. 2: Không Phải...
Diệp Thất
2024-11-08 22:17:40
Ngày hôm sau.
Thi Hạ làm việc trong văn phòng mình. Hôm nay là sinh nhật cô. Cô biết rõ nhưng cũng không mong đợi gì nhiều.
Vì trong hơn hai mươi năm qua, số lần cô nhận sự bất ngờ trong sinh nhật của cô là số không. Rồi chính bản thân cô cũng không còn hy vọng.
Hơn nữa, hôm nay là ngày giỗ mẹ cô. Cô không có tư cách để chúc mừng sinh nhật cho bản thân mình.
"Miss Thi! Là chuyển phát nhanh của chị!"
Khi shipper đưa bó hoa hồng đến văn phòng của cô, trợ lý Mạt Mạt gần như hết hồn.
"Cảm ơn!"
Thi Hạ cười nhạt ôm bó hồng trên tay. Không cần nói cũng biết ai tặng hoa cho cô.
"Wow, hoa thật to!" Mạt Mạt hơi phấn khích.
Cô thích nhất là sự lãng mạn! Đây chắc chắn là hoa của tổng giám đốc Lệ tặng cho giám đốc Thi.
"Giám đốc Thi! Là hoa của tổng giám đốc Lệ à?"
Thi Hạ mỉm cười rồi lắc đầu. Không thể là anh! Lệ Thanh Diễn không biết hôm nay là sinh nhật cô.
"Liên quan gì đến anh ta! Bạn chị gởi! »
Nói xong cô từ tốn rút tấm thiệp trong bó hoa.
Không thể sai được, là của cô nhóc Vô Ưu.
Lúc này điên thoại cô reo. Là cuộc gọi của Vô Ưu.
Mỗi năm chỉ có cô bạn thân đều nhớ đến sinh nhật cô. Chỉ nhiêu đó đủ tuyệt vời rồi!
Dù bản thân cô đã tự nhắc nhở bản thân rất nhiều lần, đừng nên chúc mừng trong ngày này. Thế nhưng đó vẫn là ngày cô sinh ra. Cô vẫn có mong ước một chút gì đó trong lòng, dù rất nhỏ.
"Hạ Hạ! Sinh nhật vui vẻ! Nhận được quà chưa?"
Giọng nói đầy vui vẻ vô tư vang lên trong điện thoại. Người cũng như tên, vô tư vô lo.
Thi Hạ mỉm cười, trả lời cô, "Mình nhận được rồi! Bó hoa to quá! Vô Ưu, cậu đang ở đâu?"
Cô vừa nói vừa tìm một cái bình cắm hết hoa vào, lại thêm ít nước.
Lý Thao đã đúng khi nói rằng không có người phụ nữ nào không thích sự lãng mạn. Ngay cả Thi Hạ, một cô gái mạnh mẽ, nhưng tận sâu trong tim vẫn thích sự lãng mạn.
Giọng Vô Ưu nghe mệt mỏi ỉu xìu, "Vẫn còn tăng ca đây này! Sao, có cần mình đây cùng ăn sinh nhật với cậu không?"
"Nhưng nếu cậu muốn mình ăn sinh nhật với cậu, thì mình sẽ trốn luôn bây giờ, lao thẳng tới không ngừng!" Ninh Vô Ưu mỉm cười.
Dù sao cô ấy cũng không muốn đi làm, huống chi đây là sinh nhật bạn thân nhất của cô ấy nữa.
Lý do quá hợp lý, Vô Ưu tự ngưỡng mộ bản thân.
Thi Hạ thở dài, cô biết chị tốt muốn chúc mừng sinh nhật cùng mình.
Tuy nhiên, có rất nhiều thứ . . .
"Vô Ưu, cậu biết mà! Mình sẽ không bao giờ tổ chức sinh nhật của mình cả!"
Cô nói xong, khẽ thở dài, có chút đa sầu đa cảm quá!
Vô Ưu khẽ mím môi. Cô không biết phải an ủi Thi Hạ thế nào, "Thi Hạ, dì qua đời không liên quan gì đến cậu! Đừng tự dằn vặt bản thân nữa!"
Cô mỉm cười, mỗi lần thế này, đều là Vô Ưu lo lắng cho cô. Nhưng có rất nhiều chuyện, cô không thể tự tha thứ cho bản thân mình.
"Nhưng mà Vô Ưu à, sự ra đời của mình mới khiến cho mẹ mình chết! Nếu như không có mình, có lẽ bà ấy vẫn còn sống. . . !"
Nực cười không! Ngay cả chuyện cô chào đời vốn cũng là một sai lầm!
"Tào lao! Hôm nay là sinh nhật cậu, đừng bàn về chủ đề đau khổ buồn thảm nữa!"
Thi Hạ mỉm cười, gật đầu, "Ừ nghe cậu!"
Ninh Vô Ưu đứng dậy, liếc mắt nhìn tòa nhà cao tầng ngoài cửa sổ, nhớ đến ngàn ánh sáng đèn rực rỡ màu sắc.
Cô ấy có ba mẹ củng tham gia ngày sinh nhật mình. Có bạn bè giúp cô tồ chức sinh nhật với nhau.
Nhưng, Thi Hạ lại không có gì cả.
Nghĩ đến đây, Ninh Vô Ưu cảm thấy xót xa cho cô gái đáng thương ấy.
Cô tiếp tục hỏi, "Hạ Hạ, hôm nay có tăng ca không?"
Thi Hạ mìm cười chua chát, "Không thì sao?"
"Chồng cậu có biết hôm nay là sinh nhật cậu không?" Ninh Vô Ưu buột miệng hỏi.
Nhưng hỏi xong thì cô ấy lại thấy hối hận tự nhiên khơi mào ra.
Thi Hạ cười nói, "Năm nay anh ta bao nhiêu tuổi mình còn không biết! Sao lại có thể mong người ta biết ngày sinh của mình!"
Không biết cô nên than thở do mình quá tự do hay là do cô không quan tâm đến bản thân mình hay đau khổ thì tốt hơn.
Ninh Vô Ưu thở dài và không hài lòng. "Không phải mình nói chứ Thi Hạ à, có chồng cũng như không có! Tốt nhất là đá luôn đi!"
Làm sao có thề có một ông chồng như vậy! Vợ người ta, người ta nâng như nâng trứng trong tay. Chỉ có mình tổng giám đốc Lệ là khác người.
Anh ta cảm thấy bản thân mình là một tổng giám đốc hơn người à?
Thi Hạ bật cười. Cô biết Vô Ưu đang đấu tranh cho cô, "Ừ, đúng rồi! Chị chỉ có cái nói đúng thôi! Chờ khi mình ly hôn rồi, mình đi câu thêm mấy tên ngố tàu đi!"
Ninh Vô Ưu mỉm cười. Thể mới đúng! Thế giới đầy cỏ thơm, sao cứ phải cắm đầu vào một bông hoa?
"Không thành vấn đề!"
Cúp máy xong thì trợ lý Mạt Mạt đi vào phòng cô.
"Giám đốc Thi! Em giúp chị đặt lịch hẹn với nhà cung cấp sữa rửa mặt này rồi!"
Mạt Mạt vừa nói vừa đặt tài liệu xuống bàn, trước mặt cô.
Thi Hạ gật đầu.
"Vậy à? Khi nào? Ở đâu?"
"Sáu giờ tối . . ."
Nhưng khi nói về địa chỉ thì Mạt Mạt hơi do dự, "Chị Thi, chỗ đó là bar Mê Sắc!"
Thi Hạ gật đầu, khuôn mặt hơi thay đổi. Dù sao cũng chỉ giống quán bar thôi.
Nếu có chuyện gì xảy ra, cũng là do cô đáng phải chịu!
Thi Hạ làm việc trong văn phòng mình. Hôm nay là sinh nhật cô. Cô biết rõ nhưng cũng không mong đợi gì nhiều.
Vì trong hơn hai mươi năm qua, số lần cô nhận sự bất ngờ trong sinh nhật của cô là số không. Rồi chính bản thân cô cũng không còn hy vọng.
Hơn nữa, hôm nay là ngày giỗ mẹ cô. Cô không có tư cách để chúc mừng sinh nhật cho bản thân mình.
"Miss Thi! Là chuyển phát nhanh của chị!"
Khi shipper đưa bó hoa hồng đến văn phòng của cô, trợ lý Mạt Mạt gần như hết hồn.
"Cảm ơn!"
Thi Hạ cười nhạt ôm bó hồng trên tay. Không cần nói cũng biết ai tặng hoa cho cô.
"Wow, hoa thật to!" Mạt Mạt hơi phấn khích.
Cô thích nhất là sự lãng mạn! Đây chắc chắn là hoa của tổng giám đốc Lệ tặng cho giám đốc Thi.
"Giám đốc Thi! Là hoa của tổng giám đốc Lệ à?"
Thi Hạ mỉm cười rồi lắc đầu. Không thể là anh! Lệ Thanh Diễn không biết hôm nay là sinh nhật cô.
"Liên quan gì đến anh ta! Bạn chị gởi! »
Nói xong cô từ tốn rút tấm thiệp trong bó hoa.
Không thể sai được, là của cô nhóc Vô Ưu.
Lúc này điên thoại cô reo. Là cuộc gọi của Vô Ưu.
Mỗi năm chỉ có cô bạn thân đều nhớ đến sinh nhật cô. Chỉ nhiêu đó đủ tuyệt vời rồi!
Dù bản thân cô đã tự nhắc nhở bản thân rất nhiều lần, đừng nên chúc mừng trong ngày này. Thế nhưng đó vẫn là ngày cô sinh ra. Cô vẫn có mong ước một chút gì đó trong lòng, dù rất nhỏ.
"Hạ Hạ! Sinh nhật vui vẻ! Nhận được quà chưa?"
Giọng nói đầy vui vẻ vô tư vang lên trong điện thoại. Người cũng như tên, vô tư vô lo.
Thi Hạ mỉm cười, trả lời cô, "Mình nhận được rồi! Bó hoa to quá! Vô Ưu, cậu đang ở đâu?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô vừa nói vừa tìm một cái bình cắm hết hoa vào, lại thêm ít nước.
Lý Thao đã đúng khi nói rằng không có người phụ nữ nào không thích sự lãng mạn. Ngay cả Thi Hạ, một cô gái mạnh mẽ, nhưng tận sâu trong tim vẫn thích sự lãng mạn.
Giọng Vô Ưu nghe mệt mỏi ỉu xìu, "Vẫn còn tăng ca đây này! Sao, có cần mình đây cùng ăn sinh nhật với cậu không?"
"Nhưng nếu cậu muốn mình ăn sinh nhật với cậu, thì mình sẽ trốn luôn bây giờ, lao thẳng tới không ngừng!" Ninh Vô Ưu mỉm cười.
Dù sao cô ấy cũng không muốn đi làm, huống chi đây là sinh nhật bạn thân nhất của cô ấy nữa.
Lý do quá hợp lý, Vô Ưu tự ngưỡng mộ bản thân.
Thi Hạ thở dài, cô biết chị tốt muốn chúc mừng sinh nhật cùng mình.
Tuy nhiên, có rất nhiều thứ . . .
"Vô Ưu, cậu biết mà! Mình sẽ không bao giờ tổ chức sinh nhật của mình cả!"
Cô nói xong, khẽ thở dài, có chút đa sầu đa cảm quá!
Vô Ưu khẽ mím môi. Cô không biết phải an ủi Thi Hạ thế nào, "Thi Hạ, dì qua đời không liên quan gì đến cậu! Đừng tự dằn vặt bản thân nữa!"
Cô mỉm cười, mỗi lần thế này, đều là Vô Ưu lo lắng cho cô. Nhưng có rất nhiều chuyện, cô không thể tự tha thứ cho bản thân mình.
"Nhưng mà Vô Ưu à, sự ra đời của mình mới khiến cho mẹ mình chết! Nếu như không có mình, có lẽ bà ấy vẫn còn sống. . . !"
Nực cười không! Ngay cả chuyện cô chào đời vốn cũng là một sai lầm!
"Tào lao! Hôm nay là sinh nhật cậu, đừng bàn về chủ đề đau khổ buồn thảm nữa!"
Thi Hạ mỉm cười, gật đầu, "Ừ nghe cậu!"
Ninh Vô Ưu đứng dậy, liếc mắt nhìn tòa nhà cao tầng ngoài cửa sổ, nhớ đến ngàn ánh sáng đèn rực rỡ màu sắc.
Cô ấy có ba mẹ củng tham gia ngày sinh nhật mình. Có bạn bè giúp cô tồ chức sinh nhật với nhau.
Nhưng, Thi Hạ lại không có gì cả.
Nghĩ đến đây, Ninh Vô Ưu cảm thấy xót xa cho cô gái đáng thương ấy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô tiếp tục hỏi, "Hạ Hạ, hôm nay có tăng ca không?"
Thi Hạ mìm cười chua chát, "Không thì sao?"
"Chồng cậu có biết hôm nay là sinh nhật cậu không?" Ninh Vô Ưu buột miệng hỏi.
Nhưng hỏi xong thì cô ấy lại thấy hối hận tự nhiên khơi mào ra.
Thi Hạ cười nói, "Năm nay anh ta bao nhiêu tuổi mình còn không biết! Sao lại có thể mong người ta biết ngày sinh của mình!"
Không biết cô nên than thở do mình quá tự do hay là do cô không quan tâm đến bản thân mình hay đau khổ thì tốt hơn.
Ninh Vô Ưu thở dài và không hài lòng. "Không phải mình nói chứ Thi Hạ à, có chồng cũng như không có! Tốt nhất là đá luôn đi!"
Làm sao có thề có một ông chồng như vậy! Vợ người ta, người ta nâng như nâng trứng trong tay. Chỉ có mình tổng giám đốc Lệ là khác người.
Anh ta cảm thấy bản thân mình là một tổng giám đốc hơn người à?
Thi Hạ bật cười. Cô biết Vô Ưu đang đấu tranh cho cô, "Ừ, đúng rồi! Chị chỉ có cái nói đúng thôi! Chờ khi mình ly hôn rồi, mình đi câu thêm mấy tên ngố tàu đi!"
Ninh Vô Ưu mỉm cười. Thể mới đúng! Thế giới đầy cỏ thơm, sao cứ phải cắm đầu vào một bông hoa?
"Không thành vấn đề!"
Cúp máy xong thì trợ lý Mạt Mạt đi vào phòng cô.
"Giám đốc Thi! Em giúp chị đặt lịch hẹn với nhà cung cấp sữa rửa mặt này rồi!"
Mạt Mạt vừa nói vừa đặt tài liệu xuống bàn, trước mặt cô.
Thi Hạ gật đầu.
"Vậy à? Khi nào? Ở đâu?"
"Sáu giờ tối . . ."
Nhưng khi nói về địa chỉ thì Mạt Mạt hơi do dự, "Chị Thi, chỗ đó là bar Mê Sắc!"
Thi Hạ gật đầu, khuôn mặt hơi thay đổi. Dù sao cũng chỉ giống quán bar thôi.
Nếu có chuyện gì xảy ra, cũng là do cô đáng phải chịu!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro