Chương 30 - Phá Kén Thành Điệp
Mì Ăn Liền Rất...
Thất Tịch
2024-08-12 18:27:11
Khóe môi Lạc Hi Thần giật giật.
Cô nhóc này sao thế?
Có điều anh không lo lắng, sau khi anh ra lệnh, anh tin không ai dám cho cô thuê nhà.
Nghĩ đến đây, bờ môi mỏng của Lạc Hi Thần lại cong lên.
Sau khi Sa Chức Tinh tốn ba bốn phút nấu mì, cho ra bát bê đến bàn ăn.
Đôi chân thon dài của Lạc Hi Thần bước vài bước đến bàn, lấy đũa rồi một mình yên lặng bắt đầu ăn.
Sa Chức Tinh ngồi đối diện anh, thầm suy nghĩ lời anh vừa nói.
Thật ra, trước khi tìm được một căn nhà tốt, nơi này xem ra vẫn là một lựa chọn không tồi, nếu như tìm được, cô sẽ lập tức chuyển đi!
Tình hình trước mắt không cho cô quyền lựa chọn, không tìm được nhà cô phải làm sao đây? Cô không xa xỉ đến mức mỗi ngày đều ở khách sạn, hơn nữa, hiện tại tiền trên người cô cũng không đủ cho cô tiêu xài như vậy.
Nghĩ thế, trong lòng Sa Chức Tinh đã ra quyết định.
Lạc Hi Thần cúi đầu ăn bữa ăn giản dị Sa Chức Tinh nấu, ăn một hồi, chuyện tối qua lại đột nhiên hiện lên.
Chậm rãi ngẩng đầu lên, anh đột nhiên nhìn chằm chằm Sa Chức Tinh ngồi trước mặt.
Ánh mắt dọc theo đường cong khuôn mặt cô, chậm rãi dời đến đôi môi cô, nhớ lại nụ hôn và xúc cảm chạm môi cô tối hôm qua, bờ môi mỏng cuq anh lại nhẹ cong lên.
Tựa như cảm nhận được ánh nhìn trên mặt mình, Sa Chức Tinh ngẩng đầu lên, vừa hay chạm mắt với anh.
“Anh đang cười cái gì thế?” Sa Chức Tinh thấy anh mỉm cười, không hiểu nguyên nhân.
Lạc Hi Thần không thèm để ý tiếp tục ăn mì, ý tứ sâu xa phun ra một câu: “Mì ăn liền rất ngon!”
Sa Chức Tinh: “...”
Lạc Hi Thần chỉ cười mà không nói, cúi đầu tiếp tục thưởng thức đồ ăn trong bát.
Mì ăn liền ngon sao?
Là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Lạc thị, tiệc hải sản xa hoa cũng không chắc có thể lọt vào mắt anh, loại thực phẩm tầm thường này có là gì chứ?
Chỉ là sau khi trải qua chuyện tối qua, Lạc Hi Thần ăn mì cứ cảm thấy rất ngon!
Ăn mì xong, Sa Chức Tinh bị Lạc Hi Thần thúc ép tiếp tục chuyện làm đầu bếp.
Sau khi xử lý xong mọi chuyện, Lạc Hi Thần dẫn cô đến căn phòng đã chuẩn bị cho cô tối nay.
Căn phòng nằm sát ngay cạnh phòng Lạc Hi Thần, trang thiết bị cũng sớm chuẩn bị xong, chỉ chưa bày biện đồ dùng sinh hoạt hằng ngày.
Một ngày ngắn ngủi, hóa ra căn phòng trống đã được trang trí rực rỡ hẳn lên.
Phong cách thiết kế thiếu nữ thuần khiết, giường, tủ quần áo, phòng tắm đủ cả.
Sa Chức Tinh có chút cảm khái anh làm việc thật năng suất.
Ban ngày vừa phải xử lý chuyện công ty, vừa phải vội vàng cho người lắp đặt thiết bị, hiệu suất không phải rất cao sao?
“Khoảng thời gian này cứ ở tạm thế đã, phần lớn những thứ cần thiết đã chuẩn bị xong, nếu còn thiếu gì…” Lạc Hi Thần dẫn cô vào phòng, đang nói thì ngừng lại.
Sa Chức Tinh còn tưởng là anh định nói “Nếu còn thiếu gì thì nói cho tôi biết” các kiểu, kết quả, Lạc Hi Thần lại đưa card cho cô.
“Tự đi mà mua!” Bỏ lại bốn chữ, anh xoay người, vô cùng thong dong đi về phòng mình.
Sa Chức Tinh ngây ngốc nhìn tấm card trên tay, một lúc sau vẫn chưa kịp phản ứng.
Đây là cô được anh cho tiền tiêu?
Nhưng mà, cô và anh lại không có bất kỳ quan hệ gì, tại sao phải dùng tiền của anh?
Cô nhóc này sao thế?
Có điều anh không lo lắng, sau khi anh ra lệnh, anh tin không ai dám cho cô thuê nhà.
Nghĩ đến đây, bờ môi mỏng của Lạc Hi Thần lại cong lên.
Sau khi Sa Chức Tinh tốn ba bốn phút nấu mì, cho ra bát bê đến bàn ăn.
Đôi chân thon dài của Lạc Hi Thần bước vài bước đến bàn, lấy đũa rồi một mình yên lặng bắt đầu ăn.
Sa Chức Tinh ngồi đối diện anh, thầm suy nghĩ lời anh vừa nói.
Thật ra, trước khi tìm được một căn nhà tốt, nơi này xem ra vẫn là một lựa chọn không tồi, nếu như tìm được, cô sẽ lập tức chuyển đi!
Tình hình trước mắt không cho cô quyền lựa chọn, không tìm được nhà cô phải làm sao đây? Cô không xa xỉ đến mức mỗi ngày đều ở khách sạn, hơn nữa, hiện tại tiền trên người cô cũng không đủ cho cô tiêu xài như vậy.
Nghĩ thế, trong lòng Sa Chức Tinh đã ra quyết định.
Lạc Hi Thần cúi đầu ăn bữa ăn giản dị Sa Chức Tinh nấu, ăn một hồi, chuyện tối qua lại đột nhiên hiện lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chậm rãi ngẩng đầu lên, anh đột nhiên nhìn chằm chằm Sa Chức Tinh ngồi trước mặt.
Ánh mắt dọc theo đường cong khuôn mặt cô, chậm rãi dời đến đôi môi cô, nhớ lại nụ hôn và xúc cảm chạm môi cô tối hôm qua, bờ môi mỏng cuq anh lại nhẹ cong lên.
Tựa như cảm nhận được ánh nhìn trên mặt mình, Sa Chức Tinh ngẩng đầu lên, vừa hay chạm mắt với anh.
“Anh đang cười cái gì thế?” Sa Chức Tinh thấy anh mỉm cười, không hiểu nguyên nhân.
Lạc Hi Thần không thèm để ý tiếp tục ăn mì, ý tứ sâu xa phun ra một câu: “Mì ăn liền rất ngon!”
Sa Chức Tinh: “...”
Lạc Hi Thần chỉ cười mà không nói, cúi đầu tiếp tục thưởng thức đồ ăn trong bát.
Mì ăn liền ngon sao?
Là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Lạc thị, tiệc hải sản xa hoa cũng không chắc có thể lọt vào mắt anh, loại thực phẩm tầm thường này có là gì chứ?
Chỉ là sau khi trải qua chuyện tối qua, Lạc Hi Thần ăn mì cứ cảm thấy rất ngon!
Ăn mì xong, Sa Chức Tinh bị Lạc Hi Thần thúc ép tiếp tục chuyện làm đầu bếp.
Sau khi xử lý xong mọi chuyện, Lạc Hi Thần dẫn cô đến căn phòng đã chuẩn bị cho cô tối nay.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Căn phòng nằm sát ngay cạnh phòng Lạc Hi Thần, trang thiết bị cũng sớm chuẩn bị xong, chỉ chưa bày biện đồ dùng sinh hoạt hằng ngày.
Một ngày ngắn ngủi, hóa ra căn phòng trống đã được trang trí rực rỡ hẳn lên.
Phong cách thiết kế thiếu nữ thuần khiết, giường, tủ quần áo, phòng tắm đủ cả.
Sa Chức Tinh có chút cảm khái anh làm việc thật năng suất.
Ban ngày vừa phải xử lý chuyện công ty, vừa phải vội vàng cho người lắp đặt thiết bị, hiệu suất không phải rất cao sao?
“Khoảng thời gian này cứ ở tạm thế đã, phần lớn những thứ cần thiết đã chuẩn bị xong, nếu còn thiếu gì…” Lạc Hi Thần dẫn cô vào phòng, đang nói thì ngừng lại.
Sa Chức Tinh còn tưởng là anh định nói “Nếu còn thiếu gì thì nói cho tôi biết” các kiểu, kết quả, Lạc Hi Thần lại đưa card cho cô.
“Tự đi mà mua!” Bỏ lại bốn chữ, anh xoay người, vô cùng thong dong đi về phòng mình.
Sa Chức Tinh ngây ngốc nhìn tấm card trên tay, một lúc sau vẫn chưa kịp phản ứng.
Đây là cô được anh cho tiền tiêu?
Nhưng mà, cô và anh lại không có bất kỳ quan hệ gì, tại sao phải dùng tiền của anh?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro