Chương 30 - Phá Kén Thành Điệp
Chức Tinh Có Mộ...
Thất Tịch
2024-08-12 18:27:11
"Đoàng đoàng đoàng!"
Tiếng súng vang lên dưới động tác của cô. Bên tai Sa Chức Tinh ùng ùng, rất muốn quay lại nhìn tình huống của Lạc Hi Thần, nhưng nhớ lại lời anh vừa mới dặn, cô liền nhịn sự xung động xuống.
Chấn động sau lưng rất lớn, cô chỉ nghe thấy tiếng súng vang lên, nhưng không biết là ai bắn, bản thân cô cũng không có bị thương.
Lạc Hi Thần dùng đạn ngăn chặn đạn lạc cho cô, anh lẳng lặng nhìn thân ảnh cô cách mình càng ngày càng xa, đôi môi mỏng lạnh lùng giương lên. Anh bỗng nhiên quay người sang, ánh mắt lạnh lùng quét về phía mấy gã đàn ông đang chĩa vào Sa Chức Tinh nổ súng.
Ánh mắt của anh rất lạnh lẽo, giống như băng xé rách không khí, khiến tay mấy người đang cầm súng run lên vài cái.
Lạc Hi Thần lạnh lùng nhếch khóe môi, trong khi mọi người không phản ứng kịp, anh nâng tay đặt lên cò súng. Sau đó, hiện trường lại vang lên mấy tiếng súng "đoàng đoàng", mấy gã đàn ông phía trước lên tiếng trả lời đều ngã trên mặt đất.
Anh ra tay rất nhanh, nhanh đến mức người ta không kịp trông thấy súng xuất hiện trên tay anh từ lúc nào, càng không nói đến chuyện bóp cò, trong vài giây đã giải quyết được phân nửa đám người gồm bảy tám tên...
Sa Chức Tinh không có quay đầu nhìn lại tình hình nơi này, cô rất lo lắng cho Lạc Hi Thần, cô chạy khỏi hiện trường đến chỗ chiếc xe của hai người.
Mở cửa xe ngồi lên, nhanh chóng nổ máy, chân nhấn chân ga một cái, "ba" một tiếng, chiếc Lamborghini màu trắng chạy ra khỏi bãi đậu xe, một giây đã chạy vụt ra xa.
Sa Chức Tinh nắm chặt tay lái, ánh mắt hướng về chỗ Lạc Hi Thần phía trước, quay xe lại, thân xe thuôn dài lướt nhanh qua đó.
Đến bên cạnh mấy người, cô lái xe lại gần bên cạnh Lạc Hi Thần một chút, hạ cửa sổ xe, nghiêng đầu nhìn về phía anh: "Lên xe!"
Lạc Hi Thần không ngờ rằng sau khi cô thoát khỏi nguy hiểm lại quay trở lại, càng không ngờ trong thời gian một phút ngắn ngủi cô có thể thực hiện được phản ứng lưu loát như thế. Anh bình tĩnh nhìn cô ngồi trên ghế lái, khóe môi nhếch lên một độ cong mờ nhạt.
Năng lực ứng biến của cô nhóc này không tệ, tốc độ phản ứng như thế không phải bất cứ một cô chủ nhà giàu nào cũng có thể so sánh được.
Lạc Hi Thần không biến sắc cầm súng ngắn nhét vào túi quần, đôi chân thon dài nhảy qua, động tác phóng khoáng trèo lên xe.
Sa Chức Tinh thấy anh ngồi vững, lần thứ hai nổ máy, chiếc Lamborghini màu trắng đánh một vòng đẹp mắt, lướt đi nhanh chóng.
Tiếng súng lục đoàng đoàng vang lên từ phía sau, Sa Chức Tinh vững vàng nắm tay lái, xe thể thao xa hoa lướt trên đường theo hình chữ S tránh được một trận súng đạn.
Lạc Hi Thần ngồi trên xe, ánh mắt lẳng lặng rơi trên khuôn mặt của Sa Chức Tinh, sâu thẳm.
Biểu hiện vừa rồi của cô khiến anh rất tán thưởng. Từ nhỏ đến lớn cô chưa từng chịu khổ, cũng chưa từng gặp nguy hiểm gì. Lúc gặp phải sinh tử trước mắt, cô không hề sợ hãi, không hề khiếp đảm, thậm chí còn rất dũng cảm.
Lạc Hi Thần nghĩ, nếu biểu hiện của Sa Chức Tinh hôm nay không phải là do đầu óc choáng váng, thì có nghĩa là năng lực ứng biến của cô vô cùng mạnh mẽ. Cô như thế, chính là độc nhất vô nhị trong những người phụ nữ.
Sa Chức Tinh lái xe ra thật xa, bỏ lại đám người kia, cuối cùng dừng lại ở một vùng ngoại ô không người.
Lạc Hi Thần không hề giống một người vừa trải qua một trận đại nạn, lúc này tâm trạng hình như rất tốt. Anh nghiêng mặt, ánh mắt dừng lại trên người Sa Chức Tinh, nhìn khuôn mặt nghiêng yên tĩnh của cô, khóe môi nhẹ nhàng cong lên.
"Sao vậy?" Sa Chức Tinh bị anh nhìn mất tự nhiên, chậm rãi nghiêng đầu đi.
Lạc Hi Thần yên lặng nhìn cô, ánh mắt nghiền ngẫm: "Vừa rồi tại sao lại muốn quay lại?"
Sa Chức Tinh: "..."
Tiếng súng vang lên dưới động tác của cô. Bên tai Sa Chức Tinh ùng ùng, rất muốn quay lại nhìn tình huống của Lạc Hi Thần, nhưng nhớ lại lời anh vừa mới dặn, cô liền nhịn sự xung động xuống.
Chấn động sau lưng rất lớn, cô chỉ nghe thấy tiếng súng vang lên, nhưng không biết là ai bắn, bản thân cô cũng không có bị thương.
Lạc Hi Thần dùng đạn ngăn chặn đạn lạc cho cô, anh lẳng lặng nhìn thân ảnh cô cách mình càng ngày càng xa, đôi môi mỏng lạnh lùng giương lên. Anh bỗng nhiên quay người sang, ánh mắt lạnh lùng quét về phía mấy gã đàn ông đang chĩa vào Sa Chức Tinh nổ súng.
Ánh mắt của anh rất lạnh lẽo, giống như băng xé rách không khí, khiến tay mấy người đang cầm súng run lên vài cái.
Lạc Hi Thần lạnh lùng nhếch khóe môi, trong khi mọi người không phản ứng kịp, anh nâng tay đặt lên cò súng. Sau đó, hiện trường lại vang lên mấy tiếng súng "đoàng đoàng", mấy gã đàn ông phía trước lên tiếng trả lời đều ngã trên mặt đất.
Anh ra tay rất nhanh, nhanh đến mức người ta không kịp trông thấy súng xuất hiện trên tay anh từ lúc nào, càng không nói đến chuyện bóp cò, trong vài giây đã giải quyết được phân nửa đám người gồm bảy tám tên...
Sa Chức Tinh không có quay đầu nhìn lại tình hình nơi này, cô rất lo lắng cho Lạc Hi Thần, cô chạy khỏi hiện trường đến chỗ chiếc xe của hai người.
Mở cửa xe ngồi lên, nhanh chóng nổ máy, chân nhấn chân ga một cái, "ba" một tiếng, chiếc Lamborghini màu trắng chạy ra khỏi bãi đậu xe, một giây đã chạy vụt ra xa.
Sa Chức Tinh nắm chặt tay lái, ánh mắt hướng về chỗ Lạc Hi Thần phía trước, quay xe lại, thân xe thuôn dài lướt nhanh qua đó.
Đến bên cạnh mấy người, cô lái xe lại gần bên cạnh Lạc Hi Thần một chút, hạ cửa sổ xe, nghiêng đầu nhìn về phía anh: "Lên xe!"
Lạc Hi Thần không ngờ rằng sau khi cô thoát khỏi nguy hiểm lại quay trở lại, càng không ngờ trong thời gian một phút ngắn ngủi cô có thể thực hiện được phản ứng lưu loát như thế. Anh bình tĩnh nhìn cô ngồi trên ghế lái, khóe môi nhếch lên một độ cong mờ nhạt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Năng lực ứng biến của cô nhóc này không tệ, tốc độ phản ứng như thế không phải bất cứ một cô chủ nhà giàu nào cũng có thể so sánh được.
Lạc Hi Thần không biến sắc cầm súng ngắn nhét vào túi quần, đôi chân thon dài nhảy qua, động tác phóng khoáng trèo lên xe.
Sa Chức Tinh thấy anh ngồi vững, lần thứ hai nổ máy, chiếc Lamborghini màu trắng đánh một vòng đẹp mắt, lướt đi nhanh chóng.
Tiếng súng lục đoàng đoàng vang lên từ phía sau, Sa Chức Tinh vững vàng nắm tay lái, xe thể thao xa hoa lướt trên đường theo hình chữ S tránh được một trận súng đạn.
Lạc Hi Thần ngồi trên xe, ánh mắt lẳng lặng rơi trên khuôn mặt của Sa Chức Tinh, sâu thẳm.
Biểu hiện vừa rồi của cô khiến anh rất tán thưởng. Từ nhỏ đến lớn cô chưa từng chịu khổ, cũng chưa từng gặp nguy hiểm gì. Lúc gặp phải sinh tử trước mắt, cô không hề sợ hãi, không hề khiếp đảm, thậm chí còn rất dũng cảm.
Lạc Hi Thần nghĩ, nếu biểu hiện của Sa Chức Tinh hôm nay không phải là do đầu óc choáng váng, thì có nghĩa là năng lực ứng biến của cô vô cùng mạnh mẽ. Cô như thế, chính là độc nhất vô nhị trong những người phụ nữ.
Sa Chức Tinh lái xe ra thật xa, bỏ lại đám người kia, cuối cùng dừng lại ở một vùng ngoại ô không người.
Lạc Hi Thần không hề giống một người vừa trải qua một trận đại nạn, lúc này tâm trạng hình như rất tốt. Anh nghiêng mặt, ánh mắt dừng lại trên người Sa Chức Tinh, nhìn khuôn mặt nghiêng yên tĩnh của cô, khóe môi nhẹ nhàng cong lên.
"Sao vậy?" Sa Chức Tinh bị anh nhìn mất tự nhiên, chậm rãi nghiêng đầu đi.
Lạc Hi Thần yên lặng nhìn cô, ánh mắt nghiền ngẫm: "Vừa rồi tại sao lại muốn quay lại?"
Sa Chức Tinh: "..."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro