Chương 30 - Phá Kén Thành Điệp
Đối Với Em Như...
Thất Tịch
2024-08-12 18:27:11
Lạc Hi Thần lẳng lặng nhìn cô, muốn tìm hiểu nhiều hơn từ vẻ mặt cô, Sa Chức Tinh lại đứng lên đi qua người anh lên phòng.
Mấy phút sau cô đi xuống, trên người cô đã đổi sang một bộ quần áo thoải mái, quần bò cùng áo sơ mi.
Thấy Lạc Hi Thần nhìn chính mình ngẩn ngơ, ánh mắt cô nhìn anh lạnh nhạt nói: "Không phải anh nói muốn đi ra ngoài sao?"
Lạc Hi Thần lấy lại tinh thần, nhẹ gật đầu, quay người ra trước cô đi lấy xe.
Hai người một trước một sau ra cửa, xe chậm rãi lái ra khỏi biệt thự.
Sa Chức Tinh vừa mới liệt kê một loạt đồ ăn, kết quả hai người lại tùy ý đi vào một cửa hàng đồ ăn nhanh.
Ngược lại Lạc Hi Thần không đành lòng, dắt tay của cô lên xe, lái xe chở cô đi ra bờ biển.
Thành phố T là thành phố giáp biển, đến đêm cảnh biển vô cùng xinh đẹp, tương quan sản nghiệp quanh bờ biển cũng phát triển rất tốt, cho dù là hơn chín giờ đêm, người đi bộ trên bờ biển cũng rất nhiều.
Bởi vì có công ty con ở chỗ này, Lạc Hi Thần cũng tương đối quen thuộc thành phố này, sau khi mang theo Sa Chức Tinh đi vào bên bờ biển, hai người lên thuyền di chuyển đến một hòn đảo nhỏ trên biển.
Một hòn đảo nhỏ rất lãng mạn, phòng ở trên đảo đều mang phong cách châu Âu, bởi vì là khu du lịch, vẻ ngoài mỗi căn phòng ở đây cũng thống nhất sơn một màu, ánh sáng màu tím phát ra vẻ mông lung, bao phủ cả hòn đảo như trong một giấc mộng.
Trừ cái đó ra, không khí ở trên đảo cũng tốt hơn so với khu vực thành thị, cảnh sắc thì đẹp mê người, các loại đồ ăn đều có, bốn phía còn có thể nghe thấy tiếng dương cầm ưu nhã.
Sa Chức Tinh là lần đầu tiên tới hòn đảo này, cô cảm thấy rất hứng thú với nơi này, sau khi lên đảo, khóe môi cô vẫn luôn cong lên, dường như rất hài lòng với nơi này.
Lạc Hi Thần dẫn cô đến một nhà hàng Tây trên đảo, thuận miệng gọi một loạt món ăn mà trước đó Sa Chức Tinh liệt kê, nhân viên phục vụ ghi món xong liền lui xuống.
Sa Chức Tinh có chút ngoài ý muốn anh nhớ được tất cả, đầu cô ngẩng lên nhìn anh đầy kinh ngạc.
Cô vừa mới nói gì đến chính cô còn không nhớ được...
"Không cần quá ngưỡng mộ tôi." Lạc Hi Thần ngồi xuống vị trí bên cạnh cô, hai người ngồi sát cạnh nhau.
Sa Chức Tinh nhìn anh bằng ánh mắt khinh thường, “hừ” một tiếng.
Lạc Hi Thần nhếch môi khẽ cười.
Nhân viên phục vụ cũng nhanh chóng mang đồ ăn lên, hôm nay Sa Chức Tinh vẫn luôn lang thang bên ngoài tìm phòng trọ, bữa trưa cũng chỉ tùy tiện ăn một cái bánh mì, mà bây giờ đã là mười giờ tối, lúc này cô thật sự đói bụng.
Thức ăn đã được mang lên, cũng mặc kệ Lạc Hi Thần còn ngồi bên cạnh, cô cầm đũa lên liền bắt đầu ăn.
Lạc Hi Thần ngồi bên cạnh cô, rất tự giác lấy tôm cua vào trong đĩa mình, sau khi tỉ mỉ bóc vỏ liền đặt thịt vào trong đĩa Sa Chức Tinh.
Khi ăn cơm với cô, mỗi hành động anh làm đều tự nhiên như vậy, từ nhỏ đến lớn đều là như thế.
Sa Chức Tinh đang cúi đầu ăn, thấy động tác thân mật của anh thì bỗng dưng sửng sốt.
Ánh mắt cô lặng lẽ nhìn vào đĩa đồ ăn của mình, bỗng nhiên môi cô mấp máy nói: "Lạc Hi Thần, anh đối xử với mỗi người phụ nữ đều như vậy sao?"
Đang giúp cô bóc vỏ cua, khuôn mặt tuấn tú của Lạc Hi Thần nhất thời xanh mét, tức giận đến mức muốn ném cô xuống biển.
Cô nhóc này coi anh là gì? Ông đây không có rảnh rỗi nhiều như vậy!
Rất muốn rống về phía cô một câu, nhưng mà lời nói ra khỏi miệng lại là: "Không phải người phụ nữ nào cũng may mắn như em đâu."
Mấy phút sau cô đi xuống, trên người cô đã đổi sang một bộ quần áo thoải mái, quần bò cùng áo sơ mi.
Thấy Lạc Hi Thần nhìn chính mình ngẩn ngơ, ánh mắt cô nhìn anh lạnh nhạt nói: "Không phải anh nói muốn đi ra ngoài sao?"
Lạc Hi Thần lấy lại tinh thần, nhẹ gật đầu, quay người ra trước cô đi lấy xe.
Hai người một trước một sau ra cửa, xe chậm rãi lái ra khỏi biệt thự.
Sa Chức Tinh vừa mới liệt kê một loạt đồ ăn, kết quả hai người lại tùy ý đi vào một cửa hàng đồ ăn nhanh.
Ngược lại Lạc Hi Thần không đành lòng, dắt tay của cô lên xe, lái xe chở cô đi ra bờ biển.
Thành phố T là thành phố giáp biển, đến đêm cảnh biển vô cùng xinh đẹp, tương quan sản nghiệp quanh bờ biển cũng phát triển rất tốt, cho dù là hơn chín giờ đêm, người đi bộ trên bờ biển cũng rất nhiều.
Bởi vì có công ty con ở chỗ này, Lạc Hi Thần cũng tương đối quen thuộc thành phố này, sau khi mang theo Sa Chức Tinh đi vào bên bờ biển, hai người lên thuyền di chuyển đến một hòn đảo nhỏ trên biển.
Một hòn đảo nhỏ rất lãng mạn, phòng ở trên đảo đều mang phong cách châu Âu, bởi vì là khu du lịch, vẻ ngoài mỗi căn phòng ở đây cũng thống nhất sơn một màu, ánh sáng màu tím phát ra vẻ mông lung, bao phủ cả hòn đảo như trong một giấc mộng.
Trừ cái đó ra, không khí ở trên đảo cũng tốt hơn so với khu vực thành thị, cảnh sắc thì đẹp mê người, các loại đồ ăn đều có, bốn phía còn có thể nghe thấy tiếng dương cầm ưu nhã.
Sa Chức Tinh là lần đầu tiên tới hòn đảo này, cô cảm thấy rất hứng thú với nơi này, sau khi lên đảo, khóe môi cô vẫn luôn cong lên, dường như rất hài lòng với nơi này.
Lạc Hi Thần dẫn cô đến một nhà hàng Tây trên đảo, thuận miệng gọi một loạt món ăn mà trước đó Sa Chức Tinh liệt kê, nhân viên phục vụ ghi món xong liền lui xuống.
Sa Chức Tinh có chút ngoài ý muốn anh nhớ được tất cả, đầu cô ngẩng lên nhìn anh đầy kinh ngạc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô vừa mới nói gì đến chính cô còn không nhớ được...
"Không cần quá ngưỡng mộ tôi." Lạc Hi Thần ngồi xuống vị trí bên cạnh cô, hai người ngồi sát cạnh nhau.
Sa Chức Tinh nhìn anh bằng ánh mắt khinh thường, “hừ” một tiếng.
Lạc Hi Thần nhếch môi khẽ cười.
Nhân viên phục vụ cũng nhanh chóng mang đồ ăn lên, hôm nay Sa Chức Tinh vẫn luôn lang thang bên ngoài tìm phòng trọ, bữa trưa cũng chỉ tùy tiện ăn một cái bánh mì, mà bây giờ đã là mười giờ tối, lúc này cô thật sự đói bụng.
Thức ăn đã được mang lên, cũng mặc kệ Lạc Hi Thần còn ngồi bên cạnh, cô cầm đũa lên liền bắt đầu ăn.
Lạc Hi Thần ngồi bên cạnh cô, rất tự giác lấy tôm cua vào trong đĩa mình, sau khi tỉ mỉ bóc vỏ liền đặt thịt vào trong đĩa Sa Chức Tinh.
Khi ăn cơm với cô, mỗi hành động anh làm đều tự nhiên như vậy, từ nhỏ đến lớn đều là như thế.
Sa Chức Tinh đang cúi đầu ăn, thấy động tác thân mật của anh thì bỗng dưng sửng sốt.
Ánh mắt cô lặng lẽ nhìn vào đĩa đồ ăn của mình, bỗng nhiên môi cô mấp máy nói: "Lạc Hi Thần, anh đối xử với mỗi người phụ nữ đều như vậy sao?"
Đang giúp cô bóc vỏ cua, khuôn mặt tuấn tú của Lạc Hi Thần nhất thời xanh mét, tức giận đến mức muốn ném cô xuống biển.
Cô nhóc này coi anh là gì? Ông đây không có rảnh rỗi nhiều như vậy!
Rất muốn rống về phía cô một câu, nhưng mà lời nói ra khỏi miệng lại là: "Không phải người phụ nữ nào cũng may mắn như em đâu."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro