Chương 30 - Phá Kén Thành Điệp
Lạc Hi Thần Hiế...
Thất Tịch
2024-08-12 18:27:11
Sa Chức Tinh kinh ngạc nhìn anh, trong mắt tràn đầy chấn động.
Thực sự quá ngầu!
Lạc Hi Thần nhìn sự sợ hãi thán phục không hề che giấu trong mắt cô, mặt không biểu cảm thưởng cho cô một câu: "Không cần quá say mê tôi! Tuy rằng tôi biết người si mê tôi rất nhiều!"
Đôi mắt Sa Chức Tinh hung hãn trừng một cái.
Tên này....đúng là không biết xấu hổ!
Sa Chức Tinh bị anh làm cho nghẹn họng vài giây, suy nghĩ một chút, nhàn nhạt hỏi lại: "Anh cho rằng mình là Kim Thành Vũ hay là Jack Brennan? Anh đẹp trai khuynh thành hay là khuynh nước?"
Ánh mắt Lạc Hi Thần miễn cưỡng nghiêng nhìn cô, đôi môi mỏng cong lên, từng câu từng chữ phản bác: "Kim Thành Vũ già quá rồi, Jack Brennan được coi là đàn ông sao?"
Dừng lại một chút, anh ung dung thêm một câu: "Tôi không đẹp trai cũng khuynh thành khuynh nước được."
"..."
Mấy câu đơn giản đã khiến Sa Chức Tinh bị sốc.
Tên này có bao nhiêu tự tin mới có thể nói ra mấy câu như thế hả?
Lạc Hi Thần, anh đúng là của hiếm!
Nhưng mà, tuy rằng tự tin quá đáng, nhưng lời của anh cũng không sai chút nào.
Không đề cập đến tướng mạo quá mức xuất chúng, khí chất quý tộc cao quý của anh, chỉ nói riêng ở thành phố C, thậm chí là toàn bộ khu vực châu Á, bất kể anh đi đến đâu, nhất định cũng sẽ trở thành tiêu điểm của đám đông. Với khí thế và phong phạm như một vị vua du ngoạn sơn thuỷ như thế, một người đàn ông như vậy chắc chắn sẽ nổi bật nhất, không thể nghi ngờ.
Vốn là lời nói châm chọc nhưng lại chẳng hề đả kích được anh, Sa Chức Tinh tự làm mình mất mặt, hừ một tiếng, ánh mắt chuyển ra ngoài cửa sổ, hoàn toàn không để ý đến anh nữa.
Ánh mắt Lạc Hi Thần rơi vào chỗ chiếc cúc áo bị thiếu, nghĩ đến câu hỏi vừa rồi của cô, ánh mắt trầm xuống.
Xem ra, sau này khi ở trước mặt cô, anh phải cẩn thận hơn nữa...
Buổi trưa xảy ra chuyện như thế, hai người không đến thẳng công ty mà quay về biệt thự.
Lạc Hi Thần có bệnh sạch sẽ, lúc ở nhà hàng cả người bị ám đầy mùi thức ăn, anh không thích.
Anh quay về, đương nhiên Sa Chức Tinh cũng theo về. Chiếc Lamborghini màu trắng dừng lại bên cạnh biệt thự.
Lúc Lạc Hi Thần đi lên lầu, anh vừa đi về phòng của mình vừa cởi cúc áo. Lúc vào phòng, anh vừa mới chuẩn bị đi vào phòng tắm thì tiếng chuông điện thoại phía sau bỗng nhiên vang lên.
Tiếng chuông là của điện thoại Sa Chức Tinh truyền tới, Lạc Hi Thần không để ý, chuẩn bị tiếp tục đi vào trong phòng tắm. Tiếng kêu ngọt ngào của Sa Chức Tinh bỗng nhiên vang lên: "Dì Lam!"
Tiếng nói đột ngột khiến Lạc Hi Thần hơi sửng sốt một chút, chân bước vào phòng tắm cứng ngắc rút lại, đầu ló ra từ cửa phòng, ánh mắt rơi trên khuôn mặt Sa Chức Tinh.
Sa Chức Tinh ở trong phòng của mình, tay cầm điện thoại, nụ cười trên mặt ngọt ngào, những ảm đạm khi đối mặt với anh trước đó như bị quét sạch, dường như tâm trạng cô đang rất tốt.
Rõ ràng điện thoại là của Ôn Lam gọi tới.
Lạc Hi Thần khẽ cau mày một cái.
Có chuyện gì mà mẹ lại tìm Chức Tinh chứ không tìm anh?
Lạc Hi Thần rất hoang mang, bước chân không tự chủ đi về phía Sa Chức Tinh.
Sa Chức Tinh liếc mắt nhìn anh, muốn ra chỗ khác nghe điện thoại. Lạc Hi Thần lại giữ chặt cổ tay cô không cho cô đi.
Sa Chức Tinh cũng không giằng co với anh, trực tiếp coi anh như không khí, lực chú ý lại quay về cuộc nói chuyện.
Âm lượng của cô cài đặt hơi lớn, Lạc Hi Thần đứng bên cạnh không cần kề sát cũng có thể nghe được rõ ràng cuộc nói chuyện của hai người.
Giọng Ôn Lam truyền đến từ đầu bên kia, dịu dàng quyến rũ: "Chức Tinh, hôm nay dì Lam tình cờ cũng ở thành phố T, cháu đang ở đâu? Nếu không bận gì thì đến ngồi với dì Lam một lát đi!"
Thực sự quá ngầu!
Lạc Hi Thần nhìn sự sợ hãi thán phục không hề che giấu trong mắt cô, mặt không biểu cảm thưởng cho cô một câu: "Không cần quá say mê tôi! Tuy rằng tôi biết người si mê tôi rất nhiều!"
Đôi mắt Sa Chức Tinh hung hãn trừng một cái.
Tên này....đúng là không biết xấu hổ!
Sa Chức Tinh bị anh làm cho nghẹn họng vài giây, suy nghĩ một chút, nhàn nhạt hỏi lại: "Anh cho rằng mình là Kim Thành Vũ hay là Jack Brennan? Anh đẹp trai khuynh thành hay là khuynh nước?"
Ánh mắt Lạc Hi Thần miễn cưỡng nghiêng nhìn cô, đôi môi mỏng cong lên, từng câu từng chữ phản bác: "Kim Thành Vũ già quá rồi, Jack Brennan được coi là đàn ông sao?"
Dừng lại một chút, anh ung dung thêm một câu: "Tôi không đẹp trai cũng khuynh thành khuynh nước được."
"..."
Mấy câu đơn giản đã khiến Sa Chức Tinh bị sốc.
Tên này có bao nhiêu tự tin mới có thể nói ra mấy câu như thế hả?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lạc Hi Thần, anh đúng là của hiếm!
Nhưng mà, tuy rằng tự tin quá đáng, nhưng lời của anh cũng không sai chút nào.
Không đề cập đến tướng mạo quá mức xuất chúng, khí chất quý tộc cao quý của anh, chỉ nói riêng ở thành phố C, thậm chí là toàn bộ khu vực châu Á, bất kể anh đi đến đâu, nhất định cũng sẽ trở thành tiêu điểm của đám đông. Với khí thế và phong phạm như một vị vua du ngoạn sơn thuỷ như thế, một người đàn ông như vậy chắc chắn sẽ nổi bật nhất, không thể nghi ngờ.
Vốn là lời nói châm chọc nhưng lại chẳng hề đả kích được anh, Sa Chức Tinh tự làm mình mất mặt, hừ một tiếng, ánh mắt chuyển ra ngoài cửa sổ, hoàn toàn không để ý đến anh nữa.
Ánh mắt Lạc Hi Thần rơi vào chỗ chiếc cúc áo bị thiếu, nghĩ đến câu hỏi vừa rồi của cô, ánh mắt trầm xuống.
Xem ra, sau này khi ở trước mặt cô, anh phải cẩn thận hơn nữa...
Buổi trưa xảy ra chuyện như thế, hai người không đến thẳng công ty mà quay về biệt thự.
Lạc Hi Thần có bệnh sạch sẽ, lúc ở nhà hàng cả người bị ám đầy mùi thức ăn, anh không thích.
Anh quay về, đương nhiên Sa Chức Tinh cũng theo về. Chiếc Lamborghini màu trắng dừng lại bên cạnh biệt thự.
Lúc Lạc Hi Thần đi lên lầu, anh vừa đi về phòng của mình vừa cởi cúc áo. Lúc vào phòng, anh vừa mới chuẩn bị đi vào phòng tắm thì tiếng chuông điện thoại phía sau bỗng nhiên vang lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiếng chuông là của điện thoại Sa Chức Tinh truyền tới, Lạc Hi Thần không để ý, chuẩn bị tiếp tục đi vào trong phòng tắm. Tiếng kêu ngọt ngào của Sa Chức Tinh bỗng nhiên vang lên: "Dì Lam!"
Tiếng nói đột ngột khiến Lạc Hi Thần hơi sửng sốt một chút, chân bước vào phòng tắm cứng ngắc rút lại, đầu ló ra từ cửa phòng, ánh mắt rơi trên khuôn mặt Sa Chức Tinh.
Sa Chức Tinh ở trong phòng của mình, tay cầm điện thoại, nụ cười trên mặt ngọt ngào, những ảm đạm khi đối mặt với anh trước đó như bị quét sạch, dường như tâm trạng cô đang rất tốt.
Rõ ràng điện thoại là của Ôn Lam gọi tới.
Lạc Hi Thần khẽ cau mày một cái.
Có chuyện gì mà mẹ lại tìm Chức Tinh chứ không tìm anh?
Lạc Hi Thần rất hoang mang, bước chân không tự chủ đi về phía Sa Chức Tinh.
Sa Chức Tinh liếc mắt nhìn anh, muốn ra chỗ khác nghe điện thoại. Lạc Hi Thần lại giữ chặt cổ tay cô không cho cô đi.
Sa Chức Tinh cũng không giằng co với anh, trực tiếp coi anh như không khí, lực chú ý lại quay về cuộc nói chuyện.
Âm lượng của cô cài đặt hơi lớn, Lạc Hi Thần đứng bên cạnh không cần kề sát cũng có thể nghe được rõ ràng cuộc nói chuyện của hai người.
Giọng Ôn Lam truyền đến từ đầu bên kia, dịu dàng quyến rũ: "Chức Tinh, hôm nay dì Lam tình cờ cũng ở thành phố T, cháu đang ở đâu? Nếu không bận gì thì đến ngồi với dì Lam một lát đi!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro