Chương 30 - Phá Kén Thành Điệp
.1: Trong Đầu Đ...
Thất Tịch
2024-08-12 18:27:11
"Ừm." Sa Chức Tinh hờ hững trả lời, suy nghĩ vẫn còn đang chìm trong một màn mình vừa thấy.
"Nếu lần sau muốn đến thì phải thông báo với tôi một tiếng." Lạc Hi Thần giúp cô bôi thuốc, giọng nói trầm thấp vang lên trong căn phòng yên lặng.
"Ừm." Sa Chức Tinh vẫn hờ hững trả lời như cũ, anh nói cái gì thì cô ừ cái đó.
Lạc Hi Thần bị cô xem nhẹ thì động tác trên tay dừng lại, ngước mắt nhìn thoáng qua cô đang xuất thần, bàn tay nắm mắt cá chân bị thương của cô không nhịn được bóp mạnh một cái.
Đột nhiên bị tấn công bất ngờ làm Sa Chức Tinh đau đến xanh mặt hét "a" lên một tiếng.
Cô nén giận nhìn chằm chằm vào anh lên án: "Lạc Hi Thần, anh đang trả thù tôi!"
"Đang nghĩ đến ai hả?" Lạc Hi Thân không phủ nhận, nhíu mày nhìn cô giọng nói hờ hững.
Mắc mớ gì đến anh?
Sa Chức Tinh ném cho anh một cái liếc mắt sắc bén, răng cắn kèn kẹt.
Nhưng cuối cùng lại không nói ra lời kia.
"Ngoan, lát nữa sẽ hết đau." Lạc Hi Thần rất hài lòng vì cô thuận theo mình, duỗi tay ra dịu dàng cưng chiều vỗ về đầu của cô một cái tiếp tục bôi thuốc cho cô.
Sa Chức Tinh giận đến muốn đạp anh một chân.
Cho rằng cô là con chó con mèo hả?
Động tác này quá mức khinh bỉ rồi!
"Tôi tự làm được!" Cô muốn đẩy tay anh ra nhưng Lạc Hi Thần lại trở tay nắm chặt tay cô, nhẹ nhàng hất ra, sau đó đặt chân của cô lên đùi anh tiếp tục xoa thuốc.
Động tác tự nhiên như vậy làm Sa Chức Tinh sững sờ, ánh mắt rơi vào dấu chân mờ nhạt của mình ấn trên quần tây của anh.
Cô nhớ kỹ anh có bệnh thích sạch sẽ.
Lạc Hi Thần vẫn không để ý như trước vô cùng tập trung bôi thuốc lên vết thương của cô, rồi giúp cô băng bó sau đó đứng lên vỗ vỗ nếp nhăn trên quần áo của mình, xoay người ôm lấy cô đi ra ngoài.
"Tôi có thể tự đi." Sa Chức Tinh hơi không quen động tác này của anh, tuy còn bé cô bị anh ôm không ít nhưng bây giờ đã lớn như vậy, đột nhiên bị một người đàn ông ôm như thế cô cảm thấy rất xấu hổ.
"Cũng không phải chưa từng ôm." Lạc Hi Thần hời hợt ném một câu ra sau đó tiếp tục ôm cô đi ra ngoài.
Sa Chức Tinh có một cảm giác bị người ta hủy trong sạch.
Chuyện lúc đó sao có thể so với bây giờ?
Bây giờ cô đã lớn không còn là bé gái kia nữa!
Lạc Hi Thần nhìn cô một cái môi mỏng nhếch lên thành nụ cười như có như không.
Cơ thể trong ngực lớn hơn rất nhiều so với khi còn bé, ít mềm hơn nhưng vẫn mềm mại như cũ, lúc ôm cô anh có cảm giác như đang ôm một đống bông vải, xúc cảm rất thích.
Hai người yên tĩnh đi qua hành lang của du thuyền, lúc đi đến sảnh lớn trong bữa tiệc thì vừa vặn đụng phải Mộ Tư Diễn và vài bạn bè khác.
"Nhanh như vậy đã xong?" Do không nhìn thấy rõ khuôn mặt trong ngực anh nên họ cho rằng đó là Tô Y, Mạc Diệc Sâm cười trêu chọc.
Nghe lời này Sa Chức Tinh vô cùng xấu hổ, trong lòng hơi kích động.
Cô không thích bị người khác quy mình về một loại với những phụ nữ ý đồ tiếp cận Lạc Hi Thần.
Sắc mặt cô hơi sượng sau đó cô từ từ quay đầu nhìn người đàn ông vừa lên tiếng.
Mạc Diệc Sâm kinh ngạc nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô, sửng sốt một hồi nhìn vào Lạc Hi Thần chậm chạp phun ra một câu: "Khẩu vị của cậu càng ngày càng ăn tạp rồi."
Khuôn mặt đẹp trai của Lạc Hi Thần trầm xuống ước gì có thể tiến lên cho anh ta một đấm.
Dựa vào, coi thường ông đây chay mặn đều kiêng sao?
"Nếu lần sau muốn đến thì phải thông báo với tôi một tiếng." Lạc Hi Thần giúp cô bôi thuốc, giọng nói trầm thấp vang lên trong căn phòng yên lặng.
"Ừm." Sa Chức Tinh vẫn hờ hững trả lời như cũ, anh nói cái gì thì cô ừ cái đó.
Lạc Hi Thần bị cô xem nhẹ thì động tác trên tay dừng lại, ngước mắt nhìn thoáng qua cô đang xuất thần, bàn tay nắm mắt cá chân bị thương của cô không nhịn được bóp mạnh một cái.
Đột nhiên bị tấn công bất ngờ làm Sa Chức Tinh đau đến xanh mặt hét "a" lên một tiếng.
Cô nén giận nhìn chằm chằm vào anh lên án: "Lạc Hi Thần, anh đang trả thù tôi!"
"Đang nghĩ đến ai hả?" Lạc Hi Thân không phủ nhận, nhíu mày nhìn cô giọng nói hờ hững.
Mắc mớ gì đến anh?
Sa Chức Tinh ném cho anh một cái liếc mắt sắc bén, răng cắn kèn kẹt.
Nhưng cuối cùng lại không nói ra lời kia.
"Ngoan, lát nữa sẽ hết đau." Lạc Hi Thần rất hài lòng vì cô thuận theo mình, duỗi tay ra dịu dàng cưng chiều vỗ về đầu của cô một cái tiếp tục bôi thuốc cho cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sa Chức Tinh giận đến muốn đạp anh một chân.
Cho rằng cô là con chó con mèo hả?
Động tác này quá mức khinh bỉ rồi!
"Tôi tự làm được!" Cô muốn đẩy tay anh ra nhưng Lạc Hi Thần lại trở tay nắm chặt tay cô, nhẹ nhàng hất ra, sau đó đặt chân của cô lên đùi anh tiếp tục xoa thuốc.
Động tác tự nhiên như vậy làm Sa Chức Tinh sững sờ, ánh mắt rơi vào dấu chân mờ nhạt của mình ấn trên quần tây của anh.
Cô nhớ kỹ anh có bệnh thích sạch sẽ.
Lạc Hi Thần vẫn không để ý như trước vô cùng tập trung bôi thuốc lên vết thương của cô, rồi giúp cô băng bó sau đó đứng lên vỗ vỗ nếp nhăn trên quần áo của mình, xoay người ôm lấy cô đi ra ngoài.
"Tôi có thể tự đi." Sa Chức Tinh hơi không quen động tác này của anh, tuy còn bé cô bị anh ôm không ít nhưng bây giờ đã lớn như vậy, đột nhiên bị một người đàn ông ôm như thế cô cảm thấy rất xấu hổ.
"Cũng không phải chưa từng ôm." Lạc Hi Thần hời hợt ném một câu ra sau đó tiếp tục ôm cô đi ra ngoài.
Sa Chức Tinh có một cảm giác bị người ta hủy trong sạch.
Chuyện lúc đó sao có thể so với bây giờ?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bây giờ cô đã lớn không còn là bé gái kia nữa!
Lạc Hi Thần nhìn cô một cái môi mỏng nhếch lên thành nụ cười như có như không.
Cơ thể trong ngực lớn hơn rất nhiều so với khi còn bé, ít mềm hơn nhưng vẫn mềm mại như cũ, lúc ôm cô anh có cảm giác như đang ôm một đống bông vải, xúc cảm rất thích.
Hai người yên tĩnh đi qua hành lang của du thuyền, lúc đi đến sảnh lớn trong bữa tiệc thì vừa vặn đụng phải Mộ Tư Diễn và vài bạn bè khác.
"Nhanh như vậy đã xong?" Do không nhìn thấy rõ khuôn mặt trong ngực anh nên họ cho rằng đó là Tô Y, Mạc Diệc Sâm cười trêu chọc.
Nghe lời này Sa Chức Tinh vô cùng xấu hổ, trong lòng hơi kích động.
Cô không thích bị người khác quy mình về một loại với những phụ nữ ý đồ tiếp cận Lạc Hi Thần.
Sắc mặt cô hơi sượng sau đó cô từ từ quay đầu nhìn người đàn ông vừa lên tiếng.
Mạc Diệc Sâm kinh ngạc nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô, sửng sốt một hồi nhìn vào Lạc Hi Thần chậm chạp phun ra một câu: "Khẩu vị của cậu càng ngày càng ăn tạp rồi."
Khuôn mặt đẹp trai của Lạc Hi Thần trầm xuống ước gì có thể tiến lên cho anh ta một đấm.
Dựa vào, coi thường ông đây chay mặn đều kiêng sao?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro