Chương 30 - Phá Kén Thành Điệp
Có Một Loại Cảm...
Thất Tịch
2024-08-12 18:27:11
Chuyện Mạc Diệc Sâm xảy ra tai nạn xe cũng không biết là lúc hai người đang ở trên đường hay khi vào bệnh viện bị người ta chụp được, mà sau đó đã truyền khắp trên Internet.
Theo mạng lưới của Internet, trong thời gian ngắn liền lan truyền rộng rãi, nhanh chóng chiếm cứ tiêu đề các trang báo.
Đây chính là cuộc sống của ngôi sao quốc tế, một chút xíu chuyện liền sẽ bị phóng đại vô hạn, làm đến mọi người đều biết.
Bởi vì có liên quan đến Mạc Diệc Sâm, lại một lần nữa Sa Chức Tinh vô tội bị đưa lên đầu đề.
Người nhà họ Mạc thậm chí trực tiếp gọi điện thoại đến hỏi thăm từ thành phố C, biết được không có gì đáng ngại mới yên tâm.
Vợ chồng Sa Nam Phong, người nhà họ Lạc gia cùng với các bạn bè đều gọi điện thoại tới hỏi thăm, Mộ Tư Diễn thậm chí trực tiếp tới thăm, chỉ là sau khi phát hiện họ không bị thương nặng liền bị Mạc Diệc Sâm đuổi về nghỉ ngơi.
Từ đầu tới đuôi, ngoại trừ Lạc Hi Thần, những người khác đều quan tâm.
Sa Chức Tinh mua ít đồ ăn trở về bệnh viện, sau khi cô và Mạc Diệc Sâm ăn xong thì đã quá muộn nên đêm nay cô cũng không trở về biệt thự của Lạc Hi Thần, dứt khoát ở lại phòng bệnh chăm sóc Mạc Diệc Sâm.
Tính tình của Mạc Diệc Sâm vô cùng hiền hoà, thoải mái, thích cười, giống như một cậu thiếu niên. Chức Tinh ở cùng với anh ta cũng không ngại ngùng, hai người nói chuyện cười đùa rất vui vẻ, đến nửa đêm thì Mạc Diệc Sâm đã ngủ thiếp đi.
Sa Chức Tinh ngồi trên ghế sofa trong phòng cũng chuẩn bị nghỉ ngơi mấy tiếng, lúc nhắm mắt lại, ánh mắt cô trong lúc lơ đãng thoáng nhìn qua điện thoại di động đang đặt trên mặt bàn, lúc này cô không khỏi có chút chờ mong nghe được tiếng nó vang lên.
Thế nhưng mãi cho đến hừng đông, điện thoại di động vẫn yên tĩnh.
Mãi sáng ngày hôm sau Lạc Hi Thần mới nhìn thấy tin tức mà chạy đến bệnh viện, đi cùng anh còn có Mạc Ngưng Ngữ.
Đẩy cửa phòng bệnh ra, liếc nhìn thấy Mạc Diệc Sâm bị thương, Mạc Ngưng Ngữ chạy tới nói: "Anh, sao anh lại biến mình thành cái dạng này hả?"
"Không có việc gì, mấy ngày là khỏe thôi, mạng của anh em rất lớn." Mạc Diệc Sâm vuốt vuốt đầu của cô, cười an ủi.
Lạc Hi Thần đứng ở cửa phòng bệnh, ánh mắt đầu tiên lướt qua người Mạc Diệc Sâm, phát hiện anh ta cũng không có gì đáng ngại, sau đó lẳng lặng rơi vào trên người Sa Chức Tinh đang ngồi trước cửa sổ.
Trên người Sa Chức Tinh vẫn còn mặc lễ phục dạ hội ngày hôm qua, trên bộ lễ phục màu trắng còn dính mấy giọt máu, màu đỏ diễm lệ khiến bộ váy càng thêm xinh đẹp.
Trên trán cô dán băng dán cá nhân, bị mấy sợi tóc che khuất nên chỉ nhìn thấy một góc nho nhỏ, trừ cái đó ra thì không còn vấn đề gì khác.
Nhìn thấy cô như vậy, Lạc Hi Thần cũng nhẹ nhàng thở ra, chỉ là tưởng tượng đến chuyện cô đua xe, trong lòng liền tức giận.
Sa Chức Tinh cũng lẳng lặng đánh giá anh, nhìn quần áo trên người anh vẫn như cũ, đôi môi cô nhếch lên đầy mỉa mai.
Tối hôm qua hẳn là anh cũng không trở về nhỉ?
Không chú ý tới vẻ mặt có biến hóa nhỏ xíu của cô, trong lòng Lạc Hi Thần tức giận đi nhanh hơn mấy bước đến bên người cô mắng: "Sa Chức Tinh, em không có đầu óc hay đầu óc em bị lừa mất vậy? Đêm hôm khuya khoắt chạy ra ngoài đua xe cái gì! Em là heo sao?"
Sa Chức Tinh đợi anh nói xong chậm rãi ngẩng đầu, đôi con ngươi trong trẻo bình tĩnh nhìn anh, lạnh lùng phun ra một câu: "Lạc Hi Thần, anh dựa vào cái gì mà quản tôi?"
Giọng nói lạnh lùng, khiến Lạc Hi Thần sửng sốt.
Từ khi quen biết đến nay, cô chưa từng lạnh lùng với anh như vậy.
“Muốn quản người khác thì trước tiên quản chính mình cho thật tốt đi!" Sa Chức Tinh thu hồi ánh mắt, nói một câu nữa liền đứng lên vượt qua anh đi ra ngoài phòng bệnh.
Theo mạng lưới của Internet, trong thời gian ngắn liền lan truyền rộng rãi, nhanh chóng chiếm cứ tiêu đề các trang báo.
Đây chính là cuộc sống của ngôi sao quốc tế, một chút xíu chuyện liền sẽ bị phóng đại vô hạn, làm đến mọi người đều biết.
Bởi vì có liên quan đến Mạc Diệc Sâm, lại một lần nữa Sa Chức Tinh vô tội bị đưa lên đầu đề.
Người nhà họ Mạc thậm chí trực tiếp gọi điện thoại đến hỏi thăm từ thành phố C, biết được không có gì đáng ngại mới yên tâm.
Vợ chồng Sa Nam Phong, người nhà họ Lạc gia cùng với các bạn bè đều gọi điện thoại tới hỏi thăm, Mộ Tư Diễn thậm chí trực tiếp tới thăm, chỉ là sau khi phát hiện họ không bị thương nặng liền bị Mạc Diệc Sâm đuổi về nghỉ ngơi.
Từ đầu tới đuôi, ngoại trừ Lạc Hi Thần, những người khác đều quan tâm.
Sa Chức Tinh mua ít đồ ăn trở về bệnh viện, sau khi cô và Mạc Diệc Sâm ăn xong thì đã quá muộn nên đêm nay cô cũng không trở về biệt thự của Lạc Hi Thần, dứt khoát ở lại phòng bệnh chăm sóc Mạc Diệc Sâm.
Tính tình của Mạc Diệc Sâm vô cùng hiền hoà, thoải mái, thích cười, giống như một cậu thiếu niên. Chức Tinh ở cùng với anh ta cũng không ngại ngùng, hai người nói chuyện cười đùa rất vui vẻ, đến nửa đêm thì Mạc Diệc Sâm đã ngủ thiếp đi.
Sa Chức Tinh ngồi trên ghế sofa trong phòng cũng chuẩn bị nghỉ ngơi mấy tiếng, lúc nhắm mắt lại, ánh mắt cô trong lúc lơ đãng thoáng nhìn qua điện thoại di động đang đặt trên mặt bàn, lúc này cô không khỏi có chút chờ mong nghe được tiếng nó vang lên.
Thế nhưng mãi cho đến hừng đông, điện thoại di động vẫn yên tĩnh.
Mãi sáng ngày hôm sau Lạc Hi Thần mới nhìn thấy tin tức mà chạy đến bệnh viện, đi cùng anh còn có Mạc Ngưng Ngữ.
Đẩy cửa phòng bệnh ra, liếc nhìn thấy Mạc Diệc Sâm bị thương, Mạc Ngưng Ngữ chạy tới nói: "Anh, sao anh lại biến mình thành cái dạng này hả?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Không có việc gì, mấy ngày là khỏe thôi, mạng của anh em rất lớn." Mạc Diệc Sâm vuốt vuốt đầu của cô, cười an ủi.
Lạc Hi Thần đứng ở cửa phòng bệnh, ánh mắt đầu tiên lướt qua người Mạc Diệc Sâm, phát hiện anh ta cũng không có gì đáng ngại, sau đó lẳng lặng rơi vào trên người Sa Chức Tinh đang ngồi trước cửa sổ.
Trên người Sa Chức Tinh vẫn còn mặc lễ phục dạ hội ngày hôm qua, trên bộ lễ phục màu trắng còn dính mấy giọt máu, màu đỏ diễm lệ khiến bộ váy càng thêm xinh đẹp.
Trên trán cô dán băng dán cá nhân, bị mấy sợi tóc che khuất nên chỉ nhìn thấy một góc nho nhỏ, trừ cái đó ra thì không còn vấn đề gì khác.
Nhìn thấy cô như vậy, Lạc Hi Thần cũng nhẹ nhàng thở ra, chỉ là tưởng tượng đến chuyện cô đua xe, trong lòng liền tức giận.
Sa Chức Tinh cũng lẳng lặng đánh giá anh, nhìn quần áo trên người anh vẫn như cũ, đôi môi cô nhếch lên đầy mỉa mai.
Tối hôm qua hẳn là anh cũng không trở về nhỉ?
Không chú ý tới vẻ mặt có biến hóa nhỏ xíu của cô, trong lòng Lạc Hi Thần tức giận đi nhanh hơn mấy bước đến bên người cô mắng: "Sa Chức Tinh, em không có đầu óc hay đầu óc em bị lừa mất vậy? Đêm hôm khuya khoắt chạy ra ngoài đua xe cái gì! Em là heo sao?"
Sa Chức Tinh đợi anh nói xong chậm rãi ngẩng đầu, đôi con ngươi trong trẻo bình tĩnh nhìn anh, lạnh lùng phun ra một câu: "Lạc Hi Thần, anh dựa vào cái gì mà quản tôi?"
Giọng nói lạnh lùng, khiến Lạc Hi Thần sửng sốt.
Từ khi quen biết đến nay, cô chưa từng lạnh lùng với anh như vậy.
“Muốn quản người khác thì trước tiên quản chính mình cho thật tốt đi!" Sa Chức Tinh thu hồi ánh mắt, nói một câu nữa liền đứng lên vượt qua anh đi ra ngoài phòng bệnh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro