. 2 : Gặp Lại M...
Diệp Thất
2024-11-08 22:17:40
Cũng thật lâu rồi cô không có đi ra ngoài dạo phố rồi, cũng sắp quên mất những cửa hàng ở bên ngoài trông như thế nào rồi!
"Đi, Mạt Mạt, buổi chiều giao cho em một nhiệm vụ mới." Thi Hạ cười nhìn Mạt Mạt.
Đang lo hôm nay không có thời gian, vừa vặn, còn có Mạt Mạt, một trợ thủ mới của cô.
Nghe được chiều nay mình có nhiệm vụ mới, Mạt Mạt nhịn không được có chút tò mò.
"Nhiệm vụ mới là gì vậy ạ?"
Thi Hạ cười cười, chỉ chỉ ra mấy cửa hàng bên ngoài đường phố.
"Cùng chị đi dạo phố, mua quần áo, hai chị em mình đi trốn việc."
Nghe được nội dung của nhiệm vụ mới, cả người Mạt Mạt lập tức bắt đầu vui vẻ rồi.
Đây quả thật là một cái nhiệm vụ tuyệt vời.
"Dạ, ôi đã bao lâu rồi em không được đi dạo phố mua sắm quần áo rồi."
Thi Hạ cười.
"Vậy hôm nay chúng ta sẽ mua mua mua, mua thỏa thích!"
Hai cô gái ăn cơm trưa xong, cũng không quay lại công ty mà cầm lấy túi xách đi thẳng ra mấy cửa hàng phía đối diện bắt đầu mua sắm.
Đối với mọi cô gái thì việc đi dạo phố và mua sắm chính là một việc làm hạnh phúc nhất trên đời, đương nhiên, cũng phải phụ thuộc vào ví tiền nữa.
Hai người cùng bước vào một cửa hàng chuyên bán đồ hiệu, quần áo bên trong đắt cắt cổ.
Nếu như là bình thường, Thi Hạ nghĩ mình căn bản cũng không nhất thiết phải mặc những đồ đắt như vậy.
Thế nhưng mà, không có cách nào khác, tối hôm nay cô đến dự tiệc với tư cách là vợ của Lệ Cảnh Diễn.
Cho nên, tối hôm nay cô phải mặc đồ để thể hiện được mặt mũi và đẳng cấp cho chồng mình.
Mạt Mạt cũng là lần đầu tiên tới những cửa hàng đắt như thế này, nhưng cô cũng chỉ là đến đây để giúp Thi Hạ tỷ chọn quần áo mà thôi.
"Chị Thi Hạ, ngươi thử cái màu hồng này xem."
Mạt Mạt vừa nói vừa chỉ chiếc váy màu hồng bên cạnh, nhìn có vẻ rất tiên khí.
Một chiếc váy toát ra khí chất rất thanh lịch, kiểu dáng cũng rất đơn giản, tự nhiên.
"Hả. . . nhưng mà, mặc chiếc này có phải quá trẻ con rồi không?" Thi Hạ vẫn hơi đắn đo.
Quần áo của cô hầu hết đều chọn tông màu đen, tự nhiên bảo cô mặc một chiếc váy màu hồng, cô vẫn cảm thấy có chút không quen.
Mạt Mạt kiên trì nói, "Không đâu, chị cứ tin tưởng em, da chị trắng như vậy, mặc cái này khẳng định sẽ rất đẹp."
Thi Hạ cười cười, chọc lại cô ấy bằng một câu mới học được trên mạng.
"Thật không, chị đọc sách không nhiều lắm, em đừng có mà lừa chị nha!"
Mạt Mạt cũng bị cô chọc nở nụ cười.
"Yên tâm đi, chị Thi Hạ, em sẽ không lừa chị đâu, nhất định sẽ không lừa chị."
Thi Hạ nghe cô ấy cam đoan vậy, cuối cùng vẫn đồng ý mặc thử chiếc váy mà Mạt Mạt chỉ.
Cùng lắm thì lúc mặ xong không thích mình lại đổi cái khác là được.
"Vậy để chị thử chiếc này xem?"
Mạt Mạt rất khẳng định gật đầu.
"Dạ."
Da của chị Thi Hạ đẹp như vậy, tối hôm nay mặc chiếc vày xinh đẹp như vậy đi tự tiệc, nhất định là đè bẹp hết mấy người khác!
Trong nháy mắt cửa phòng thay đồ mở ra, Mạt Mạt cảm giác như hai mắt mình phát sáng lên vậy, thật là đẹp!
"Đẹp lắm! Chị Thi Hạ, chọn cái này đi, không cần phải chọn nữa, chính là cái này!"
Nhìn Mạt Mạt giống như là đang rất kích động, đến những cô nhân viên cửa hàng đứng bên cạnh cũng nhịn không được nhìn ngắm cô thật lâu, thật sự rất đẹp.
"Em đừng kích động thế, chị vẫn cảm thấy cái váy này trẻ con quá rồi." Thi Hạ hơi có chút khó xử.
Nhìn chính mình ở trong gương, tự nhiên cô có chút hoảng hốt, cảm giác như mình được trở về với lứa tuổi vô ưu vô lo trước đây, chỉ có điều, là thật lâu trước đây rồi.
"Thưa chị, chị cứ tin lời của bạn chị đi ạ, cũng tin ánh mắt của bọn em, chiếc váy này rất hợp với chị, cứ như thể được làm ra để dành riêng cho chị ấy." Cô nhân viên đứng bên cạnh cũng nói góp vào.
Dù sao cô ta cũng rất ít khi thấy có người mặc đồ lên mà còn đẹp hơn so với người mẫu đấy.
Mạt Mạt tiếp tục thuyết phục, "Năm nay chị mới hơn hai mươi tuổi, nếu như chị không có lập gia đình, bây giờ vẫn là một cô gái trẻ trung cơ mà!"
Thi Hạ cười cười, thấp giọng lầm bầm một câu, "Lập gia đình cũng vẫn là cô gái trẻ trung."
"Hả, chị nói cái gì?"
Bởi vì Thi Hạ nói rất nhỏ, cho nên Mạt Mạt cũng không có nghe rõ cô nói gì.
"Chị không nói gì, vậy thì lấy cái này đi, nghe lời em." Thi Hạ cười cười.
Hôm nay cô quyết định điên cuồng một lần, kỳ thật, cô mặc chiếc váy này xong, nhìn qua phải trẻ hơn cả năm tuổi so với lúc nãy.
Thanh toán xong, Thi Hạ lại dẫn Mạt Mạt sang những cửa tiệm khác dạo tiếp.
"Đi, Mạt Mạt, chúng ta đi mua quần áo xinh đẹp tiếp."
"Đi, Mạt Mạt, buổi chiều giao cho em một nhiệm vụ mới." Thi Hạ cười nhìn Mạt Mạt.
Đang lo hôm nay không có thời gian, vừa vặn, còn có Mạt Mạt, một trợ thủ mới của cô.
Nghe được chiều nay mình có nhiệm vụ mới, Mạt Mạt nhịn không được có chút tò mò.
"Nhiệm vụ mới là gì vậy ạ?"
Thi Hạ cười cười, chỉ chỉ ra mấy cửa hàng bên ngoài đường phố.
"Cùng chị đi dạo phố, mua quần áo, hai chị em mình đi trốn việc."
Nghe được nội dung của nhiệm vụ mới, cả người Mạt Mạt lập tức bắt đầu vui vẻ rồi.
Đây quả thật là một cái nhiệm vụ tuyệt vời.
"Dạ, ôi đã bao lâu rồi em không được đi dạo phố mua sắm quần áo rồi."
Thi Hạ cười.
"Vậy hôm nay chúng ta sẽ mua mua mua, mua thỏa thích!"
Hai cô gái ăn cơm trưa xong, cũng không quay lại công ty mà cầm lấy túi xách đi thẳng ra mấy cửa hàng phía đối diện bắt đầu mua sắm.
Đối với mọi cô gái thì việc đi dạo phố và mua sắm chính là một việc làm hạnh phúc nhất trên đời, đương nhiên, cũng phải phụ thuộc vào ví tiền nữa.
Hai người cùng bước vào một cửa hàng chuyên bán đồ hiệu, quần áo bên trong đắt cắt cổ.
Nếu như là bình thường, Thi Hạ nghĩ mình căn bản cũng không nhất thiết phải mặc những đồ đắt như vậy.
Thế nhưng mà, không có cách nào khác, tối hôm nay cô đến dự tiệc với tư cách là vợ của Lệ Cảnh Diễn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cho nên, tối hôm nay cô phải mặc đồ để thể hiện được mặt mũi và đẳng cấp cho chồng mình.
Mạt Mạt cũng là lần đầu tiên tới những cửa hàng đắt như thế này, nhưng cô cũng chỉ là đến đây để giúp Thi Hạ tỷ chọn quần áo mà thôi.
"Chị Thi Hạ, ngươi thử cái màu hồng này xem."
Mạt Mạt vừa nói vừa chỉ chiếc váy màu hồng bên cạnh, nhìn có vẻ rất tiên khí.
Một chiếc váy toát ra khí chất rất thanh lịch, kiểu dáng cũng rất đơn giản, tự nhiên.
"Hả. . . nhưng mà, mặc chiếc này có phải quá trẻ con rồi không?" Thi Hạ vẫn hơi đắn đo.
Quần áo của cô hầu hết đều chọn tông màu đen, tự nhiên bảo cô mặc một chiếc váy màu hồng, cô vẫn cảm thấy có chút không quen.
Mạt Mạt kiên trì nói, "Không đâu, chị cứ tin tưởng em, da chị trắng như vậy, mặc cái này khẳng định sẽ rất đẹp."
Thi Hạ cười cười, chọc lại cô ấy bằng một câu mới học được trên mạng.
"Thật không, chị đọc sách không nhiều lắm, em đừng có mà lừa chị nha!"
Mạt Mạt cũng bị cô chọc nở nụ cười.
"Yên tâm đi, chị Thi Hạ, em sẽ không lừa chị đâu, nhất định sẽ không lừa chị."
Thi Hạ nghe cô ấy cam đoan vậy, cuối cùng vẫn đồng ý mặc thử chiếc váy mà Mạt Mạt chỉ.
Cùng lắm thì lúc mặ xong không thích mình lại đổi cái khác là được.
"Vậy để chị thử chiếc này xem?"
Mạt Mạt rất khẳng định gật đầu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Dạ."
Da của chị Thi Hạ đẹp như vậy, tối hôm nay mặc chiếc vày xinh đẹp như vậy đi tự tiệc, nhất định là đè bẹp hết mấy người khác!
Trong nháy mắt cửa phòng thay đồ mở ra, Mạt Mạt cảm giác như hai mắt mình phát sáng lên vậy, thật là đẹp!
"Đẹp lắm! Chị Thi Hạ, chọn cái này đi, không cần phải chọn nữa, chính là cái này!"
Nhìn Mạt Mạt giống như là đang rất kích động, đến những cô nhân viên cửa hàng đứng bên cạnh cũng nhịn không được nhìn ngắm cô thật lâu, thật sự rất đẹp.
"Em đừng kích động thế, chị vẫn cảm thấy cái váy này trẻ con quá rồi." Thi Hạ hơi có chút khó xử.
Nhìn chính mình ở trong gương, tự nhiên cô có chút hoảng hốt, cảm giác như mình được trở về với lứa tuổi vô ưu vô lo trước đây, chỉ có điều, là thật lâu trước đây rồi.
"Thưa chị, chị cứ tin lời của bạn chị đi ạ, cũng tin ánh mắt của bọn em, chiếc váy này rất hợp với chị, cứ như thể được làm ra để dành riêng cho chị ấy." Cô nhân viên đứng bên cạnh cũng nói góp vào.
Dù sao cô ta cũng rất ít khi thấy có người mặc đồ lên mà còn đẹp hơn so với người mẫu đấy.
Mạt Mạt tiếp tục thuyết phục, "Năm nay chị mới hơn hai mươi tuổi, nếu như chị không có lập gia đình, bây giờ vẫn là một cô gái trẻ trung cơ mà!"
Thi Hạ cười cười, thấp giọng lầm bầm một câu, "Lập gia đình cũng vẫn là cô gái trẻ trung."
"Hả, chị nói cái gì?"
Bởi vì Thi Hạ nói rất nhỏ, cho nên Mạt Mạt cũng không có nghe rõ cô nói gì.
"Chị không nói gì, vậy thì lấy cái này đi, nghe lời em." Thi Hạ cười cười.
Hôm nay cô quyết định điên cuồng một lần, kỳ thật, cô mặc chiếc váy này xong, nhìn qua phải trẻ hơn cả năm tuổi so với lúc nãy.
Thanh toán xong, Thi Hạ lại dẫn Mạt Mạt sang những cửa tiệm khác dạo tiếp.
"Đi, Mạt Mạt, chúng ta đi mua quần áo xinh đẹp tiếp."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro