Chương 30 - Phá Kén Thành Điệp
.2: Nghe Nói Tr...
Thất Tịch
2024-08-12 18:27:11
Tô Y không thèm đặt Sa Chức Tinh vào mắt bất ngờ không thể tin Lạc Hi Thần lại làm ra động tác như thế, cô ta sững sờ nhìn anh ôm cô gái vào ngực, cẩn thận kiêng dè hỏi: "Cậu Lạc, cô ấy là ai?"
Đột nhiên Sa Chức Tinh và Mễ Nhạc xuất hiện khiến tâm trạng của cô ta rất khó chịu, cộng thêm trước đó Sa Chức Tinh chụp hình bất hợp pháp và hành động bây giờ của Lạc Hi Thần, sắc mặt của Tô Y lập tức đen như đáy nồi.
Rốt cuộc quan hệ của họ là thế nào?
Lạc Hi Thần luôn không nhìn cô ta nghiêng đầu một cái, mặt không biểu cảm nói một câu: "Đây không phải chuyện cô nên hỏi."
Đạm mạc khiến sắc mặt của Tô Y trắng bệch, nhưng lại không thể phản bác lại.
Đúng vậy, chuyện của anh thật sự không liên quan đến cô ta.
Cô ta không phải là gì của anh cả, thậm chí đêm nay cũng mới gặp lần đầu tiên.
Nhưng mà cho dù khuôn mặt, dáng người hay khí chất thì cô ta đều không kém, không nghĩ đến lại không lọt vào mắt của anh, chuyện này khiến trong lòng cô ta xuất hiện một chút không cam lòng.
"Cậu Lạc, chúng ta quay về phòng tiếp tục được không?" Tô Y đè nén cảm xúc oán hận trong lòng tiếp tục vì mình tranh thủ cơ hội.
Lạc Hi Thần dừng bước chân, mắt liếc qua cô ta một cái sau đó chuyển về mặt của Sa Chức Tinh đang nằm trong ngực mình.
"Tôi phải đi!" Nhìn vào ánh mắt của anh Sa Chức Tinh cho rằng mình vướng víu nên cô không bình thường biết điều đẩy cánh tay của anh ra như cũ, giãy dụa muốn thoát khỏi vòng ôm của anh, Lạc Hi Thần đột nhiêt xiết chặt vòng tay, bàn tay dài giữ lấy cánh tay đang làm loạn của cô không cho cô động đậy.
Một động tác làm Sa Chức Tinh và Tô Y giật mình, ánh mắt nhất trí nhìn vào mặt anh.
Trong mắt Sa Chức Tính có chút ngoài ý muốn, trong mắt Tô Y thì nồng đậm không cam lòng.
"Cậu Lạc..." Tô Y vươn tay định kéo anh lại thì Lạc Hi Thần lập tức hất tay của cô ta ra, đạm mạc phun ra hai chữ: "Tránh đường!"
Hai chữ không chứa chút nhiệt độ hoàn toàn khác biệt với lúc nói chuyện với Sa Chức Tinh, nói đến cơ thể của Tô Y run rẩy, bàn tay vươn ra cũng cứng ngắc dừng lại trên không trung.
Người đàn ông này thật lạnh lùng..
"Cậu Lạc, tôi..."Tô Y mở miệng muốn cứu vãn lại chút nhưng lại nghe giọng nói của Lạc Hi Thần vang lên lần nữa: "Đừng để tôi lặp lại lần thứ hai!"
Tô Y còn chưa nói ra miệng đã bị khí thế của anh dọa đến nuốt hết lại vào bụng.
Phụ nữ quấn lấy như vậy khiến anh rất không thích.
Tô Y trừng mắt nhìn Sa Chức Tinh trong ngực anh, cơ thể cứng ngắc tránh sang một bên.
Loại người như Lạc Hi Thần cô ta không chọc được, nếu không người thua thiệt chính là mình.
Sa Chức Tinh im lặng nhìn một màn này, sắc mặt rất lạnh giống như đã nhìn đến quen.
Lạc Hi Thần không hề đếm xỉa đến Tô Y nữa ôm Sa Chức Tinh vào phòng mà vừa nãy anh ở cùng với Tô Y: "Có phải em nên giải thích một chút vì sao em lại ở đây không?"
Sa Chức Tinh thấy anh không quá tức giận nên cô quyết định mở miệng, cúi thấp đầu bắt đầu giải thích: "Mễ Nhạc là bạn tốt của tôi, hai ngày nay bị cấp trên ra lệnh nếu như không nộp ra bài nào có giá trị thì sẽ bị đuổi việc. Hôm nay lúc về nhà vừa vặn nghe được mẹ nói anh quay về, hơn nữa trong tay bà ấy cũng đúng lúc có hai tấm thiệp mời của nhà anh đưa đến, cho nên tôi mới dẫn Mễ Nhạc đến."
Đột nhiên Sa Chức Tinh và Mễ Nhạc xuất hiện khiến tâm trạng của cô ta rất khó chịu, cộng thêm trước đó Sa Chức Tinh chụp hình bất hợp pháp và hành động bây giờ của Lạc Hi Thần, sắc mặt của Tô Y lập tức đen như đáy nồi.
Rốt cuộc quan hệ của họ là thế nào?
Lạc Hi Thần luôn không nhìn cô ta nghiêng đầu một cái, mặt không biểu cảm nói một câu: "Đây không phải chuyện cô nên hỏi."
Đạm mạc khiến sắc mặt của Tô Y trắng bệch, nhưng lại không thể phản bác lại.
Đúng vậy, chuyện của anh thật sự không liên quan đến cô ta.
Cô ta không phải là gì của anh cả, thậm chí đêm nay cũng mới gặp lần đầu tiên.
Nhưng mà cho dù khuôn mặt, dáng người hay khí chất thì cô ta đều không kém, không nghĩ đến lại không lọt vào mắt của anh, chuyện này khiến trong lòng cô ta xuất hiện một chút không cam lòng.
"Cậu Lạc, chúng ta quay về phòng tiếp tục được không?" Tô Y đè nén cảm xúc oán hận trong lòng tiếp tục vì mình tranh thủ cơ hội.
Lạc Hi Thần dừng bước chân, mắt liếc qua cô ta một cái sau đó chuyển về mặt của Sa Chức Tinh đang nằm trong ngực mình.
"Tôi phải đi!" Nhìn vào ánh mắt của anh Sa Chức Tinh cho rằng mình vướng víu nên cô không bình thường biết điều đẩy cánh tay của anh ra như cũ, giãy dụa muốn thoát khỏi vòng ôm của anh, Lạc Hi Thần đột nhiêt xiết chặt vòng tay, bàn tay dài giữ lấy cánh tay đang làm loạn của cô không cho cô động đậy.
Một động tác làm Sa Chức Tinh và Tô Y giật mình, ánh mắt nhất trí nhìn vào mặt anh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong mắt Sa Chức Tính có chút ngoài ý muốn, trong mắt Tô Y thì nồng đậm không cam lòng.
"Cậu Lạc..." Tô Y vươn tay định kéo anh lại thì Lạc Hi Thần lập tức hất tay của cô ta ra, đạm mạc phun ra hai chữ: "Tránh đường!"
Hai chữ không chứa chút nhiệt độ hoàn toàn khác biệt với lúc nói chuyện với Sa Chức Tinh, nói đến cơ thể của Tô Y run rẩy, bàn tay vươn ra cũng cứng ngắc dừng lại trên không trung.
Người đàn ông này thật lạnh lùng..
"Cậu Lạc, tôi..."Tô Y mở miệng muốn cứu vãn lại chút nhưng lại nghe giọng nói của Lạc Hi Thần vang lên lần nữa: "Đừng để tôi lặp lại lần thứ hai!"
Tô Y còn chưa nói ra miệng đã bị khí thế của anh dọa đến nuốt hết lại vào bụng.
Phụ nữ quấn lấy như vậy khiến anh rất không thích.
Tô Y trừng mắt nhìn Sa Chức Tinh trong ngực anh, cơ thể cứng ngắc tránh sang một bên.
Loại người như Lạc Hi Thần cô ta không chọc được, nếu không người thua thiệt chính là mình.
Sa Chức Tinh im lặng nhìn một màn này, sắc mặt rất lạnh giống như đã nhìn đến quen.
Lạc Hi Thần không hề đếm xỉa đến Tô Y nữa ôm Sa Chức Tinh vào phòng mà vừa nãy anh ở cùng với Tô Y: "Có phải em nên giải thích một chút vì sao em lại ở đây không?"
Sa Chức Tinh thấy anh không quá tức giận nên cô quyết định mở miệng, cúi thấp đầu bắt đầu giải thích: "Mễ Nhạc là bạn tốt của tôi, hai ngày nay bị cấp trên ra lệnh nếu như không nộp ra bài nào có giá trị thì sẽ bị đuổi việc. Hôm nay lúc về nhà vừa vặn nghe được mẹ nói anh quay về, hơn nữa trong tay bà ấy cũng đúng lúc có hai tấm thiệp mời của nhà anh đưa đến, cho nên tôi mới dẫn Mễ Nhạc đến."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro