Chương 30 - Phá Kén Thành Điệp
Canh Đu Đủ Có H...
Thất Tịch
2024-08-12 18:27:11
Thật ra Sa Chức Tinh khá thoải mái khi làm những việc thân mật với Lạc Hi Thần, chỉ là cô không phát hiện ra.
Lạc Hi Thần được một tấc lại muốn thêm một thước, cơ thể lại dựa sát thêm một chút, tay cầm thìa lại tiếp tục xúc ở trong bát của Sa Chức Tinh.
Hai người ngồi cùng nhau, đầu dựa sát đầu, hai gương mặt gần như dính sát vào nhau.
Sa Chức Tinh cúi đầu chuyên tâm ăn cháo, không để ý đến anh, cũng không đẩy anh ra.
Hai người đều không nói chuyện, không khí có chút yên tĩnh, trong không khí, thậm chí còn có một chút vị ngọt nhạt nhạt.
Vài phút sau, Sa Chức Tinh nghĩ đến sáng nay anh dậy muộn, bất ngờ hỏi: “Tối qua ngủ rất muộn sao?”
Trong mắt Lạc Hi Thần lộ ra sự không tự nhiên, nhưng rất nhanh đã khôi phục tự nhiên.
Sức quan sát của Sa Chức Tinh rất nhạy bén, không bỏ qua thần sắc biến mất rất nhanh của anh, lông mày thanh tú khẽ nhíu.
Lời của cô có vấn đề gì sao? Có thể khiến người đàn ông vừa trở về đã làm nhiều chuyện không biết xấu hổ với cô như vậy lộ ra loại cảm xúc này?
“Anh... ...” Sa Chức Tinh nhấp môi, muốn hỏi tiếp, tay to của Lạc Hi Thần liền vỗ lên đầu cô, ấn đầu cô cúi xuống: “Ăn cơm!”
Sa Chức Tinh bĩu môi, cúi đầu bắt đầu hưởng thị đồ ăn.
Không nói thì không nói, cô cũng không hiếm lạ gì.
Ánh mắt của Lạc Thần Hi lẳng lặng dừng lại trên khuôn mặt cô, nghĩ đến kết quả bản thân mất ngủ cả đêm qua, lông mày dần dần nhíu lại thành một đường.
Từ lúc nào, bản thân anh lại bắt đầu xúc động với một cô bé?
Mà nguyên do làm cho anh mất ngủ lại hồn nhiên không biết, uống xong một chén canh thanh đạm lại cầm một lát bánh mì nướng lên bắt đầu ăn từng miếng một, động tác xem như nho nhã.
Đối diện với phòng của Sa Chức Tinh, An Hâm đang sắp xếp lại căn phòng ánh mắt xuyên qua cửa sổ lẳng lặng nhìn hai người đang thân mật cùng ăn cơm ở trong phòng, nhíu mày.
Đã thân mật đến mức ăn chung đồ ăn trong một cái bát, vẫn nói là không có quan hệ gì?
Nhưng lời nói khi Sa Chức Tinh phản bác lại bà ấy cũng có lý, nếu hai người thực sự có quan hệ không tồi, không thể nào tránh được ánh mắt của họ.
An Hâm rất nghi ngờ.
Chuyện của con gái mình, không biết rõ ràng, trong lòng bà ấy như bị kim châm, thế nào cũng không thoải mái.
Cụp mắt suy nghĩ một lúc, trong đầu bà ấy lóe lên một kia sáng, khóe miệng hiện lên ý cười.
Có rồi!
Sa Chức Tinh và Lạc Hi Thần ở trong phòng ăn xong bữa sáng, sau đó hai người sóng vai đi xuống tầng.
Bởi vì hôm nay Sa Chức Tinh đến đây, sáng sớm Ôn Lam đã ở trong bếp tự mình chuẩn bị bữa trưa.
Thân phận bà chủ nhà họ Lạc cao quý, trong nhà cũng mời đến người làm có tài nghệ nấu ăn đỉnh cao, bình thường không cần bà ấy xuống bếp, cũng không cần bà ấy đích thân làm.
Nhưng những lúc Lạc Hi Thần và Sa Chức Tinh đều ở đây, bà ấy đều tự mình vào bếp, không phải vì nguyên nhân nào khác, chỉ là muốn tự mình làm đồ ăn cho hai người.
Đối với Sa Chức Tinh, bà ấy là thật lòng yêu thương, từ nhỏ đến lớn đều đối xử với cô như con gái ruột.
Sa Chức Tinh xuống tầng, đến trước cửa bếp, vốn dĩ muốn chào hỏi bà ấy để về nhà, còn chưa nói, giọng nói của Ôn Lam đã vang lên trước: “Chức Tinh, hôm nay dì Lam làm món cua biển hấp cháu thích ăn nhất, chờ chút nữa ở lại cùng ăn bữa trưa.”
Rất thuận miệng nói ra, Sa Chức Tinh nghe thấy trong lòng ấm áp.
“Dì Lam, không...” Cười nhẹ, muốn uyển chuyển tự chối, còn chưa nói xong, lại bị Ôn Lam cắt ngang: “Còn hầm canh hoa hồng nữa, con gái nên uống nhiều vào.”
Sa Chức Tinh: “......”
Lạc Hi Thần cùng đi vào phòng bếp quay đầu không nhìn, ánh mắt không để ý lướt qua người Sa Chức Tinh, chuyển đến Ôn Lam ở trong phòng bếp, môi mỏng lười nhác nói một câu: “Mẹ, đáng nhẽ nên hầm nhiều canh đu đủ.”
Ôn Lam: “......”
Lạc Hi Thần được một tấc lại muốn thêm một thước, cơ thể lại dựa sát thêm một chút, tay cầm thìa lại tiếp tục xúc ở trong bát của Sa Chức Tinh.
Hai người ngồi cùng nhau, đầu dựa sát đầu, hai gương mặt gần như dính sát vào nhau.
Sa Chức Tinh cúi đầu chuyên tâm ăn cháo, không để ý đến anh, cũng không đẩy anh ra.
Hai người đều không nói chuyện, không khí có chút yên tĩnh, trong không khí, thậm chí còn có một chút vị ngọt nhạt nhạt.
Vài phút sau, Sa Chức Tinh nghĩ đến sáng nay anh dậy muộn, bất ngờ hỏi: “Tối qua ngủ rất muộn sao?”
Trong mắt Lạc Hi Thần lộ ra sự không tự nhiên, nhưng rất nhanh đã khôi phục tự nhiên.
Sức quan sát của Sa Chức Tinh rất nhạy bén, không bỏ qua thần sắc biến mất rất nhanh của anh, lông mày thanh tú khẽ nhíu.
Lời của cô có vấn đề gì sao? Có thể khiến người đàn ông vừa trở về đã làm nhiều chuyện không biết xấu hổ với cô như vậy lộ ra loại cảm xúc này?
“Anh... ...” Sa Chức Tinh nhấp môi, muốn hỏi tiếp, tay to của Lạc Hi Thần liền vỗ lên đầu cô, ấn đầu cô cúi xuống: “Ăn cơm!”
Sa Chức Tinh bĩu môi, cúi đầu bắt đầu hưởng thị đồ ăn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không nói thì không nói, cô cũng không hiếm lạ gì.
Ánh mắt của Lạc Thần Hi lẳng lặng dừng lại trên khuôn mặt cô, nghĩ đến kết quả bản thân mất ngủ cả đêm qua, lông mày dần dần nhíu lại thành một đường.
Từ lúc nào, bản thân anh lại bắt đầu xúc động với một cô bé?
Mà nguyên do làm cho anh mất ngủ lại hồn nhiên không biết, uống xong một chén canh thanh đạm lại cầm một lát bánh mì nướng lên bắt đầu ăn từng miếng một, động tác xem như nho nhã.
Đối diện với phòng của Sa Chức Tinh, An Hâm đang sắp xếp lại căn phòng ánh mắt xuyên qua cửa sổ lẳng lặng nhìn hai người đang thân mật cùng ăn cơm ở trong phòng, nhíu mày.
Đã thân mật đến mức ăn chung đồ ăn trong một cái bát, vẫn nói là không có quan hệ gì?
Nhưng lời nói khi Sa Chức Tinh phản bác lại bà ấy cũng có lý, nếu hai người thực sự có quan hệ không tồi, không thể nào tránh được ánh mắt của họ.
An Hâm rất nghi ngờ.
Chuyện của con gái mình, không biết rõ ràng, trong lòng bà ấy như bị kim châm, thế nào cũng không thoải mái.
Cụp mắt suy nghĩ một lúc, trong đầu bà ấy lóe lên một kia sáng, khóe miệng hiện lên ý cười.
Có rồi!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sa Chức Tinh và Lạc Hi Thần ở trong phòng ăn xong bữa sáng, sau đó hai người sóng vai đi xuống tầng.
Bởi vì hôm nay Sa Chức Tinh đến đây, sáng sớm Ôn Lam đã ở trong bếp tự mình chuẩn bị bữa trưa.
Thân phận bà chủ nhà họ Lạc cao quý, trong nhà cũng mời đến người làm có tài nghệ nấu ăn đỉnh cao, bình thường không cần bà ấy xuống bếp, cũng không cần bà ấy đích thân làm.
Nhưng những lúc Lạc Hi Thần và Sa Chức Tinh đều ở đây, bà ấy đều tự mình vào bếp, không phải vì nguyên nhân nào khác, chỉ là muốn tự mình làm đồ ăn cho hai người.
Đối với Sa Chức Tinh, bà ấy là thật lòng yêu thương, từ nhỏ đến lớn đều đối xử với cô như con gái ruột.
Sa Chức Tinh xuống tầng, đến trước cửa bếp, vốn dĩ muốn chào hỏi bà ấy để về nhà, còn chưa nói, giọng nói của Ôn Lam đã vang lên trước: “Chức Tinh, hôm nay dì Lam làm món cua biển hấp cháu thích ăn nhất, chờ chút nữa ở lại cùng ăn bữa trưa.”
Rất thuận miệng nói ra, Sa Chức Tinh nghe thấy trong lòng ấm áp.
“Dì Lam, không...” Cười nhẹ, muốn uyển chuyển tự chối, còn chưa nói xong, lại bị Ôn Lam cắt ngang: “Còn hầm canh hoa hồng nữa, con gái nên uống nhiều vào.”
Sa Chức Tinh: “......”
Lạc Hi Thần cùng đi vào phòng bếp quay đầu không nhìn, ánh mắt không để ý lướt qua người Sa Chức Tinh, chuyển đến Ôn Lam ở trong phòng bếp, môi mỏng lười nhác nói một câu: “Mẹ, đáng nhẽ nên hầm nhiều canh đu đủ.”
Ôn Lam: “......”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro