.1: Lệ Cảnh Diễ...
Diệp Thất
2024-11-08 22:17:40
Thi Hạ mân mê đôi môi mình, gương mặt ngây thơ, giải thích?Giải thích cái gì?Có gì để giải thích?
"Tôi... Tôi không nghĩ mình sẽ mộng du!"
Thi Hạ khẽ cúi đầu xuống, lúc cô nói cả gương mặt hiện rõ vẻ bối rối, cô thực sự xấu hổ chết đi được.
Cô có thói quen mộng du, sao trước đây cô không hề biết gì cả.
Nhưng mà những chuyện Thi Hạ không biết vẫn còn nhiều lắm, ví dụ như lúc cô xấu hổ cúi đầu xuống thì Lệ Cảnh Diễn đang cười.
Nụ cười trên mặt anh rất mỏng, nhìn qua còn thấy hơi xảo quyệt, nhưng Thi Hạ đang cúi đầu nên không phát hiện ra mà thôi.
"Cô Thi, không lẽ cô không cảm thấy cô phải chịu trách nhiệm với tôi sao?"
"Chịu trách nhiệm?"
Cô chịu trách nhiệm gì? Đêm qua rõ ràng là không phát sinh chuyện gì cả.
Mà dù có phát sinh chuyện gì đi nữa thì người chịu thiệt cũng là cô!
"Tôi không, không phải lỗi của tôi, tôi thề sau này sẽ không bao giờ xảy ra chuyện như vậy nữa."
Thi Hạ nói xong nhân lúc Lệ Cảnh Diễn không để ý, cô vội vàng chạy trốn.
Sao lại mộng du được, chuyện này thật là kì lạ.
Tuy nhiên, Lệ Cảnh Diễn nhìn bóng lưng Thi Hạ chạy trốn, cười gian như một con cáo.
Người phụ nữ này, thỉnh thoảng cũng ngốc quá.
Thi Hạ vẫn buồn phiền vì chuyện tối qua, đến nỗi cô còn nghĩ sau này ngủ có nên trói mình lại không.
Nhỡ đâu lại chạy linh tinh thì làm sao?
Nhưng cô thực sự có thói quen mộng du à?
"Tổng giám đốc Thi, chị làm sao thế?"
Mạt Mạt nhìn vẻ mặt ngây ngẩn của Thi Hạ, thấy hơi kì quái, nhưng lúc cô gọi Thi Hạ thì Thi Hạ vẫn chưa phản ứng lại.
"Tống giám đốc Thi, tổng giám đốc Thi?"
Mạt Mạt gọi mấy lần cô mới phản ứng lại được.
"Ồ, xin lỗi, vừa rồi tôi đang suy nghĩ một chút!" Thi Hạ hơi áy náy, vươn tay nhận tư liệu từ tay Mạt Mạt.
Cô vẫn đang suy nghĩ về chuyện của mình, chẳng lẽ cô mộng du thật à?
"Mạt Mạt, cô có bị mộng du không?"
"Mộng du?"
Mạt Mạt nhìn Thi Hạ, mãi mới phản ứng lại được.Chẳng lẽ tổng giám đốc gọi cô qua đây không phải vì báo cáo nghiên cứu thị trường à?"
"Thôi không có chuyện gì đâu, cô ra ngoài trước đi, tôi xem số liệu một chút, có chuyện gì sẽ gọi cô."
Mạt Mạt gật đầu nhìn Thi Hạ, vừa ra ngoài vừa tò mò.Trực giác nói cho cô biết hôm nay tổng giám đốc Thi có gì bất thường.
Nói đúng hơn là thời gian gần đây đều không bình thường.
Chẳng lẽ là vì gần đây mối quan hệ của tổng giám đốc Thi và chủ tịch Lệ đã có những cải thiện tốt đẹp, bắt đầu gắn bó keo sơn như hình với bóng?
Không lâu sau suy nghĩ của Mạt Mạt đã được chứng thực, với vì tổng giám đốc Thi có hàng chuyển phát.
"Tôi... Tôi không nghĩ mình sẽ mộng du!"
Thi Hạ khẽ cúi đầu xuống, lúc cô nói cả gương mặt hiện rõ vẻ bối rối, cô thực sự xấu hổ chết đi được.
Cô có thói quen mộng du, sao trước đây cô không hề biết gì cả.
Nhưng mà những chuyện Thi Hạ không biết vẫn còn nhiều lắm, ví dụ như lúc cô xấu hổ cúi đầu xuống thì Lệ Cảnh Diễn đang cười.
Nụ cười trên mặt anh rất mỏng, nhìn qua còn thấy hơi xảo quyệt, nhưng Thi Hạ đang cúi đầu nên không phát hiện ra mà thôi.
"Cô Thi, không lẽ cô không cảm thấy cô phải chịu trách nhiệm với tôi sao?"
"Chịu trách nhiệm?"
Cô chịu trách nhiệm gì? Đêm qua rõ ràng là không phát sinh chuyện gì cả.
Mà dù có phát sinh chuyện gì đi nữa thì người chịu thiệt cũng là cô!
"Tôi không, không phải lỗi của tôi, tôi thề sau này sẽ không bao giờ xảy ra chuyện như vậy nữa."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thi Hạ nói xong nhân lúc Lệ Cảnh Diễn không để ý, cô vội vàng chạy trốn.
Sao lại mộng du được, chuyện này thật là kì lạ.
Tuy nhiên, Lệ Cảnh Diễn nhìn bóng lưng Thi Hạ chạy trốn, cười gian như một con cáo.
Người phụ nữ này, thỉnh thoảng cũng ngốc quá.
Thi Hạ vẫn buồn phiền vì chuyện tối qua, đến nỗi cô còn nghĩ sau này ngủ có nên trói mình lại không.
Nhỡ đâu lại chạy linh tinh thì làm sao?
Nhưng cô thực sự có thói quen mộng du à?
"Tổng giám đốc Thi, chị làm sao thế?"
Mạt Mạt nhìn vẻ mặt ngây ngẩn của Thi Hạ, thấy hơi kì quái, nhưng lúc cô gọi Thi Hạ thì Thi Hạ vẫn chưa phản ứng lại.
"Tống giám đốc Thi, tổng giám đốc Thi?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mạt Mạt gọi mấy lần cô mới phản ứng lại được.
"Ồ, xin lỗi, vừa rồi tôi đang suy nghĩ một chút!" Thi Hạ hơi áy náy, vươn tay nhận tư liệu từ tay Mạt Mạt.
Cô vẫn đang suy nghĩ về chuyện của mình, chẳng lẽ cô mộng du thật à?
"Mạt Mạt, cô có bị mộng du không?"
"Mộng du?"
Mạt Mạt nhìn Thi Hạ, mãi mới phản ứng lại được.Chẳng lẽ tổng giám đốc gọi cô qua đây không phải vì báo cáo nghiên cứu thị trường à?"
"Thôi không có chuyện gì đâu, cô ra ngoài trước đi, tôi xem số liệu một chút, có chuyện gì sẽ gọi cô."
Mạt Mạt gật đầu nhìn Thi Hạ, vừa ra ngoài vừa tò mò.Trực giác nói cho cô biết hôm nay tổng giám đốc Thi có gì bất thường.
Nói đúng hơn là thời gian gần đây đều không bình thường.
Chẳng lẽ là vì gần đây mối quan hệ của tổng giám đốc Thi và chủ tịch Lệ đã có những cải thiện tốt đẹp, bắt đầu gắn bó keo sơn như hình với bóng?
Không lâu sau suy nghĩ của Mạt Mạt đã được chứng thực, với vì tổng giám đốc Thi có hàng chuyển phát.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro