.3: Hình Tượng...
Diệp Thất
2024-11-08 22:17:40
Trong phòng Lệ Cảnh Dương
Lệ Cảnh Dương đứng bên cạnh cửa sổ, bên cạnh là một chiếc ghế được thiết kế rất tinh xảo.
Phòng của anh ở lầu ba, tràn nhà làm bằng gỗ, giấy dán tường được thiết kế ba chiều giống một rừng cây, vừa tươi mới vừa thanh tao.
Căn phòng này phối hợp với kiến trúc tổng thể nhà họ Lệ có vẻ hơi lạc lõng.
Nhưng đây cũng là nơi riêng tư, cũng có lẽ do tính cách Lệ Cảnh Dương từ nhỏ đã vậy, anh không bao giờ làm những chuyện mà bố mẹ sắp xếp cho mình. Dù sao đi nữa anh cũng là một người có gì nói đó.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Lệ Cảnh Dương hơi giật mình, ngay sau đó anh phản ứng lại, người vào bây giờ chắc là mẹ anh.
Ngoài Tô Giai Kỳ, không còn ai sẵn sàng đến đây tìm anh.
"Mẹ à, để con yên tĩnh một chút."
"Là tôi."
Giọng Lệ Cảnh Diễn hơi buồn, không nghe ra được tâm trạng lúc này của anh.
Lệ Cảnh Dương quay người nhìn anh trai mình.
Anh không biết lúc này anh trai đến tìm mình làm gì, chẳng lẽ muốn đến để cười mình sao?
"Anh đến làm gì?"
Lệ Cảnh Diễn cười, nhìn lướt qua dáng vẻ lúc này của Lệ Cảnh Dương: "Tôi đến xem trò cười của chú."
Lệ Cảnh Dương cũng không tức giận, chỉ nhếch miệng cười: "Được rồi, giờ xem xong rồi, anh đi đi."
Lệ Cảnh Diễn không chế giễu nữa, dù anh không nói gì nhưng có vẻ em trai anh cũng đã sa sút tinh thần lắm rồi.
Nhìn Lệ Cảnh Dương, ánh mắt Lệ Cảnh Diễn hơi phức tạp.
Không thể không nói khi anh nhớ đến Thi Hạ thì anh không thể tha thứ cho Lệ Cảnh Dương.
Thi Hạ là ranh giới cuối cùng của anh, nhưng Lệ Cảnh Dương đã đụng phải!
"Tôi chỉ muốn nói cho chú biết, thay vì chú cứ quấn quýt suy nghĩ chịu trách nhiệm kiểu gì, thì chú hãy nghĩ một chút xem liệu đó có phải trách nhiệm của chú không.“
Lệ Cảnh Diễn nói xong xoay người rời đi, nếu như Lệ Cảnh Dương vẫn không hiểu được ý anh thì anh sẽ không nhắc nhở thêm nữa.
Lệ Cảnh Dương lập tức nhìn anh trai mình.
"Ý anh là gì?"
Nhưng Lệ Cảnh Dương cũng không trả lời thêm.
"Tôi đưa Thi Hạ về nhà."
Anh không nói về chuyện vừa rồi, nhưng nếu Lệ Cảnh Dương vẫn còn não thì chắc chắn sẽ hiểu điều anh muốn nói.
___
Công ti Thi Nhuận Trân Châu.
Hôm nay khi Thi Hạ đến công ty, cô cảm thấy bầu không khí hình như có gì sai sai.
Mọi người cứ châu đầu ghé tai, lén la lén lút, mà ánh mắt mọi người nhìn cô cũng không bình thường.
Thi Hạ nhìn Mạt Mạt bên cạnh: "Có chuyện gì thế Mạt Mạt, xảy ra chuyện gì à?"
Trong tình huống này nếu nói là không có chuyện gì Thi Hạ cũng không tin.
"Chuyện của cậu hai nhà họ Lệ."
"Chuyện gì?"
Thi Hạ không nghĩ ra Lệ Cảnh Dương có chuyện gì.
"Chuyện tình cảm giữa anh ấy và Tô Khả Khả, tổng giám đốc Thi, chị chưa biết chuyện đấy sao?"
Thi Hạ sửng sốt, tất nhiên là cô biết chuyện này, nhưng cô không ngờ nó lại lan nhanh như vậy, tất cả mọi người trong công ty đều biết.
"Nhưng mà... Cái này thì liên quan gì đến biểu hiện bất thường của mọi người?"
"Tổng giám đốc Thi, chị phải biết Lệ Cảnh Dương là người chồng quốc dân, bây giờ thì hình tượng sụp đổ rồi." Mạt Mạt bĩu môi nói.
Nếu như không phải Mạt Mạt cũng có chút hiểu biết về Lệ Cảnh Dương, cô đã nghĩ rằng anh là một tên khốn nạn.
Thi Hạ nhíu mày, cô biết nếu chuyện này bị phơi bày thì sẽ càng khó để giải quyết.
"Là Tô Khả Khả chủ động phơi bày chuyện này sao?" Thi Hạ hỏi.
Mạt Mạt gật đầu:"Vâng, bây giờ cũng lên hot search rồi."
Lệ Cảnh Dương đứng bên cạnh cửa sổ, bên cạnh là một chiếc ghế được thiết kế rất tinh xảo.
Phòng của anh ở lầu ba, tràn nhà làm bằng gỗ, giấy dán tường được thiết kế ba chiều giống một rừng cây, vừa tươi mới vừa thanh tao.
Căn phòng này phối hợp với kiến trúc tổng thể nhà họ Lệ có vẻ hơi lạc lõng.
Nhưng đây cũng là nơi riêng tư, cũng có lẽ do tính cách Lệ Cảnh Dương từ nhỏ đã vậy, anh không bao giờ làm những chuyện mà bố mẹ sắp xếp cho mình. Dù sao đi nữa anh cũng là một người có gì nói đó.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Lệ Cảnh Dương hơi giật mình, ngay sau đó anh phản ứng lại, người vào bây giờ chắc là mẹ anh.
Ngoài Tô Giai Kỳ, không còn ai sẵn sàng đến đây tìm anh.
"Mẹ à, để con yên tĩnh một chút."
"Là tôi."
Giọng Lệ Cảnh Diễn hơi buồn, không nghe ra được tâm trạng lúc này của anh.
Lệ Cảnh Dương quay người nhìn anh trai mình.
Anh không biết lúc này anh trai đến tìm mình làm gì, chẳng lẽ muốn đến để cười mình sao?
"Anh đến làm gì?"
Lệ Cảnh Diễn cười, nhìn lướt qua dáng vẻ lúc này của Lệ Cảnh Dương: "Tôi đến xem trò cười của chú."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lệ Cảnh Dương cũng không tức giận, chỉ nhếch miệng cười: "Được rồi, giờ xem xong rồi, anh đi đi."
Lệ Cảnh Diễn không chế giễu nữa, dù anh không nói gì nhưng có vẻ em trai anh cũng đã sa sút tinh thần lắm rồi.
Nhìn Lệ Cảnh Dương, ánh mắt Lệ Cảnh Diễn hơi phức tạp.
Không thể không nói khi anh nhớ đến Thi Hạ thì anh không thể tha thứ cho Lệ Cảnh Dương.
Thi Hạ là ranh giới cuối cùng của anh, nhưng Lệ Cảnh Dương đã đụng phải!
"Tôi chỉ muốn nói cho chú biết, thay vì chú cứ quấn quýt suy nghĩ chịu trách nhiệm kiểu gì, thì chú hãy nghĩ một chút xem liệu đó có phải trách nhiệm của chú không.“
Lệ Cảnh Diễn nói xong xoay người rời đi, nếu như Lệ Cảnh Dương vẫn không hiểu được ý anh thì anh sẽ không nhắc nhở thêm nữa.
Lệ Cảnh Dương lập tức nhìn anh trai mình.
"Ý anh là gì?"
Nhưng Lệ Cảnh Dương cũng không trả lời thêm.
"Tôi đưa Thi Hạ về nhà."
Anh không nói về chuyện vừa rồi, nhưng nếu Lệ Cảnh Dương vẫn còn não thì chắc chắn sẽ hiểu điều anh muốn nói.
___
Công ti Thi Nhuận Trân Châu.
Hôm nay khi Thi Hạ đến công ty, cô cảm thấy bầu không khí hình như có gì sai sai.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mọi người cứ châu đầu ghé tai, lén la lén lút, mà ánh mắt mọi người nhìn cô cũng không bình thường.
Thi Hạ nhìn Mạt Mạt bên cạnh: "Có chuyện gì thế Mạt Mạt, xảy ra chuyện gì à?"
Trong tình huống này nếu nói là không có chuyện gì Thi Hạ cũng không tin.
"Chuyện của cậu hai nhà họ Lệ."
"Chuyện gì?"
Thi Hạ không nghĩ ra Lệ Cảnh Dương có chuyện gì.
"Chuyện tình cảm giữa anh ấy và Tô Khả Khả, tổng giám đốc Thi, chị chưa biết chuyện đấy sao?"
Thi Hạ sửng sốt, tất nhiên là cô biết chuyện này, nhưng cô không ngờ nó lại lan nhanh như vậy, tất cả mọi người trong công ty đều biết.
"Nhưng mà... Cái này thì liên quan gì đến biểu hiện bất thường của mọi người?"
"Tổng giám đốc Thi, chị phải biết Lệ Cảnh Dương là người chồng quốc dân, bây giờ thì hình tượng sụp đổ rồi." Mạt Mạt bĩu môi nói.
Nếu như không phải Mạt Mạt cũng có chút hiểu biết về Lệ Cảnh Dương, cô đã nghĩ rằng anh là một tên khốn nạn.
Thi Hạ nhíu mày, cô biết nếu chuyện này bị phơi bày thì sẽ càng khó để giải quyết.
"Là Tô Khả Khả chủ động phơi bày chuyện này sao?" Thi Hạ hỏi.
Mạt Mạt gật đầu:"Vâng, bây giờ cũng lên hot search rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro