. 2: Hôn Một Ch...
Diệp Thất
2024-11-08 22:17:40
Lệ Cảnh Diễn vừa mới ra mangThi Hạ ra khỏi bệnh viện, liền nhận được điện thoại của Tô Giai Kỳ
"Mẹ, yên tâm đi, Thi Hạ không sao, bọn con vừa ra khỏi bệnh viện đây ạ."
Nghe tin mẹ chồng lo lắng cho mình, Thi Hạ cảm thấy ấm lòng.
Điều may mắn nhất trong cuộc đời này của cô chắc chắn là gặp được một người mẹ chồng như Tô Giai Kỳ.
Nhưng cô thật sự không biết mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu còn có thể kéo dài bao lâu!
Tô Giai Kỳ vẫn không yên tâm, "Cảnh Diễn, con đưa Hạ Hạ về nhà cũ đi, vừa khéo để mẹ có thể chăm sóc con bé."
"Không sao đâu ạ, con có thể chăm sóc cho cô ấy được mà." Lệ Cảnh Diễn quyết tâm.
Khi nghe thấy Lệ Cảnh Diễn nói sẽ chăm sóc mình, trong lòng Thi Hạ đột nhiên cảm nhận được sự ấm áp.
"Có thật không?"
Lệ Cảnh Diễn nói một cách chắc chắn, "Có thể, mẹ cứ yên tâm đi."
Saukhi dừng cuộc gọi với Tô Giai Kỳ, Lệ Cảnh Diễn thoáng nhìn thấy Thi Hạ ăn mạc mỏng manh, chỉ có một chiếc áo nỉ mỏng khoác bên ngoài.
Mà bây giờ, bên ngoài gió lại to nên anh tự nhiên cởi áo khoác của mình ra choàng lên người Thi Hạ.
Chiếc áo gió vẫn mang độ ấm trên người anh, khiến cho Thi Hạ sững sờ.
Anh đang quan tâm đến cô sao?
Thi Hạ cảm thấy trái tim mình bị thứ gì đó bắt lại, một cảm giác lạ lùng, nhói lên trong tim ấy?
Ngồi trên xe Lệ Cảnh Diễn, Thi Hạ liếc nhìn cái chân của mình, con bé ngốc Ninh Vô Ưu này băng bó gì mà xấu vậy.
Con bé nãy không được thực hành nhiều, chắc là lại luyện tập với mình đây mà!
"Giờ này tốt rồi, mọi người tan làm hết rồi." Đột nhiên cô lại than thở một câu
Lệ Cảnh Diễn không quay lại nhìn Thi Hạ, nhưng khi nghe thấy Thi Hạ than thở như vậy, đôi mắt anh tràn đầy nụ cười.
"Bạn cô nói đúng, cũng đúng lúc cô cần phải nghỉ ngơi rồi."
Thi Hạ lẩm bẩm một câu, "Ở nhà chờ đợi như thế này khó chịu muốn chết."
Cô là một người không chịu ngồi yên một chỗ, bây giờ thì tốt rồi, mất tự do luôn rồi!
Lệ Cảnh Diễn lắc đầu bó tay, người này còn nghiện công việc hơn cả anh nữa.
"Vậy mang công việc về nhà mà làm."
"Đây là một biện pháp tốt đấy."
Thi Hạ gật đầu, đôi mắt tràn đầy những suy nghĩ về những công việc phải hoàn thành trong ngày mai.
――
Trong nhà cũ.
"Mẹ, Thi Hạ thế nào rồi?"
Từ khi Lệ Cảnh Diễn đưa Thi Hạ đi, Lệ Cảnh Dương liền cảm thấy không yên tâm.
Mặc dù người đàn ông đó là anh trai mình, nhưng trong lòng cậu vẫn cảm thấy không yên, chỉ vì người phụ nữ này rất quan trọng với cậu...
Nhưng số phận trớ trêu, rốt cuộc thì cậu cũng bị lỡ mất Thi Hạ.
"Anh con nói, chân Hạ Hạ không bị thương nặng đâu."
Nhưng khi bà nhìn thấy sự lo lắng trong đôi mắt con trai thứ hai, Tô Giai Kỳ cũng không thể không lo.
"Thằng nhóc thối này, con nói thật cho mẹ biết, lúc còn đại học con bảo có thích một người, người đó có phải chị dâu con hay không?"
Anh mẳ Lệ Cảnh Dương hơi lảng tránh.
Giờ nói thì cũng đã muộn rồi, phải không?
Bây giờ còn kịp nữa không?
Nhưng dù sao thì cũng là tình cảm thuần khiết nhất của cậu nên cứ thẳng thắn thừa nhận, không cần phải che giấu gì cả!
"Mẹ... thật thông mình!"
Con trai thứ hai đã thẳng thắn như vậy trong lòng Tô Giai Kỳ càng lo lắng hơn.
Là một người mẹ, Tô Giai Kỳ hiểu rất rõ Cảnh Diễn, tính chiếm hữu của anh quá mạnh mẽ.
Nếu nó biết được em trai ruột thích vợ của mình thì...
"Bây giờ Hạ Hạ đã là chị dâu của con, là vợ của anh trai con, con hiểu ý mẹ nói không?" Trên khuôn mặt Tô Giai Kỳ xuất hiện sự nghiêm túc chưa từng có.
Bà luôn bao dung với mấy đứa trẻ, nhưng bà cũng có điểm giới hạn của mình.
Trong lòng Lệ Cảnh Dương rất buồn, nhưng là một diễn viên trời sinh, cảm xúc thật sẽ không hiện lên trên khuôn mặt.
"Vâng vâng, con biết rồi mà, tiếc thật đấy, vậy mà nữ thần đã kết hôn mất rồi."
Bây giờ Tô Giai Kỳ mới cảm thấy nhẹ nhõm khi con trai buông tha được đoạn tình cảm này.
Trong nhà này cũng chỉ có Cảnh Diễn v Cành Dương, hai anh nó không thể quay lưng với nhau được.
Tuy nhiên khi nghĩ tới con dâu, Tô Giai Kỳ vẫn cứcảm thấy không yên tâm.
"Không được không được, Hạ Hạ bị thương, mẹ vẫn thấy lo lắm."
Bà lẩm bẩm hai câu, rồi đột nhiên nghĩ ra điều gì đó.
"Mẹ phải nấu cho nó một ít canh xương hầm."
Lệ Cảnh Dương nhíu mày, nhìn quamẹ mình, mẹ thẳng thắn quá mà.
"Mẹ già, mẹ chắc chắn ăn xương heo thì bổ cho xương người hả?"
Tô Giai Kỳ trả lời rất nghiêm tức, "Thà có còn hơn không!"
Lệ Cảnh Dương lắc đầu, được được được, cậu chả phục ai chỉ phục mẹ mình, lúc nào cũng có đạo lý.
"Thôi được rồi, con sẽ phụ trách đi làm chuyển phát nhanh cho mẹ."
Đột nhiên Lệ Cảnh Dương lại tích cực giúp đỡ mình như thế, Tô Giai Kỳ không thể không nghi ngờ ý định của cậu.
"Thằng nhóc thối, con còn phải đi làm còn gì?"
Lệ Cảnh Dương bĩu môi giải thích, "Công việc của con thì đã có trợ lý làm rồi, đến lúc đó con chỉ cần lộ mặt là được!"
Công việc của cậu chính là lúc cần đẹp trai thì thể hiện đẹp trai hơn là được rồi.
――
"Mẹ, yên tâm đi, Thi Hạ không sao, bọn con vừa ra khỏi bệnh viện đây ạ."
Nghe tin mẹ chồng lo lắng cho mình, Thi Hạ cảm thấy ấm lòng.
Điều may mắn nhất trong cuộc đời này của cô chắc chắn là gặp được một người mẹ chồng như Tô Giai Kỳ.
Nhưng cô thật sự không biết mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu còn có thể kéo dài bao lâu!
Tô Giai Kỳ vẫn không yên tâm, "Cảnh Diễn, con đưa Hạ Hạ về nhà cũ đi, vừa khéo để mẹ có thể chăm sóc con bé."
"Không sao đâu ạ, con có thể chăm sóc cho cô ấy được mà." Lệ Cảnh Diễn quyết tâm.
Khi nghe thấy Lệ Cảnh Diễn nói sẽ chăm sóc mình, trong lòng Thi Hạ đột nhiên cảm nhận được sự ấm áp.
"Có thật không?"
Lệ Cảnh Diễn nói một cách chắc chắn, "Có thể, mẹ cứ yên tâm đi."
Saukhi dừng cuộc gọi với Tô Giai Kỳ, Lệ Cảnh Diễn thoáng nhìn thấy Thi Hạ ăn mạc mỏng manh, chỉ có một chiếc áo nỉ mỏng khoác bên ngoài.
Mà bây giờ, bên ngoài gió lại to nên anh tự nhiên cởi áo khoác của mình ra choàng lên người Thi Hạ.
Chiếc áo gió vẫn mang độ ấm trên người anh, khiến cho Thi Hạ sững sờ.
Anh đang quan tâm đến cô sao?
Thi Hạ cảm thấy trái tim mình bị thứ gì đó bắt lại, một cảm giác lạ lùng, nhói lên trong tim ấy?
Ngồi trên xe Lệ Cảnh Diễn, Thi Hạ liếc nhìn cái chân của mình, con bé ngốc Ninh Vô Ưu này băng bó gì mà xấu vậy.
Con bé nãy không được thực hành nhiều, chắc là lại luyện tập với mình đây mà!
"Giờ này tốt rồi, mọi người tan làm hết rồi." Đột nhiên cô lại than thở một câu
Lệ Cảnh Diễn không quay lại nhìn Thi Hạ, nhưng khi nghe thấy Thi Hạ than thở như vậy, đôi mắt anh tràn đầy nụ cười.
"Bạn cô nói đúng, cũng đúng lúc cô cần phải nghỉ ngơi rồi."
Thi Hạ lẩm bẩm một câu, "Ở nhà chờ đợi như thế này khó chịu muốn chết."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô là một người không chịu ngồi yên một chỗ, bây giờ thì tốt rồi, mất tự do luôn rồi!
Lệ Cảnh Diễn lắc đầu bó tay, người này còn nghiện công việc hơn cả anh nữa.
"Vậy mang công việc về nhà mà làm."
"Đây là một biện pháp tốt đấy."
Thi Hạ gật đầu, đôi mắt tràn đầy những suy nghĩ về những công việc phải hoàn thành trong ngày mai.
――
Trong nhà cũ.
"Mẹ, Thi Hạ thế nào rồi?"
Từ khi Lệ Cảnh Diễn đưa Thi Hạ đi, Lệ Cảnh Dương liền cảm thấy không yên tâm.
Mặc dù người đàn ông đó là anh trai mình, nhưng trong lòng cậu vẫn cảm thấy không yên, chỉ vì người phụ nữ này rất quan trọng với cậu...
Nhưng số phận trớ trêu, rốt cuộc thì cậu cũng bị lỡ mất Thi Hạ.
"Anh con nói, chân Hạ Hạ không bị thương nặng đâu."
Nhưng khi bà nhìn thấy sự lo lắng trong đôi mắt con trai thứ hai, Tô Giai Kỳ cũng không thể không lo.
"Thằng nhóc thối này, con nói thật cho mẹ biết, lúc còn đại học con bảo có thích một người, người đó có phải chị dâu con hay không?"
Anh mẳ Lệ Cảnh Dương hơi lảng tránh.
Giờ nói thì cũng đã muộn rồi, phải không?
Bây giờ còn kịp nữa không?
Nhưng dù sao thì cũng là tình cảm thuần khiết nhất của cậu nên cứ thẳng thắn thừa nhận, không cần phải che giấu gì cả!
"Mẹ... thật thông mình!"
Con trai thứ hai đã thẳng thắn như vậy trong lòng Tô Giai Kỳ càng lo lắng hơn.
Là một người mẹ, Tô Giai Kỳ hiểu rất rõ Cảnh Diễn, tính chiếm hữu của anh quá mạnh mẽ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu nó biết được em trai ruột thích vợ của mình thì...
"Bây giờ Hạ Hạ đã là chị dâu của con, là vợ của anh trai con, con hiểu ý mẹ nói không?" Trên khuôn mặt Tô Giai Kỳ xuất hiện sự nghiêm túc chưa từng có.
Bà luôn bao dung với mấy đứa trẻ, nhưng bà cũng có điểm giới hạn của mình.
Trong lòng Lệ Cảnh Dương rất buồn, nhưng là một diễn viên trời sinh, cảm xúc thật sẽ không hiện lên trên khuôn mặt.
"Vâng vâng, con biết rồi mà, tiếc thật đấy, vậy mà nữ thần đã kết hôn mất rồi."
Bây giờ Tô Giai Kỳ mới cảm thấy nhẹ nhõm khi con trai buông tha được đoạn tình cảm này.
Trong nhà này cũng chỉ có Cảnh Diễn v Cành Dương, hai anh nó không thể quay lưng với nhau được.
Tuy nhiên khi nghĩ tới con dâu, Tô Giai Kỳ vẫn cứcảm thấy không yên tâm.
"Không được không được, Hạ Hạ bị thương, mẹ vẫn thấy lo lắm."
Bà lẩm bẩm hai câu, rồi đột nhiên nghĩ ra điều gì đó.
"Mẹ phải nấu cho nó một ít canh xương hầm."
Lệ Cảnh Dương nhíu mày, nhìn quamẹ mình, mẹ thẳng thắn quá mà.
"Mẹ già, mẹ chắc chắn ăn xương heo thì bổ cho xương người hả?"
Tô Giai Kỳ trả lời rất nghiêm tức, "Thà có còn hơn không!"
Lệ Cảnh Dương lắc đầu, được được được, cậu chả phục ai chỉ phục mẹ mình, lúc nào cũng có đạo lý.
"Thôi được rồi, con sẽ phụ trách đi làm chuyển phát nhanh cho mẹ."
Đột nhiên Lệ Cảnh Dương lại tích cực giúp đỡ mình như thế, Tô Giai Kỳ không thể không nghi ngờ ý định của cậu.
"Thằng nhóc thối, con còn phải đi làm còn gì?"
Lệ Cảnh Dương bĩu môi giải thích, "Công việc của con thì đã có trợ lý làm rồi, đến lúc đó con chỉ cần lộ mặt là được!"
Công việc của cậu chính là lúc cần đẹp trai thì thể hiện đẹp trai hơn là được rồi.
――
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro