. 3: Anh Em Tra...
Diệp Thất
2024-11-08 22:17:40
Ý đồ của em ruột mình với vợ mình, Lệ Cảnh Diễn hiểu rất rõ, và anh sẽ không cho phép chuyện như vậy xảy ra.
Thi Hạ chỉ có thể cố gắng giảng hòa: "Khụ khụ, bọn chị công việc bận rộn, cũng không có thời gian ăn cơm cùng nhau."
"Phải vậy không, em cứ có cảm giác là anh ấy không biết quý trọng..."
Lệ Cảnh Dương còn chưa nói hết câu thì đãbị Lệ Cảnh Diễn làm gián đoạn.
"Tới rồi."
Lệ Cảnh Diễn nói xong liền thắng xe lại ngay,đầu của Lệ Cảnh Dương bị đụng vào nóc xe ở phía trước, đau đến mức cậu phải trợn mắt.
Anh ấy chắc chắn là đang trả thù.
Lệ Cảnh Diễn đang thầm nhủ là đáng đời cậu lắm!
Sau khi ba người họ tìm được chỗ ngồi, người phục vụ lập tức tới ngay.
Đây quả là bàn ăn của những người đẹp, nam thì đẹp trai ngời ngời, nữ thì cũng khá xinh gái.
"Ba vị muốn ăn lẩu gì ạ?"
Lệ Cảnh Diễn cùng Lệ Cảnh Dương đều lo bận chuyện riêng, không nói gì.
"Lẩu dưỡng sinh vậy." Thi Hạ mở miệng trả lời.
Nghe Thi Hạ nói, Lệ Cảnh Dương cảm thấy rất ngạc nhiên.
Cậu nhớ rất rõ, hồi đóhội học sinh đại học thường xuyên đi ra ngoài ăn liên hoan, Thi Hạ thích cũng không phải là lẩu dưỡng sinh!
"Không đúng, Hạ Hạ, chị không phải thích ăn cay hay sao?" Lệ Cảnh Dương không thể hiểu.
Hôm nay vì sao Thi Hạ lại vô cớ mà thay đổi khẩu vị.
Lệ Cảnh Diễn ngồi bên cạnh chỉ lạnh lùng nói bốn chữ: "Chú nhớ lầm rồi."
"Em không thể nhớ lầm được! Trí nhớ của em vẫn luôn rất tốt, Hạ Hạ còn nói, ăn lẩu là vì muốn ra mồ hôi."
Thi Hạ đành phải giải thích một chút: "Anh của em có bệnh bao tử tương đối nghiêm trọng, anh ấy khôngăn cay được."
Lệ Cảnh Dương nghe thấy vậy, trong lòng liền cảm thấy không vui.
"Anh ấy có thể lựa chọn không ăn, làm vậy còn có thể giảm béo."
"Lệ Cảnh Dương, còn chú có thể lựa chọn im lặng." Lệ Cảnh Diễn liếc em mình.
Tình hình này, chắc anh phải nói chuyện rõ ràng với em trai mình ngay thôi.
Người làm anh trai như anh có thể dung túng cho cậu, nhưng cái gì cũng có giới hạn của nó.
Nhưng mà, Thi Hạ lúc chọn lẩu vẫn chu đáo suy nghĩ đến bệnh bao tử của anh, Lệ Cảnh Diễn trong lòng cảm thấy rất vui, ít ra trong lòng Thi Hạvẫn là có anh.
"Được rồi, mauăn cơm đi, lúc ăn và ngủ không được nói chuyện."
Bữa cơm đó may mà không có việc gì xảy ra, Nhưng Thi Hạ lại là cảm thấy có chút buồn bực.
Ba người đều không nói lời nào, nếu có tình cờ mở miệng, đều là để công kích nhau, rất căng thẳng!
――
Ăn xong cơm trưa, Thi Hạ tìm một cái cớ, nói còn việc ở công ty chưa xong rồi vội chuồn đi.
Ở bên cạnh hai anh em này, thật sự là quá không an toàn.
Lệ Cảnh Diễn nhìn lướt Lệ Cảnh Dương rồi cũng bỏ về công ty, nhưng anh đã quyết định, có một số việc, nhất định phải nói rõ ràng với cậu.
Buổi chiều bốn giờ, Lệ Cảnh Dương bất ngờ nhận được điện thoại của Lệ Cảnh Diễn.
Anh cậu có một thói quen, cứ làm việc đến bốn giờ chiều là sẽ nghỉ ngơi một chút.
Cho nên, anh ấy rãnh quá nên gọi cho cậu sao?
"Hôm nay đột nhiên gọi điện thoại cho em, là vì nhớ em sao?" Lệ Cảnh Dương cười.
"Không phải, chỉ là muốn nhắc nhở em một số chuyện."
Lệ Cảnh Dương bĩu môi, anh trai đúng là một người nhàm chán, một chút khiếu hài hước cũng không có.
"Nếu chuyện anh muốn nói là về Hạ Hạ, vậy..."
Lệ Cảnh vội chen ngang vào, anh biết Lệ Cảnh Dương chỉ là không dám đối mặt với sự thật mà thôi.
Nhưng có một số việc, tuy là đã sai rồi nhưng vẫn phải cứu vãn, nếu không sẽ sai lại càng sai!
"Lệ Cảnh Dương, tính tình của anh, từ nhỏ đến lớn em là người rõ nhất, cho nên Thi Hạ là vợ của anh, giữ khoảng cách với cô ấy chính là điều mà một người em trai như em nên làm."
"Nếu nói về Thi Hạ, em quen biết chị ấy sớm hơn anh, hơn nữa không phải anh đã có cô Thẩm rồi sao?"
Lệ Cảnh Diễn muốn Lệ Cảnh Dương từ bỏ chuyện theo đuổi Thi Hạ, chuyện này Lệ Cảnh Dương không làm được.
"Chú điều tra tôi à?" Giọng của Lệ Cảnh Diễn lập tức trở nên lạnh lùng.
Lệ Cảnh Dương mặc kệ anh, tiếp tục nói.
"Năm đó anh và cô Thẩm kia yêu nhau đến long trời lở đất, mọi người đều biết, hơn nữa, anh và Thi Hạ là do hai gia đình sắp xếp nên mới lấy nhau, hai người vốn không có cảm tình."
Thi Hạ chỉ có thể cố gắng giảng hòa: "Khụ khụ, bọn chị công việc bận rộn, cũng không có thời gian ăn cơm cùng nhau."
"Phải vậy không, em cứ có cảm giác là anh ấy không biết quý trọng..."
Lệ Cảnh Dương còn chưa nói hết câu thì đãbị Lệ Cảnh Diễn làm gián đoạn.
"Tới rồi."
Lệ Cảnh Diễn nói xong liền thắng xe lại ngay,đầu của Lệ Cảnh Dương bị đụng vào nóc xe ở phía trước, đau đến mức cậu phải trợn mắt.
Anh ấy chắc chắn là đang trả thù.
Lệ Cảnh Diễn đang thầm nhủ là đáng đời cậu lắm!
Sau khi ba người họ tìm được chỗ ngồi, người phục vụ lập tức tới ngay.
Đây quả là bàn ăn của những người đẹp, nam thì đẹp trai ngời ngời, nữ thì cũng khá xinh gái.
"Ba vị muốn ăn lẩu gì ạ?"
Lệ Cảnh Diễn cùng Lệ Cảnh Dương đều lo bận chuyện riêng, không nói gì.
"Lẩu dưỡng sinh vậy." Thi Hạ mở miệng trả lời.
Nghe Thi Hạ nói, Lệ Cảnh Dương cảm thấy rất ngạc nhiên.
Cậu nhớ rất rõ, hồi đóhội học sinh đại học thường xuyên đi ra ngoài ăn liên hoan, Thi Hạ thích cũng không phải là lẩu dưỡng sinh!
"Không đúng, Hạ Hạ, chị không phải thích ăn cay hay sao?" Lệ Cảnh Dương không thể hiểu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hôm nay vì sao Thi Hạ lại vô cớ mà thay đổi khẩu vị.
Lệ Cảnh Diễn ngồi bên cạnh chỉ lạnh lùng nói bốn chữ: "Chú nhớ lầm rồi."
"Em không thể nhớ lầm được! Trí nhớ của em vẫn luôn rất tốt, Hạ Hạ còn nói, ăn lẩu là vì muốn ra mồ hôi."
Thi Hạ đành phải giải thích một chút: "Anh của em có bệnh bao tử tương đối nghiêm trọng, anh ấy khôngăn cay được."
Lệ Cảnh Dương nghe thấy vậy, trong lòng liền cảm thấy không vui.
"Anh ấy có thể lựa chọn không ăn, làm vậy còn có thể giảm béo."
"Lệ Cảnh Dương, còn chú có thể lựa chọn im lặng." Lệ Cảnh Diễn liếc em mình.
Tình hình này, chắc anh phải nói chuyện rõ ràng với em trai mình ngay thôi.
Người làm anh trai như anh có thể dung túng cho cậu, nhưng cái gì cũng có giới hạn của nó.
Nhưng mà, Thi Hạ lúc chọn lẩu vẫn chu đáo suy nghĩ đến bệnh bao tử của anh, Lệ Cảnh Diễn trong lòng cảm thấy rất vui, ít ra trong lòng Thi Hạvẫn là có anh.
"Được rồi, mauăn cơm đi, lúc ăn và ngủ không được nói chuyện."
Bữa cơm đó may mà không có việc gì xảy ra, Nhưng Thi Hạ lại là cảm thấy có chút buồn bực.
Ba người đều không nói lời nào, nếu có tình cờ mở miệng, đều là để công kích nhau, rất căng thẳng!
――
Ăn xong cơm trưa, Thi Hạ tìm một cái cớ, nói còn việc ở công ty chưa xong rồi vội chuồn đi.
Ở bên cạnh hai anh em này, thật sự là quá không an toàn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lệ Cảnh Diễn nhìn lướt Lệ Cảnh Dương rồi cũng bỏ về công ty, nhưng anh đã quyết định, có một số việc, nhất định phải nói rõ ràng với cậu.
Buổi chiều bốn giờ, Lệ Cảnh Dương bất ngờ nhận được điện thoại của Lệ Cảnh Diễn.
Anh cậu có một thói quen, cứ làm việc đến bốn giờ chiều là sẽ nghỉ ngơi một chút.
Cho nên, anh ấy rãnh quá nên gọi cho cậu sao?
"Hôm nay đột nhiên gọi điện thoại cho em, là vì nhớ em sao?" Lệ Cảnh Dương cười.
"Không phải, chỉ là muốn nhắc nhở em một số chuyện."
Lệ Cảnh Dương bĩu môi, anh trai đúng là một người nhàm chán, một chút khiếu hài hước cũng không có.
"Nếu chuyện anh muốn nói là về Hạ Hạ, vậy..."
Lệ Cảnh vội chen ngang vào, anh biết Lệ Cảnh Dương chỉ là không dám đối mặt với sự thật mà thôi.
Nhưng có một số việc, tuy là đã sai rồi nhưng vẫn phải cứu vãn, nếu không sẽ sai lại càng sai!
"Lệ Cảnh Dương, tính tình của anh, từ nhỏ đến lớn em là người rõ nhất, cho nên Thi Hạ là vợ của anh, giữ khoảng cách với cô ấy chính là điều mà một người em trai như em nên làm."
"Nếu nói về Thi Hạ, em quen biết chị ấy sớm hơn anh, hơn nữa không phải anh đã có cô Thẩm rồi sao?"
Lệ Cảnh Diễn muốn Lệ Cảnh Dương từ bỏ chuyện theo đuổi Thi Hạ, chuyện này Lệ Cảnh Dương không làm được.
"Chú điều tra tôi à?" Giọng của Lệ Cảnh Diễn lập tức trở nên lạnh lùng.
Lệ Cảnh Dương mặc kệ anh, tiếp tục nói.
"Năm đó anh và cô Thẩm kia yêu nhau đến long trời lở đất, mọi người đều biết, hơn nữa, anh và Thi Hạ là do hai gia đình sắp xếp nên mới lấy nhau, hai người vốn không có cảm tình."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro