.2: Phát Hiện B...
Diệp Thất
2024-11-08 22:17:40
"Cảnh Dương có đến không?"
"Cậu ấy nói cậu ấy vẫn đang ở trên đường." Thi Hạ nhẹ nhàng giải thích.
Thực ra, cô chỉ sợ rằng thằng bé hư hỏng đó không đủ can đảm để đối mặt với tất cả những điều này, cậu ấy muốn trốn tránh trách nhiệm.
"Chủ tịch Lệ, không phải ông nói rằng nhà họ Lệ sẽ chịu trách nhiệm sao? Đây là thái độ trách nhiệm của nhà họ Lệ các ông sao?" Bà Tô đang kêu la trong bệnh viện.
Thái độ kiêu ngạo của bà ta làm cho những người khác trong bệnh viện cảm thấy khó chịu.
Sắc mặt của Lệ Cảnh Diễn không được tốt cho lắm, anh chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có mối quan hệ với nhà họ Tô.
"Tôi nghĩ rằng Bà Tô đã hiểu lầm, nhà họ Lệ chúng tôi chỉ chịu trách nhiệm những việc chúng tôi nên chịu trách nhiệm, còn không phải trách nhiệm của nhà họ Lệ tôi, chúng tôi tuyệt đối sẽ không coi tiền như cỏ rác."
Tô Khả Khả nhận ra sắc mặt của Lệ Cảnh Diễn không đúng, biết rằng mẹ mình dù bất kể như thế nào cũng không thể đắc tội với Lệ Cảnh Diễn.
Do đó, cô ta chỉ có thể đứng dậy thật nhanh để ngăn mẹ cô ta lại.
"Được rồi, mẹ đừng nói nữa."
Tuy nhiên, Bà Tô vẫn thao thao bất tuyệt, như thể bà ta cần phải tiếp tục nói vây.
"Thật sự là bây giờ nhà họ Lệ đang bắt nạt con, đứa con gái ngốc này, sao lại nhát gan như vậy!"
Điều mà Tô Khả Khả ghét nhất chính là tính cách của mẹ cô ta, khiến cô ta nhiều lần cảm thấy rất xấu hổ.
Cả hai nhà đứng ở đó, không biết là đợi kiểm tra, hay là đợi Lệ Cảnh Dương tới.
Nhưng, Lệ Cảnh dương đã không xuất hiện.
Ninh Vô Ưu vừa lén liếc nhìn về hướng này.
Hay thật, những người này đứng ở đây làm cái gì đây, nhiều người như vậy, đứng rất chỉnh tề, muốn đánh nhau sao?
Cô ta điện thoại cho Lệ Cảnh Dương.
"Lệ Cảnh Dương, là tôi."
Nghe thấy giọng nói của Ninh Vô Ưu, Lệ Cảnh Dương cảm thấy có chút ngạc nhiên.
Dù sao, cậu nghĩ rằng hôm nay chỉ có mẹ cậu ta gọi điện thoại cho cậu ta, dù sao, hôm nay cậu ta sẽ không xuất hiện ở bệnh viện.
Do đó, mẹ cậu ta nên gọi điện thoại bảo cậu ta đến bệnh viện mới đúng.
"Tôi biết đó là cô, có việc gì sao?" Lệ Cảnh Dương có chút bối rối hỏi.
Ninh Vô ưu nhìn qua thông tin bệnh nhân trong tay cô ta và mỉm cười, có vẻ hả hê.
"Chẳng lẽ hôm nay anh không đến bệnh viện, xem báo cáo kiểm tra của bạn gái anh sao?"
"Tôi không quan tâm."
Lúc này Lệ Cảnh Dương vẫn nằm trên ghế sofa trong căn biệt thự của cậu. Khi nghĩ đến điều này, cậu ta liền cảm thấy buồn bực.
Cậu thật sự không may mắn, ai cũng không có đắc tội lại cố tình đắc tội với Tô Khả Khả.
Người phụ nữ chết tiệt, Lệ Cảnh Dương đã dạy cô ta cách để đối phó với anh trai cậu, nhưng nó lại ngược lại dùng cho chính cậu.
Ninh Vô Ưu thở dài, có chút đồng cảm với Lệ Cảnh Dương, tất nhiên Lệ Cảnh Dương đáng bị như vậy, cô không biết sao!
"Đó thực sự là một điều đáng tiếc, tôi cũng có một kế hoạch bất ngờ lớn chuẩn bị cho anh!"
"Chuyện gì bất ngờ?"
Lúc này Lệ Cảnh Dương không cảm thấy có bất kỳ điều gì đáng để làm cậu kinh ngạc.
Cậu dường như đã bị dọa đến chết lặng rồi.
Ninh Vô Ưu cười cười, trả lời một cách bí ẩn, "Anh đến đây rồi sẽ biết."
Lệ Cảnh Dương bĩu môi, trong suy nghĩ của cậu cho rằng Ninh Vô Ưu đang trêu chọc mình.
Dù sao, người phụ nữ này cũng thường chơi kiểu trẻ con.
Ninh Vô Ưu mỉm cười và tiếp tục: "Tôi có thể nói trước với anh điều gì đó, Tô Khả Khả có thể không có thai."
Nghe thấy Tô Khả Khả không có thai, Lệ Cảnh Dương dường như bị kích thích, trở mình ngồi dậy trên ghế sofa.
"Có chắc chắn không?"
Biểu cảm của cậu rõ ràng rất phấn khích.
"Tám mươi phần trăm!"
"Tốt quá, tôi sẽ đến ngay!"
"Được, tôi đợi anh ở trong bệnh viện."
Lệ Cảnh Dương nói xong, cậu gần như quên cả thay giày.
Cậu trực tiếp mặc chiếc áo choàng đen trên ghế sofa, đi giày da, đi luôn như thế.
Bên trong bệnh viện.
Ninh Vô Ưu tắt điện thoại của Lệ Cảnh Dương, nghĩ rằng cậu sẽ sớm xuất hiện, Ninh Vô Ưu liền đi ra ngoài.
Cô ấy giả vờ như vừa mới nhìn thấy Thi Hạ, mỉm cười và chào hỏi Thi Hạ.
"Hạ Hạ, thật trùng hợp!"
Khi nhìn thấy Ninh Vô Ưu, rõ ràng Thi Hạ cũng có một chút bất ngờ.
"Vô Ưu, hôm nay cậu hỗ trợ kiểm tra sao?"
Ninh Vô Ưu gật đầu, thuận tiện liếc mắt nhìn Tô Khả Khả ở bên cạnh.
"Đúng vậy, khí sắc của cô Tô rất tốt!"
Tuy rằng ngoài miệng là nói như vậy, nhưng Ninh Vô Ưu nghĩ rằng Tô Khả Khả giống như một kẻ ngốc không hơn không kém.
Làm gì có người phụ nữ nào đến bệnh viện để kiểm tra sản khoa lại đi giày cao gót mười centimet!
"Cậu ấy nói cậu ấy vẫn đang ở trên đường." Thi Hạ nhẹ nhàng giải thích.
Thực ra, cô chỉ sợ rằng thằng bé hư hỏng đó không đủ can đảm để đối mặt với tất cả những điều này, cậu ấy muốn trốn tránh trách nhiệm.
"Chủ tịch Lệ, không phải ông nói rằng nhà họ Lệ sẽ chịu trách nhiệm sao? Đây là thái độ trách nhiệm của nhà họ Lệ các ông sao?" Bà Tô đang kêu la trong bệnh viện.
Thái độ kiêu ngạo của bà ta làm cho những người khác trong bệnh viện cảm thấy khó chịu.
Sắc mặt của Lệ Cảnh Diễn không được tốt cho lắm, anh chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có mối quan hệ với nhà họ Tô.
"Tôi nghĩ rằng Bà Tô đã hiểu lầm, nhà họ Lệ chúng tôi chỉ chịu trách nhiệm những việc chúng tôi nên chịu trách nhiệm, còn không phải trách nhiệm của nhà họ Lệ tôi, chúng tôi tuyệt đối sẽ không coi tiền như cỏ rác."
Tô Khả Khả nhận ra sắc mặt của Lệ Cảnh Diễn không đúng, biết rằng mẹ mình dù bất kể như thế nào cũng không thể đắc tội với Lệ Cảnh Diễn.
Do đó, cô ta chỉ có thể đứng dậy thật nhanh để ngăn mẹ cô ta lại.
"Được rồi, mẹ đừng nói nữa."
Tuy nhiên, Bà Tô vẫn thao thao bất tuyệt, như thể bà ta cần phải tiếp tục nói vây.
"Thật sự là bây giờ nhà họ Lệ đang bắt nạt con, đứa con gái ngốc này, sao lại nhát gan như vậy!"
Điều mà Tô Khả Khả ghét nhất chính là tính cách của mẹ cô ta, khiến cô ta nhiều lần cảm thấy rất xấu hổ.
Cả hai nhà đứng ở đó, không biết là đợi kiểm tra, hay là đợi Lệ Cảnh Dương tới.
Nhưng, Lệ Cảnh dương đã không xuất hiện.
Ninh Vô Ưu vừa lén liếc nhìn về hướng này.
Hay thật, những người này đứng ở đây làm cái gì đây, nhiều người như vậy, đứng rất chỉnh tề, muốn đánh nhau sao?
Cô ta điện thoại cho Lệ Cảnh Dương.
"Lệ Cảnh Dương, là tôi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghe thấy giọng nói của Ninh Vô Ưu, Lệ Cảnh Dương cảm thấy có chút ngạc nhiên.
Dù sao, cậu nghĩ rằng hôm nay chỉ có mẹ cậu ta gọi điện thoại cho cậu ta, dù sao, hôm nay cậu ta sẽ không xuất hiện ở bệnh viện.
Do đó, mẹ cậu ta nên gọi điện thoại bảo cậu ta đến bệnh viện mới đúng.
"Tôi biết đó là cô, có việc gì sao?" Lệ Cảnh Dương có chút bối rối hỏi.
Ninh Vô ưu nhìn qua thông tin bệnh nhân trong tay cô ta và mỉm cười, có vẻ hả hê.
"Chẳng lẽ hôm nay anh không đến bệnh viện, xem báo cáo kiểm tra của bạn gái anh sao?"
"Tôi không quan tâm."
Lúc này Lệ Cảnh Dương vẫn nằm trên ghế sofa trong căn biệt thự của cậu. Khi nghĩ đến điều này, cậu ta liền cảm thấy buồn bực.
Cậu thật sự không may mắn, ai cũng không có đắc tội lại cố tình đắc tội với Tô Khả Khả.
Người phụ nữ chết tiệt, Lệ Cảnh Dương đã dạy cô ta cách để đối phó với anh trai cậu, nhưng nó lại ngược lại dùng cho chính cậu.
Ninh Vô Ưu thở dài, có chút đồng cảm với Lệ Cảnh Dương, tất nhiên Lệ Cảnh Dương đáng bị như vậy, cô không biết sao!
"Đó thực sự là một điều đáng tiếc, tôi cũng có một kế hoạch bất ngờ lớn chuẩn bị cho anh!"
"Chuyện gì bất ngờ?"
Lúc này Lệ Cảnh Dương không cảm thấy có bất kỳ điều gì đáng để làm cậu kinh ngạc.
Cậu dường như đã bị dọa đến chết lặng rồi.
Ninh Vô Ưu cười cười, trả lời một cách bí ẩn, "Anh đến đây rồi sẽ biết."
Lệ Cảnh Dương bĩu môi, trong suy nghĩ của cậu cho rằng Ninh Vô Ưu đang trêu chọc mình.
Dù sao, người phụ nữ này cũng thường chơi kiểu trẻ con.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ninh Vô Ưu mỉm cười và tiếp tục: "Tôi có thể nói trước với anh điều gì đó, Tô Khả Khả có thể không có thai."
Nghe thấy Tô Khả Khả không có thai, Lệ Cảnh Dương dường như bị kích thích, trở mình ngồi dậy trên ghế sofa.
"Có chắc chắn không?"
Biểu cảm của cậu rõ ràng rất phấn khích.
"Tám mươi phần trăm!"
"Tốt quá, tôi sẽ đến ngay!"
"Được, tôi đợi anh ở trong bệnh viện."
Lệ Cảnh Dương nói xong, cậu gần như quên cả thay giày.
Cậu trực tiếp mặc chiếc áo choàng đen trên ghế sofa, đi giày da, đi luôn như thế.
Bên trong bệnh viện.
Ninh Vô Ưu tắt điện thoại của Lệ Cảnh Dương, nghĩ rằng cậu sẽ sớm xuất hiện, Ninh Vô Ưu liền đi ra ngoài.
Cô ấy giả vờ như vừa mới nhìn thấy Thi Hạ, mỉm cười và chào hỏi Thi Hạ.
"Hạ Hạ, thật trùng hợp!"
Khi nhìn thấy Ninh Vô Ưu, rõ ràng Thi Hạ cũng có một chút bất ngờ.
"Vô Ưu, hôm nay cậu hỗ trợ kiểm tra sao?"
Ninh Vô Ưu gật đầu, thuận tiện liếc mắt nhìn Tô Khả Khả ở bên cạnh.
"Đúng vậy, khí sắc của cô Tô rất tốt!"
Tuy rằng ngoài miệng là nói như vậy, nhưng Ninh Vô Ưu nghĩ rằng Tô Khả Khả giống như một kẻ ngốc không hơn không kém.
Làm gì có người phụ nữ nào đến bệnh viện để kiểm tra sản khoa lại đi giày cao gót mười centimet!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro