Chương 30 - Phá Kén Thành Điệp
Chức Tinh, Tôi...
Thất Tịch
2024-08-12 18:27:11
Thời gian vào làm của tập đoàn Dung Hi là chín giờ.
Vượt quá một phút đồng hồ.
Sa Chức Tinh giận đến đỏ mắt.
Bởi vì một phút này mà hai tháng tiền lương của cô bị khấu trừ rồi.
Đôi mắt Lạc Hi Thần lạnh lùng nhếch lên, lấy bó hoa trên tay cô ra, thủ đoạn độc ác giống như chà đạp, giày vò một trận, tiếp đó trực tiếp ném vào trong thùng rác bên cạnh.
Sau đó xoay người một cái, thong thả đi tới phòng làm việc.
Đang chuẩn bị đóng cửa phòng, giọng Sa Chức Tinh bỗng nhiên vang lên: “Đợi một chút.”
Vào lúc này hình như Lạc Hi Thần rất dễ nói chuyện, dừng bước dưới chân, nghiêng đầu chờ cô nói.
Sa Chức Tinh cúi đầu rồi chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt yên lặng nhìn anh, mặt lạnh lùng: “Tại sao lại làm như vậy?”
Lạc Hi Thần vì lời của cô mà xoay người, ánh mắt thản nhiên nhìn về phía cô, mở môi, giọng điệu lười nhác: “Cô Sa không có nghe rõ tôi nói hay là không hiểu được?”
Dừng lại chút, lại thêm một câu: “Nếu như nói không hiểu, hình như cô Sa cũng nên nâng cao trí thông minh của mình lên một chút.”
Nói lời chế giễu mỉa mai đó, Sa Chức Tinh nghe được rất giận, ngực như bị thiêu đốt mạnh mẽ hơn.
Một ngày anh không kiếm chuyện với cô thì sẽ chết hay sao?
Cô trêu chọc gì anh?
Sa Chức Tinh rất buồn bực, ánh mắt nhìn anh cũng sắc bén giống như mang theo gai, nắm tay nắm thật chặt, nhưng lại băn khoăn đây là phòng làm việc, có kích động gì cũng cứng rắn nhịn xuống.
Lạc Hi Thần mặt không chút thay đổi nhìn cô, khi đi vào phòng, bỗng ngoảnh đầu lại, ánh mắt chuyển sang cô, thờ ơ nói ra một câu: “Sau này, đừng tùy tiện nhận hoa hồng của người khác.”
Nói xong một câu, trở tay đóng cửa phòng lại.
Sa Chức Tinh sững sờ tại chỗ, từ từ tiêu hóa lời của anh, sắc mặt trầm xuống.
Khi Lạc Hi Thần nói câu đó, giọng cũng không lớn, hơn nữa tiếng cũng trầm thấp, khoảng cách của hai người cũng gần, rõ ràng là đặc biệt nói cho cô nghe, những người khác cũng không nghe được.
Anh có ý gì đây?
Cô nhận hoa hồng của người khác có liên quan gì đến anh?
Đây là anh lạm dụng chức quyền để bắt nạt người khác thì có.
Lần trước là một bức điện báo, lần này là hoa hồng, Sa Chức Tinh mới đến chưa được hai tuần lễ, lại bị khấu trừ hai tháng tiền lương, trong lòng kêu rên một trận.
Đại khái, khắp thiên hạ này chỉ có mình cô bi kịch như vậy.
Bởi vì chuyện trên đảo mà cô có ý kiến với Lạc Hi Thần, sáng nay lại một màn như vậy, thành kiến đối với anh lại càng lớn hơn.
Sắp đến buổi trưa, đang chuẩn bị sửa sang lại đồ rồi tan việc, chợt phòng làm việc lại truyền đến một trận xôn xao.
Sa Chức Tinh luôn luôn là việc không liên quan đến mình thì cũng không để ý đến, cúi thấp đầu tiếp tục sửa sang lại đồ của mình.
Náo loạn ở phòng làm việc có hiệu ứng rất mãnh liệt, tiếng líu ríu nghị luận thỉnh thoảng nổi lên bốn phía, hình như còn có khuynh hướng gia tăng.
Chuyện để cho Sa Chức Tinh cuối cùng cũng dừng tay chính là một nhân viên kêu lên một câu muốn thủng nóc nhà: “Đây không phải là Mạc Diệc Sâm hay sao?”
Mạc Diệc Sâm?
Sao anh ta lại tới đây?
Đầu Sa Chức Tinh bỗng nhiên ngẩng lên, ánh mắt chậm rãi nhìn về phía cửa phòng làm việc.
Mạc Diệc Sâm mặc một bộ đồ giản dị đang đi tới, trên khuôn mặt khôi ngô của anh ta đeo một cặp kính siêu đen, trên môi treo một vòng cung, đi đến đâu đều để lại một trận xôn xao.
Đi tới bên người Sa Chức Tinh, cánh tay thân mật đặt lên vai của cô, ôm cô vào trong lòng: “Chức Tinh, tôi tới thăm cô đây.”
Vượt quá một phút đồng hồ.
Sa Chức Tinh giận đến đỏ mắt.
Bởi vì một phút này mà hai tháng tiền lương của cô bị khấu trừ rồi.
Đôi mắt Lạc Hi Thần lạnh lùng nhếch lên, lấy bó hoa trên tay cô ra, thủ đoạn độc ác giống như chà đạp, giày vò một trận, tiếp đó trực tiếp ném vào trong thùng rác bên cạnh.
Sau đó xoay người một cái, thong thả đi tới phòng làm việc.
Đang chuẩn bị đóng cửa phòng, giọng Sa Chức Tinh bỗng nhiên vang lên: “Đợi một chút.”
Vào lúc này hình như Lạc Hi Thần rất dễ nói chuyện, dừng bước dưới chân, nghiêng đầu chờ cô nói.
Sa Chức Tinh cúi đầu rồi chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt yên lặng nhìn anh, mặt lạnh lùng: “Tại sao lại làm như vậy?”
Lạc Hi Thần vì lời của cô mà xoay người, ánh mắt thản nhiên nhìn về phía cô, mở môi, giọng điệu lười nhác: “Cô Sa không có nghe rõ tôi nói hay là không hiểu được?”
Dừng lại chút, lại thêm một câu: “Nếu như nói không hiểu, hình như cô Sa cũng nên nâng cao trí thông minh của mình lên một chút.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói lời chế giễu mỉa mai đó, Sa Chức Tinh nghe được rất giận, ngực như bị thiêu đốt mạnh mẽ hơn.
Một ngày anh không kiếm chuyện với cô thì sẽ chết hay sao?
Cô trêu chọc gì anh?
Sa Chức Tinh rất buồn bực, ánh mắt nhìn anh cũng sắc bén giống như mang theo gai, nắm tay nắm thật chặt, nhưng lại băn khoăn đây là phòng làm việc, có kích động gì cũng cứng rắn nhịn xuống.
Lạc Hi Thần mặt không chút thay đổi nhìn cô, khi đi vào phòng, bỗng ngoảnh đầu lại, ánh mắt chuyển sang cô, thờ ơ nói ra một câu: “Sau này, đừng tùy tiện nhận hoa hồng của người khác.”
Nói xong một câu, trở tay đóng cửa phòng lại.
Sa Chức Tinh sững sờ tại chỗ, từ từ tiêu hóa lời của anh, sắc mặt trầm xuống.
Khi Lạc Hi Thần nói câu đó, giọng cũng không lớn, hơn nữa tiếng cũng trầm thấp, khoảng cách của hai người cũng gần, rõ ràng là đặc biệt nói cho cô nghe, những người khác cũng không nghe được.
Anh có ý gì đây?
Cô nhận hoa hồng của người khác có liên quan gì đến anh?
Đây là anh lạm dụng chức quyền để bắt nạt người khác thì có.
Lần trước là một bức điện báo, lần này là hoa hồng, Sa Chức Tinh mới đến chưa được hai tuần lễ, lại bị khấu trừ hai tháng tiền lương, trong lòng kêu rên một trận.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đại khái, khắp thiên hạ này chỉ có mình cô bi kịch như vậy.
Bởi vì chuyện trên đảo mà cô có ý kiến với Lạc Hi Thần, sáng nay lại một màn như vậy, thành kiến đối với anh lại càng lớn hơn.
Sắp đến buổi trưa, đang chuẩn bị sửa sang lại đồ rồi tan việc, chợt phòng làm việc lại truyền đến một trận xôn xao.
Sa Chức Tinh luôn luôn là việc không liên quan đến mình thì cũng không để ý đến, cúi thấp đầu tiếp tục sửa sang lại đồ của mình.
Náo loạn ở phòng làm việc có hiệu ứng rất mãnh liệt, tiếng líu ríu nghị luận thỉnh thoảng nổi lên bốn phía, hình như còn có khuynh hướng gia tăng.
Chuyện để cho Sa Chức Tinh cuối cùng cũng dừng tay chính là một nhân viên kêu lên một câu muốn thủng nóc nhà: “Đây không phải là Mạc Diệc Sâm hay sao?”
Mạc Diệc Sâm?
Sao anh ta lại tới đây?
Đầu Sa Chức Tinh bỗng nhiên ngẩng lên, ánh mắt chậm rãi nhìn về phía cửa phòng làm việc.
Mạc Diệc Sâm mặc một bộ đồ giản dị đang đi tới, trên khuôn mặt khôi ngô của anh ta đeo một cặp kính siêu đen, trên môi treo một vòng cung, đi đến đâu đều để lại một trận xôn xao.
Đi tới bên người Sa Chức Tinh, cánh tay thân mật đặt lên vai của cô, ôm cô vào trong lòng: “Chức Tinh, tôi tới thăm cô đây.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro