Chương 30 - Phá Kén Thành Điệp
.1: Món Quà Đo...
Thất Tịch
2024-08-12 18:27:11
Giọng nói mềm nhũn mang theo sự bất lực giống như con thỏ trắng bị dọa sợ, xưng hô cũng đổi thành xưng hô khi còn bé mà cô hay dùng để gọi anh nhất.
Động tác trên tay của Lạc Hi Thần dừng lại, nhìn vào ánh mắt hơi lơ lửng của cô.
Đã bao lâu cô không gọi anh như vậy?
Sa Chức Tinh im lặng quan sát phản ứng của anh, tay đặt vào tay của anh cẩn thận từng li từng tí gỡ tay anh ra khỏi người mình, cơ thể của Lạc Hi Thần lại ép đến lần nữa.
Cơ thể của Sa Chức Tinh cứng ngắc bị dọa đến không dám cử động.
"Ngoan, gọi lại lần nữa." Ánh mắt của Lạc Hi Thần khóa chặt mắt của cô, khóe môi hơi nhếch lên.
"Anh Lạc." Sa Chức Tinh vẫn hiểu được tình hình lúc này, nếu như cô không thuận theo thì chắc chắn bản thân sẽ xong đời.
"Gọi lớn lên." Lạc Hi Thần như rất hưởng thụ cách gọi này của cô, biểu cảm vui vẻ lên không ít.
"Anh Lạc, anh đứng lên trước đi!" Sa Chức Tinh nhìn tư thế của hai người, rất ngoan ngoãn kêu một tiếng lần nữa.
"Vẫn còn nhỏ." Lạc Hi Thần không hề biết thỏa mãn.
Sa Chức Tinh liếc mắt nhìn anh.
Muốn gọi to như vậy làm gì?
Ánh mắt của Lạc Hi Thần ung dung nhìn chằm chằm vào cô giống như không có ý định bỏ qua cô.
Sa Chức Tinh kiềm nén tức giận hít sâu vài hơi, gọi thêm lần nữa: "Anh Lạc..."
Khóe môi của Lạc Hi Thần nhếch lên như có như không tạo thành đường cong, thỏa mãn nghe giọng nói ngọt ngào bên tai, ánh mắt vừa vặn rơi vào bộ ngực phập phồng vì hít sâu của cô, lại nghĩ đến một màn mình vừa thấy ở ban công thì cơ thể lập tức khô nóng.
Đúng là vừa nãy anh muốn trêu đùa cô, nhưng bây giờ...
Đáng chết, anh thật sự muốn làm gì đó với cô!
Sa Chức Tinh đã mười chín tuổi, cô cũng không biết mình lấy dũng khí ở đâu ra bỗng nhiên một bàn tay chào hỏi vào mặt anh: "Lạc Hi Thần, anh hạ lưu!"
"Bốp" một tiếng vang lên trong căn phòng lửa nóng, đặc biệt thanh thúy.
Từ trước đến giờ Lạc Hi Thần chưa từng bị người ta đánh, hiện tại bị một bàn tay tát như vậy, tát đến hai tai anh ù ù loạn cả lên.
Anh sửng sốt một hồi, ánh mắt cứng ngắc nhìn về phía cô.
Cô dám đánh anh?
Sa Chức Tinh nhìn thấy sắc mặt khó coi của anh thì lập tức đẩy anh ra, nhanh như chớp chạy vào phòng tắm.
Cửa phòng "cạch" một cái bị khóa lại.
Cô chạy còn nhanh hơn thỏ.
Ánh mắt của Lạc Hi Thần chuyển hướng vào cánh cửa phòng tắm bị khóa, sửng sốt một hồi sau đó mới cứng ngắc xoa xoa một bên mặt đau rát của mình.
Cô nhóc này ra tay không phải mạnh bình thường.
Vừa rồi hình như anh có hơi quá đáng.
Trái tim của Sa Chức Tinh đập "bình bịch" không ngừng, mặt cũng đỏ như trái cà chua chín, không phải vì xấu hổ mà là vừa rồi chạy quá nhanh nên mới như vậy.
Thân phận của Lạc Hi Thần cao quý như thế có lẽ sẽ không có ai dám đối xử với anh như vậy?
Cô dựa vào cánh cửa yên tĩnh nghe động tĩnh bên ngoài, thần kinh của Sa Chức Tinh căng đến như dây cung bị kéo.
Bình thường cô hiểu khá rõ tính cách của Lạc Hi Thần, anh tuyệt đối sẽ không đánh phụ nữ, nhưng dưới tình hình vừa rồi cô lại không biết anh sẽ phản ứng thế nào.
Trong phòng ngủ rất yên tĩnh không có tiếng bước chân rời đi cũng không có tiếng bước chân về phía phòng tắm, giống như Lạc Hi Thần vẫn ngồi tại chỗ.
Anh không đi đương nhiên Sa Chức Tinh càng không dám thả lỏng tinh thần.
Cô không sợ anh đánh cô nhưng cô sợ lúc hai người ở cạnh nhau thì chuyện va chạm như khi nãy sẽ xảy ra lần nữa.
Hai người cách nhau một cánh cửa, cả hai đều im lặng.
Động tác trên tay của Lạc Hi Thần dừng lại, nhìn vào ánh mắt hơi lơ lửng của cô.
Đã bao lâu cô không gọi anh như vậy?
Sa Chức Tinh im lặng quan sát phản ứng của anh, tay đặt vào tay của anh cẩn thận từng li từng tí gỡ tay anh ra khỏi người mình, cơ thể của Lạc Hi Thần lại ép đến lần nữa.
Cơ thể của Sa Chức Tinh cứng ngắc bị dọa đến không dám cử động.
"Ngoan, gọi lại lần nữa." Ánh mắt của Lạc Hi Thần khóa chặt mắt của cô, khóe môi hơi nhếch lên.
"Anh Lạc." Sa Chức Tinh vẫn hiểu được tình hình lúc này, nếu như cô không thuận theo thì chắc chắn bản thân sẽ xong đời.
"Gọi lớn lên." Lạc Hi Thần như rất hưởng thụ cách gọi này của cô, biểu cảm vui vẻ lên không ít.
"Anh Lạc, anh đứng lên trước đi!" Sa Chức Tinh nhìn tư thế của hai người, rất ngoan ngoãn kêu một tiếng lần nữa.
"Vẫn còn nhỏ." Lạc Hi Thần không hề biết thỏa mãn.
Sa Chức Tinh liếc mắt nhìn anh.
Muốn gọi to như vậy làm gì?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ánh mắt của Lạc Hi Thần ung dung nhìn chằm chằm vào cô giống như không có ý định bỏ qua cô.
Sa Chức Tinh kiềm nén tức giận hít sâu vài hơi, gọi thêm lần nữa: "Anh Lạc..."
Khóe môi của Lạc Hi Thần nhếch lên như có như không tạo thành đường cong, thỏa mãn nghe giọng nói ngọt ngào bên tai, ánh mắt vừa vặn rơi vào bộ ngực phập phồng vì hít sâu của cô, lại nghĩ đến một màn mình vừa thấy ở ban công thì cơ thể lập tức khô nóng.
Đúng là vừa nãy anh muốn trêu đùa cô, nhưng bây giờ...
Đáng chết, anh thật sự muốn làm gì đó với cô!
Sa Chức Tinh đã mười chín tuổi, cô cũng không biết mình lấy dũng khí ở đâu ra bỗng nhiên một bàn tay chào hỏi vào mặt anh: "Lạc Hi Thần, anh hạ lưu!"
"Bốp" một tiếng vang lên trong căn phòng lửa nóng, đặc biệt thanh thúy.
Từ trước đến giờ Lạc Hi Thần chưa từng bị người ta đánh, hiện tại bị một bàn tay tát như vậy, tát đến hai tai anh ù ù loạn cả lên.
Anh sửng sốt một hồi, ánh mắt cứng ngắc nhìn về phía cô.
Cô dám đánh anh?
Sa Chức Tinh nhìn thấy sắc mặt khó coi của anh thì lập tức đẩy anh ra, nhanh như chớp chạy vào phòng tắm.
Cửa phòng "cạch" một cái bị khóa lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô chạy còn nhanh hơn thỏ.
Ánh mắt của Lạc Hi Thần chuyển hướng vào cánh cửa phòng tắm bị khóa, sửng sốt một hồi sau đó mới cứng ngắc xoa xoa một bên mặt đau rát của mình.
Cô nhóc này ra tay không phải mạnh bình thường.
Vừa rồi hình như anh có hơi quá đáng.
Trái tim của Sa Chức Tinh đập "bình bịch" không ngừng, mặt cũng đỏ như trái cà chua chín, không phải vì xấu hổ mà là vừa rồi chạy quá nhanh nên mới như vậy.
Thân phận của Lạc Hi Thần cao quý như thế có lẽ sẽ không có ai dám đối xử với anh như vậy?
Cô dựa vào cánh cửa yên tĩnh nghe động tĩnh bên ngoài, thần kinh của Sa Chức Tinh căng đến như dây cung bị kéo.
Bình thường cô hiểu khá rõ tính cách của Lạc Hi Thần, anh tuyệt đối sẽ không đánh phụ nữ, nhưng dưới tình hình vừa rồi cô lại không biết anh sẽ phản ứng thế nào.
Trong phòng ngủ rất yên tĩnh không có tiếng bước chân rời đi cũng không có tiếng bước chân về phía phòng tắm, giống như Lạc Hi Thần vẫn ngồi tại chỗ.
Anh không đi đương nhiên Sa Chức Tinh càng không dám thả lỏng tinh thần.
Cô không sợ anh đánh cô nhưng cô sợ lúc hai người ở cạnh nhau thì chuyện va chạm như khi nãy sẽ xảy ra lần nữa.
Hai người cách nhau một cánh cửa, cả hai đều im lặng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro