Chương 30 - Phá Kén Thành Điệp
Điên Cuồng
Thất Tịch
2024-08-12 18:27:11
Sa Chức Tinh khoá chính mình trong phòng tắm, tắm hết nửa giờ, lúc đi ra, Lạc Hi Thần đứng trước cửa sổ lớn sát đất, hơn phân nửa thân thể bị bao phủ trong ánh đèn mông lung, đường cong sườn mặt thâm thuý mà quyến rũ.
"Đêm nay tôi ngủ ở sofa trong phòng khách." Sa Chức Tinh nói với anh một câu, xoay người định xuống lầu, đột nhiên âm thanh Lạc Hi Thần vang lên: "Ai vừa gọi?"
Anh khá tò mò, đến cùng là điện thoại của ai bị ngắt mà khiến cô có phản ứng lớn như vậy.
Sa Chức Tinh quay đầu, trả cho anh hai chữ: "Mẹ tôi."
Biểu cảm trên mặt Lạc Hi Thần rõ ràng cứng đờ, trong mắt hiện lên sự xấu hổ, sờ sờ mũi, muốn đi gọi điện lại: "Để tôi gọi lại cho dì ấy."
"Bây giờ chắc mẹ tôi nghỉ ngơi rồi." Sa Chức Tinh chậm rì rì nhắc nhở, thấy biểu cảm của anh, bỗng dưng cô có chút buồn cười.
"Vậy ngày mai gọi." Lạc Hi Thần bình tĩnh lại rất nhanh, xoay người, thong thả ung dung đi tìm chăn đơn trong tủ quần áo.
"Anh quấn khăn tắm ra đây làm gì?" Sa Chức Tinh nghĩ đến mầm hoạ anh mới gây ra, đột nhiên hỏi.
"Tôi để quên áo choàng tắm trên giường." Lạc Hi Thần nghiêng đầu, nhìn cô một cái, giọng điệu vô tội.
Yên lặng vài giây.
Sắc mặt Sa Chức Tinh không quá tốt: "Sao lại nhờ tôi lấy?"
Cô là nữ, anh là nam!
"Em muốn nhìn tôi trần như nhộng ra ngoài sao?" Lạc Hi Thần nhướng mày nhìn cô, mặt không đổi sắc hỏi lại.
Sa Chức Tinh: "....... Anh có thể ra muộn một chút!"
"Không phải em đang thúc giục tôi sao?" Vẻ mặt Lạc Hi Thần vô cùng thản nhiên.
"......." Sa Chức Tinh im lặng không biết nói gì.
Đó là cô nhắc nhở anh trong phòng có người, nhớ chú ý!
Có lý mà nói không rõ, chính là thế này.
Lạc Hi Thần yên lặng nhìn cô một cái, tao nhã xoay người, cầm một cái chăn đơn đi đến cạnh cửa.
Khi đến cửa, một câu nói nhẹ nhàng bay ra phía sau: "Chỉ là muốn em đem tới cửa mà thôi!"
Không biết là vô tình hay cố ý, âm cuối bị kéo ra dài thật dài.
Khoé mắt Sa Chức Tinh giật mạnh một hồi.
Anh đang nói cho cô biết, anh vô tội biết bao nhiêu sao?
Đầu Lạc Hi Thần hơi nghiêng nghiêng, khoé mắt liếc thấy phản ứng của cô, như có như không cong lên bờ môi mỏng.
"Đêm nay nhường căn phòng này cho em, tôi ở dưới lầu, có việc gì thì gọi tôi!" Anh để lại một câu, hai chân thon dài bước xuống lầu.
Sa Chức Tinh đứng trong phòng, nghe tiếng bước chân trên hành lang càng lúc càng xa, có chút kinh ngạc đối với sắp xếp của anh.
Anh nhường phòng ngủ cho cô sao?
Từ khi nào người này tốt như vậy?
Mấy ngày nay Sa Chức Tinh thực sự được yêu thương mà sinh ra lo sợ.......
Lạc Hi Thần trực tiếp dùng hành động chứng minh cầm-thú cũng có mặt tốt, mang theo chăn đơn ngủ ở sofa dưới lầu.
Nhưng sau khi nằm xuống lại không cách nào ngủ được, trong đầu thoáng hiện lên tình cảnh vừa rồi ở phòng ngủ.
Điên thật rồi, vậy mà nổi lên dục vọng với cô nhóc kia!
Thấp giọng tự mắng một câu, Lạc Hi Thần co người, khép mắt ngủ.
Sa Chức Tinh ở trên phòng, cũng không ngủ được.
Không phải do hoàn cảnh lạ lẫm không quen giường, mà do ngủ một lát thì lên cơn đói bụng.
Trước khi đến biệt thự, cô và Lạc Hi Thần đã ăn tối bên ngoài, nhưng lúc đó còn rất sớm, mới năm giờ, mà hiện tại đã hơn mười một giờ.
Định cố gắng chịu đựng một chút, sáng hôm sau rồi giải quyết, nhưng cái bụng cố tình đối nghịch với cô, càng muốn nhịn lại càng đói.
Qua nửa tiếng, Sa Chức Tinh xốc chăn lên bước xuống giường, rón ra rón rén mò mẫm xuống cầu thang......
"Đêm nay tôi ngủ ở sofa trong phòng khách." Sa Chức Tinh nói với anh một câu, xoay người định xuống lầu, đột nhiên âm thanh Lạc Hi Thần vang lên: "Ai vừa gọi?"
Anh khá tò mò, đến cùng là điện thoại của ai bị ngắt mà khiến cô có phản ứng lớn như vậy.
Sa Chức Tinh quay đầu, trả cho anh hai chữ: "Mẹ tôi."
Biểu cảm trên mặt Lạc Hi Thần rõ ràng cứng đờ, trong mắt hiện lên sự xấu hổ, sờ sờ mũi, muốn đi gọi điện lại: "Để tôi gọi lại cho dì ấy."
"Bây giờ chắc mẹ tôi nghỉ ngơi rồi." Sa Chức Tinh chậm rì rì nhắc nhở, thấy biểu cảm của anh, bỗng dưng cô có chút buồn cười.
"Vậy ngày mai gọi." Lạc Hi Thần bình tĩnh lại rất nhanh, xoay người, thong thả ung dung đi tìm chăn đơn trong tủ quần áo.
"Anh quấn khăn tắm ra đây làm gì?" Sa Chức Tinh nghĩ đến mầm hoạ anh mới gây ra, đột nhiên hỏi.
"Tôi để quên áo choàng tắm trên giường." Lạc Hi Thần nghiêng đầu, nhìn cô một cái, giọng điệu vô tội.
Yên lặng vài giây.
Sắc mặt Sa Chức Tinh không quá tốt: "Sao lại nhờ tôi lấy?"
Cô là nữ, anh là nam!
"Em muốn nhìn tôi trần như nhộng ra ngoài sao?" Lạc Hi Thần nhướng mày nhìn cô, mặt không đổi sắc hỏi lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sa Chức Tinh: "....... Anh có thể ra muộn một chút!"
"Không phải em đang thúc giục tôi sao?" Vẻ mặt Lạc Hi Thần vô cùng thản nhiên.
"......." Sa Chức Tinh im lặng không biết nói gì.
Đó là cô nhắc nhở anh trong phòng có người, nhớ chú ý!
Có lý mà nói không rõ, chính là thế này.
Lạc Hi Thần yên lặng nhìn cô một cái, tao nhã xoay người, cầm một cái chăn đơn đi đến cạnh cửa.
Khi đến cửa, một câu nói nhẹ nhàng bay ra phía sau: "Chỉ là muốn em đem tới cửa mà thôi!"
Không biết là vô tình hay cố ý, âm cuối bị kéo ra dài thật dài.
Khoé mắt Sa Chức Tinh giật mạnh một hồi.
Anh đang nói cho cô biết, anh vô tội biết bao nhiêu sao?
Đầu Lạc Hi Thần hơi nghiêng nghiêng, khoé mắt liếc thấy phản ứng của cô, như có như không cong lên bờ môi mỏng.
"Đêm nay nhường căn phòng này cho em, tôi ở dưới lầu, có việc gì thì gọi tôi!" Anh để lại một câu, hai chân thon dài bước xuống lầu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sa Chức Tinh đứng trong phòng, nghe tiếng bước chân trên hành lang càng lúc càng xa, có chút kinh ngạc đối với sắp xếp của anh.
Anh nhường phòng ngủ cho cô sao?
Từ khi nào người này tốt như vậy?
Mấy ngày nay Sa Chức Tinh thực sự được yêu thương mà sinh ra lo sợ.......
Lạc Hi Thần trực tiếp dùng hành động chứng minh cầm-thú cũng có mặt tốt, mang theo chăn đơn ngủ ở sofa dưới lầu.
Nhưng sau khi nằm xuống lại không cách nào ngủ được, trong đầu thoáng hiện lên tình cảnh vừa rồi ở phòng ngủ.
Điên thật rồi, vậy mà nổi lên dục vọng với cô nhóc kia!
Thấp giọng tự mắng một câu, Lạc Hi Thần co người, khép mắt ngủ.
Sa Chức Tinh ở trên phòng, cũng không ngủ được.
Không phải do hoàn cảnh lạ lẫm không quen giường, mà do ngủ một lát thì lên cơn đói bụng.
Trước khi đến biệt thự, cô và Lạc Hi Thần đã ăn tối bên ngoài, nhưng lúc đó còn rất sớm, mới năm giờ, mà hiện tại đã hơn mười một giờ.
Định cố gắng chịu đựng một chút, sáng hôm sau rồi giải quyết, nhưng cái bụng cố tình đối nghịch với cô, càng muốn nhịn lại càng đói.
Qua nửa tiếng, Sa Chức Tinh xốc chăn lên bước xuống giường, rón ra rón rén mò mẫm xuống cầu thang......
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro