kia.
Bà thấy Thi Hạ gả cho mình, bà sẽ chúc phúc cho con gái của mình chứ?
Nếu như mình làm chuyện gì có lỗi với con gái của bà, với tư cách một người mẹ, bà sẽ cảm thấy đau lòng chứ?
Thi Hạ nhìn Lệ Cảnh Diễn, anh ta tổ chức sinh nhật cho cô, còn giúp cô lau nước mắt, an ủi cô. . .
"Lệ Cảnh Diễn, sao tự nhiên anh lại trở nên tốt bụng như vậy?"
"Tôi vẫn luôn tốt như vậy đấy, bây giờ cô mới phát hiện ra sao?" Lệ Cảnh Diễn cười cười.
Sao, bây giờ mình tốt bụng, dịu dàng với Thi Hạ rồi, chẳng lẽ lại cảm thấy không quen sao?
Chẳng lẽ, cái cô nhóc này trời sinh chính là thích chịu ngược đãi sao, thích người khác hà khắc với mình sao?
Thi Hạ mỉm cười, nhìn Lệ Cảnh Diễn, hốc mắt vẫn còn có chút óng ánh.
"Đừng đối xử tốt với tôi như vậy, nếu không đến lúc phải rời đi, tôi sẽ không nỡ đi đấy."
"Không nỡ rời đi, vậy thì đừng đi chứ sao!" Lệ Cảnh Diễn cũng thuận miệng trả lời lại cô.
Anh trả lời rất nhanh, còn chưa kịp cân nhắc suy nghĩ xem nên nói gì.
Thế nhưng mà, sau khi anh nói xong, hai người bốn mắt nhìn nhau liền rơi vào im lặng.
Hôm nay cũng không biết Thi Hạ lấy được can đảm từ đâu, lại dám hỏi lên vấn đề mà mình đã thắc mắc bấy lâu nay ở trong lòng.
"Lệ Cảnh Diễn, nếu như cho anh thời gian, anh có quên được Thẩm Giai không?"
"Không biết."
Lệ Cảnh Diễn trả lời mà không cần suy nghĩ, không cần do dự.
Cô ấy là mối tình đầu của anh, anhđã canh cánh trong lòng nhiều năm như vậy rồi, Lệ Cảnh Diễn nghĩ, anh sẽ không thể quên được cô ấy.
Anh cũng không muốn nói dối Thi Hạ rằng mình sẽ quên.
Không quên được chính là không quên được, không cần phải nói dối.
Thi Hạ cười khổ, "Tôi thật sự rất hâm mộ Thẩm Giai."
Ánh mắt cô nhìnthẳng vào mắt Lệ Cảnh Diễn.
Lệ Cảnh Diễn, nếu như tôi có thể chiếm được một vị trí nào đó trong trái tim của anh thì tôi cũng thấy rất hạnh phúc rồi.
Thế nhưng mà, lời này Thi Hạ chỉ dám nói thầm trong lòng của mình, cô muốn giữ lại cho mình chút tự tôn ít ỏi còn lại.
Cô không thể nói, không thể nói thật rằng mình đã thích Lệ Cảnh Diễn rồi, nếu không, ở trước mặt Lệ Cảnh Diễn cô sẽ cảm thấy rất tự ti và càng khó xử hơn nữa.
"Sao lại hâm mộ Thẩm Giai?"
Lệ Cảnh Diễn không hiểu sao tự nhiên Thi Hạ lại nói vậy.
Dù sao thì Thi Hạ cũng là một người rất tốt, thậm chí có nhiều mặt cô còn ưu tú hơn cả Thẩm Giai.
"Hâm mộ cô ấy có một người yêu cô ấy bằng cả mạng sống chứ sao!"
Thi Hạ rõ ràng là vừa cười vừa nói ra cây này, thế nhưng mà, vào ngay lúc này trái tim cô lại đang đau như bị dao đâm thì không ai biết được.
Chồng của cô, người mà cô thích, lại yêu sâu đắm một người con gái khác.
Thi Hạ dừng một chút, tiếp tục nói, "Lệ Cảnh Diễn, anh nên biết, phụ nữ đều không tin tưởng vào tình yêu đâu, chỉ cần ai đối với cô ấy tốt, cô ấy sẽ đi theo người ấy. Cho nên, nếu có người đối xử đủ tốt đối với tôi, nói không chừng tôi cũng sẽ đi theo người ta nha."
Thế nhưng, vừa nghe thấy Thi Hạ muốn rời đi, Lệ Cảnh Diễn lập tức nóng nảy.
"Thi Hạ, cô dám!"
Anh cũng không biết tại sao tự nhiên mình lại cảm thấy hoảng hốt, chỉ biết là anh không muốn để Thi Hạ ra đi.
Anh thật sự rất muốn nói cho Thi Hạ, cô rất ưu tú.
Nếu như mẹ của cô còn sống, nhìn thấy con gái của mình ưu tú như vậy, còn biết cố gắng vươn lên như vậy chắc là sẽ rất đau lòng.
Thi Hạ ngẩng đầu, nhìn Lệ Cảnh Diễn, đôi mắt tràn đầy nước mắt vẫn lộ ra có chút chật vật.
"Lệ Cảnh Diễn, anh không có lừa tôi đúng không?"
Bởi vì Lệ Cảnh Diễn trước đây đều là xuất hiện trước mặt Thi Hạ với bộ mặt của một hỗn thế ma vương, cho nên, Thi Hạ thật sự có chút không dám tin tưởng những gì anh nói.
Lệ Cảnh Diễn cười cười, ánh mắt dịu dàng, như là một hồ nước tĩnh lặng vậy.
"Đồ ngốc, đương nhiên tôi sẽ không lừa cô rồi."
Thấy Thi Hạ nhìn mình với anh mắt không tin tưởng, Lệ Cảnh Diễn chỉ có thể tiếp tục an ủi Thi Hạ.
"Mẹ của tôi nói, sau khi một người nào đó chết đi sẽ biến thành một ngôi sao trên bầu trời, từ trên cao dõi theo người mà họ yêu thương, cho nên, Thi Hạ, bây giờ mẹ của côvẫn đang âm thầm dõi theo và bảo vệ cô."
Lệ Cảnh Diễn nói xong, ngửa đầu nhìn lên bầu trời tràn đầy ánh sao sáng, anh nghĩ, nếu mẹ vợ của mình quả thật là một ngôi sao trên bầu trời kia.
Bà thấy Thi Hạ gả cho mình, bà sẽ chúc phúc cho con gái của mình chứ?
Nếu như mình làm chuyện gì có lỗi với con gái của bà, với tư cách một người mẹ, bà sẽ cảm thấy đau lòng chứ?
Thi Hạ nhìn Lệ Cảnh Diễn, anh ta tổ chức sinh nhật cho cô, còn giúp cô lau nước mắt, an ủi cô. . .
"Lệ Cảnh Diễn, sao tự nhiên anh lại trở nên tốt bụng như vậy?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tôi vẫn luôn tốt như vậy đấy, bây giờ cô mới phát hiện ra sao?" Lệ Cảnh Diễn cười cười.
Sao, bây giờ mình tốt bụng, dịu dàng với Thi Hạ rồi, chẳng lẽ lại cảm thấy không quen sao?
Chẳng lẽ, cái cô nhóc này trời sinh chính là thích chịu ngược đãi sao, thích người khác hà khắc với mình sao?
Thi Hạ mỉm cười, nhìn Lệ Cảnh Diễn, hốc mắt vẫn còn có chút óng ánh.
"Đừng đối xử tốt với tôi như vậy, nếu không đến lúc phải rời đi, tôi sẽ không nỡ đi đấy."
"Không nỡ rời đi, vậy thì đừng đi chứ sao!" Lệ Cảnh Diễn cũng thuận miệng trả lời lại cô.
Anh trả lời rất nhanh, còn chưa kịp cân nhắc suy nghĩ xem nên nói gì.
Thế nhưng mà, sau khi anh nói xong, hai người bốn mắt nhìn nhau liền rơi vào im lặng.
Hôm nay cũng không biết Thi Hạ lấy được can đảm từ đâu, lại dám hỏi lên vấn đề mà mình đã thắc mắc bấy lâu nay ở trong lòng.
"Lệ Cảnh Diễn, nếu như cho anh thời gian, anh có quên được Thẩm Giai không?"
"Không biết."
Lệ Cảnh Diễn trả lời mà không cần suy nghĩ, không cần do dự.
Cô ấy là mối tình đầu của anh, anhđã canh cánh trong lòng nhiều năm như vậy rồi, Lệ Cảnh Diễn nghĩ, anh sẽ không thể quên được cô ấy.
Anh cũng không muốn nói dối Thi Hạ rằng mình sẽ quên.
Không quên được chính là không quên được, không cần phải nói dối.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thi Hạ cười khổ, "Tôi thật sự rất hâm mộ Thẩm Giai."
Ánh mắt cô nhìnthẳng vào mắt Lệ Cảnh Diễn.
Lệ Cảnh Diễn, nếu như tôi có thể chiếm được một vị trí nào đó trong trái tim của anh thì tôi cũng thấy rất hạnh phúc rồi.
Thế nhưng mà, lời này Thi Hạ chỉ dám nói thầm trong lòng của mình, cô muốn giữ lại cho mình chút tự tôn ít ỏi còn lại.
Cô không thể nói, không thể nói thật rằng mình đã thích Lệ Cảnh Diễn rồi, nếu không, ở trước mặt Lệ Cảnh Diễn cô sẽ cảm thấy rất tự ti và càng khó xử hơn nữa.
"Sao lại hâm mộ Thẩm Giai?"
Lệ Cảnh Diễn không hiểu sao tự nhiên Thi Hạ lại nói vậy.
Dù sao thì Thi Hạ cũng là một người rất tốt, thậm chí có nhiều mặt cô còn ưu tú hơn cả Thẩm Giai.
"Hâm mộ cô ấy có một người yêu cô ấy bằng cả mạng sống chứ sao!"
Thi Hạ rõ ràng là vừa cười vừa nói ra cây này, thế nhưng mà, vào ngay lúc này trái tim cô lại đang đau như bị dao đâm thì không ai biết được.
Chồng của cô, người mà cô thích, lại yêu sâu đắm một người con gái khác.
Thi Hạ dừng một chút, tiếp tục nói, "Lệ Cảnh Diễn, anh nên biết, phụ nữ đều không tin tưởng vào tình yêu đâu, chỉ cần ai đối với cô ấy tốt, cô ấy sẽ đi theo người ấy. Cho nên, nếu có người đối xử đủ tốt đối với tôi, nói không chừng tôi cũng sẽ đi theo người ta nha."
Thế nhưng, vừa nghe thấy Thi Hạ muốn rời đi, Lệ Cảnh Diễn lập tức nóng nảy.
"Thi Hạ, cô dám!"
Anh cũng không biết tại sao tự nhiên mình lại cảm thấy hoảng hốt, chỉ biết là anh không muốn để Thi Hạ ra đi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro