Chương 30 - Phá Kén Thành Điệp
.1: Tồn Tại Cảm...
Thất Tịch
2024-08-12 18:27:11
An Hâm và Sa Nam Phong muốn Sa Chức Tinh học quản lý để sau này phụ giúp gia đình nhưng cô hết lần này đến lần khác không hứng thú với cái này, chỉ muốn đi học thiết kế nên làm An Hâm rất không hài lòng.
Lạc Hi Thần tốt tính nghe An Hâm phàn nàn, chỉ cười nhẹ không có ý kiến cũng không phát biểu.
Lời của An Hâm có bao nhiêu phóng đại anh biết rõ ràng, từ nhỏ đến lớn Sa Chức Tinh đều thông minh làm sao có thể không làm được gì?
Những năm gần đây tuy anh ít ở trong nước nhưng chuyện liên quan đến Sa Chức Tinh anh đều luôn biết rõ, hình ảnh của Chức Tinh, cuộc sống hằng ngày của Chức Tinh cứ cách một khoảng thời gian là sẽ có người tự động đến báo cáo cho anh, tuy hai người ở cách nhau hàng ngàn kilomet nhưng có lẽ cô chưa từng rời khỏi cuộc sống của anh.
An Hâm nói giống như nước vỡ đê chảy không ngừng: "Đều đã mười chín tuổi, hiện tại ngay trả một người bạn trai cũng không có, cháu nói xem dì và chú có lo hay không? Con gái hoặc là gả cho một người chồng đáng tin hoặc là kinh doanh sự nghiệp của mình cho tốt, nhưng hai thứ này con bé đều không có, haizz, sao con nhóc này lại không làm người ta bớt lo được vậy? Nếu như Chức Tinh cũng như cháu khiến người ta yên tâm thì dì và chú cũng yên lòng."
Nói xong lại thở dài nói thêm một câu: "Xem ra cần phải sắp xếp cho con bé đi xem mắt thôi!"
Đột nhiên trong ngực Lạc Hi Thần khó chịu, ánh mắt bình tĩnh xuất hiện một vết nứt: "Dì, Chức Tinh vẫn còn nhỏ không cần phải xem mắt sớm vậy đâu?"
"Cháu không hiểu." An Hâm lắc đầu thở dài: "Phụ nữ và đàn ông rất khác nhau, tuổi trẻ của phụ nữ chỉ kéo dài mấy năm, nếu không tranh thủ thời gian chọn người gả cho người tốt thì sau này chỉ có thể bị động trở thành người bị chọn."
"Không nghiêm trọng đến mức đó chứ?" Lạc Hi Thần co rút khóe môi, bà đang định đóng gói bán cô nhóc kia ra khỏi nhà sao?
An Hâm hừ một tiếng rất xem thường nhìn anh: "Sao lại không nghiêm trọng? Đã mười chín tuổi rồi, công việc cũng chưa lo xong, bạn trai thì không thấy đâu, người làm mẹ như dì cũng thấy sốt ruột thay cho nó rồi..."
"Vậy cho Chức Tinh vào Lạc thị làm việc đi, Chức Tinh học thiết kế trang sức rất hợp với Lạc thị. Cháu lên lầu xem cô ấy một chút." Bỗng nhiên Lạc Hi Thần cắt ngang lời của bà, ném một câu ra sau đó đứng dậy đi lên lầu.
An Hâm kinh ngạc nhìn bóng lưng trên lầu của anh, biểu cảm hơi hoảng hốt.
Đúng vậy, sao bà không nghĩ đến chuyện này nhỉ?
Lạc Hi Thần tốt tính nghe An Hâm phàn nàn, chỉ cười nhẹ không có ý kiến cũng không phát biểu.
Lời của An Hâm có bao nhiêu phóng đại anh biết rõ ràng, từ nhỏ đến lớn Sa Chức Tinh đều thông minh làm sao có thể không làm được gì?
Những năm gần đây tuy anh ít ở trong nước nhưng chuyện liên quan đến Sa Chức Tinh anh đều luôn biết rõ, hình ảnh của Chức Tinh, cuộc sống hằng ngày của Chức Tinh cứ cách một khoảng thời gian là sẽ có người tự động đến báo cáo cho anh, tuy hai người ở cách nhau hàng ngàn kilomet nhưng có lẽ cô chưa từng rời khỏi cuộc sống của anh.
An Hâm nói giống như nước vỡ đê chảy không ngừng: "Đều đã mười chín tuổi, hiện tại ngay trả một người bạn trai cũng không có, cháu nói xem dì và chú có lo hay không? Con gái hoặc là gả cho một người chồng đáng tin hoặc là kinh doanh sự nghiệp của mình cho tốt, nhưng hai thứ này con bé đều không có, haizz, sao con nhóc này lại không làm người ta bớt lo được vậy? Nếu như Chức Tinh cũng như cháu khiến người ta yên tâm thì dì và chú cũng yên lòng."
Nói xong lại thở dài nói thêm một câu: "Xem ra cần phải sắp xếp cho con bé đi xem mắt thôi!"
Đột nhiên trong ngực Lạc Hi Thần khó chịu, ánh mắt bình tĩnh xuất hiện một vết nứt: "Dì, Chức Tinh vẫn còn nhỏ không cần phải xem mắt sớm vậy đâu?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Cháu không hiểu." An Hâm lắc đầu thở dài: "Phụ nữ và đàn ông rất khác nhau, tuổi trẻ của phụ nữ chỉ kéo dài mấy năm, nếu không tranh thủ thời gian chọn người gả cho người tốt thì sau này chỉ có thể bị động trở thành người bị chọn."
"Không nghiêm trọng đến mức đó chứ?" Lạc Hi Thần co rút khóe môi, bà đang định đóng gói bán cô nhóc kia ra khỏi nhà sao?
An Hâm hừ một tiếng rất xem thường nhìn anh: "Sao lại không nghiêm trọng? Đã mười chín tuổi rồi, công việc cũng chưa lo xong, bạn trai thì không thấy đâu, người làm mẹ như dì cũng thấy sốt ruột thay cho nó rồi..."
"Vậy cho Chức Tinh vào Lạc thị làm việc đi, Chức Tinh học thiết kế trang sức rất hợp với Lạc thị. Cháu lên lầu xem cô ấy một chút." Bỗng nhiên Lạc Hi Thần cắt ngang lời của bà, ném một câu ra sau đó đứng dậy đi lên lầu.
An Hâm kinh ngạc nhìn bóng lưng trên lầu của anh, biểu cảm hơi hoảng hốt.
Đúng vậy, sao bà không nghĩ đến chuyện này nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro