.2: Âm Mưu Được...
Diệp Thất
2024-11-08 22:17:40
"Cô đang làm gì đấy?"
Tô Khả Khả đột nhiên lo lắng, không phải đã nói trước là chỉ kiểm tra tượng trưng thôi sao, sao lại phải tiêm gây mê!
"Chủ nhiệm Lí có nói với các người nên kiểm tra như thế nào không!” Tô Khả Khả lớn tiếng hỏi.
Điều này làm cho Ninh Vô Hạ càng nắm chắc hơn, cô ta là đang chột dạ.
Ninh Vô Ưu mỉm cười rồi an ủi, "Cô Tô, cô yên tâm, nhưng điều cần làm thì chủ nhiệm Lí đã dặn dò tôi cả rồi, nên cô cứ yên tâm nằm xuống để kiểm tra là được."
Nghe nhắc đến ba chữ : chủ nhiệm Lí, Tô Khả Khả liền yên tâm hẳn, cô ta nên tin tưởng chủ nhiệm Lí.
"Có thật không?"
"Các người sẽ không giở trò gì đó chứ?"
Ninh Vô Ưu mỉm cười với Tô Khả Khả trước mặt mình. Cô Tô này thực sự rất thú vị!
"Cô nhìn tôi là người thành thật như thế này, trông có giống một kẻ lừa bịp mọi người không?"
Tô Khả Khả cười khẩy, liếc nhìn Ninh Vô Ưu với một chút khinh bỉ.
"Tôi nghĩ cô sẽ không có can đảm đó."
Ninh Vô Ưu mỉm cười và không nói gì, nhưng cô ấy biết mình thực sự không thích cô Tô này chút nào.
Khi tiêm thuốc mê vào, nhận thức của Tô Khả Khả liền mất đi.
Mấy cô y tá nhỏ đứng bên cạnh nhìn Ninh Vô Ưu, vẫn còn có chút do dự chưa quyết định.
"Bác sĩ Ninh, chúng ta phải làm như vậy sao?"
Ninh Vô Ưu mỉm cười và thoải mái nói: "Yên tâm đi, nếu như xảy ra chuyện gì, thì một mình Ninh Vô Ưu tôi gánh vác, các cô cứ yên tâm."
"Chúng tôi tất nhiên đều tin bác sỹ Ninh."
Dù sao thì Ninh Vô Ưu trước đây cũng là thủ lĩnh của họ trong bệnh viện.
"Hãy tin tôi, sẽ không có gì xảy ra đâu." Ninh Vô Ưu nhìn đồng nghiệp của mình và mỉm cười.
Khoảng bốn mươi phút sau, Ninh Vô Ưu bước ra khỏi phòng bệnh.
Thấy Ninh Vô Ưu bước ra, ông bà Tô tiến đến vây quanh cô ấy.
"Bác sĩ, là trai hay gái?"
Rõ ràng lúc nãy Ninh Vô Ưu đã nói là sẽ không tra ra được giới tính, nhưng mà mẹ Tô vẫn cảm thấy tò mò nên hỏi lại.
Hơn nữa, bà ta cũng cảm thấy rằng nếu cháu mình là con trai, thì con gái họ sẽ được vinh hiển.
"Đúng thế, cháu trai tôi nặng bao nhiêu? Được mấy tháng rồi?", Cha Tô cũng hỏi.
Tuy nhiên, Ninh Vô Ưu rõ ràng không còn kiên nhẫn nữa.
"Trinh nữ!"
Nghe hai từ này, những người bên cạnh họ đều sững sờ. Điều đó có nghĩa là gì?
Họ hỏi về kích thước và giới tính của đứa trẻ nha!
“Hả?”
Bà Tô bối rối chớp chớp mắt nhìn Ninh Vô Ưu.
Ninh Vô Ưu cong môi và nhấn mạnh lần nữa: "Tôi đã nói rồi, con gái các người vẫn là trinh nữ, vì vậy không cần phải lãng phí thời gian đến đây nữa, lãng phí thời gian của tôi."
Ninh Vô Ưu đi đến trước mặt Lệ Cảnh Dương rồi nhét báo cáo kiểm tra trong tay vào tay cậu ta,
"Anh tự mình xem đi."
Lệ Cảnh Dương mở to đôi mắt ra nhìn báo cáo, trong mắt cậu tràn ngập niềm vui, thật tốt quá, cuối cùng thì cũng rửa sạch những bất công mà anh bị hãm hại.
Lệ Chí Nhân và Tô Giai Kỳ ở bên cạnh cậu cũng cảm thấy nhẹ nhõm, thật may mắn, con trai mình không làm ra việc gì khốn kiếp cả.
Tô Khả Khả đột nhiên lo lắng, không phải đã nói trước là chỉ kiểm tra tượng trưng thôi sao, sao lại phải tiêm gây mê!
"Chủ nhiệm Lí có nói với các người nên kiểm tra như thế nào không!” Tô Khả Khả lớn tiếng hỏi.
Điều này làm cho Ninh Vô Hạ càng nắm chắc hơn, cô ta là đang chột dạ.
Ninh Vô Ưu mỉm cười rồi an ủi, "Cô Tô, cô yên tâm, nhưng điều cần làm thì chủ nhiệm Lí đã dặn dò tôi cả rồi, nên cô cứ yên tâm nằm xuống để kiểm tra là được."
Nghe nhắc đến ba chữ : chủ nhiệm Lí, Tô Khả Khả liền yên tâm hẳn, cô ta nên tin tưởng chủ nhiệm Lí.
"Có thật không?"
"Các người sẽ không giở trò gì đó chứ?"
Ninh Vô Ưu mỉm cười với Tô Khả Khả trước mặt mình. Cô Tô này thực sự rất thú vị!
"Cô nhìn tôi là người thành thật như thế này, trông có giống một kẻ lừa bịp mọi người không?"
Tô Khả Khả cười khẩy, liếc nhìn Ninh Vô Ưu với một chút khinh bỉ.
"Tôi nghĩ cô sẽ không có can đảm đó."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ninh Vô Ưu mỉm cười và không nói gì, nhưng cô ấy biết mình thực sự không thích cô Tô này chút nào.
Khi tiêm thuốc mê vào, nhận thức của Tô Khả Khả liền mất đi.
Mấy cô y tá nhỏ đứng bên cạnh nhìn Ninh Vô Ưu, vẫn còn có chút do dự chưa quyết định.
"Bác sĩ Ninh, chúng ta phải làm như vậy sao?"
Ninh Vô Ưu mỉm cười và thoải mái nói: "Yên tâm đi, nếu như xảy ra chuyện gì, thì một mình Ninh Vô Ưu tôi gánh vác, các cô cứ yên tâm."
"Chúng tôi tất nhiên đều tin bác sỹ Ninh."
Dù sao thì Ninh Vô Ưu trước đây cũng là thủ lĩnh của họ trong bệnh viện.
"Hãy tin tôi, sẽ không có gì xảy ra đâu." Ninh Vô Ưu nhìn đồng nghiệp của mình và mỉm cười.
Khoảng bốn mươi phút sau, Ninh Vô Ưu bước ra khỏi phòng bệnh.
Thấy Ninh Vô Ưu bước ra, ông bà Tô tiến đến vây quanh cô ấy.
"Bác sĩ, là trai hay gái?"
Rõ ràng lúc nãy Ninh Vô Ưu đã nói là sẽ không tra ra được giới tính, nhưng mà mẹ Tô vẫn cảm thấy tò mò nên hỏi lại.
Hơn nữa, bà ta cũng cảm thấy rằng nếu cháu mình là con trai, thì con gái họ sẽ được vinh hiển.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đúng thế, cháu trai tôi nặng bao nhiêu? Được mấy tháng rồi?", Cha Tô cũng hỏi.
Tuy nhiên, Ninh Vô Ưu rõ ràng không còn kiên nhẫn nữa.
"Trinh nữ!"
Nghe hai từ này, những người bên cạnh họ đều sững sờ. Điều đó có nghĩa là gì?
Họ hỏi về kích thước và giới tính của đứa trẻ nha!
“Hả?”
Bà Tô bối rối chớp chớp mắt nhìn Ninh Vô Ưu.
Ninh Vô Ưu cong môi và nhấn mạnh lần nữa: "Tôi đã nói rồi, con gái các người vẫn là trinh nữ, vì vậy không cần phải lãng phí thời gian đến đây nữa, lãng phí thời gian của tôi."
Ninh Vô Ưu đi đến trước mặt Lệ Cảnh Dương rồi nhét báo cáo kiểm tra trong tay vào tay cậu ta,
"Anh tự mình xem đi."
Lệ Cảnh Dương mở to đôi mắt ra nhìn báo cáo, trong mắt cậu tràn ngập niềm vui, thật tốt quá, cuối cùng thì cũng rửa sạch những bất công mà anh bị hãm hại.
Lệ Chí Nhân và Tô Giai Kỳ ở bên cạnh cậu cũng cảm thấy nhẹ nhõm, thật may mắn, con trai mình không làm ra việc gì khốn kiếp cả.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro