.2: Sao Cô Lại...
Diệp Thất
2024-11-08 22:17:40
Lệ Cảnh Diễn mỉm cười, giọng rất kiên quyết.
Xem như anh lợi hại!
Thi Hạ nghiến răng, lòng thầm rủa anh.
Thấy Thi Hạ rốt cuộc chịu cầm lấy chén cháo, Lệ Cảnh Diễn lúc này mới cười.
Cô đút muỗng nào, anh ngoan ngoãn ăn muỗng đó.
Thi Hạ mới đầu còn sợ cháo nóng sẽ lầm anh bị bỏng.
Nhưng sau đó cô lại có ý muốn trêu chọc anh, không thèm thổi cháo nữa, cứ vậy mà đút từng muỗng cháo nóng hổi vào miệng anh.
Cái tên vô lại này, ai bảo anh dám hành hạ tôi!
“Bỏng chết anh luôn đi.”Thi Hạ cười nói.
Nhưng đến khi thấy Lệ Cảnh Diễn trưng ra vẻ mặt đau đớn, Thi Hạ mới lo lắng.
“Anh không sao chứ, mau nhổ ra, tôi giúp ngươi lấy nước lạnh, tôi không phải cố ý.”Thi Hạ vội giải thích.
Cô cứ nghĩ là ăn cũng đã nãy giờ, cháo hẳn là đã lạnh, ai biết anh lại đau cơ chứ.
Nhưng anh không nói lời nào, Thi Hạ càng hoang mang, cô sợ Lệ Cảnh Diễn bị bỏng nặng quá, năng đến mức nói không nên lời.
Cô xoay người muốn đi lấy nước cho anh uống, ai ngờ bị Lệ Cảnh Diễn kéo lại.
Anh kéo cô vào trong ngực, ôm thật chặt.
“Lừa cô thôi.”Anh cười.
Không biết từ khi nào, anh đã sinh ra một thói quen không tốt, chính là thích nhìn Thi Hạ vì mình mà khẩn trương.
Anh thích cảm giác trong mắt cô chỉ có anh.
“Lệ Cảnh Diễn, anh là tên xấu xâ, tôi sẽ không bao giờtin tưởng anh!” Thi Hạ lẩm bẩm.
Nhưng lúc anh ôm cô, Thi Hạ lại cảm thấy có chút ngọt ngào, cô cho rằng mình điên rồi, điên rồi mới có cảm giác như vậy!
――
Buổi chiều, ở Thi Nhuận Trân Châu công ty.
Thi Hạ sau khi chăm sóc Lệ Cảnh Diễn hết một buổi sáng, chiều mới đến công ty.
“Tổng giám đốc Thi, có vẻ tâm trạng của chị hôm nay rất tốt!”Mạt Mạt cười hỏi.
Thi Hạ ngại ngùng sờ mặt mình, nhìn cô vui vẻ lắm sao?
“Không có đâu.”Cô cười nói.
“Nhưng lúc chị tới, mặt mày rất rạng rỡ mà.”Mạt Mạt cười, trêu chọc.
Nhìn dáng vẻ này, quan hệ của tổng giám đốc Thi và chủ tịch Lệ gần đây hẳn là rất tốt.
Thi Hạ lại sờ mặt mình, nhìn Mạt Mạt hỏi: “Chị rạng rỡ sao?”
Phải chăm sóc cái tên Lệ Cảnh Diễn đầu óc không bình thường đó, cô sao có thể sẽ cảm thấy vui được chứ!
Nhất định là Mạt Mạt đã bị điên rồi,con bé này chỉ toàn suy nghĩ bậy bạ.
Đúng, nhất định là như vậy.
“Đúng rồi, Cảnh Dương hôm nay có đến không?Chị nhớ là cậu ấy có buổi quay hình.”Thi Hạ tiếp tục hỏi.
Bình thường, chỉ cần cô xuất hiện ở công ty, Lệ Cảnh Dương nhất định sẽ chạy đến ngay.
Nhưng nãy giờ không hề thấy Lệ Cảnh Dương, cô cũng rất ngạc nhiên.
“Hình như cậu ấy xin nghỉ, bảo dời lại buổi quay hình.”Mạt Mạt trả lời.
Từ khi cậu cùng Thi Nhuận Trân Châu hợp tác tới nay, vẫn chưa từng giở trò yêu sách của các sao lớn, quả thật là một nam thần tốt bụng.
Nên cậu xin nghỉ nhất định là có chuyện cần làm.
Thi Hạ cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, chỉgật đầu, Lệ Cảnh Dương vốn là minh tinh hạng nhất, có chuyện phải giải quyết cũng là chuyện thường thôi.
Dù sao chuyện quay hình cũng có thể đợi được, không sao.
“Tốt, chị hiểu rồi.”
Nhưng Lệ Cảnh Dương đang hoang mang cỡ nào, chỉ có bản thân cậu biết.
Lệ Cảnh Dương cậu đây là người như thế nào, sao có thể phạm sai lầm như vậy, thật là đáng chết!
“Anh đã ngồi ở đó 3 tiếng rồi, bên ngoài thời tiết tốt lắm, sao không đi dạo đi.”
Trợ lý thấy Lệ Cảnh Dương vẫn còn ngồi bên cửa sổ thì thở dài, đã 3 tiểng rồi!
Xem như anh lợi hại!
Thi Hạ nghiến răng, lòng thầm rủa anh.
Thấy Thi Hạ rốt cuộc chịu cầm lấy chén cháo, Lệ Cảnh Diễn lúc này mới cười.
Cô đút muỗng nào, anh ngoan ngoãn ăn muỗng đó.
Thi Hạ mới đầu còn sợ cháo nóng sẽ lầm anh bị bỏng.
Nhưng sau đó cô lại có ý muốn trêu chọc anh, không thèm thổi cháo nữa, cứ vậy mà đút từng muỗng cháo nóng hổi vào miệng anh.
Cái tên vô lại này, ai bảo anh dám hành hạ tôi!
“Bỏng chết anh luôn đi.”Thi Hạ cười nói.
Nhưng đến khi thấy Lệ Cảnh Diễn trưng ra vẻ mặt đau đớn, Thi Hạ mới lo lắng.
“Anh không sao chứ, mau nhổ ra, tôi giúp ngươi lấy nước lạnh, tôi không phải cố ý.”Thi Hạ vội giải thích.
Cô cứ nghĩ là ăn cũng đã nãy giờ, cháo hẳn là đã lạnh, ai biết anh lại đau cơ chứ.
Nhưng anh không nói lời nào, Thi Hạ càng hoang mang, cô sợ Lệ Cảnh Diễn bị bỏng nặng quá, năng đến mức nói không nên lời.
Cô xoay người muốn đi lấy nước cho anh uống, ai ngờ bị Lệ Cảnh Diễn kéo lại.
Anh kéo cô vào trong ngực, ôm thật chặt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Lừa cô thôi.”Anh cười.
Không biết từ khi nào, anh đã sinh ra một thói quen không tốt, chính là thích nhìn Thi Hạ vì mình mà khẩn trương.
Anh thích cảm giác trong mắt cô chỉ có anh.
“Lệ Cảnh Diễn, anh là tên xấu xâ, tôi sẽ không bao giờtin tưởng anh!” Thi Hạ lẩm bẩm.
Nhưng lúc anh ôm cô, Thi Hạ lại cảm thấy có chút ngọt ngào, cô cho rằng mình điên rồi, điên rồi mới có cảm giác như vậy!
――
Buổi chiều, ở Thi Nhuận Trân Châu công ty.
Thi Hạ sau khi chăm sóc Lệ Cảnh Diễn hết một buổi sáng, chiều mới đến công ty.
“Tổng giám đốc Thi, có vẻ tâm trạng của chị hôm nay rất tốt!”Mạt Mạt cười hỏi.
Thi Hạ ngại ngùng sờ mặt mình, nhìn cô vui vẻ lắm sao?
“Không có đâu.”Cô cười nói.
“Nhưng lúc chị tới, mặt mày rất rạng rỡ mà.”Mạt Mạt cười, trêu chọc.
Nhìn dáng vẻ này, quan hệ của tổng giám đốc Thi và chủ tịch Lệ gần đây hẳn là rất tốt.
Thi Hạ lại sờ mặt mình, nhìn Mạt Mạt hỏi: “Chị rạng rỡ sao?”
Phải chăm sóc cái tên Lệ Cảnh Diễn đầu óc không bình thường đó, cô sao có thể sẽ cảm thấy vui được chứ!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhất định là Mạt Mạt đã bị điên rồi,con bé này chỉ toàn suy nghĩ bậy bạ.
Đúng, nhất định là như vậy.
“Đúng rồi, Cảnh Dương hôm nay có đến không?Chị nhớ là cậu ấy có buổi quay hình.”Thi Hạ tiếp tục hỏi.
Bình thường, chỉ cần cô xuất hiện ở công ty, Lệ Cảnh Dương nhất định sẽ chạy đến ngay.
Nhưng nãy giờ không hề thấy Lệ Cảnh Dương, cô cũng rất ngạc nhiên.
“Hình như cậu ấy xin nghỉ, bảo dời lại buổi quay hình.”Mạt Mạt trả lời.
Từ khi cậu cùng Thi Nhuận Trân Châu hợp tác tới nay, vẫn chưa từng giở trò yêu sách của các sao lớn, quả thật là một nam thần tốt bụng.
Nên cậu xin nghỉ nhất định là có chuyện cần làm.
Thi Hạ cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, chỉgật đầu, Lệ Cảnh Dương vốn là minh tinh hạng nhất, có chuyện phải giải quyết cũng là chuyện thường thôi.
Dù sao chuyện quay hình cũng có thể đợi được, không sao.
“Tốt, chị hiểu rồi.”
Nhưng Lệ Cảnh Dương đang hoang mang cỡ nào, chỉ có bản thân cậu biết.
Lệ Cảnh Dương cậu đây là người như thế nào, sao có thể phạm sai lầm như vậy, thật là đáng chết!
“Anh đã ngồi ở đó 3 tiếng rồi, bên ngoài thời tiết tốt lắm, sao không đi dạo đi.”
Trợ lý thấy Lệ Cảnh Dương vẫn còn ngồi bên cửa sổ thì thở dài, đã 3 tiểng rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro