. 2 : Suýt Nữa...
Diệp Thất
2024-11-08 22:17:40
Lệ Cảnh Diễn một tay ấn lên khoá vân tay, một tay vẫn ôm chặt lấy eo của Thi Hạ.
Tay Thi Hạ thậm chí không có sức để phản kháng Lệ Cảnh Diễn.
Cô chỉ có thể trơ mắt nhìn Lệ Cảnh Diễn đẩy mình vào trong phòng, sau đó dùng chân đóng cửa phòng khách lại.
Lệ Cảnh Diễn dường như xách Thi Hạ vào trong, đưa thẳng cô lên phòng.
Lúc Thi Hạ bị đẩy lên chiếc giường lớn, cô mới có chút sợ.
"Lệ Cảnh Diễn, anh say rồi!" Giọng của cô lúc này chuyển sang gào thét.
Nếu tiếp tục trong tình thế này, cô hiểu rất rõ chuyện gì đang chờ đợi cô ở phía trước!
"Thi Hạ, anh giờ đang rất tỉnh!"
Lệ Cảnh Diễn diễn vùi đầu vào cổ cô, hơi thở của anh đưa lên mũi cô, ấm áp lạ thường.
Nhưng giọt nước mắt của Thi Hạ lăn dài trên má, tại sao...
Nhất định phải như vậy sao?
Nhìn thấy nước mắt của Thi Hạ, Lệ Cảnh Diễn đột nhiên bừng tỉnh. Anh đang làm cái gì vậy!
Anh đẩy Thi Hạ ra, quay người, rời đi trong bộ dạng vô cùng bi đát.
Thi Hạ cứ như vậy, quần xộc xệch nằm trên chiếc giường lớn trong phòng.
Cô rất sợ.
Cô không còn sức để đứng dậy. Đây là lần đầu tiên cô trải qua chuyện này.
Mặc dù là chồng của mình, nhưng Thi Hạ vẫn cảm thấy lo sợ, bất an,
Lê Cảnh Diễm cả đêm hôm đó không về nhà. Sáng hôm sau cũng vậy.
Thi Hạ nghĩ chắc anh đi tìm Lục Hinh Lâm.
Nhưng như vậy cũng tốt, hai người họ đều là cam tâm tình nguyện, đó mới là tình yêu chân chính.
Về phần Thi Hạ, cô ở một mình cũng có thể rất tốt.
Nhưng hôm nay vẫn là sinh nhật của cha.
Thi Hạ nhìn dáng vẻ tồi tệ của mình trong gương, cười đau khổ.
Nhìn mà xem, không biết cô đã làm gì để bản thân mình trở nên thảm hại như vậy.
Sau chuyện tối hôm qua, sắc mặt của Thi Hạ có phần nhợt nhạt. Vì thế cô cố tình trang điểm nhẹ.
Trên lớp phấn nền, cô trang điểm cho khuôn mặt xinh đẹp của mình trở nên có khối.
Cô là một người mạnh mẽ như vậy.
Cho dù hôm nay một mình đi tới đó thì cô cũng không để mình làm trò cười cho thiên hạ.
Hạ Hạ, con đến rồi à!
Bạch Xù vừa cười vừa đi tới, kéo theo cả con gái mình. Dường như không thể tin được việc bà ta chửi con gái mình là tiện nhân một cách thậm tệ trên điện thoại hôm qua.
Sao con lại đến một mình, Lệ Cảnh Diễn đâu?
Nhìn thấy Thi Hạ đi một mình, không có Lệ Cảnh Diễn đi cùng, sắc mặt Bạch Xu thay đổi hẳn.
Thi Hạ lạnh nhạt đáp: "Anh ta không muốn tới, chẳng nhẽ tôi phải bắt anh ta tới được sao?"
Thấy Lệ Cảnh Diễn không đến, sự vui vẻ vừa nãy trên mặt Bạch Xu biến mất.
Thái độ niềm nở chỉ dành cho Lệ Cảnh Diễn, chứ không phải cho Thi Hạ!
"Thi Hạ, người chúng ta bây giờ muốn gặp là Lệ Cảnh Diễn, cô là vợ nó mà ngay cả một chuyện nhỏ như thế mà cũng không làm được sao!"
Thi Hạ có chút nổi nóng. Cô đến một mình không phải rất rõ ràng là Lệ Cảnh Diễn không tới sao?
"Tôi đã nói, chân ở trên người anh ta, Lệ Cảnh Diễn muốn đi đâu, Thi Hạ tôi không quản được."
Bạch Xu quay ngoắt, trở nên chua ngoa.
"Thi Hạ, cô thật vô dụng!"
Tay Thi Hạ thậm chí không có sức để phản kháng Lệ Cảnh Diễn.
Cô chỉ có thể trơ mắt nhìn Lệ Cảnh Diễn đẩy mình vào trong phòng, sau đó dùng chân đóng cửa phòng khách lại.
Lệ Cảnh Diễn dường như xách Thi Hạ vào trong, đưa thẳng cô lên phòng.
Lúc Thi Hạ bị đẩy lên chiếc giường lớn, cô mới có chút sợ.
"Lệ Cảnh Diễn, anh say rồi!" Giọng của cô lúc này chuyển sang gào thét.
Nếu tiếp tục trong tình thế này, cô hiểu rất rõ chuyện gì đang chờ đợi cô ở phía trước!
"Thi Hạ, anh giờ đang rất tỉnh!"
Lệ Cảnh Diễn diễn vùi đầu vào cổ cô, hơi thở của anh đưa lên mũi cô, ấm áp lạ thường.
Nhưng giọt nước mắt của Thi Hạ lăn dài trên má, tại sao...
Nhất định phải như vậy sao?
Nhìn thấy nước mắt của Thi Hạ, Lệ Cảnh Diễn đột nhiên bừng tỉnh. Anh đang làm cái gì vậy!
Anh đẩy Thi Hạ ra, quay người, rời đi trong bộ dạng vô cùng bi đát.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thi Hạ cứ như vậy, quần xộc xệch nằm trên chiếc giường lớn trong phòng.
Cô rất sợ.
Cô không còn sức để đứng dậy. Đây là lần đầu tiên cô trải qua chuyện này.
Mặc dù là chồng của mình, nhưng Thi Hạ vẫn cảm thấy lo sợ, bất an,
Lê Cảnh Diễm cả đêm hôm đó không về nhà. Sáng hôm sau cũng vậy.
Thi Hạ nghĩ chắc anh đi tìm Lục Hinh Lâm.
Nhưng như vậy cũng tốt, hai người họ đều là cam tâm tình nguyện, đó mới là tình yêu chân chính.
Về phần Thi Hạ, cô ở một mình cũng có thể rất tốt.
Nhưng hôm nay vẫn là sinh nhật của cha.
Thi Hạ nhìn dáng vẻ tồi tệ của mình trong gương, cười đau khổ.
Nhìn mà xem, không biết cô đã làm gì để bản thân mình trở nên thảm hại như vậy.
Sau chuyện tối hôm qua, sắc mặt của Thi Hạ có phần nhợt nhạt. Vì thế cô cố tình trang điểm nhẹ.
Trên lớp phấn nền, cô trang điểm cho khuôn mặt xinh đẹp của mình trở nên có khối.
Cô là một người mạnh mẽ như vậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cho dù hôm nay một mình đi tới đó thì cô cũng không để mình làm trò cười cho thiên hạ.
Hạ Hạ, con đến rồi à!
Bạch Xù vừa cười vừa đi tới, kéo theo cả con gái mình. Dường như không thể tin được việc bà ta chửi con gái mình là tiện nhân một cách thậm tệ trên điện thoại hôm qua.
Sao con lại đến một mình, Lệ Cảnh Diễn đâu?
Nhìn thấy Thi Hạ đi một mình, không có Lệ Cảnh Diễn đi cùng, sắc mặt Bạch Xu thay đổi hẳn.
Thi Hạ lạnh nhạt đáp: "Anh ta không muốn tới, chẳng nhẽ tôi phải bắt anh ta tới được sao?"
Thấy Lệ Cảnh Diễn không đến, sự vui vẻ vừa nãy trên mặt Bạch Xu biến mất.
Thái độ niềm nở chỉ dành cho Lệ Cảnh Diễn, chứ không phải cho Thi Hạ!
"Thi Hạ, người chúng ta bây giờ muốn gặp là Lệ Cảnh Diễn, cô là vợ nó mà ngay cả một chuyện nhỏ như thế mà cũng không làm được sao!"
Thi Hạ có chút nổi nóng. Cô đến một mình không phải rất rõ ràng là Lệ Cảnh Diễn không tới sao?
"Tôi đã nói, chân ở trên người anh ta, Lệ Cảnh Diễn muốn đi đâu, Thi Hạ tôi không quản được."
Bạch Xu quay ngoắt, trở nên chua ngoa.
"Thi Hạ, cô thật vô dụng!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro