.2: Cô Trèo Tườ...
Diệp Thất
2024-11-08 22:17:40
Nghe thấy âm thanh của Thi Hạ, Lệ Cảnh Dương mới ngẩng đầu lên nhìn.
“Hạ Hạ, em cũng đã biến thành như thế này rồi, chị ít nhiều cũng nên đồng cảm chút chứ!”
Thi Hạ bước vào phòng bếp, lấy một miếng giẻ lau.
"Có lẽ cậu nên tìm một nữ trợ lý đi." Thi Hạ nói, rồi liếc nhìn Tịch Diệc ở bên cạnh.
Trong nhà có hai ông lớn, nhìn xem, họ biến căn nhà thành cái dạng gì rồi, bẩn chết đi được!
Tịch Diệc bĩu môi, bày ra một mặt bất lực, nằm giữa họng súng.
"Em đã nói là để tôi dọn dẹp rồi, nhưng anh ấy lại không cho dọn.” Tịch Diệc chỉ chỉ vào Lệ Cảnh Dương đang nằm trên sofa rồi nói.
Căn phòng bừa bộn tạo nên một người đẹp nhếch nhác, có lẽ Lệ Cảnh Dương muốn tạo nên hiệu ứng như vậy chăng.
Thi Hạ thở dài một hơi, một bên giúp Lệ Cảnh Dương dọn dẹp căn phòng, một bên bắt đầu căn nhằn lầu bầu như một bà mẹ chồng thực thụ.
"Nếu đứa bé là con của cậu, vậy thì xin chúc mừng cậu được làm bố rồi, nếu đứa bé không phải là con của cậu, vậy thì tất cả đều hạnh phúc, cậu có thể tiếp tục làm những việc mình muốn."
Lệ Cảnh Dương nhìn tấm lưng bận rộn của Thi Hạ, rồi cậu nói.
"Hạ Hạ, chị cũng nghĩ đứa bé là của em sao?"
Thi Hạ ngưng lại, dừng luôn cả động tác trên tay, cái vấn đề này cô phải trả lời thế nào đây.
Không có câu trả lời cho câu hỏi này!
"Đây là việc riêng của cậu, chính cậu không phán đoán được sự việc, lại đi hỏi tôi, cậu đây là làm khó tôi rồi?”
Lệ Cảnh Dương che mặt với vẻ mặt đau khổ, ai có thể hiểu được sự bất lực của cậu lúc này.
Cậu thực sự ghét cô ta, cậu ghét Tô Khả Khả.
Nhưng trớ trêu thay, cậu bây giờ lại phải cưới Tô Khả Khả!
“Hạ Hạ, em cũng không ngờ sự tình lại thành ra như thế này.”
Thi Hạ quay người lại, động tác trên tay cũng dừng theo, Tịch Diệc thấy thế liền tiếp lấy miếng giẻ trên tay Thi Hạ.
Nếu như bây giờ mình không tranh thủ thể hiện tốt một chút, chỉ e người thất nghiệp tiếp theo sẽ là chính mình.
Thi Hạ ngồi xuống sofa đối diện Lệ Cảnh Dương, mang theo một ánh mắt như đang an ủi.
“Có một số việc nếu như đã phát sinh rồi, thế thì nên nhanh chóng nhận trách nhiệm về mình thôi.”
“Nhưng mà, em một chút cũng không thích Tô Khả Khả.” Lệ Cảnh Dương bưởng bỉnh trả lời.
Cậu là kiểu người nếu như không gặp được người mà mình thích, thì Lệ Cảnh Dương cậu nhất quyết lựa chọn sẽ không bao giờ kết hôn.
Mà bây giờ là bắt cậu lấy một người mà cậu không thích, đây không phải là đang làm khó cậu sao!
Thi Hạ thở dài, rồi trân thành thuyết phục cậu: "Nhiều khi, không phải vì tình yêu mà cậu lấy ai hoặc gả cho ai, cái thế giới này luôn như thế, rất nhiều lúc bất lực không thể làm được gì khác, cậu hiểu ý tôi chứ?”
Lệ Cảnh Dương nghe Thi Hạ nói xong, liền nhíu mày, cậu biết lời cô nói bề ngoài thì đơn giản, nhưng ý của nó lại không hề đơn giản chút nào.
"Hạ Hạ, cho nên lời chị nói có nghĩa là chị gả cho anh em, cũng là do bất lực không thể làm khác được đúng không?"
Bất ngờ bị Lệ Cảnh Dương hỏi như vậy khiến cô ngẩn ra một lúc, nhưng cô kết hôn với Lệ Cảnh Diễn cũng không phải do không có lựa chọn nào khác sao?
Thi Hạ mím môi, suy nghĩ một lúc, rồi cố gắng thay đổi chủ đề, "Được rồi, đừng nói về tôi nữa, cậu gọi tôi đến đây là có chuyện gì?”
Nếu cứ tiếp tục chủ đề này, cô thật không biết mình sẽ nói những gì nữa, dù gì thì chuyện giữa mình và Lệ Cảnh Diễn, trước nay cô không hề kể cho người ngoài nghe.
“Hạ Hạ, em cũng đã biến thành như thế này rồi, chị ít nhiều cũng nên đồng cảm chút chứ!”
Thi Hạ bước vào phòng bếp, lấy một miếng giẻ lau.
"Có lẽ cậu nên tìm một nữ trợ lý đi." Thi Hạ nói, rồi liếc nhìn Tịch Diệc ở bên cạnh.
Trong nhà có hai ông lớn, nhìn xem, họ biến căn nhà thành cái dạng gì rồi, bẩn chết đi được!
Tịch Diệc bĩu môi, bày ra một mặt bất lực, nằm giữa họng súng.
"Em đã nói là để tôi dọn dẹp rồi, nhưng anh ấy lại không cho dọn.” Tịch Diệc chỉ chỉ vào Lệ Cảnh Dương đang nằm trên sofa rồi nói.
Căn phòng bừa bộn tạo nên một người đẹp nhếch nhác, có lẽ Lệ Cảnh Dương muốn tạo nên hiệu ứng như vậy chăng.
Thi Hạ thở dài một hơi, một bên giúp Lệ Cảnh Dương dọn dẹp căn phòng, một bên bắt đầu căn nhằn lầu bầu như một bà mẹ chồng thực thụ.
"Nếu đứa bé là con của cậu, vậy thì xin chúc mừng cậu được làm bố rồi, nếu đứa bé không phải là con của cậu, vậy thì tất cả đều hạnh phúc, cậu có thể tiếp tục làm những việc mình muốn."
Lệ Cảnh Dương nhìn tấm lưng bận rộn của Thi Hạ, rồi cậu nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Hạ Hạ, chị cũng nghĩ đứa bé là của em sao?"
Thi Hạ ngưng lại, dừng luôn cả động tác trên tay, cái vấn đề này cô phải trả lời thế nào đây.
Không có câu trả lời cho câu hỏi này!
"Đây là việc riêng của cậu, chính cậu không phán đoán được sự việc, lại đi hỏi tôi, cậu đây là làm khó tôi rồi?”
Lệ Cảnh Dương che mặt với vẻ mặt đau khổ, ai có thể hiểu được sự bất lực của cậu lúc này.
Cậu thực sự ghét cô ta, cậu ghét Tô Khả Khả.
Nhưng trớ trêu thay, cậu bây giờ lại phải cưới Tô Khả Khả!
“Hạ Hạ, em cũng không ngờ sự tình lại thành ra như thế này.”
Thi Hạ quay người lại, động tác trên tay cũng dừng theo, Tịch Diệc thấy thế liền tiếp lấy miếng giẻ trên tay Thi Hạ.
Nếu như bây giờ mình không tranh thủ thể hiện tốt một chút, chỉ e người thất nghiệp tiếp theo sẽ là chính mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thi Hạ ngồi xuống sofa đối diện Lệ Cảnh Dương, mang theo một ánh mắt như đang an ủi.
“Có một số việc nếu như đã phát sinh rồi, thế thì nên nhanh chóng nhận trách nhiệm về mình thôi.”
“Nhưng mà, em một chút cũng không thích Tô Khả Khả.” Lệ Cảnh Dương bưởng bỉnh trả lời.
Cậu là kiểu người nếu như không gặp được người mà mình thích, thì Lệ Cảnh Dương cậu nhất quyết lựa chọn sẽ không bao giờ kết hôn.
Mà bây giờ là bắt cậu lấy một người mà cậu không thích, đây không phải là đang làm khó cậu sao!
Thi Hạ thở dài, rồi trân thành thuyết phục cậu: "Nhiều khi, không phải vì tình yêu mà cậu lấy ai hoặc gả cho ai, cái thế giới này luôn như thế, rất nhiều lúc bất lực không thể làm được gì khác, cậu hiểu ý tôi chứ?”
Lệ Cảnh Dương nghe Thi Hạ nói xong, liền nhíu mày, cậu biết lời cô nói bề ngoài thì đơn giản, nhưng ý của nó lại không hề đơn giản chút nào.
"Hạ Hạ, cho nên lời chị nói có nghĩa là chị gả cho anh em, cũng là do bất lực không thể làm khác được đúng không?"
Bất ngờ bị Lệ Cảnh Dương hỏi như vậy khiến cô ngẩn ra một lúc, nhưng cô kết hôn với Lệ Cảnh Diễn cũng không phải do không có lựa chọn nào khác sao?
Thi Hạ mím môi, suy nghĩ một lúc, rồi cố gắng thay đổi chủ đề, "Được rồi, đừng nói về tôi nữa, cậu gọi tôi đến đây là có chuyện gì?”
Nếu cứ tiếp tục chủ đề này, cô thật không biết mình sẽ nói những gì nữa, dù gì thì chuyện giữa mình và Lệ Cảnh Diễn, trước nay cô không hề kể cho người ngoài nghe.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro